Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải

Chương 162: Cơ hội




Andrew Luofu mặc một chiếc áo gió màu đen, bưng một ly rượu đỏ tươi, lẳng lặng đứng sát bên cửa sổ, nhìn những chiếc xe xa xa giống như những con ốc sên đang chậm rãi bò trên đường, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Một trận tiếng đập cửa rất nhỏ, kéo Andrew Luofu từ trong suy tư trở lại hiện thực, nàng khe khẽ thở dài, sau đó điều chỉnh biểu tình một chút, nói: “Vào đi.”

Sau đó cửa phòng bị người đẩy ra, một người đàn ông trung niên mang kính viền vàng đi vào cửa. Ngũ quan của người đàn ông thập phần bình thường, vóc người cũng không tính cao to, chỉ là con ngươi màu lam giấu sau cặp kính mắt thỉnh thoảng lộ ra tinh quang, chứng minh hắn cũng không phải là một phế tài.

Trên thực tế, có thể để cho Andrew Luofu tự mình gặp mặt, không có một ai là phế tài.

“Tiểu thư, đây là tình huống ngày hôm qua của Lý Dật.” Người đàn ông cầm một phần văn kiện đưa cho Andrew Luofu.

Andrew Luofu không xem văn kiện, mà mỉm cười nhìn người đàn ông: “Will, hai ngày nay khổ cực cho anh.”

“Làm việc cho tiểu thư hẳn nên như vậy.” Will mỉm cười, cười thật câu nệ.

Andrew Luofu không nói thêm gì nữa, mà mở văn kiện, lấy ra trang giấy bên trong, tỉ mỉ xem lướt qua.

Nhìn biểu tình cẩn thận tỉ mỉ của Andrew Luofu, Will nhiều ít có chút phiền muộn!

Làm một tình báo viên thủ hạ xuất sắc nhất của Andrew Luofu, hiện tại công tác trọng yếu mỗi ngày của Will cũng chỉ là đi thu thập tình báo về Lý Dật, điều này làm cho hắn thật phiền muộn, đồng thời hắn cũng rõ ràng, người đàn ông gọi là Lý Dật có địa vị vô cùng trọng yếu trong lòng Andrew Luofu!

Đại khái qua vài phút, Andrew Luofu nhìn xong nội dung trong trang giấy, khe khẽ thở dài.

Đây đã là ngày thứ mười nàng thu thập tỉ mỉ tin tức về Lý Dật, nàng không đi gặp Lý Dật, mà là mỗi ngày yên lặng quan tâm từng cử động nhỏ nhất của Lý Dật.

“Tiểu thư, tôi kiến nghị cô nên đi gặp mặt hắn.” Chẳng hiểu vì sao, thấy một người trong dĩ vãng luôn tỏ ra khôn khéo như Andrew Luofu lại lộ ra vẻ mặt thống khổ, Will chợt nghĩ là một loại khinh nhờn.

Andrew nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Will, anh không hiểu. Hắn là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, sau khi hắn bị người mà hắn tín nhiệm nhất phản bội, trong lòng khẳng định để lại bóng ma. Bằng không, vì sao hắn đi tới nước Mỹ lại không đến tìm tôi!”

Nói đến đây, tâm tình Andrew có chút phức tạp: “Will, anh biết không? Hắn không tin tưởng tôi! Hắn hoài nghi tôi sẽ tạo thành thương tổn đối với hắn!”

“Tiểu thư, tuy rằng tôi biết nói thế này cô sẽ không vui, thế nhưng tôi nghĩ, cách làm của hắn thật sự chính xác.” Will do dự một chút, nói: “Thân phận của cô quá đặc thù, nếu hắn tìm cô, chỉ biết làm cho người trong gia tộc phản cảm, như vậy đối với hắn cực kỳ bất lợi. Hơn nữa, cô cũng không có khả năng buông tha cho lợi ích gia tộc đi giúp hắn, đúng không?”

“Tôi biết.” Andrew Luofu cười khổ một tiếng, nói: “Bằng không, tôi đã sớm đi gặp hắn.”

Andrew Luofu nói làm Will không biết nói gì, hắn suy nghĩ một chút lại nói: “Tiểu thư, nếu như cô thực sự lo lắng an nguy của hắn, tôi có thể phái người âm thầm bảo hộ hắn, mặt khác, dưới tình huống không làm tổn hại gia tộc, chúng ta cũng có thể bí mật giúp đỡ hắn.”

“Bảo hộ cũng vô dụng.” Andrew lắc đầu nói: “Nếu như chính mạng của hắn cũng không tự bảo hộ được, như vậy hắn cũng không đáng giá cho nhiều người lo lắng như vậy, cũng không có hi vọng báo thù! Về phần hỗ trợ, bây giờ còn không cần, hắn vừa mới gia nhập vào Hoa Nhân Bang, căn cơ rất không ổn, lúc này chúng ta không giúp được hắn cái gì, đợi đến thời gian thời cơ chín mùi, tôi sẽ nói cho anh.”

“Dạ, tiểu thư!” Will gật đầu, sau đó lại nhắc nhở, nói: “Tiểu thư, gần đây trạng thái làm việc của cô không tốt lắm, như vậy tiếp tục…”

“Đa tạ sự nhắc nhở của anh, Will, tôi sẽ điều chỉnh lại.” Andrew lại khôi phục dáng dấp lạnh lùng như dĩ vãng: “Được rồi, hiện tại anh có thể đi ra!”

Thấy dáng vẻ lạnh như băng của Andrew Luofu, Will xấu hổ sờ sờ mũi, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Andrew, trong lòng cũng âm thầm cảm thán, tựa hồ ngoại trừ người đàn ông Trung Quốc gọi là Lý Dật kia ra, tiểu thư cũng chưa từng đối với bất luận nam nhân nào để ý qua. Thật không biết tên kia đi nhằm *** chó vận thế nào, không ngờ có thể được tiểu thư thưởng thức đến như thế.

….

Đối với những việc phát sinh tại New York, Lý Dật cũng không hay biết, thậm chí hắn cũng không biết, Andrew đã biết hắn đã đến nước Mỹ.

Lý Dật đã đi tới Los Angeles gần hai mươi ngày.

Từ sau khi đi tới Los Angeles, Lý Dật cũng không sinh hoạt giống như khi còn ở Trung Quốc, mỗi ngày mỗi buổi sáng sớm thức dậy, tiến hành huấn luyện khôi phục, thứ nhất, Los Angeles không có loại điều kiện này, thứ hai, hôm nay Lý Dật đã khôi phục bảy thành thực lực của kiếp trước, nếu muốn tiếp tục đề cao trong khoảng thời gian ngắn, hầu như là chuyện không có khả năng. Chỉ có thể đi qua tháng ngày tích lũy, chậm rãi cải thiện thân thể, kích phát tiềm năng thân thể, như vậy mới có thể tăng cao.

Trong suốt mười ngày, Lý Dật ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ xuất hiện tại võ quán, dạy cho đám thủ hạ của Mạnh Thục một ít công phu cách đấu, cũng không làm việc gì.

Bất quá, Lý Dật cũng nhân cơ hội dạy công phuc cho đám thủ hạ Mạnh Thục, mỗi ngày tiến hành huấn luyện thể năng cực lớn, mục đích là vì bảo chứng thực lực không bị trượt xuống.

Trong lúc này, Kroff từng gọi điện thoại hỏi Lý Dật vì sao không lợi dụng tin tức nữ nhân của Đường Hổ bị Tỉnh Điền cưỡng hiếp giết chết để tranh thủ hảo cảm của Đường Hổ, tạo thế đặt chân tại Hoa Nhân Bang.

Lý Dật trả lời Kroff, thời cơ chưa chín mùi.

Từ khi tiến nhập Hoa Nhân Bang, kiến thức sự giả dối của Đường Hải và Mạnh Thục tuổi trẻ khí thịnh, Lý Dật nghĩ, Hoa Nhân Bang chắc sẽ có một sự bố cục mới, hơn nữa cần phải chậm rãi, không thể quá mức sốt ruột.

Tuy rằng Mạnh Thục là một người trẻ tuổi khí thịnh, tính cách cũng rất cao ngạo, thế nhưng trong mười ngày này, hắn lại thập phần phối hợp với công việc của Lý Dật.

Trong mười ngày, đám thủ hạ Mạnh Thục được hắn trao quyền, một phần ba người tiêu trừ “địch ý” đối với Lý Dật, mặt khác hai phần ba vẫn duy trì “địch ý” đối với hắn.

Một ngày buổi sáng, Lý Dật sau khi rời giường thay đồ xong, cũng như ngày thường đi tới đại sảnh của võ quán.

Cũng giống như mọi ngày, đám thủ hạ Mạnh Thục đi tới đại sảnh, chỉ là bọn hắn không giống như ngày thường đang bắt đầu vận động làm nóng người, mà vây quanh cùng nhau, líu ríu thảo luận gì đó.

“Mẹ nó! Đám hắc quỷ, bọn họ thật sự cho rằng người Trung Quốc chúng ta dễ khi dễ sao?”

“Hay! Con mẹ nó! Ngay cả con đường vận chuyển hàng hóa của chúng ta, bọn họ đều dám cướp, thật cho rằng chúng ta không dám động bọn họ?”

“Tất cả chúng ta hẳn là nên kiến nghị với Mạnh ca, đoạt lại con đường vận chuyển của chúng ta!”

Nghe được mọi người nghị luận, trong lòng Lý Dật khẽ động, đi lại gần hỏi: “Phát sinh chuyện gì vậy?”

“Đường vận chuyển hàng của chúng ta bị đám hắc quỷ Phi Châu Bang đoạt đi rồi!” Một gã thủ hạ của Mạnh Thục nói, những người khác cũng biểu tình nghiến răng nghiến lợi, tư thế hận không thể lập tức cầm súng ra trận chém giết.

Lý Dật lần thứ hai hỏi: “Sao lại bị đoạt đi?”

“Cho tới nay đường hàng hóa Đông Nam Á đều do chúng ta làm, kết quả, hai ngày nay Phi Châu Bang ở trên biển cướp hai thuyền của chúng ta, giết chết toàn bộ huynh đệ trên thuyền!” Một người khác đáp.

“Có người nói thi thể hai mươi mấy huynh đệ toàn bộ bị ném xuống biển nuôi cá mập!”

“Thao con mẹ hắn! Đám hắc quỷ khinh người quá đáng!”

Nghe tiếng chửi mắng của mọi người, Lý Dật cũng nhíu mày, hơi suy tư về ý nghĩa của chuyện này đối với hắn.

Lý Dật có thể khẳng định chính là, Đường Hải sẽ không thờ ơ.

Hành vi của Phi Châu Bang đã hoàn toàn chạm đến điểm mấu chốt, nếu như Đường Hải còn không làm ra sự đáp lại, những bang phái khác sẽ cho Hoa Nhân Bang là trái hồng mềm, ai cũng có thể khi dễ tới cửa!

Trọng yếu hơn là, hôm nay thành viên Hoa Nhân Bang đều thập phần khó chịu, nếu Đường Hải không xử lý, sẽ không thể phục chúng.

Ngay lúc Lý Dật đang suy tư, thủ hạ Đường Hổ là a Đông mặt mày xấu xí đi vào võ quán.

“A Đông, có phải Hải gia muốn động thủ?” Thấy a Đông đi vào, một thủ hạ Mạnh Thục trừng mắt hỏi.

A Đông tức giận liếc mắt nhìn thủ hạ Mạnh Thục: “Quyết định của Hải gia tôi làm sao biết được? Tôi đến gọi Lý huynh đệ đi gặp Hải gia!”

Hiển nhiên, thân là thủ hạ của Đường Hổ, quan hệ giữa a Đông cùng thủ hạ Mạnh Thục cũng không tốt.

“Con mẹ nó, a Đông, có phải anh muốn bị đánh hay không?” A Đông trả lời làm rất nhiều thủ hạ Mạnh Thục rất bực tức, đầu lĩnh vừa gọi, những người khác đều đứng lên.

“Chuyện gì xảy ra?” Lúc này, Mạnh Thục nghiêm mặt từ cửa hông đi ra.

“Mạnh ca, hai mươi mấy huynh đệ của chúng ta bị hắc quỷ giết chết, kết quả tên a Đông cẩu dưỡng này, không ngờ còn theo chúng ta sĩ diện!” Một gã thủ hạ khó chịu nói.

Thấy Mạnh Thục xuất hiện, a Đông tựa hồ có chút kiêng kỵ, nói lắp: “Tôi…vốn không biết quyết định của Hải gia, chỉ đến để truyền lời.”

Nghe được a Đông nói, Mạnh Thục thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật, nói: “A Đông tới gọi Lý Dật đi qua, các ngươi la hét cái gì? Đều đi luyện quyền cho ta, chuẩn bị đánh nhau với hắc quỷ!”

Không thể không nói, uy vọng của Mạnh Thục trong đoàn người đúng là cực cao, ra lệnh một tiếng, những tên kia lập tức tản ra, đi luyện quyền.

Mà Lý Dật lại cười liếc mắt nhìn Mạnh Thục, nói: “Mạnh huynh đệ, Hải thúc gọi tới, tôi đi làm việc đây.”

Đường Hải ở Los Angeles luôn xưng hô là Hải gia, ở trong bang, ngoại trừ một ít người đặc thù, những người khác cũng gọi hắn là Hải gia, mà Lý Dật cũng như Mạnh Thục, thuộc về một trong những người đặc thù, gọi Hải thúc.

“Anh đi đi.” Mạnh Thuc đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt Lý Dật, như có đăm chiêu nói.

Sau đó Lý Dật và a Đông rời khỏi võ quán.

“Mẹ nó, đám thủ hạ Mạnh Thục thật quá kiêu ngạo!” Vừa ra võ quán, a Đông liền mở miệng mắng, biểu tình thật khó chịu.

Lý Dật cười cười nói: “Bọn họ đều là một đám người hiếu chiến, có thể mỗi ngày là vì hướng bao cát phát tiết bất mãn thôi.”

“Có thể là vậy!” Nghe Lý Dật nói như thế, a Đông cười cười nói: “Chính Dật ca lợi hại, vừa tới một vài ngày đã làm bọn họ tâm phục khẩu phục! Nếu như tôi có bản lĩnh như Dật ca thì tốt rồi!”

Dật ca?

Nghe lối xưng hô quen thuộc, trong lòng Lý Dật hơi chấn động, cũng cười nói: “Cũng do mấy người đó phục tôi mà thôi, đại bộ phận người cũng không có!”

“Bản lĩnh của Dật ca mạnh như thế, chung quy có một ngày bọn họ sẽ sùng bái Dật ca như tôi.” A Đông nhếch môi, nở nụ cười hàm hậu.

Lý Dật cười khổ: “Tự tin đối với tôi như thế?”

“Đúng vậy, từ khi tôi tận mắt nhìn thấy Dật ca giết chết Sa Ngư, tôi đã biết Dật ca là người làm đại sự!” A Đông gật đầu, nói: “Nói không chừng hôm nay Hải gia gọi anh đến, muốn anh đi đối phó đám hắc quỷ Phi Châu Bang! Nếu như Dật ca có thể làm tốt chuyện này, như vậy, huynh đệ trong bang hội ngày sau đều sẽ bội phục Dật ca.”

A Đông nói làm trong lòng Lý Dật khẽ động, hắn nhịn không được thầm hỏi chính mình, Đường Hải thật sự có lòng tốt như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.