Nghịch Mệnh Lộ

Quyển 1 - Chương 17: Lần đầu thể nghiệm phi hành




Khi mặt trời ló dạng phía chân trời thì đỉnh Ngũ Tuyệt lại có thêm người mới đến, đó là một thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, trên người hắn mặc quần áo tơ lụa thượng hạng, dù đã thu liễm nhưng vẫn nhìn ra một tia cao ngạo trong mắt.

Trên tay thiếu niên còn cầm theo một thủy thủ màu ngân bạch, vừa nhìn thấy thủy thủ kia, nam nhân liền nhướng mày nói: 

“Hạ phẩm pháp khí! Tiểu tử này chắc là con cháu hoàng tộc rồi.” 

“Hà sư đệ, làm nhiệm vụ thôi.”

Nam tử trẻ tuổi kia vậy mà gọi trung niên nam nhân là sư đệ, quả thật đối với tu sĩ nhìn dung mạo bề ngoài muốn đoán được tuổi tác thật sự của bọn họ là không dễ. 

Lý Phi Yến từ tối hôm trước đã biết được danh tính của hai người này, nam nhân sư đệ họ Hà còn nam tử kia họ Đổng, hai người bọn họ đều là đệ tử nội môn của Hoa Dương Môn.

Trong lúc đó, Hà sư huynh đã đến chỗ của thiếu niên kia, sau khi kiểm tra lệnh bài của hắn thì dẫn hắn đến chỗ của Đổng sư huynh.

Khi thiếu niên phát hiện Lý Phi Yến đã có mặt ở đây từ trước thì nụ cười trên mặt có chút cứng lại, ánh mắt lóe lên tia kinh dị, nhưng rất nhanh thiếu niên lấy lại bình tĩnh, bước đến chấp tay thi lễ với Đổng sư huynh.

“Tiểu đệ Mã Thương, tham kiến sư huynh.” 

Đồng sư huynh nhìn Mã Thương một lượt rồi cũng giống với Lý Phi Yế, kiểm tra lệnh bài xong liền cho hắn đến Ngũ Hành La Bàn kiểm tra linh căn.

Qua mười hơi thở thì một lăng tinh phát sáng, sau đó đến cái thứ hai, cái thứ ba. Ngay lập tức, Đổng sư huynh và Hà sư huynh cũng cho Mã Thương dừng lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều bất ngờ. Mặc dù thời gian và mức độ phản ứng của Ngũ Hành La Bàn đối với Mã Thương không tốt bằng Lý Phi Yến nhưng vẫn có ba loại linh căn, như vậy thì Mã Thương cũng nằm trong danh sách đạt tiêu chuẩn của Tiên Duyên Hội.

Trong một lần xuất hiện hai người có tư cách tham gia Tiên Duyên Hội chính là chuyện xưa nay hiếm có. 

Sau khi giải thích một chút với thiếu niên, Đổng sư huynh liền cho Mã Thương đi nghỉ ngơi, Mã Thương cười cười gật đầu đồng ý sau đó hắn đi thẳng đến chỗ của Lý Phi Yến, nhìn nàng một thân áo choàng che kín như bưng, ngay cả mặt mũi cũng không thấy rõ, nhưng Mã Thương vẫn tươi cười ngồi xuống bên cạnh. 

“Vị sư muội này không biết xưng hô thế nào?”

Lý Phi Yến liếc mắt nhìn Mã Thương một cái, hơi trầm ngâm một chút sau đó lạnh nhạt nói: 

“Lý Phi Yến” 

Mã Thương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Chính là Lý gia đó?”

Trong mắt hắn lóe qua một tia thú vị, giống như trẻ con mới được một món đồ chơi vậy.

Nhưng suy nghĩ của hắn làm sao qua được con mắt sắc bén của Lý Phi Yến, trong lòng nàng cười lạnh. 

Chỉ là một tên nhóc âm hiểm ngạo mạn mà thôi!

“Ha ha… Chúng ta cùng là người Văn Nam quốc, sau này, ngươi cứ việc đi theo ta, ta sẽ chăm sóc cho ngươi.”

Hai người Đổng sư huynh và Hà sư huynh thấy cảnh này thì khẽ mỉm cười không lên tiếng, sau khi tiếp xúc với Lý Phi Yến đêm qua, bọn họ biết rõ tiểu nha đầu này không đơn giản như vẻ bề ngoài cũng như tuổi tác của nàng, tiểu tử Mã Thương muốn lừa gạt nàng là không thể nào.

Chỉ thấy Lý Phi Yến lạnh nhạt liếc mắt nhìn Mã Thương rồi đứng lên nói: 

“Không cần!” 

Nói xong Lý Phi Yến đi đến một góc khác ngồi xuống tiếp tục dưỡng thương, đối với người như Mã Thương, ngay cả xã giao nàng cũng lười làm.

Sắc mặt Mã Thương cứng đờ, hắn là hoàng tử, chưa bao giờ bị người không nể mặt như vậy, ánh mắt hắn lộ ra tia căm tức nhìn Lý Phi Yến.

Thời gian cứ thế trôi qua, lục tục có thêm ba người lên đến đỉnh núi, bọn họ đều có một điểm chung là trên người có mang theo hạ phẩm pháp khí, cho nên dễ dàng leo lên được vách đá kia.

Chỉ có Lý Phi Yến là thật sự không dùng ngoại lực mà leo lên bằng chính sức lực của mình.

Cuối cùng có hai người đạt được hai lăng tinh phát sáng, một người chỉ có thể làm một cái có phản ứng mà thôi, kết thúc thời hạn ba ngày chỉ có năm người vượt qua khảo nghiệm, về phần mười người còn lại, không biết là không kịp đến hay là giữa đường đã gặp phải tai nạn gì đó bỏ mình, nhưng vấn đề này không nằm trong nhiệm vụ của hai người Đổng sư huynh và Hà sư huynh.

Sau khi tập hợp năm người lại, Đổng sư huynh vung tay một cái, bên cạnh bọn họ đột nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm lớn bằng cả một con thuyền.

Sau đó, Đổng sư huynh lại vung tay về phía năm người. Lý Phi Yến chỉ cảm thấy một cơn gió kéo đến bao bọc lấy mình, đợi khi mở mắt ra thì cả bọn đã ở trên thanh phi kiếm kia, ngay lập tức sắc mặt năm người lộ ra tia phấn khích và hâm mộ, ngay cả Lý Phi Yến cũng không kềm được hai mắt sáng lên. 

Phi kiếm được Đổng sư huynh điều khiển nhanh chóng bay lên rồi vù một cái xé mây bay đi, tốc độ nhanh kinh người.

Bên ngoài phi kiếm xuất hiện một một bức màn sáng trong suốt che hết áp lực khi phi hành, cho nên mấy người bên trong không hề bị ảnh hưởng, chẳng khác nào đứng trên đất bằng.

Đứng trên phi kiếm, từ trên cao nhìn xuống khung cảnh bên dưới, tất cả mọi người đều phấn khích không thôi, Hà sư huynh mỉm cười nói: 

“Đợi khi các ngươi trúc cơ thành công là có thể ngự khí phi hành, lúc đó tự mình thể nghiệm cảm giác bay lượn trên không trung.” 

Cả đám hai mắt lập tức sáng lên, Đổng sư huynh ở bên cạnh thấy vậy trong lòng âm thầm thở dài.

Trong nhóm này đa số là hạ phẩm linh căn mà còn là tạp linh căn, muốn trúc cơ được là cả một thiên đại vấn đề, thậm chí sẽ có người suốt đời không đột phá được bình cảnh, mãi mãi kẹt lại luyện khí sơ kì, đợi qua vài chục năm rồi trở về với cát bụi.

Thế nhưng nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của những thiếu niên thiếu nữ ngây thơ chưa thể hiểu được câu: “thiên đạo vô tình” này, Đổng sư huynh không muốn nói ra, cứ để bọn họ giữ lấy hy vọng có lẽ sẽ tốt hơn.

Bay liên tục ba ngày cuối cùng trước mặt cũng xuất hiện một dãy núi cao, sơn môn của Hoa Dương Môn chính là nằm ở đó. 

Đổng, Hà hai vị sư huynh đều là tu sĩ trúc cơ kỳ, một hai tháng không ăn không uống cũng chẳng có vấn đề gì, thế nhưng đi cùng bọn họ lại đều là phàm nhân, cũng may Hà sư huynh đã có chuẩn bị, từ túi trữ vật của mình lấy ra một mớ lương khô và nước uống, nếu không năm người có lẽ đã không thể chịu nổi.

Phi kiếm khổng lồ ngừng lại trên một quảng trường được làm bằng đá xanh, ngay lập tức, có mấy ngoại môn đệ tử chạy đến cung kính chào Đồng sư huynh và Hà sư huynh.

Đồng sư huynh và Hà sư huynh gật đầu với mấy ngoại môn đệ tử này rồi quay đầu nhìn năm người nói: 

“Các ngươi theo mấy vị sư huynh sư tỷ này đến bên kia đợi, lát nữa chưởng môn sẽ đích thân gặp các ngươi.” 

Vừa nói ánh mắt Đồng sư huynh vừa lướt đến hai người Lý Phi Yến và Mã Thương một cái, sau đó, Đồng sư huynh và Hà sư huynh rời đi.

Năm người Lý Phi Yến liền theo mấy ngoại môn đệ tử của Hoa Dương Môn đi về một hướng của quảng trường, nói tu chân giới chính là cá lớn nuốt cá bé là hoàn toàn chính xác, ngay khi Đồng sư huynh và Hà sư huynh vừa rời đi, mấy đệ tử ngoại môn này liền thay đổi sắc mặt, lên giọng dạy bảo giáo huấn bọn họ liên hồi, đợi đến khi đến chỗ tụ hợp bọn họ mới thôi.

Lúc này Lý Phi Yến phát hiện ở đó đã có sẵn hai nhóm thiếu niên thiếu nữ giống như bọn họ, xem ra dưới cái bóng của Hoa Dương môn có đến ba đế quốc dựa vào.

Mấy nhóm thiếu niên thiếu nữ đưa mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu trao đổi kết giao, mà hăng hái nhất trong đó không ai khác chính là Mã Thương. 

Lý Phi Yến không muốn tham gia nên chọn một góc đứng yên chờ đợi, qua khoảng hai khắc, đột nhiên phương xa có một mỹ phụ trung niên phiêu phiêu bay đến, nàng không hề dùng pháp khí phi hành mà vẫn tự nhiên bay bổng trên không trung, nhìn như thực chậm nhưng mới chớp mắt mỹ phụ trung niên này đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Ánh mắt Lý Phi Yến lập tức trở nên nóng bỏng cực kì.

Tu sĩ kim đan kỳ trong truyền thuyết!

VntHoaTinhKhoi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.