Nghịch Thiên Cải Mệnh: Nam Chính Xin Dừng Bước

Chương 31: Quay về




Hôm nay Trương Từ Hiểu đưa binh lính đi khảo sát xung quanh. Nơi đây khắp nơi phủ đầy tuyết trắng, khí trời lạnh lẽo. Lúc này người giấy cũng trở về, chàng đọc bức thư của Tôn Từ Y.

Lạc Dụng và các binh lính tuần tra xung quanh lại phát hiện ra được có một loại hoa màu trắng kì lạ, mùi hương rất nồng.

"Tướng quân, ở đây có loài hoa lạ, liệu có phải là thứ phu nhân đang tìm không?" Lạc Dụng ngắt một cành hoa mang đến cho Trương Từ Hiểu

"Rất có thể" Trương Từ Hiểu đưa bông hoa cho người giấy, người giấy hiểu ý liền mang bông hoa đi

"Nếu người giấy gặp bão tuyết thì không hay"

"Lạc Dụng, ngươi quên đó là người giấy của ta sao." Trương Từ Hiểu liếc mắt nhìn Lạc Dụng:"Nếu tuần tra xong rồi, chúng ta về thôi"

Trương Từ Hiểu cùng các binh sĩ về doanh trại. Lúc này những binh sĩ ở đó đang mở tiệc, rất hoành tráng. Họ muốn ăn mừng vì chiến sự với Vũ Triều đã kết thúc, kết thúc những chuỗi ngày đẫm máu, cuối cùng cũng được về nhà. Nhưng Trương Từ Hiểu lại dứt khoát từ chối và quay về trại của mình. Binh sĩ không khỏi xôn xao:

"Tướng quân làm sao vậy? Lâu lâu mới ăn mừng một lần mà"

"Lần nào tướng quân cũng là người lập công lớn nhất nhưng ngài đều khước từ những bữa tiệc mừng thế này"

"Có phải vì tướng quân không muốn kết thúc việc đánh trận không? Ngài ấy là một người rất mê đánh nhau mà"

Thấy các tướng sĩ thắc mắc, Lạc Dụng cười bảo:

"Trước giờ tướng quân không thích mấy việc náo nhiệt thế này. Hơn nữa người mong được về nhà nhất chính là ngài ấy...tướng quân đã xa cách gia đình 5 năm rồi"

"Phó tướng quân nói cũng đúng"

Về phía Tôn Từ Y, lúc này cô cũng nhận được đóa hoa kia. Cô ngửi thử:

"Đúng là hoa nhài, rất thơm. Thật không ngờ ở biên cương lại có loại hoa này"

Thất Nguyệt chạy vào, bộ dạng vô cùng hấp tấp còn có chút vui mừng:

"Phu nhân, phu nhân!"

"Sao thế? Bình tĩnh một chút" Tôn Từ Y lo lắng:"Có phải Phượng Tịch Lầu xảy ra chuyện rồi không?"

"Không phải, không phải. Là tin mừng!"

"Tin mừng?" Chân mày cô khẽ động

"Tướng quân thắng trận đang trên đường trở về rồi, hoàng thượng hết lời khen ngợi"

"Thật sao?" Tôn Từ Y kinh ngạc đến mức phải nắm chặt lấy hai bả vai của Thất Nguyệt hỏi lại

"Thật ạ, muội không dám nửa lời gian dối"

"Vậy là tốt rồi"

Trong hoàng cung, hoàng thượng đang tức muốn thổ huyết.

"Thái sư, sao khanh nói đứa trẻ kia sẽ không quay về nữa? Giờ chẳng những nó quay về, mà còn quay về thật vẻ vang. Ai cũng nói là trẫm ngang nhiên đi khiêu chiến, gây chiến sự bách tính lầm than, giờ phải phong tước cho nó thì mọi chuyện mới bình yên được"

Thái sư cúi rạp người:

"Bệ hạ tha tội!"

"Trẫm thấy ngươi là chán sống rồi. Trương tướng quân cũng sắp thắng trận biên cương, trong suốt 5 năm qua, danh tiếng của bọn chúng không giảm mà còn tăng, đến cả đứa con dâu nhỏ tuổi của ông ta cũng rất ghê gớm!"

"Bệ hạ, vẫn còn một kế. Chẳng phải chúng ta vẫn còn Hoàng Vệ Quân sao?"

"Hoàng Vệ Quân? Khanh có ý gì?"

"Để Trương Từ Hiểu làm thống lĩnh Hoàng Vệ Quân, như vậy rất tốt"

Hoàng Vệ Quân chính là quân doanh dưới tay hoàng thất, chuyên điều tra tội tham ô và còn là điểm tựa của bách tính trong khinh thành, nhưng mấy năm nay chỗ đó không được ổn định, người dân sớm đã không còn tin tưởng Hoàng Vệ Quân.

Không lâu sau Trương Từ Hiểu, Lạc Dụng và các tướng sĩ quay về kinh thành. Đi trên phố oai nghiêm, chững chạc. Ai nấy đều nói vị tướng quân mới uy phong, tài giỏi, người người khen ngợi. Tất nhiên vì Trương Từ Hiểu là người cầm quân đánh trận lập đại công.

Lần này trở về, Trương Từ Hiểu phải vào cung bẩm báo lại với hoàng thượng trước.

Tôn Từ Y lúc này vẫn ngồi im nhìn lại sổ sách của Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán. Đinh Phong Quán là một quán ăn cô đã mở vào hai năm trước, áp dụng vào những gì cô biết ở thế giới hiện thực đã có rất nhiều món ăn vừa ngon vừa lạ được ra mắt, Đinh Phong Quán đều đông khách, không ngày nào hạ nhân được nghỉ ngơi. Tiền kiếm được cũng đã xếp đầy mấy rương, cô muốn giao lại Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong Quán cho Trương Từ Hiểu rồi nghỉ ngơi một thời gian tính chuyện hòa ly luôn.

Từ ngoài cửa lớn, Trương Từ Hiểu và Lạc Dụng bước vào, hai người cao lớn chững chạc, khuôn mặt anh tuấn. Tôn Từ Y ngồi đó ngây người nhìn một lúc rồi mới chạy ra. Cô ôm lấy Trương Từ Hiểu khiến chàng cũng đơ ra:

"Cuối cùng chàng cũng quay lại rồi, nhớ chàng muốn chết!"

Lạc Dụng chỉ biết đứng nhìn mà cười thầm. Trương Từ Hiểu chưa kịp nói gì thì Tôn Từ Y đã buông chàng ra, ngắm nhìn phu quân từ trên xuống dưới:

"Trương Từ Hiểu, chàng cao lên rồi này. Lớn hơn nữa, trông thật tuấn tú"

Cô vui vẻ mỉm cười rồi lại quay qua ôm Lạc Dụng một cái, Lạc Dụng thoáng thấy nét mặt Trương Từ Hiểu không được vui.

"Lạc Lạc, mừng huynh về nhà. Không ngờ mới đó đã 5 năm rồi" Tôn Từ Y buông Lạc Dụng ra:"Huynh cũng cao hơn rồi, hồi trước chỉ cao bằng ta thôi đấy. Mặt cũng đẹp hơn nữa"

Quả nhiên là nam chính và nam phụ phản diện của tiểu thuyết, nhan sắc không làm cô thất vọng.

"Từ Y, cô cũng thay đổi không ít. Ra dáng bà chủ đấy" Lạc Dụng đáp

"Hai người vừa về chắc đã đói rồi, ở trong ta đã bảo Thất Nguyệt chuẩn bị sẵn một bàn tiệc lớn!" Tôn nháy mắt rồi kéo hai người kia vào trong

Ở trong cung cũng đã nhận được tin tức, cả 3 vị công chúa đều đang ngồi nói chuyện với nhau nghe tin thì ai nấy cũng vui vẻ hẳn. Đã nhiều năm trôi qua, giờ họ cũng đều trưởng thành rồi. Đều xinh đẹp như hoa.

"A Hiểu ca ca...ta phải chuẩn bị gặp huynh ấy" Đại công chúa_Cố Ngân Sương hớn hở về tẩm cung của mình chuẩn bị

Nhị công chúa_Cố Nhược Nhiên tính cách vẫn như ngày nào, không ưa nổi đại công chúa:

"Đại hoàng tỷ luôn giả vờ không biết, Trương tướng quân sẽ không thích tỷ ấy đâu"

"Nhị tỷ à, tỷ có thể nói cho đại tỷ biết mà" Tam công chúa_Cố Du Xuân chống cằm mỉm cười

Cố Nhược Nhiên cười khẩy một cái, Cố Du Xuân tiếp:

"Ta thấy tỷ luôn để ý tên thị vệ họ Lạc năm đó, không muốn đi xem thử sao?"

"Không muốn" Cố Nhược Nhiên dứt khoát trả lời, nàng nhanh chóng rời khỏi đó

"Ấy, sao các tỷ đều bỏ đi rồi?" Cố Du Xuân chạy theo

"Đừng theo ta, không phải muội rất thích tướng quân phu nhân sao? Mỗi lần đều giả vờ đến Phượng Tịch Lầu để mua trang sức, nhưng thật ra là gặp mặt người ta"

"Không phải, ta chỉ thấy Tôn Từ Y đó có chút thú vị thôi"

"Ta cảnh cáo muội, đừng có động vào cô ấy" Cố Nhược Nhiên cùng cung nữ nhanh chóng rời đi

"Ta cứ thích đụng đấy"

Trong bữa ăn, Tôn Từ Y và hai người vừa trở về đã nói chuyện rất nhiều. Đúng là cảm giác ở nhà có khác.

"Hoa mà chàng gửi về thật sự rất thơm đấy" Tôn Từ Y vỗ vai Trương Từ Hiểu

"Hoa là do Lạc Dụng tìm được, ở đó có rất nhiều hoa này" Trương Từ Hiểu đáp

"Lẽ nào chỉ ở biên cương mới tìm được hoa nhài?" Tôn Từ Y có chút thất vọng

"Cô đừng lo, ta nhận ra chỉ cần ở núi cao là sẽ có hoa này" Lạc Dụng nói

"Lần này hoàng thượng nhất định sẽ tức đến hộc máu, không những hai người thắng trận trở về, lại còn trở về rất vẻ vang nữa"

Tôn Từ Y rót rượu, cô nâng ly:

"Mừng hai người thắng lợi trở về, ta uống cạn ly trước"

"Nàng uống được rượu sao?" Trương Từ Hiểu tròn mắt

"Chuyện thường thấy mà, mấy năm nay ta vẫn hay qua lại với các ông chủ lớn, dĩ nhiên phải biết uống rượu"

Lạc Dụng cũng hùa theo, hắn rót đầy ly của mình rồi nâng trên tay:

"Được, vậy Lạc Dụng kính tướng quân phu nhân một ly"

"Lạc Lạc, huynh đâu cần gọi ta như vậy, ra sẽ biết ngại đấy!"

Một lúc sau...

Trương Từ Hiểu lắc đầu thở dài. Lạc Dụng và Tôn Từ Y đều đã say mèm, cả hai đều gục xuống bàn.

"Sao nàng nói nàng biết uống rượu cơ mà" Trương Từ Hiểu kéo tay cô: "Mau về phòng ngủ đi!"

"Không, ta muốn...uống tiếp!"

Tôn Từ Y dùng chút sức lực yếu ớt để vùng vẫy, Trương Từ Hiểu mặc kệ cô giãy giụa mà bế cô về phòng.

"Ta còn uống được mà"

"Uống cái gì chứ? Tửu lượng kém cỏi còn thích khoe mẽ!"

Chỉ tội Lạc Dụng vẫn nằm đó, chỉ có tì nữ tình nguyện đưa về.

Trương Từ Hiểu đặt phu nhân xuống giường.

"Bình thường nàng cũng như vậy sao? Không biết còn chút phòng bị nào với nam nhân không?"

Nhưng nhìn Tôn Từ Y đang nằm trên giường chàng cũng nhận ra đây là sự thật, chàng thật sự đã trở về. Bao nhiêu cảm xúc nhớ nhung dồn nén cuối cùng cũng được giải tỏa. Nhìn nhan sắc quá đỗi xinh đẹp của phu nhân, Trương Từ Hiểu tự hỏi:

"Nàng thế này không phải đã để ý ai rồi chứ?"

Trong đầu Trương Từ Hiểu lúc này chỉ xuất hiện hình ảnh của Mạnh vương gia Cố Đạt. Trước giờ Tôn Từ Y luôn có quan hệ tốt với Cố Đạt. Chàng sợ rằng hai người đã sớm có gì đó với nhau.

Tôn Từ Y đã đánh một giấc liền mạch từ sáng đến chiều tối mới tỉnh hẳn.

"Đau đầu quá"

Trương Từ Hiểu ngồi ngay cạnh túc trực, chàng đưa một bát canh cho cô:

"Đây là gì?"

"Canh giải rượu, sẽ giúp nàng dễ chịu hơn."

Tôn Từ Y tin tưởng nhận lấy bát canh một hơi húp sạch.

"Đa tạ"

"Chúng ta là phu thê, tại sao nàng lại phải đa tạ ta?" Trương Từ Hiểu nghiêng đầu nhìn cô

Tôn Từ Y từ từ quay đi:

"Vậy...coi như ta chưa từng nói gì đi"

"Ta quên dặn nàng uống ít rượu, tối nay trong cung mở tiệc để chúc mừng ta thắng trận"

"Ý của chàng là...ta sẽ đi cùng chàng?"

"Đúng, nếu nàng không khỏe thì thôi"

"Ta có thể đi mà, ta sợ bọn họ sẽ bắt nạt chàng. Năm năm chinh chiến, chàng vừa về tất nhiên lạ nước lạ cái"

"Vậy nàng chuẩn bị đi, nếu không khỏe thì phải nói với ta ngay đấy" Trương Từ Hiểu xoa đầu cô

Sau đó Thất Nguyệt giúp Tôn Từ Y tắm rửa và thay đồ. Vốn dĩ cô không cần ăn mặc cầu kì vì những bộ đồ của cô cũng quá lộng lẫy rồi, chỉ cần trang điểm và thêm trâm cài tóc lấp lánh hơn một chút.

Trương Từ Hiểu và Lạc Dụng cũng nhanh chóng sửa soạn, cả ba người cùng ngồi xe ngựa vào cung. Tôn Từ Y và Lạc Dụng thấy cả người đều mệt lả, có lẽ là vì hai người đã uống quá nhiều rượu.

Yến tiệc trong cung đúng là xa xỉ đủ thứ, các đại thần cũng tập trung đông đúc ở đây. Ai nấy đều hết lời khen ngợi Trương Từ Hiểu:

"Nhớ năm đó đại tướng quân cũng chỉ là một đứa trẻ non nớt, không ngờ gặp lại đã lớn thế này rồi"

"Đúng đúng, tuy tướng quân còn trẻ tuổi nhưng văn võ song toàn, càng lớn càng anh tuấn"

Trương Từ Hiểu cũng không biết nói gì hơn, chỉ cảm thấy chỗ này thật nhàm chán. Dù không muốn nói gì nhưng vẫn phải đáp lại vài câu:

"Các vị đã quá lời rồi"

"Rất có khí thế của Trương Tướng quân năm xưa đó"

Câu nói này lại khiến Trương Từ Hiểu không vui, Tôn Từ Y và Lạc Dụng cũng hiểu, Trương Từ Hiểu trước giờ luôn không thích Trương Tướng quân.

Từ đầu đến cuối, hoàng thượng vẫn là không nhìn thuận mắt Trương Từ Hiểu, nhưng vẫn phải chúc mừng cho có lệ. Sẵn tiện ông ta cũng tuyên bố để Trương Từ Hiểu làm thống lĩnh Hoàng Vệ Quân, ai nấy đều xì xào:

"Hoàng thượng có phải vội quá rồi không?"

"Hoàng Vệ Quân sao có thể xứng với tướng quân?"

Nghe những lời nói kia Trương Từ Hiểu tỏ ra khó hiểu. Tôn Từ Y không mấy vui vẻ ghé sát với chàng nói nhỏ:

"Chỗ đó không tốt lắm đâu, mấy năm qua đã bị triều đình quên mất rồi"

Trương Từ Hiểu dù không hài lòng nhưng vẫn phải đứng ra quỳ xuống đầy nể trọng:

"Tạ ơn bên hạ"

Tôn Từ Y thở dài, cô thầm nghĩ:

"Nếu có Trương Tướng quân ở đây nhất định người sẽ nói giúp Trương Từ Hiểu"

Trong buổi yến tiệc cũng có sự xuất hiện của các vị công chúa. Lạc Dụng vô tình nhìn lên phía trên chưa gì đã thấy Cố Nhược Nhiên vẫy tay chào hỏi, hắn cũng chỉ liếc nhìn chỗ khác.

Mấy năm qua Tôn Từ Y và Cố Nhược Nhiên vẫn thường qua lại, hơn nữa tâm tư của Cố Nhược Nhiên cô cũng biết hết.

Sau khi yến tiệc kết thúc Tôn Từ Y vì không khỏe nên đã ra ngoài đi dạo một chút. Lúc này cô lại nghe được tiếng của ai đó ở trong một căn phòng. Cô lén nhìn vào, là con trai thái sư_Lý Cảnh Khiêm, hắn ta đang trêu chọc tam công chúa. Tam công chúa hình như là đang nể trọng hắn nên không dám ra tay.

"Là con trai của tên nịnh thần kia"

Nghĩ rồi, Tôn Từ Y vội xông vào và đẩy Lý Cảnh Khiêm ra, vô tình khiến đầu hắn đụng phải giá sách.

"Công chúa điện hạ, thần đang muốn tìm người đây. Nhị công chúa đang tìm người đấy"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.