(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ở sâu trong Vân Long Cảnh, trước hai căn nhà gỗ đơn giản, một đám người đông đúc chen chúc nhau thành từng lớp, có người cao lớn, có người vẫn chưa trưởng thành hẳn, nhỏ nhất chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, còn những người lớn tuổi hơn... thậm chí có vài người trông còn già hơn cả khi Dư Hiền khi để bộ dáng lão nhân.
Mặc dù đứng lố nhố trước cửa như thế, nhưng tất cả đều im lặng, nét mặt ai nấy đều có chút căng thẳng khẩn trương, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Từ khi trận hỗn chiến kết thúc đến nay đã ba ngày, Hoắc Quân Tiêu, Ổ Nam, và Dư Hiền đều đã khôi phục không sai biệt lắm, ngay cả Bạch Linh Trần cũng đã tỉnh lại, chỉ là do đã hấp thu quá nhiều linh lực của Băng Phách, y như cũ vẫn còn không ổn định, mỗi ngày vào lúc bình minh đến hoàng hôn đều phải ngồi thiền điều hòa khí tức.
Trong trận chiến đó, các môn phái đều có tổn thất thương vong, nhưng đa phần vẫn còn duy trì được căn cơ, rốt cuộc những người tham gia đại hội thử luyện này không phải là toàn bộ đệ tử của mỗi phái, cho nên họ lần lượt trở về môn phái của mình.
Chỉ có ba môn phái Huyền Vi, Trường Lăng và Hằng Thiên Môn là ngoại lệ—
Đệ tử của Huyền Vi và Trường Lăng vốn đã ít, các phái này đã suy tàn đến mức tận cùng, lần này lại một phen hỗn chiến, chưởng môn và trưởng lão của họ đều bị trọng thương, khó mà hồi phục trong vòng cả trăm năm, huống hồ nói là có thể tiếp tục giữ vững môn phái để bảo vệ toàn bộ đệ tử được hay không.
Chưởng môn của hai phái này dĩ nhiên biết đến đại danh của mấy người Dư Hiền, ngay lập tức diễn một vở "ủy thác cô nhi," dẫn toàn bộ đồ tôn đồ tử của mình muốn nương nhờ dưới trướng của Dư Hiền, dốc lòng học hỏi đạo pháp.
Hằng Thiên Môn thì lại khác, đệ tử đông đảo, nhưng chưởng môn và trưởng lão—người đã gây ra hỗn loạn lần này—đều bị tiêu diệt, không còn một ai sống sót. Một môn phái không còn trụ cột, chỉ dựa vào đám đệ tử thùng rỗng thì khó lòng duy trì. Hơn nữa, Hằng Thiên Môn đã bị tàn phá đến mức đổ nát thê lương.
Chính vì nguyên nhân đệ tử của Hằng Thiên Môn đông, nên việc chọn lựa con đường tương lai cũng xảy ra nhiều tranh cãi. Cuối cùng, một phần đệ tử quyết định tự do lựa chọn con đường tán tu thích hợp cho riêng mình, còn lại phần khác, nhất là những người từng được Dư Hiền bảo vệ trong khu rừng Vạn Triều Cốc, đều đồng loạt xin theo mấy người Dư Hiền.
Thế nên, mới có cảnh tượng như hiện tại.
Trước mặt đám đệ tử đến từ ba phái khác nhau, Ổ Nam ngồi bên bàn đá, bình thản pha trà bằng một bộ trà cụ, trong mắt hắn, đám người đông đúc này chẳng khác gì một mớ củ cải trắng, hoàn toàn không hề có chút cảm giác tồn tại.
Một ngày trước, việc đầu tiên khi hắn tỉnh dậy là đi khắp nơi tìm suối nước nóng trong bí cảnh của sư huynh, rồi ngâm mình suốt cả ngày, ngâm đến mức da đầu ngón tay cũng nhăn nhúm mới chịu ra, sau đó chỉnh đốn bản thân sạch sẽ đến tinh tươm. Hắn với cởi bỏ bộ đồ màu chàm thường mặc khi điên điên khùng khùng, thay bằng trường bào màu xanh lơ, bên ngoài khoác một lớp áo trắng khói, xứng với mi mục thanh tú của mình, toát lên tràn đầy khí chất thư sinh, văn nhã, ôn hòa.
Phong thái nhàn nhã pha trà của hắn rất phù hợp, hoàn toàn không thể liên tưởng đến kẻ điên cuồng trên đỉnh Vọng Thiên Nhai trong truyền thuyết.
Trong đám đông, các đệ tử của Hằng Thiên Môn không nhịn được liếc mắt nhìn hắn.
Rốt cuộc từ khi nhập môn, họ đã bị các truyền thuyết và kinh sách trong môn phái nhồi nhét tẩy não rằng kẻ ma đầu trên Vọng Thiên Nhai khó đối phó đến nhường nào, khi phát điên sẽ giết người vô tội như thế nào, đi đến đâu là nơi đó sẽ ngập tràn xác chết. Giờ đột ngột nghe nói tất cả đều là trò bịa đặt của Hằng Thiên Môn, và rằng "ma đầu" chân chính lại là người trước mắt, hình tượng trong lòng họ lập tức bị phá vỡ hoàn toàn.
Đại bộ phận trong số họ, giống như Lâm Kiệt, đã bị những gì "Dư Thế Hiên" viết ra làm cho mê muội, ngưỡng mộ ba người Vân Chinh, Vân Thâm và Vân Dao ngày trước. Giờ đây, khi biết được Vân Thâm - người mà họ luôn coi là thần nhân - lại chính là "ma đầu" thường được nhắc đến trong những câu chuyện bát quá của họ, cảm giác cả người thật sự không ổn chút nào.
Hoắc Quân Tiêu vẫn mặc thân áo đen như cũ, ôm tay tựa vào khung cửa, đứng ở vị trí không gần cũng không xa, một bộ dạng "ta chỉ đứng nhìn, đừng kéo ta vào", trông như đang canh cửa cho Bạch Linh Trần đang ngồi thiền bên trong phòng.
Vì vậy, người duy nhất bị đẩy ra xử lý việc này chỉ có Dư Hiền, vị sư tổ xúi quẩy đáng thương.
Dư Hiền ngồi xếp bằng trên lưng to lớn của Đậu Phộng, một tay nghịch nghịch lớp lông như nhung của nó, một tay gãi cằm, sốt ruột nhìn xuống hàng người xếp thành hàng, nói: "Ta nghĩ các ngươi cũng nghe nói ít nhiều, Ngọc Sinh Môn ta đã sớm không còn nữa, giờ chỉ còn lại mấy người bọn ta là cái cành trụi lá thôi, các ngươi có thể tưởng tượng không, thực sự muốn nhập vào làm môn hạ?"
Đám đông, già trẻ lớn bé đều nhất trí đồng loạt gật đầu đáp lại.
Dư Hiền hơi giật khóe miệng, không từ bỏ hy vọng mà tiếp tục khuyên nhủ: "Ta nói cho các ngươi biết, sư đồ bọn ta chỉ có mấy thầy trò nghèo hủ kiết lậu đồng xu trong túi cũng không có để vang leng keng, trong môn phái không có linh đan, không có kỳ trân, không có bảo khí gì cả, so với một môn phái gà rừng còn gà rừng hơn, các người thật sự không thay đổi ý định sao?"
Đám đông già trẻ lớn bé lại đồng thanh trả lời: "Không thay đổi!"
Trong số đó phần lớn là những đệ tử nhỏ tuổi đã từng được Dư Hiền bảo vệ trong rừng, trong số có vài người không đọc nhiều thoại bản, đối với sự tình trong quá khứ cũng thiếu hiểu biết, không có cảm nhận trực quan về địa vị của Dư Hiền, lá gan có chút lớn, nên đã trực tiếp mở miệng: "Nếu không có ngài, bây giờ chúng ta làm sao còn khả năng tồn tại đứng đây, mạng sống của chúng ta đều là của ngài, linh đan kỳ trân nào có thể so sánh, chỉ cần ngài cần, chúng ta nguyện phục vụ cả đời, pha trà suốt đời cho ngài cũng cảm thấy vinh hạnh!"
Ổ Nam không hề ngẩng đầu lên, nói: "Nhưng đừng cướp việc của ta." Nói xong, hắn cầm một chén trà, tay vung nhẹ, ném chung trà về phía Dư Hiền.
Dư Hiền đưa tay vững vàng đón lấy, tỉ mỉ ngửi một cái: "Chính là cái vị này, đáng thương lão phu đã bao năm không được uống."
Cố tình giờ ông còn chưa phục hồi dáng vẻ lão đầu thường ngày, đôi mắt hoa đào đang chớp chớp mà nói ra những lời như vậy, quả thực không khỏe chút nào, khiến cho Đậu Phộng không nhịn được mà ngẩng đuôi lên tát ông một cái.
(Yone: Đm ý là Dư Hiền khôi phục hóa trang nhưng mà lỡ để ngôi xưng là ông rồi á =)) cứu pé, mọi người hoan hỉ bỏ qua nhé)
Những tiểu đệ tử ngu ngơ kia có lẽ vẫn chưa thể liên kết được danh tính thực sự của những người trước mặt với nhau, đầu đầy sương mù nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết. Họ sợ rằng Dư Hiền không nhận họ, vừa nghe Ổ Nam nói đừng cướp việc, liền lập tức hướng về phía Dư Hiền hành lễ, gọi một tiếng "sư phụ".
Ổ Nam vừa uống một ngụm trà, suýt nữa bị cách xưng hô này làm sặc khí quản. Hắn ho vài tiếng, rốt cuộc ngẩng đầu nâng mắt nhìn về phía những tiểu đệ tử đầu óc có vẻ hơi ngốc nghếch đó.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Quân Tiêu tựa lưng vào cửa, mặt lạnh như băng, sâu kín mà mở miệng: "Gọi hắn là sư phụ, các ngươi liền ngang hàng với thế hệ chưởng môn Ngọc Sinh Môn, ta cùng Ổ Nam còn phải kêu các ngươi là sư thúc...."
Ngụ ý — để bọn ta ở đâu? Đừng có nằm mơ!
Những người khác vừa nghe lời này không nhịn được giật giật khóe miệng, mất tiểu đệ tử âm thầm tính tính bối phận của mình, cuối cùng cũng biết câu của chính mình nói có bao nhiêu ngu xuẩn, tức khắc thè lưỡi, yên lặng núp ra phía sau, không mở miệng nói loạn nữa.
Dư Hiền nhấp một ngụm trà, nhìn bộ dạng đám người kia còn so với chính mình ngày thường còn già hơn một phần, tưởng tượng đến sau này có khả năng phải nghe những người này gọi chính mình là lão tổ tông, liền cảm thấy đau răng một trận.
Đang loay hoay không biết phải phân chia thế nào, thì từ trong phòng, Bạch Linh Trần người vừa điều tức xong bước ra.
Giờ y đã hoàn toàn trở lại với bộ dáng của Bạch Linh Trần, ký ức của hàng nghìn năm trước đều đã khôi phục, nhưng đương nhiên, y cũng không quên ký ức hơn mười năm làm Bạch Kha, vẫn nhớ rõ ràng từng chi tiết.
Một đầu tóc đen dài được thúc cao, khuôn mặt thanh tú nhưng luôn mang nét lạnh như băng, khiến y trông không dễ thân cận. Y vốn chỉ định ra ngoài xem tình hình thế nào, kết quả vừa bước ra đã nghe thấy Dư Hiền như bắt được cọng rơm cứu mạng, kêu lên: "Au ui! Tên cứng đầu đến rồi! Ngươi là chưởng môn, cứ bắt ta, một lão nhân đã lui về vị trí nhàn nhã, đến giúp ngươi tính toán là sao hả! Ai—từ từ! Tiểu tử thúi kia đừng có chạy!"
Bạch Linh Trần nghe được một nửa liền nhận ra rằng việc y xuất hiện lúc này đúng là tự đưa mình vào miệng súng, quả thực không sáng suốt, y lập tức vung tay áo dài, lạnh lùng ném lại một câu: "Vẫn chưa điều tức xong, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, ta đi suối nước nóng điều trị một chút." Rồi như một đám mây, thoắt cái đã biến mất xa xa.
Thấy y đi rồi, Hoắc Quân Tiêu đang tựa cửa cũng lập tức đứng thẳng người dậy, khuôn mặt vô cảm: "Sư phụ vừa mới khôi phục, ta không quá yên tâm, theo y xem thế nào, ở đây giao lại cho sư tổ vậy!" Nói xong cũng vung tay áo dài, hóa thành một đám mây đen đuổi theo.
Ôt Nam thấy bốn người đảo mắt đã chạy mất hai, liền lặng lẽ thu dọn bộ trà cụ, nhẹ nhàng nói: "Ta điên loạn đã ngàn năm, bệnh chưa hoàn toàn khỏi, đi tới thác nước tĩnh tâm một chút." Nói xong bàn chân cũng như gió, giơ chân chạy rút lui.
Dư Hiền: "..." Lúc thu nhận đệ tử sao không đem tròng mắt mình moi ra rửa qua một lượt, làm sao lại thu toàn những kẻ bất hiếu khi sư diệt tổ này chứ!
Ông nhìn đám đông trước mặt, cuối cùng bực bội nói: "Được rồi, ai muốn gia nhập thì đến đây, môn phái Ngọc Sinh Môn ta luôn thực hiện chính sách nuôi thả, tự thân vận động. Hôm nay hãy về thu dọn trước, sắp xếp lại mọi thứ, ngày mai theo ta về Ngọc Sinh Môn."
Đám đông cuối cùng cũng được giải tán, lần lượt ra về, chỉ còn lại Lâm Kiệt - người vốn đã sống tại đây.
Nghe những lời Dư Hiền vừa nói, Lâm Kiệt có chút ngơ ngác, hắn sững sờ một lúc rồi hỏi: "Khoan đã, lão tổ tông! Người vừa nói về đâu cơ?"
"Về Ngọc Sinh Môn!" Dư Hiền đáp, "Sao thế?"
Lâm Kiệt chớp chớp mắt: "Không phải nói Ngọc Sinh Môn đã sớm không còn tồn tại từ lâu rồi sao?! Ta chưa bao giờ nghe các ngài nhắc đến việc nó vẫn còn, ta cứ nghĩ nó đã bị hủy rồi..."
Dư Hiền lắc đầu: "Vẫn còn, chỉ là trống rỗng mà thôi. Ta với tiểu tử Quân Tiêu suốt những năm qua luôn tìm kiếm tung tích của tên ngốc kia, nên cũng không thường xuyên trở về. Tính ra chỉ còn hai người bọn ta, sống ở bí cảnh này tiện hơn ở Ngọc Sinh Môn."
Tại thác nước ở sườn tây của bí cảnh, Ổ Nam vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy lời của Dư Hiền truyền tới.
Cùng lúc đó, tại suối nước nóng ở phía bên kia của vách núi trong bí cảnh, Bạch Linh Trần và Hoắc Quân Tiêu cũng nghe được lời ấy—
Sáng sớm ngày mai giờ Thìn, khai Ngọc Sinh Môn, chúng ta về nhà.
Ổ Nam ngồi dưới thác nước, bị làn nước đổ xuống dội ướt đẫm, rồi sau đó không tiếng động khẽ mỉm cười.
Còn ở phía suối nước nóng bên này....
Hoắc Quân Tiêu trầm giọng: "Sư phụ, nghe thấy không, ngày mai chúng ta về nhà."
Bạch Linh Trần mặt lạnh như đỉnh núi tuyết, ở cạnh suối nước nóng đón gió một hồi lâu, mở miệng nói: "Nghe thấy được... Một khi đã cảm khái đến như vậy, ngươi có thể nhắm mắt quay mặt về hướng đông bắc cảm thụ hơi thở Ngọc Sinh Môn trước đi, cảm nhận đến khi ta ngâm xong suối nước nóng thì thôi."
Hoắc Quân Tiêu cũng không hề có ý định xoay đầu về hướng đông bắc, vẫn như cũ ôm cánh tay nhìn Bạch Linh Trần, nghiêm túc nói: "Ngọc Sinh Môn bất quá chỉ còn lại cái vỏ rỗng mà thôi, ta nhìn chưởng môn cảm thụ là đủ rồi."
Bạch Linh Trần: "....."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");