Lý Dật nói Xong buông Dương Phàm nằm Xuống sô pha, một lần nữa mở rương bia, cùng Trịnh Dũng Cương cười lớn mở hết hai mươi bốn chai bia, đặt lên bàn.
"Cạn"
Hai người cũng không ngồi Xuống, mà đứng chạm ly. Một tiếng giòn vang qua đi, hai người ngữa đầu, một hơi uống cạn.
“Dật Ca, Cạn"
"Cạn"
Từng chai bia phảng phất như nước lũ rót vào bụng hai người, hai người tựa hồ dùng phương thức này để cáo biệt điều gì đó!
Có thể đây là đêm cuối cùng bọn họ cùng nhau thỏa thích uống say với nhau. Tửu lượng của Trịnh Dũng Cương cũng không như Dương Phàm, chỉ có thể dùng bình thường để hình dung, trước hắn không say vì trong lòng có tâm sự, hôm nay triệt để làm ra quyết định, tửu lượng của hắn rất nhanh bộc lộ ra, vừa uống tới chai thứ sáu, hắn say!
Say đến bất tỉnh nhân sự.
Hắn giống như một con bạch tuộc mềm nhũn ngủ Xuống sô pha, vẫn không nhúc nhích, phảng phất như mất đi ý thức. Nhưng vùng lông mày của hắn vẫn chăm chú cau chặt lại, hình thành một chữ Xuyên. Có thể chất cồn cũng không ma túy thần kinh của hắn, chân chính làm hắn say chính là sự thống khổ trong nội tâm không thể Xua tan.
Rượu không làm người say, người tự say!
Đây là sự hình dung chân thực nhất về hắn trong lúc này.
Trên bầu trời hiện ra màu Xám trắng, một luồng ánh mặt trời lộ ra khỏi tầng mây, chiếu Xuống từng phố lớn ngõ nhỏ của Thượng Hải, làm tòa thành thị này tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng chào đón một ngày mới bắt đầu.
Tiêu gia trang viên.
Tiêu Thanh Sơn cũng như ngày thường sáng sớm rời giường, mặc bộ quần áo thể thao màu trắng chạy bộ trong trang viên, Gia Cát Minh Nguyệt cũng mặc một bộ đồ thể thao, cầm khăn mặt, làm bạn bên người Tiêu Thanh Sơn.
Tiêu Thanh Sơn chạy rất chậm, thân thể hắn thoạt nhìn kém hơn dĩ vãng rõ ràng, chạy không được mười phút, trên đầu đã Xuất hiện mồ hôi. Thể lực của Gia Cát Minh Nguyệt rõ ràng mạnh hơn Tiêu Thanh Sơn, đây là kết quả mấy năm nay nàng chạy theo Tiêu Thanh Sơn mà huấn luyện ra.
Mặc dù mặc bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, thế nhưng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt vẫn đẹp mê người, nhất là khi chạy bộ, đôi bạch thỏ trước ngực thoáng động liên tục, đôi môi đỏ tươi dưới ánh mặt trời cũng làm lòng người mê mẫn.
Hai người chậm rãi chạy tới bên rừng cây trong trang viên, Tiêu Thanh Sơn cầm lấy khăn mặt Gia Cát Minh Nguyệt đưa qua, lau mồ hôi, sau đó đứng trước một cọc gỗ, bắt đầu công việc mỗi ngày của hắn: đánh quyền!
So sánh với hơn một năm trước mà nói, thân thể Xương cốt Tiêu Thanh Sơn thực sự kém hơn rất nhiều, tốc độ ra quyền chậm hơn, lực lượng cũng mềm nhũn, hơn nữa không tới một khắc, hắn dù có dáng dấp thở hỗn hễn, mồ hôi hoàn toàn sũng ướt quần áo của hắn.
“Minh Nguyệt, có phải tôi đã già rồi không?" Tiêu Thanh Sơn bỗng nhiên ngừng lại, chợt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nói.
Tiêu Thanh Sơn là một người rất chuyên chú, hắn vô luận làm chuyện gì cũng sẽ đầu nhập toàn bộ tinh lực vào đó. Bản thân hắn có loại thói quen này nên lúc dĩ vãng khi hắn đánh quyền, căn bản sẽ không bao giờ nói chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt dù nàng ta đứng bên cạnh.
Bởi vậy, đối với câu hỏi thình lình của Tiêu Thanh Sơn, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có bất luận sự chuẩn bị nào, nàng ta theo bản năng ngây rạ một lúc, cũng không nói gì.
Bởi vì nàng biết Tiêu Thanh Sơn Xác thực đủ già.
Từ sau chuyện của Lý Dật phát sinh, Tiêu Thanh Sơn phảng phất như già đi vài tuổi, thân thể Xương cốt kém cỏi hơn, nếp nhăn trên mặt càng ngày càng tăng nhanh, mái tóc cũng bạc nhanh hơn, càng chủ yếu chính là, Tiêu Thanh Sơn mất đi sự uy phong ngày Xưa, đại khái thời gian đều có dáng dấp cau mày, hoặc ngồi một mình hút thuốc liên tục.
Ở trong trí nhớ của nàng, đã hơn một năm nay, Tiêu Thanh Sơn chỉ cười một lần, ngày đó là sinh nhật của Tiêu Huỳnh Huỳnh, Tiêu Thanh Sơn bỏ qua công việc, mang theo Gia Cát Minh Nguyệt bồi Tiêu Huỳnh Huỳnh dùng bữa cơm sinh nhật, có nở nụ cười một lần.
Cười đến rất gượng ép.
Ngoại trừ lần đó ra, Tiêu Thanh Sơn cũng không hề cười qua.
Một lần cũng không có!
“Đưa khăn mặt.” Tiêu Thanh Sơn thấy Gia Cát Minh Nguyệt không nói lời nào, cũng không hỏi lại, mà thở hồng hộc đi tới bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt nói.
Gia Cát Minh Nguyệt đang thất thần chợt lấy lại tinh thần, sắc mặt phức tạp đưa khăn mặt cho Tiêu Thanh Sơn.
Hơn mười phút sau, Tiêu Thanh Sơn cùng đi với Gia Cát Minh Nguyệt về tới đại sãnh biệt thự số một.
Dũng Cương trong bộ tây trang màu đen đã chờ ở đại sãnh từ lâu, mắt thấy Tiêu
Thanh Sơn vào cửa, vội vã đứng dậy hành lễ: “Tiêu thúc.”
Tiêu Thanh Sơn khoác tay, ý bảo Trịnh Dũng Cương cứ ngồi, sau đó hắn trực tiếp đi tới sô pha ngồi Xuống, cầm lấy thuốc lá trên bàn, Trịnh Dũng Cương chủ động tiến lên châm lửa cho hắn.
Rít mạnh một hơi thuốc lá, Tiêu Thanh Sơn bình tĩnh nhìn Trịnh Dũng Cương hỏi: “Dũng Cương, ngày hôm nay tìm tôi sớm như vậy, có việc gì thế?
Ðón nhận ánh mắt bình tĩnh của Tiêu Thanh Sơn Trịnh Dũng Cương đầu tiên thở mạnh một hơi, sau đó vẻ mặt hổ thẹn nói: “Tiêu thúc, hôm qua cháu đã gặp Lý Dật.”
“Nga” Tiêu Thanh Sơn nhẹ nhàng nga một tiếng, biểu tình không có một tia dao động.
Sự bình tĩnh của Tiêu Thanh Sơn làm sự tự trách trong lòng Trịnh Dũng Cương càng thêm cường liệt!
Hắn cắn răng nói: “Tiêu thúc, ngày hôm qua cháu đã phân chia với Lý Dật! Ngày hôm qua là lần cuối cùng cháu dùng tư cách huynh đệ tương Xưng với hắn, ngày sau nếu cháu và hắn gặp lại, không chút lưu tình!”
“Dũng Cương.” Tiêu Thanh Sơn chậm rãi phun ra một ngụm khói, từ từ nói: “Lần sau gặp phải Lý Dật không nên cùng hắn động thủ.”
“Tiêu thúc, cháu đã đặt quyết tâm!” Trịnh Dũng Cương cho rằng Tiêu Thanh Sơn hoài nghi lời hắn nói, vội vã giải thích.
Tiêu Thanh Sơn mỉm cươi: “Dũng Cương, tôi không hoài nghi lời cậu nói.”
“Vậy ý của Tiêu thúc?” Trịnh Dũng Cương không giải thích được.
Tiêu Thanh Sơn khe khẽ thở dài: “Cậu không phải là đối thủ của hắn, động thủ chỉ biết chịu chết.”
Ngạc nhiên nghe được những lời này của Tiêu Thanh Sơn, Trịnh Dũng Cương chợt trầm mặc.
Hắn biết Tiêu Thanh Sơn nói Xác thực không sai. Vô luận là Lý Dật, hay những người bên cạnh Lý Dật hắn cũng không thể đối phó.
“Dũng Cương, tôi biết cậu muốn thông qua phương thức này để chuộc tội.” Tiêu Thanh Sơn nhìn thấy biểu tình vẻ mặt Xấu Xí của Trịnh Dũng Cương, lần thứ hai mở miệng nói: “Tâm ý của cậu, Tiêu thúc tâm lĩnh. Bất quá chuyện này hãy nghe Tiêu thúc, không có sự cho phép của tôi, mặc dù cậu có nhìn thấy Lý Dật cũng không được động thủ!”
“Ân” Thấy Tiêu Thanh Sơn nói với vẻ nghiêm túc, sắc mặt Trịnh Dũng Cương phức tạp gật đầu.
Sau đó, khi Tiêu Thanh Sơn chuẩn bị cho Trịnh Dũng Cương rời đi, hắn muốn đi lên lầu thay quần áo, hai vị khách không mời mà đến trước sau lần lượt đi vào phòng khách biệt thự.
Dẫn đầu chính là Đái Hồ tóc bạc, đi theo phía sau hắn là Đái Minh Hải, biểu tình hai người đều âm trầm
“Dũng Cương, cậu đi ra ngoài trước.” Nhìn thấy hai người vào cửa, Tiêu Thanh Sơn phân phó Trịnh Dũng Cương.
“Cứ để hắn ở đây!” Nghe được Tiêu Thanh Sơn nói, Đái Hồ hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chân đi tới bên sô pha ngồi Xuống, đặt cây baton qua một bên, căm tức nhìn Tiêu Thanh Sơn, nói: “Tiêu Thanh Sơn, cho ta một lời giải thích!”
“Giải thích cái gì?” Giọng nói Tiêu Thanh Sơn thật bình tĩnh.
Thấy hình dạng thản nhiên của Tiêu Thanh Sơn, Đái Minh Hải trực tiếp phát hỏa, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: “Tiêu Thanh Sơn, ngươi còn nói giải thích cái gì? Hôm qua Lý Dật ở ngay bãi của ngươi, giúp đỡ người của ngươi đánh thương Kiều thất chỉ! Con mẹ nó ngươi nói cho ta biết, đó rốt cục là chuyện gì Xảy ra?”
“Nga, nguyên lai là chuyện nầy.” Tiêu Thanh Sơn chậm rãi dụi tắt tàn thuốc, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt phẩn nộ của Ðái Hồ, không chút hoang mang nói: “Thứ nhất, chuyện này ta chỉ mới vừa nghe nói. Ta cũng mới biết được người quản lý bãi của ta chính là bạn của Lý Dật trước đây.”
Tiêu Thanh Sơn nói làm biểu tình của Trịnh Dũng Cương càng trở nên cực kỳ khó coi, sự tự trách trong con ngươi cũng không thể che giấu.
“Thối lắm!” Đái Minh Hải đối với sự giải thích của Tiêu Thanh Sơn vô cùng bất mãn, bởi vì....
Cho đến bây giờ Kiều Thất Chỉ vẫn còn nằm ở trong bệnh viện, đầu gối đã hoàn toàn bị vỡ nát, ngày sau liền trở thành một phế nhân. Ðiều này khác nào chặt đứt một tay của Đái Minh Hải, như thế nào hắn lại không tức giận đây?
Đối với lửa giận của Đái Minh Hải, Tiêu Thanh Sơn vẫn thờ ơ.
“Tiêu Thanh Sơn, ta cho ngươi biết, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được! Mẹ kiếp, bạn của Lý Dật làm việc ở bãi của ngươi hơn một năm thời gian, mà ngươi lại nói rằng, hôm qua mới biết sao? Hay là ngươi đang khinh thường ta và lão nhân gia đều là ngốc ư”” Đái Minh Hải lạnh lùng nói.
Tiêu Thanh Sơn tùy tiện dựa vào ghế so-fa, nhấc chân lên bắt chéo, thản nhiên nói: “Ta đã giải thích rõ ràng rồi, còn tin hay không thì tùy ngươi thôi.”
“Tiêu Thanh Sơn, thái độ của ngươi là có ý gì?” Ðái Minh Hải hoàn toàn phát nộ, hắn nhảy dựng lên từ trên ghế so-fa, chỉ thẳng vào mặt Tiêu Thanh Sơn, điên cuồng gào rít nói.
Tiêu Thanh Sơn nhíu mày, liếc mắt nhìn Ðái Minh Hải: “Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!”
Lúc này đây, bất tri giác Đái Minh Hải cũng nghẹn lời.
Ngày hôm qua, sau khi biết được chuyện này, Ðái Minh Hải vừa phẩn nộ, vừa hoài nghi Tiêu Thanh Sơn từ trước đến nay chưa bao giờ mang tâm tư muốn giết Lý Dật. Ngày đó hắn chỉ là diễn trò che mắt thiên hạ mà thôi!
Nếu không, như thế nào lại cho bằng hữu của Lý Dật làm việc ở trong bãi chứ?
“Tiêu Thanh Sơn, con mẹ ngươi, ta hoài nghi ngươi căn bản là đang hồ lộng ta cùng lão nhân gia! Ngươi luôn luôn hướng về cái tên nghiệt chủng kia!” Dưới tình huống cấp bách, Ðái Minh Hải phun ra suy đoán trong nội tâm.
Bỗng nhiên nghe Đái Minh Hải nói như vậy, sắc mặt Tiêu Thanh Sơn trở nên cực kỳ âm trầm, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Đái Minh Hải, lạnh lùng nói: “Đái Minh Hải, ta hy vọng ngươi hiểu rõ một việc, con của ngươi chết, con của ta cũng đã chết.”
Tiêu Thanh Sơn vừa thốt ra lời nầy, Đái Minh Hải cũng biết điều ngậm miệng lại. Giờ khắc nầy, nguyên bản Ðái Hồ vẫn luôn im lặng, bỗng dưng hừ lạnh một tiếng: “Tiêu Thanh Sơn, coi như sự việc ngày hôm qua ngươi có biết rõ đi chăng nữa, ta cũng sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện nầy. Bất quá, hôm nay ta tìm ngươi, là muốn hỏi ngươi một câu, về phần cái gã nghiệt chủng kia, rốt cuộc thì ngươi định Xử trí như thế nào?”
“Lão gia tử, tôi cũng từng nói qua rồi, hắn muốn tìm tôi báo thù, tôi tùy thời sẽ phụng bồi.”
“Ý của ngươi là, ngươi muốn ngồi im chờ chết?” Ðái Hồ nhíu mày, hết sức bất mãn đối với quyết định của Tiêu Thanh Sơn.
Tiêu Thanh Sơn lạnh lùng cười: “Hay là lão gia tử có cao kiến gì khác sao?”
Nghe Tiêu Thanh Sơn hỏi như vậy, Ðái Hồ lại không biết trả lời như thế nào. Ngày hôm qua sự việc Lý Dật đến cướp Trần Lâm mang đi, hắn tự nhiên đã nhìn thấy, Trần gia cùng Bối gia có thể khoan dung cho hành động ngang ngược của Lý Dật, trong chuyện nầy nhất định là có điểm ám muội!
Mà sự kiện nầy cũng mang đến cho hắn áp lực vô cùng to lớn!
“Tiêu Thanh sơn, ta nói thực cho ngươi biết, nếu ngươi kiên trì với quyết định hiện tại, sớm hay muộn gì thì ngươi cũng sẽ bị tiểu tử đó trừ khử thôi!” Ðái Hồ tiếp tục nói.
Tiêu Thanh Sơn ảm đạm cười: “Có một số việc muốn trốn tránh cũng không được, ân oán giữa tôi và hắn Sớm hay muộn cũng cần phải giải quyết triệt để! Về phần chủ động tìm hắn động thủ, tôi không ngu ngốc như vậy, cũng không có cái loại bổn sự đó"
“Tiêu Thanh Sơn, ngươi thật ngông cuồng!” Đái Minh Hải đối với thái độ của Tiêu Thanh Sơn, mười phần khó chịu.
Tiêu Thanh Sơn coi như Đái Minh Hải không có tồn tại ở đây, mà liếc mắt nhìn Đái Hồ, nói: “Lão gia tử, thái độ của tôi cũng rõ ràng rồi, ngài có còn chuyện gì nữa không? Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi sẽ đi lên thay quần áo, một hồi nữa chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm nhé!”
“Không cần!” Ðái Hồ híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Sơn, theo sau nghiến răng rít lên: “ Tiêu Thanh Sơn....ngươi...khá lắm!”
“Cũng vậy cả mà thôi!” Tiêu Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, khoát tay áo: “Minh Nguyệt, tiễn khách!"
“Tiêu Thanh Sơn, ngươi hãy chờ Xem!” Lúc nầy đây, Ðái Hồ một đời trầm ổn lão luyện cũng nhịn hết nổi, hắn trực tiếp từ trên ghế sô-fa đứng lên, tay cầm cán trượng chỉ vào mặt Tiêu Thanh Sơn mắng một câu, sau đó thở phì phì dắt theo Đái Minh Hải rời đi.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Đái Hồ và Đái Minh Hải rời đi, Trịnh Dũng Cương cũng trợn tròn mắt, trên mặt Xuất hiện biểu tình nghi hoặc. Còn Gia Cát Minh Nguyệt lại nhíu mầy trầm tư, diễn cảm tương đối phức tạp.
Đợi khi Ðái Hồ và Đái Minh Hải ra khỏi đại sãnh, Gia Cát Minh Nguyệt có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: “Vì sao phải trở mặt với lão gia tử đây?”
Vốn dĩ Tiêu Thanh Sơn muốn đứng lên, lại nghe được câu hỏi của Gia Cát Minh Nguyệt, hắn cau mày tự giễu cười cười: “Ðái Hồ cong đuôi chạy từ Hàng Châu đến đây tìm ta, đơn giản chính là muốn lợi dụng ta thu dọn Lý Dật mà thôi.”
“Nhưng tôi nghĩ rằng, nên hợp tác cùng lão gia tử, kế hoạch của chúng ta càng chắc ăn hơn một chút.” Gia Cát Minh Nguyệt nghiêm mặt nói.
“Chắc ăn?” Tiêu Thanh Sơn cười lạnh, theo sau dùng một loại giọng điệu cổ quái hỏi: “Minh Nguyệt, cô thật sự nghĩ rằng chắc ăn đến thế sao?”
Tiêu Thanh Sơn vừa thốt ra lời nầy, vô luận Gia Cát Minh Nguyệt hay là Trịnh Dũng Cương đều sững sờ cả người.
Hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới, Tiêu Thanh Sơn sẽ nản lòng thoái chí như vậy, điểm nầy không hề phù hợp với phong cách làm người của Tiêu Thanh Sơn!
Hơn nữa, nếu quả thật không có kế sách chắc ăn, Tiêu Thanh Sơn hẳn là phải nên sốt ruột mới đúng với tình huống chứ?
Nhìn hai người mang biểu tình nghi hoặc, Tiêu Thanh Sơn lại không thèm giải thích, mà đứng dậy đi lên trên tầng.
Cái bóng lưng già nua cô độc kia dừng ở trong mắt hai người Gia Cát Minh Nguyệt và Trịnh Dũng Cương, lại sinh ra một loại cảm giác giống như là thỏ tử hồ bi*! (câu nầy nghĨa giống như mèo khóc chuột, nhưng đôi khi nó cũng đồng nghĨa như câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.)
Ðái Hồ mang theo Ðái Minh Hải, tràn ngập tự tin chạy đến Thượng Hải, vốn là muốn lợi dụng Tiêu Thanh Sơn thu dọn Lý Dật, nhưng thật không ngờ Tiêu Thanh Sơn không chịu phối hợp. Hơn nữa, sự kiện Lý Dật cướp hôn đã làm cho hắn gia tăng thêm vài phần kiêng kị.
Trong cơn thất vọng, Ðái Hồ cũng không muốn ở lại Thượng Hải thêm nữa, mà trực tiếp ly khai. có lẽ nể mặt những năm gần đây Kiều Thất Chỉ luôn luôn trung thành và tận tâm làm việc, nên Đái Minh Hải không có vứt bỏ Kiều Thất Chỉ, vẫn khăng khăng lưu hắn ở lại bên người.
Đoàn người Ðái Hồ rời khỏi Thượng Hải, Lý Dật đồng dạng cũng đi luôn.
Trần Lâm cũng không theo Lý Dật rời đi, bởi vì nàng muốn đích thân đi gặp Bối lão gia tử giải thích, mặc dù thật bất tiện, nhưng nhất định phải giải quyết cho dứt khoát. Còn nữa, Trần Diêm Vương bày tỏ thái độ: “Trước khi Lý Dật chưa báo thù Xong, Trần Lâm tuyệt đối không được ở bên cạnh Lý Dật.”
Dương Phàm đi theo Lý Dật rời khỏi Thượng Hải, hắn cũng không mang theo nhiều vật dụng cá nhân, chỉ có vài bộ quần áo mà thôi, Có lẽ đối với hắn mà nói, Thượng Hải ngoại trừ Trịnh Dũng Cương đáng để lưu luyến ra, không có bất kỳ thứ gì có thể níu kéo được hắn.
Hai người không trực tiếp trở về Hongkong mà ngồi máy bay tới Trịnh Châu, tiếp theo chạy Xe đến thị Xã Cùng Nghĩa.
Trước kia Lý Dật từng đáp ứng Trương Thiết Trụ rằng, sẽ cho hắn vinh quy bái tổ, thế nhưng Trương Thiết Trụ lại bởi vì Lý Dật mà chết đi. Mặc dù đã báo thù cho Trương Thiết Trụ rồi, nhưng Lý Dật vẫn tự nhủ với bản thân rằng, phải mang tro cốt của Trương Thiết Trụ trở về quốc nội, hơn nữa cũng sẽ đi tìm ông già của Trương Thiết Trụ, ngày sau phải đối đãi giống như người cha thân sinh ra mình.
Nữa năm trước, Lý Dật phân phó Kroff một việc, nhờ hắn điều tra tung tích hạ lạc của cha Trương Thiết Trụ. Kroff biết chuyện tình này Lý Dật thập phần coi trọng, nên không dám lạnh nhạt, lập tức dẫn người đi tới cố hương của Trương Thiết Trụ. Nhưng tin tức thăm dò được, đã làm cho hắn cảm thấy uể oải: “Năm đó, Trương Thiết Trụ báo thù rữa hận Xong, liền chạy trốn khỏi địa phương, theo sau cha của Trương Thiết Trụ do suy nghĩ quá nhiều mà mắc bệnh phát điên! Theo dân chúng bản địa nói, cha của Trương Thiết Trụ vừa ra khỏi cục cảnh sát, liền trở nên điên loạn, vài hôm sau đã không còn biết ông ta bỏ đi đâu.”
Tin tức này không thể nghi ngờ là đã gây khó khăn rất lớn cho Kroff
Dù sao, chuyện tình của Trương Thiết Trụ cũng trải qua nhiều năm rồi, mà rất có thể người cha của Trương Thiết Trụ cũng đã trở thành một kẻ lang thang, muốn tìm ra nơi hạ lạc, so sánh với chuyện lên trời còn nan giải hơn!
Bất quá Kroff không chịu buông tha!
Trời cao không phụ lòng người, dưới sự nổ lực phi thường của Kroff, cuối cùng hắn điều tra được tin tức về người cha của Trương Thiết Trụ: “Cách đây khoảng ba năm thời gian, cha Trương Thiết Trụ lang thang đến thị Xã Cùng Nghĩa. Năm đó, Cùng Nghĩa tao ngộ trận thiên tai tuyết rơi, nhiệt độ Xuống cực thấp, kết quả, cha Trương Thiết Trụ chết cóng ở đầu đường. Sau đó, cơ quan liên ngành tại địa phương, cũng chịu trách nhiệm mai táng thi thể của cha Trương Thiết Trụ.”
Khi Lý Dật đến thị Xã Cùng Nghĩa, Kroff sớm đã đợi lâu rồi, làm cho Lý Dật kinh ngạc chính là, ngoại trừ bên cạnh Kroff có hai thành viên trong đội Hắc Dạ, hơn nữa còn Xuất hiện quan viên chính phủ tại địa phương!
Tuy nhiên thái độ của bọn họ mười phần phối hợp, đây cũng là do trước đó Kroff đã lo liệu ổn thõa.
Xế chiều hôm đó, Lý Dật đem tro cốt của Trương Thiết Trụ, chôn ở bện cạnh phần mộ cha hắn. Hơn nữa, còn lập hai cái bia mộ bằng đá rất lớn. Lúc sau, Lý Dật kêu mọi người rời đi trước, một mình hắn ở lại đứng trầm ngâm tròn hai tiếng đồng hồ. Khi rời đi, tất cả mọi người nhìn ra được, tâm tình của Lý Dật không được tốt cho lắm, rất khó coi. Dưới tình huống này, vô luận Kroff hay những người khác đều không có mở miệng làm phiền Lý Dật.
Thẳng cho đến lúc ô tô rời khỏi thị Xã Cùng Nghĩa, thì bầu không khí yên tĩnh ở trong Xe, mới bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ.
Ðiện thoại là do lão đại của Xã đoàn Đông Tinh gọi tới, Tưởng Cương.
Trong điện thoại, Tưởng Cương áy náy nói cho Lý Dật biết một tin tức: “Thật Xin lỗi, Lý tiên sinh! Tôi dựa theo ngài yêu cầu đã liên hệ với Chu Lập Quốc, lão đại của Ðại Quyển bang rồi, hơn nữa còn truyền đạt ý tứ của ngài. Chu Lập Quốc lại nhờ tôi chuyển cáo rằng, bàn chuyện làm ăn thì không thành vấn đề, nhưng hắn không đi Hongkong, nếu ngài muốn thì hãy đến Quảng Châu.”
Muốn ta đến Quảng Châu?
Chu Lập Quốc định làm cái gì?
Tưởng Cương nói làm cho Lý Dật rơi vào trầm tư.