Nghịch Mệnh Lộ

Quyển 2 - Chương 45: Đêm tuyết cùng kể chuyện xưa




Một bãi đá trống cách đỉnh Thông Thiên Sơn gần hai dặm, đột nhiên một quầng sáng xanh bùng lên, có mấy bóng người đồng thời xuất hiện, lần này bọn họ được truyền tống lên mặt đất, không cần gặp phải thảm cảnh rơi xuống chật vật như lần trước. Tuy nhiên chân vừa đứng vững, tất cả đã lập tức ngã ngồi ra đất, người nào người nấy đều há miệng thở hổn hển.

Lý Phi Yến nhìn mọi người, thấy tất cả đều bình an, trong lòng nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên Vinh Cơ cười khẽ nói:

“Hiện tại chúng ta đều giống Hứa Vô Tình rồi, bộ dạng như vậy có thể đi làm khất cái a.”

Cả nhóm nghe vậy đều không kềm được mở nụ cười. Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu bọn họ.

“Chúc mừng các ngươi thông qua thí luyện Âm Trùng Huyệt Động.”

Giọng nói lạnh nhạt kia xuất hiện vô cùng đột ngột, dọa cho sáu người xém chút nhảy lên, chủ nhân giọng nói lại làm như không có gì tiếp tục nói:

“Phần thưởng của các ngươi sẽ đến sau khi các ngươi tiến vào Ngoại Vi Đường, những gì ta muốn nói chỉ có vậy, sau này còn gặp lại.”

Nói đến đó, giọng nói kia lại im bặt, mấy người Lý Phi Yến đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy tia ngạc nhiên trong ánh mắt những người khác, lúc này Lý Phi Yến liền đoán được, việc con đường bọn họ tiến lên Thông Thiên Sơn bị gián đoạn, không phải thông tin của Vũ Văn Kỳ có vấn đề mà nguyên nhân là vì Hỗn Độn Tiên Ma Tông đã cố tình cản trở, sắp đặt thử thách đợi bọn họ, biết được ẩn tình bên trong, Lý Phi Yến cũng không biết phải tức giận hay cảm tạ người đã chuẩn bị thí luyện kia, nàng quay sang Tư Không Tử Tình hỏi:

“Tử Tình như thế nào rồi?”

Vũ Văn Kỳ đi đến lấy ra một viên thuốc màu đen, đút cho Tư Không Tử Tình, sau đó cho mỗi người một viên thuốc đen khác.

“Có giải độc đan của ta, rất nhanh có thể giải được độc của Âm Trùng thôi, còn có mọi người dùng Ích Cốc Đan đi, Tử Tình tỷ nói thứ này có thể giúp tu sĩ luyện khí ích cốc, đối với người thường lại là thần dược chữa thương, rất có tác dụng hồi phục.”

Mấy người Lý Phi Yến cũng không khách sáo nhận lấy, Lý Phi Yến nhận ra lúc này đã là nửa đêm, nhìn ra xung quanh xem xét địa hình.

“Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, nơi này quá lộ liễu, lại không có vật chẳng gió lạnh.”

Hứa Vô Tình chỉ tay về phía một tán đá cực kỳ lớn khuất gió cách đó không xa.

“Nơi đó.”

Vị trí hắn chọn quả thật khá kín đáo, mọi người đều không có ý kiến, mang theo Tư Không Tử Tình đi về phía tảng đá lớn chẳng khác gì tòa lầu hai tầng cách đó chừng trăm thước. Đến nơi, bọn họ lại đốt một đống lửa lớn sưởi ấm, lúc này cả nhóm đều đã vô cùng mệt mỏi, cũng không còn hơi sức mà nói nhiều, mỗi người đều chọn một chỗ nghỉ ngơi phục hồi.

Lý Phi Yến lại dành thời gian để tu luyện, không biết qua bao lâu, khi nàng mở mắt thì không khỏi kinh ngạc phát hiện, tuyết đã rơi từ bao giờ. Thông Thiên Sơn rất cao, chính vì thế dù là đầu xuân nơi này vẫn đổ tuyết.

Lúc này, đột nhiên Vũ Văn Kỳ nói:

“Mọi người đều mệt mỏi rồi, hay là ngủ một chút đi.”

Tư Không Tử Tình đã hồi phục một chút, tuy vẫn suy yếu nhưng đã có thể ngồi dậy, nàng nhìn một lượt những người khác, ánh mắt lộ ra khác thường, Lý Phi Yến chú ý thấy liền hỏi:

“Tử Tình, ngươi sao vậy?”

Tư Không Tử Tình mím mím môi, hai mắt đột nhiên đỏ lên.

“Xin lỗi! Lúc đó… Lúc đó ta đã nghĩ mọi người sẽ bỏ ta lại, đa tạ các ngươi không bỏ rơi ta.”

Vinh Cơ không khỏi nhíu mày.

“Ngươi nói gì vậy? Chúng ta là tỷ muội, làm sao có thể bỏ ngươi lại chứ?!”

“Nhưng… Nhưng mà ta lúc đó không thể cử động, chỉ là gánh nặng thôi, đã không còn giá trị gì nữa, nhưng mà các ngươi không có bỏ rơi ta, Hứa sư huynh còn vì bảo vệ ta mà bị thương, ta … Ta…”

Tư Không Tử Tình đột nhiên khóc, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lý Phi Yến có lẽ là người đầu tiên hiểu được ý của Tư Không Tử Tình, nàng thở dài nói:

“Tử Tình, ta không biết trước đây ngươi đã trải qua khó khăn như thế nào, tuy nhiên chúng ta thật sự chính là tỷ muội, đã là tỷ muội thì phải hoạn nạn có nhau, không lý nào lại có thể vứt bỏ ngươi, bất kể ngươi có giá trị hay không, chúng ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi, cho dù có mất mạng có lẽ ta cũng không hối hận.”

Lời Lý Phi Yến nói như đánh động đến điều gì đó trong lòng những người còn lại, dù thế nào đứa nhỏ như bọn họ vẫn không giỏi che dấu cảm xúc, ánh mắt đều hơi hồng lên, Vũ Văn Kỳ nhìn tất cả mọi người qua một lượt, đột nhiên cuối đầu lẩm bẩm.

“Phụ thân ta từng nói, thủ túc tình thâm thật sự là những người đã cùng nhau trải qua sinh tử, mọi người nói, chúng ta có tính là như vậy hay chưa?!”

Mấy người Lý Phi Yến không khỏi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.

Trong lúc gần như tuyệt vọng, không ai từ bỏ, không ai hèn nhát bỏ chạy cũng chẳng ai bỏ rơi ai, ngược lại đồng tâm hiệp lực, bảo vệ lẫn nhau, dù mới gặp chưa lâu nhưng bọn họ vẫn lựa chọn tin tưởng, kết quả đã chứng minh, bọn họ đã lựa chọn đúng. 

Ngay giờ phút này, một loại cảm xúc gọi là ấm áp đột nhiên trào dâng trong lòng, xua đi cái lạnh giá gió tuyết mang đến, không biết từ lúc nào một sợi dây vô hình đã hình thành và gắn kết bọn họ lại một chỗ. Sáu người đồng loạt nở nụ cười, ngay cả Hứa Vô Tình khóe môi cũng hơi nhếch lên một chút, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt lần đầu tiên lộ ra tia ôn hòa. Vinh Cơ đột nhiên nghiêm túc một cách hiếm thấy nói:

“Tiểu Kỳ nói không sai, ta cho rằng đời người khó tìm nhất chính là bằng hữu tri kỷ, hiện tại chúng ta cùng nhau đi đến được đây, có lẽ là do số phận, nếu đã thế chúng ta kết nghĩa đi, các ngươi thấy thế nào.”

Sáu người đều có chút kích động nhìn nàng, ánh mắt Vũ Văn Kỳ sáng rực lên.

“Được a, ta đồng ý.”

Tư Không Tử Tình giật mình nhìn những người khác, thấy không ai có ý kiến, nàng bất giác nở một nụ cười vui mừng, có chút nghẹn ngào hỏi:

“Mọi người thật sự sẽ chấp nhận ta, trở thành người thân của ta ư?”

Mấy lời nghẹn ngào này khiến đáy lòng Lý Phi Yến bất giác run lên, không nghĩ ngợi liền gật đầu, không chỉ nàng mà những người khác cũng như vậy, Lý Phi Yến nhìn ánh mắt vui mừng cảm động bừng lên của Tư Không Tử Tình mà đáy mắt đột nhiên cay xè.

Đúng rồi, không phải chỉ mỗi Tư Không Tử Tình, nàng cũng thế thôi, bất kỳ ai cũng là như vậy, cô đơn và khao khát tình thân, vừa sợ tình thân vừa khao khác nó, sợ vì lo lắng sẽ đánh mất, khao khác vì bản thân vốn đã khuyết thiếu. 

Dù là ai đi nữa, dù có cố tỏ ra mạnh mẽ, tự nói với lòng rằng ta có thể chịu được cô đơn, thế nhưng đó cũng chỉ là tự lừa dối chính mình, ai rồi cũng cần có một chỗ dựa tinh thần, một ánh mắt quan tâm đầy hơi ấm, nếu không có, cuộc sống sẽ khốn khổ lạnh lẽo biết bao, nàng hiểu rất rõ nỗi đau không thể nói thành lời ấy.

Tư Không Tử Tình vốn là một tiểu cô nương rất lương thiện, tính tình lại cực kỳ ngoan ngoãn, tuy nhiên cũng khá là khép kín, ngay lúc này nàng rất là kích động, nhất thời không khống chế được, cứ thế mà trút ra nỗi buồn trong lòng.

“Ta… Ta, ta mất phụ mẫu rồi, ta bị gia tộc ghét bỏ, các ngươi chịu chấp nhận ta... Ta rất đa tạ các ngươi.”

“Tử Tình tỷ!”

Vũ Văn Kỳ hai mắt đỏ ngầu, hắn mím môi cố gắng kềm nén nhưng cuối cùng cũng không kềm được khóc theo, tình cảnh như thế, dù là ai cũng không kềm được, Vinh Cơ giơ tay xoa xoa đầu Tư Không Tử Tình, mím môi nói:

“Tử Tình, trong lòng ngươi có cái gì cứ nói ra, cùng kể chuyện xưa được không?”

Tư Không Tử Tình ngẩng đầu, hai tay nắm chặt, nàng không kềm được bắt đầu nghẹn ngào, sáu người ngồi quanh đống lửa, cùng nhau kể chuyện xưa, Tư Không Tử Tình vừa khóc vừa kể chuyện của bản thân, dù nàng khóc đến lời nói không phải rất mạch lạc rõ ràng nhưng những người khác hoàn toàn có thể hiểu được.

Phụ thân là đệ đệ ruột của gia chủ, mẫu thân là một đời đệ tử nổi bật nhất Tư Không gia, Tư Không Tử Tình sinh ra là một viên minh châu được phụ mẫu bảo vệ trong lòng bàn tay, không ai có thể thương tổn nàng, trong tộc nàng được hưởng loại đãi ngộ tốt nhất, rất nhanh được xem là thiên tài tràn đầy tiềm năng, người người ngước nhìn. 

Đến một ngày, phụ mẫu mất tích, không còn ai che chở, nàng liền nhìn thấy được sự đen tối trong loại gia tộc quyền thế mà nàng cứ tưởng là tràn đầy nhân từ và quang minh. 

Đại bá trở mặt, không ai quan tâm, người người khinh thị, kẻ kẻ chèn ép, cả tộc cùng nhau bâu vào xâu xé những thứ phụ mẫu để lại cho nàng, cuối cùng nàng không còn gì ngoài một cái nhẫn trữ vật vẫn luôn mang trên cổ. 

Nàng bị đuổi xua, bị dẫm đạp đến nỗi dù mang họ Tư Không, dù là huyết thống trực hệ nhưng cuối cùng lại phải mang theo tâm hồn đầy thương tích bị đẩy xuống tình cảnh chẳng khác gì đê cấp đệ tử, tuy được một ngoại vi quản sự trong tộc là Dược bà bà thương xót che chở, nhưng cuối cùng vẫn không còn cách nào khác là lén chạy đến Tây Minh đại lục tham gia Tiên Duyên Hội. 

Nàng đã cố gắng mạnh mẽ, cố gắng lãng quên, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo và khổ sở, đến khi gặp Lý Phi Yến và Vinh Cơ, nhìn bọn họ cười với nhau, tin tưởng nhau, nàng thực hâm mộ, cũng ước mình có thể được giống như họ, ít ra nàng có người để dựa vào, có người để nói chuyện. 

Rồi đến khi Vinh Cơ chạy đến muốn nàng làm bằng hữu, nàng không thể diễn tả được niềm vui, nàng cố gắng hòa nhập, cố gắng ngoan ngoãn để mau chóng được Lý Phi Yến chấp nhận, rất nhanh Lý Phi Yến cũng dần chấp nhận nàng… Nàng thấy được hy vọng. 

Dưới chân Thông Thiên Sơn, nàng gặp lại Vũ Văn Kỳ, nàng thật vui mừng, năm đó khi phụ mẫu vẫn còn ở bên cạnh từng đưa nàng đến Vũ Văn đại lục, tại đó nàng có một đệ đệ, hắn gọi Vũ Văn Kỳ, Vũ Văn Kỳ cũng còn nhớ nàng, nàng thực hạnh phúc, sau đó khi tiến lên Thông Thiên Sơn, nàng cố gắng có ích, cố gắng giúp đỡ cho mọi người, cảm giác được người khác tin tưởng rất ấm áp, rồi mọi người cùng nhau đối mặt nguy hiểm, nhìn từng bóng lưng chắn phía trước bảo vệ mình, lúc đó nàng đã nghĩ, dù có chết ngay lúc này cũng được.

Vừa rồi khi Vinh Cơ đề nghị cùng nhau kết nghĩa, nàng vừa mừng vừa sợ, mừng vì nàng sẽ lại có thân nhân, sợ là vì những gì nàng nghe không phải là sự thật, do đó nàng không thể khống chế được nước mắt đã kiềm nén quá lâu.

Trầm mặc, Tất cả mọi người đều im lặng, Vũ Văn Kỳ và Vinh Cơ không biết từ lúc nào đã khóc theo, Lý Phi Yến cuối đầu, cắn môi im lặng, Tô Vân Kiều đỏ hoe hai mắt, nắm nắm ống quần, Hứa Vô Tình đưa mắt nhìn Tư Không Tử Tình, nhưng hắn cũng không nói lời nào.

“Tử Tình tỷ, thực xin lỗi! Ta đáng ra phải sớm nên biết.”

Vũ Văn Kỳ cực kỳ buồn bã nói, Tư Không Tử Tình lắc đầu.

“Nội bộ trong gia tộc ta, dù ngươi biết cũng không làm được gì đâu, ta nghe Dược bà bà nói, nếu không sợ phụ mẫu ngươi và các tiền bối bằng hữu của phụ mẫu ta biết được, ta không chừng mất mạng từ lâu.”

Nói xong, nàng nhìn những người còn lại, cố gắng lau nước mắt.

“Xin lỗi, ta… Ta không muốn làm các ngươi không vui.”

Lý Phi Yến ngẩng đầu, ánh mắt bất giác lộ ra nặng nề.

“Không phải là kể chuyện xưa hay sao, chúng ta buồn không phải chỉ vì ngươi, chúng ta buồn vì bản thân cũng có chuyện xưa.”

Lý Phi Yến sớm đã nhìn ra, tất cả bọn họ, trong mắt đều chất chứa vấn đề, không riêng gì Tư Không Tử Tình. Lý Phi Yến quay sang Vinh Cơ đang im lặng, Vinh Cơ lúc này rất khác thường ngày, nụ cười tự tin bình thường đã không thấy, chỉ còn lại ánh mắt u ám. Quen biết cũng lâu, Lý Phi Yến sao không nhìn ra vấn đề của Vinh Cơ cho được.

“Còn ngươi đâu, chuyện xưa của ngươi, Vinh Cơ.”

Vinh Cơ quay đầu nhìn Lý Phi Yến, sau đó thấy những người khác cũng nhìn về phía mình, cuối cùng Vinh Cơ lộ ra nụ cười nhẹ, cuối đầu, nắm hai tay vào nhau, sau đó mới nói:

“Mẫu thân ta là công chúa một bộ tộc ở phương bắc rất xa xôi, cụ thể ở đâu ta cũng không nhớ, chỉ nhớ nơi đó là một nơi quanh năm băng tuyết bao phủ không bao giờ thay đổi, năm ta sáu tuổi mẫu thân mang ta đến Thái Nguyệt quốc để tìm phụ thân, bà mang ta đến hoàng cung, bà nói phụ thân ta chính là đương kim hoàng đế, lúc đó bà đã rất vui vẻ…”

Vinh Cơ dừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Nhưng kết quả là… Ông ta không chịu nhìn nhận… Sau đó ta đứng bên ngoài cửa cung, mẫu thân cùng lão hoàng đế vào tẩm cung nói chuyện… Ta nghe thấy tiếng thét chói tai, ta không nhớ được đó là tiếng hét của ai, ta xông vào trong, muốn tìm mẫu thân, ta rất sợ!… 

Mẫu thân không thấy đâu, ta chỉ tìm thấy quần áo của bà, sau đó ta không bao giờ gặp lại mẫu thân nữa, lão hoàng đế… À, không phải, là phụ hoàng, hắn là phụ hoàng của ta, mẫu thân đã nói hắn là phụ hoàng thì cứ cho là vậy đi. Hắn nói mẫu thân ta đã chết… 

Sau đó ta được giữ trong cung, được phong làm công chúa, tiếp theo cuộc sống thực nhàm chán, hàng ngày có mấy nữ nhân đến nói những lời ngu xuẩn muốn đả kích ta, ta không quan tâm bọn họ…

Có một ngày, một nữ nhân đến muốn cho ta uống thuốc độc, còn nói ta chính là yêu nghiệt… A đúng rồi, bà ta chính là muội muội của hoàng hậu, ta không chịu uống thuốc độc bà ta liền cho người đến bắt ta lại, sau đó bà ta bắt đầu lăng nhục mẫu thân, ta tức giận lấy kéo đâm chết bà ta…”

Nói đến đó, Vinh Cơ đột nhiên bật cười, ánh mắt ngược lại bắt đầu đỏ lên.

“Đó đúng là lần đầu tiên ta giết người rồi… Hoàng hậu hay tin liền muốn giết ta báo thù, nhưng phụ hoàng lại không hạ lệnh giết ta, ông ta chỉ nhốt ta lại mà thôi… Ta bị nhốt một năm, thực sự là kém chút buồn chán đến chết… Có một ngày một người đã đến chỗ của ta, nàng gọi là Tiêu Phi, nàng xin với phụ hoàng nhận nuôi ta, nhờ nàng mà ta được thả ra ngoài… 

Lại qua một năm, nàng rốt cuộc mang thai, nhưng không may, nàng bị mấy nữ nhân khác hại sảy thai, nàng rất khổ sở, sau đó nàng bắt đầu thay đổi, nói ta là yêu nghiệt hại con của nàng… Trực giác mách bảo ta, rất nhanh nàng sẽ muốn giết ta… Cuối cùng nàng muốn giết ta thật, sau đó ta lại lỡ tay giết nàng… 

Người trong cung liền sợ hãi, không ai dám đến gần ta nữa, cũng chẳng ai lại dám hãm hại ta vì sợ bị ta hại chết… Buồn cười thật! 

Rồi một ngày ta gặp chưởng môn Xích Hành Môn, ông ta nói ta có linh căn có thể tu tiên, từ đó phụ hoàng bắt đầu xem trọng ta, nhưng mà ta vẫn không có ai chơi cùng như cũ, ta có linh cảm tham gia Tiên Duyên Hội ta sẽ tìm được bằng hữu của mình, mẫu thân cũng từng nói ta có cái gì Thiên Minh Luân, do đó linh cảm của ta rất chính xác, quả đúng là gặp được Yến Yến, sau đó nữa là đến Tử Tình rồi đến các ngươi. Ừ! Chuyện cũng chỉ có thể thôi…”

Vinh Cơ cười cười, nhưng nước mắt đã không kềm được mà rơi xuống, nàng có thể cười nhưng mấy người Lý Phi Yến không thể cười nổi, cuối cùng nụ cười của Vinh Cơ cũng biến mất, nàng cuối đầu không nói gì nữa.

Lý Phi Yến nhìn Vinh Cơ, trong lòng không khỏi càng thêm nặng nề, lần đầu tiên nàng nảy sinh tâm tình cảm phục đối với Vinh Cơ, bởi vì Vinh Cơ là một người thật sự mạnh mẽ, dù quá khứ trải qua nhiều đả kích cùng mất mác như thế, nàng vẫn giữ được tính cách lạc quan, không phải ai cũng có thể làm được như vậy, chính bản thân nàng cũng là một trong nhiều người không làm được, nàng cũng tự nhận thức ra, nếu không gặp được Vinh Cơ, có lẽ nàng vẫn còn là một kẻ u ám không chút ánh sáng hy vọng, không biết từ lúc nào, Vinh Cơ đã truyền cho nàng sự lạc quan tươi sáng mà nàng đã đánh mất từ lâu.

VntHoaTinhKhoi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.