Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải

Chương 151: Ngươi chết trước ta




Mộ Dung Tuyết mặc một bộ váy ngủ sợi tơ màu trắng, đứng ở bên cạnh khung cửa sổ, nhìn tiểu đệ của Lý Dật dựng thẳng đứng lên, hờn giận nói: "Nếu anh không phải siêu nhân thì em thật hoài nghi, đêm qua anh xấu xa nhiều lần như vậy, hiện tại nó còn ngỏng lên được nữa!"

Nghe Mộ Dung Tuyết hờn giận, Lý Dật không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, đêm qua sau khi hắn cùng nàng trở lại căn biệt thự, tắm rửa qua loa, tiếp theo một mực triền miên ở trên giường. Cụ thể làm bao nhiêu lần chính hắn cũng không nhớ nổi, dù sao đến phút cuối cùng hai người đi ngủ, thân thể vẫn còn gắn liền ở cùng một chỗ.....

"Không phải anh hư hỏng muốn làm nhiều lần, mà là do người nào đó điên cuồng giống như con mèo hoang." Phóng túng cùng triền miền quá độ để cho Lý Dật đem những cỗ oán khí tích tụ ở trong lòng phát tiết đi ra ngoài không ít, trên gương mặt cũng xuất hiện vẻ tươi cười bình thường.

Tục ngữ nói nữ nhân trải qua chuyện chăn gối sẽ càng thêm quyến rũ, câu này tuyệt đối không phải giả. Qua một đêm điên cuồng, Mộ Dung Tuyết đã chính thức bước chân vào hàng ngũ "nữ nhân". Nguyên bản trên khuôn mặt xinh đẹp mê người mang theo một tia ửng hồng thản nhiên, cặp mắt trong suốt như hồ nước mùa thu, tự nhiên mà toát ra một cỗ mị ý.

"Hừ hừ! Còn nói em là mèo hoang, rõ ràng chính anh mới đúng là con cáo gian ác!" Mộ Dung Tuyết cố tình ưỡn cao hai tòa thánh nữ, dụ hoặc trừng mắt nhìn Lý Dật.

Xử nam lâu ngày cùng chưa đi vào nề nếp, sáng sớm nam nhân chào cờ cũng đều là một chuyện bình thường. Mà theo khoa học chứng minh, thời gian buổi sáng chính là lúc nam nhân cường liệt nhất.

Bởi căn biệt thự không người, nên Mộ Dung Tuyết chỉ mặc đơn giản một chiếc áo ngủ sợi tơ, nhưng căn bản lớp vải không thể ngăn cản được những đường cong mê người kia của nàng. Ngược lại, thân hình gợi cảm ẩn hiện dưới chiếc áo ngủ đối với Lý Dật mà nói, so với thân thể trần truồng còn hấp dẫn hơn!

“Được rồi, em đã gọi anh là con cáo gian ác, thế anh sẽ không khách khí nữa….” Lý Dật nói xong, trực tiếp từ trên giường phóng tới bên cạnh Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết đang muốn tháo chạy, liền bị Lý Dật vươn tay kéo ngược vào trong lòng, theo sau ôm ngang chiếc eo thon nhỏ, bế phốc nàng hướng phía chiếc giường đi đến.

“Đừng như vậy….Người ta chuẩn bị xong bữa sáng cho anh rồi. Trước tiên ăn….” Mộ Dung Tuyết hoảng sợ nói. Nhưng sau một lúc Lý Dật dùng sức vuốt ve bờ mông nàng, nhất thời nàng phải bật thốt ra một tiếng hừ nhẹ: “A…”

Sau một cú hích nhẹ, Một Dung Tuyết liền cảm giác trong cơ thể mình bành trướng lên, tiếp theo chỉ có thể hổn hển thở gấp, quấn chặt thân hình của Lý Dật.

Trải qua mười mấy phút đồng hồ, trong phòng ngủ. Hai thanh âm thở dốc của nam nữ hoàn mỹ hòa quyện vào cùng nhau, tiếng nữ nhân rên rỉ như có nhịp tiết tấu, khởi xướng lên thành một khúc quân hành. Làm cho nguyên bản buổi sáng sớm, ngập tràn hương vị hạnh phúc.

Mây mưa thất thường đi qua, toàn thân Mộ Dung Tuyết giống như một đống bùn nhão, nằm ở trong lòng Lý Dật, đừng nói cử động thân thể mà ngay cả các đầu ngón tay đều không còn khí lực. Thanh âm hư nhược nói: “Người ta một chút khí lực cũng đều không có!”

“Dù sao đã xong buổi biểu diễn, em có thể nghỉ ngơi thoải mái.” Lý Dật mỉm cười, cầm bao thuốc lá trên đầu giường, rút ra một điếc châm lửa, nhẹ nhàng hút.

Có người từng nói, sau khi quan hệ tình dục xong, thưởng thức một điếu thuốc, còn quá cuộc sống của thần tiên. Cũng giống như nữ nhân sau khi quan hệ xong đều thích được vuốt ve, mà riêng nam nhân thì đều thích hút thuốc.

Lý Dật tuy rằng không tính là người nghiện thuốc, nhưng rất thích hưởng thụ loại cảm giác này.

Đại khái qua khoảng hơn mười phút sau, Mộ Dung Tuyết gian nan bò khỏi giường, hai chân run rẩy bước tới phòng bếp chuẩn bị dọn bữa sáng cho Lý Dật, mà hắn thì đến buồng vệ sinh tắm rửa.

Ngoại trừ Hạ Vũ Đình, Mộ Dung Tuyết chính là nữ nhân thứ hai chuẩn bị bữa sáng cho Lý Dật!

Bữa điểm tâm buổi sáng, hai người ăn uống thực vui vẻ, nụ cười cơ hồ tràn ngập trên khuôn mặt. Khi Lý Dật đem cốc sữa trên bàn uống cạn, bỗng nhiên nghe được dưới lầu truyền đến một tiếng động cơ của ô tô.

Bất thình lình xuất hiện tiếng động cơ máy móc làm cho Lý Dật khẽ cau mày, nói: “Có người đến!”

“A?” Tuy rằng hiện tại Mộ Dung Tuyết chỉ mặc quần áo ngủ, nhưng nghe thấy Lý Dật nói, hơi kinh hãi, theo bản năng chạy đến bên khung cửa sổ nhìn thoáng ra bên ngoài.

Lúc Mộ Dung Tuyết cẩn thận quan sát, Tiêu Cường một thân âu phục nổi tiếng, sắc mặt âm trầm bước ra khỏi xe, khẽ ngước đầu nhìn thoáng qua khung cửa sổ.

Mộ Dung Tuyết khẩn trương lùi lại phía sau, hơi có chút lo lắng nói: “Tiêu Cường đến, hơn nữa còn mang theo không ít người.”

“Đừng quan tâm, anh đưa em lên tầng mặc quần áo.” Dường như Lý Dật nghĩ tới chuyện gì đó, chân mày hơi nhíu lại, trong lúc nói chuyện đồng thời cầm theo con dao trên bàn, ôm Mộ Dung Tuyết phóng lên trên tầng.

Lý Dật ôm Mộ Dung Tuyết đến phòng ngủ, sau đó nghiêm mặt nói: “Mặc quần áo chỉnh tề và em cứ biểu hiện như bình thường, xem hắn muốn làm gì. Anh ở bên trong phòng ngủ, ngàn vạn lần đừng để hắn tiến vào!”

Mộ Dung Tuyết gật đầu, tiếp theo khẩn trương mở tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ trang phục, dùng tốc độ nhanh nhất mặc lên trên người. Mà hiện tại Lý Dật cũng bước tới cửa sổ, híp mắt đánh giá tình huống bên ngoài căn biệt thự.

Ngoài biệt thự có sáu chiếc xe dừng lại, theo độ lún của lốp xe, khẳng định rằng bên trong chứa rất nhiều người. Bất quá, Tiêu Cường cũng không cho thủ hạ xuống, mà một mình bước đến trước cửa biệt thự, diễn cảm âm trầm bấm chuông.

Đại khái khoảng nửa phút đồng hồ sau, Tiêu Cường ngừng hành động, dường như nghĩ ngợi điều gì đó, nhìn thoáng lên cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai, tiếp theo phất phất tay. Nhận được tín hiệu của hắn, sáu chiếc ô tô bị người mở cửa ra, một đám đại hán từ bên trong ô tô bước xuống. Cẩn thận quan sát bên hông của bọn chúng, những đại hán kia đều mang theo súng.

Hiển nhiên, trước khi đến đây Tiêu Cường đã chuẩn bị đầy đủ.

Chứng kiến tình hình bên ngoài, trong lòng Lý Dật trầm xuống. Hắn thầm nghĩ, Tiêu Cường đã dựa theo biểu hiện kì quái của Mộ Dung Tuyết hai ngày qua mà phán đoán được chút gì đó. Dù sao, Mộ Dung Tuyết cũng bởi vì Lý Dật nên mới hủy buổi trình diễn ca nhạc, ngày hôm qua lại đột nhiên thay đổi chủ ý, hơn nữa sau khi biểu diễn xong liền trốn biệt tăm, trong chuyện này có vấn đề gì cũng không khó đoán.

"Em đi xuống ứng phó hắn, nếu có nguy hiểm thì kêu lớn một tiếng, anh sẽ lập tức xuất hiện." Hiểu được hết thảy, Lý Dật nhanh chóng làm ra quyết định, nguyên bản chạy trốn đối với hắn chính là biện pháp tốt nhất, bất quá hắn còn lo lắng cho Mộ Dung Tuyết.

Lúc này Mộ Dung Tuyết đã hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh, nàng nhìn qua gương, nâng cao cổ áo lên, bởi vì trên cổ có một dấu răng của Lý Dật, đêm qua giữa thời khắc điên cuồng hắn lưu lại cho nàng.

Nhìn Mộ Dung Tuyệt tập tễnh bước ra ngoài cửa, Lý Dật nhiều ít có chút hối hận. Đêm qua hắn chỉ lo điên cuồng, không nghĩ đến nàng mới chỉ lần đầu tiên, nói chung nữ nhân quan hệ lần đầu sẽ rất đau, không thể phóng túng quá mức nếu không ở bên dưới sẽ bị sưng.

Mộ Dung Tuyết không phải rất đau, mà phi thường đau, lúc sáng sớm hoa viên thần bí của nàng đã muốn sưng phồng. Tuy nhiên, khi Lý Dật muốn, nàng không có nhẫn tâm cự tuyệt hắn.

Hai phút sau, Tiêu Cường mang theo bốn thủ hạ, sắc mặt âm trầm bước vào trong biệt thự, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Mộ Dung Tuyết, mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, có chuyện gì mà lâu ra mở cửa thế?”

“Hôm qua tôi quá mệt mỏi, nên đến bây giờ vẫn còn đang ngủ.” Hiện tại Mộ Dung Tuyết không kinh hoảng chút nào…Thật ra nàng thập phần bình thản, trong lúc nói chuyện đồng thời hơi mang theo vẻ trách móc, nhìn vào Tiêu Cường: “Anh đến tìm tôi làm gì?”

“Ngủ?” Tiêu Cường dạo quanh một vòng trong phòng khách, cuối cùng quẳng ánh mắt về phía phòng bếp, lập tức biểu tình âm trầm xuống: “Chẳng lẽ cô đang ngủ mà có thể ăn điểm tâm ư?”

“Đó là thức ăn bữa khuya hôm qua!” Mộ Dung Tuyết lạnh lùng trừng mắt Tiêu Cường: “Huống chi chuyện riêng của tôi, liên quan gì đến anh!”

“Phải rồi! Cô là danh ca nổi tiếng nhất cả nước, tôi nào dám quản?” Câu nói của Mộ Dung Tuyết làm cho trong lòng Tiêu Cường thập phần khó chịu, tuy nhiên vẻ mặt bên ngoài cũng coi như trấn định: “Bất quá, tôi thật muốn biết, một người như thế nào lại dùng đến hai bộ đồ ăn?”

Mộ Dung Tuyết hơi cả kinh, tuy nhiên nàng không có biểu hiện ở trên mặt: “Tôi nói rồi, chuyện riêng của tôi không cần anh quản tới! Được rồi, tôi hơi mệt, xin mời anh rời khỏi nơi này!”

“Cô muốn tiễn khách vội vàng như vậy, phải chăng là có tật nên giật mình? Xem ra cô đang giấu một nam nhân ở trong nhà!” Rốt cuộc thần tình Tiêu Cường cũng phát lạnh.

Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói: “Tiêu Cường, anh cút ra ngoài cho tôi!”

“Lăn đi cũng được, nhưng trước khi đi tôi phải mang theo một người.” Tiêu Cường cười lạnh một tiếng, sau đó quay lại nhìn thủ hạ nói: “Hành động theo lệnh của ta, một nửa bao vây chung quanh biệt thự, những người khác thì tiến vào đây.”

“Anh muốn làm gì?” Mộ Dung Tuyết hổn hển từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, cả người run rẩy chất vấn Tiêu Cường.

Tiêu Cường cười âm trầm, nói: “Không có mưu đồ gì, chỉ là muốn gặp nam nhân đã lần đầu tiên thưởng thức cô thôi.”

Khi nói câu này, trên người Tiêu Cường tản mát ra sát khí lăng lệ!

Đối với hắn mà nói, sau khi Lý Dật bước chân vào Tiêu gia liền cướp đoạt đi của hắn rất nhiều thứ, hắn quả thực hận Lý Dật tận đến xương tủy.

Đồng thời hắn cũng hận Mộ Dung Tuyết, hắn hận không thể thâu nàng vào trong tay.

Nhưng hắn không dám, bởi thân phận hiện giờ của Mộ Dung Tuyết, không phải hắn có thể tùy tiện động thủ.

Chứng kiến thủ hạ sau lưng Tiêu Cường đi ra bên ngoài thông tri cho những người khác, Mộ Dung Tuyết biến sắc nói: “Tiêu Cường, nếu anh và người của anh không rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát càng tốt! Tôi thực muốn nhìn xem, thủ phạm đang bị cảnh sát truy nã, sẽ có kết cục như thế nào?” Tiêu Cường vẻ mặt cười lạnh.

Ngày hôm qua, Lý Dật kể cho nàng nghe chuyện đã trải qua, tự nhiên nàng thấu hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Cường. Nếu như Lý Dật bị cảnh sát bắt được, tuyệt đối chỉ có một con đường chết!

Mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng Mộ Dung Tuyết lại không có nửa điểm biện pháp ngăn cản Tiêu Cường.

“Tiêu Cường, chỉ cần anh buông tha cho hắn, tôi sẽ đáp ứng sống cùng với anh!” Mộ Dung Tuyết cắn răng nói, diễn cảm thập phần kiên định.

“Ha ha! Cuối cùng phải thừa nhận hắn ở trên tầng sao?” Tiêu Cường cười ha hả nói: “Cô vì hắn mà cam tâm bán rẻ bản thân, phần nhân tình này thật đúng là cảm động!”

Nói đến đây, trong con ngươi của Tiêu Cường lóe ra một đạo sát khí phẫn nộ: “Mộ Dung Tuyết, tôi nói cho cô biết, Tiêu Cường tôi không phải cái hạng đầu đường xó chợ! Tôi không cần cô bố thí tình cảm lẫn thú vui xác thịt, còn nữa, quên nói cho cô biết, đối với loại tàn hoa bại liễu Tiêu Cường này không có….hứng thú!”

Dứt lời, Tiêu Cường hung hăng thở ra một ngụm nộ khí, rống lớn tiếng: “Lý Dật, nếu còn là nam nhân thì lăn xuống cho lão tử, dựa vào nữ nhân thì tính toán bổn sự cái chó má gì! Không phải ngươi cũng muốn giết ta sao? Tới đây mau lên…!”

“Ta nói thật cho ngươi biết, hành vi lúc trước của Đái Nhạc đều là do ta bố trí, chính ta xúi giục Đái Nhạc đi làm như vậy! Ta đoán rằng ngươi sẽ giết chết hắn, ngươi có hạ tràng ngày hôm nay đều do một tay ta dựng lên, ngươi thật không ngờ nhỉ? Không phải ngươi rất lợi hại sao? Xuống đi, xuống dưới này giết ta báo thù đi!” Giờ khắc này, Tiêu Cường hoàn toàn giống như một đầu sư tử đang nổi giận, thanh âm gào thét vang vọng trong khắp căn nhà.

Phía sau lưng Tiêu Cường, ba tên thủ hạ chứng kiến hắn phát nộ, đồng loạt rút súng giấu ở bên hông ra, chĩa họng súng nhắm vào cầu thang, biểu tình trên khuôn mặt thập phần ngưng trọng. Bọn chúng đều là thủ hạ được Tiêu Cường mang theo từ Thượng Hải, tự nhiên rõ ràng bản lĩnh của Lý Dật.

Thấy Lý Dật không có ý xuống dưới, Tiêu Cường âm dương bát quái nói: “Lý Dật, ta biết ngươi có thể nghe được lời của ta. Cho ngươi đúng ba phút đồng hồ, nếu không tự mình lăn xuống đây, ta sẽ để đám thủ hạ luân phiên cưỡng bức Mộ Dung Tuyết! Mặc dù Tiêu Cường này không hứng thú với tàn hoa bại liễu, nhưng thủ hạ của ta lại không quan tâm đến chuyện đó đâu.”

Tiêu Cường vừa thốt ra câu nói kia, tức thì Mộ Dung Tuyết sắc mặt trắng bệch như tờ, vươn ngón tay run run chỉ vào Tiêu Cường: “Ngươi….ngươi thật hèn hạ!”

“Đê tiện chính là giấy thông hành của sự thành công.” Tiêu Cường khinh thường nhìn Mộ Dung Tuyết, cười lạnh nói: “Mặt khác, tôi còn phải cám ơn cô! Cám ơn cô đã vùi dập chút tình yêu còn sót lại ở trong lòng của tôi. Đối với tình cảm tôi không ham muốn nữa, thì tôi sẽ có được những thứ vô giá hơn nhiều.”

“Tiêu Cường, ân oán giữa ta và ngươi, không cần phải liên lụy đến nàng.” Thanh âm của Lý Dật từ trên cầu thang vọng xuống, lập tức một đạo bóng dáng xuất hiện ở giữa cầu thang.

Chứng kiến Lý Dật xuất hiện ở cầu thang, đồng tử của Mộ Dung Tuyết đột nhiên mở lớn, trên khuôn mặt tràn ngập biểu tình lo lắng, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng có thể nàng quá mức khẩn trương, nên một chữ cũng không nói nên lời.

Lý Dật thâm ý liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, tiếp theo chuyển dời mục quang hướng về phía Tiêu Cường.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Dật, Tiêu Cường cùng ba tên thủ hạ cư nhiên đều có chút khẩn trương, thậm chí, tựu ngay cả Tiêu Cường cũng bạt súng của mình ra, đồng thời không khỏi âm thầm hối hận, sao không chờ những người khác tiến vào, rồi mới bức Lý Dật hiện thân.

“Giơ hai tay lên đầu, tốt nhất ngươi đừng có hành động thiếu suy nghĩ.” Tiêu Cường lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Dật, không chút nào che giấu sát khí trong đôi con ngươi.

Mà ba tên thủ hạ của Tiêu Cường đang ngưng trọng, đem họng súng nhắm ngay Lý Dật. Nhìn bộ dạng giống như, nếu Lý Dật có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, liền nổ súng tức thì.

Lý Dật làm theo Tiêu Cường nói, chậm rãi đưa hai tay lên đầu, sau đó bước xuống dưới cầu thang.

“Đứng im ở đó, không nên cử động!” Tiêu Cường trầm giọng quát.

Lý Dật khinh thường cười, nói: “Tiêu Cường, trên người của ta không mang theo súng, nhưng ngươi hoảng sợ đến mức như vậy, chỉ bằng phần đảm lượng này, ngươi đấu với ta như thế nào đây?”

“Cường ca, trên người hắn quả thật không có súng.” Sau lưng Tiêu Cường, một tên thủ hạ nhẹ giọng nói.

Nghe thủ hạ nhắc nhở, thần kinh Tiêu Cường thả lỏng hơn một chút, chỉ thấy hắn cười lạnh nói: “Một người đã chết như ngươi, có tư cách cùng ta đấu sao?”

Đợi khi Tiêu Cường nói dứt lời, thì Lý Dật cũng nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, cùng lúc đó, đám người ở bên ngoài cũng đang chạy tới phòng khách.

“Bởi vì ta…..” Lý Dật nói được nửa câu, đột nhiên cả người nhảy dựng lên bổ nhào đến phía trước, thân hình còn ở trên không trung mà vẫn chớp động cổ tay ba lần!

“Sưu sưu sưu!”

“Phanh!”

Thanh âm sắc bén xé gió vang lên, ba đạo bạch quang chớp nhoáng, nhất thời trên cổ họng của ba tên thủ hạ đứng cạnh Tiêu Cường liền xuất hiện một lỗ thủng màu đỏ, máu tươi nóng bỏng theo lỗ thủng trào ra. Thậm chí bọn chúng còn chưa kịp kêu thảm, đã trực tiếp đổ gục trên mặt đất.

Mà ở cùng một thời gian, viên đạn Tiêu Cường bắn ra sượt qua mép giày của Lý Dật, dội lên vách tường phía sau, liên tục khúc xạ thêm hai lần nữa, rồi như thế nào lại bắn ngược trở về cánh tay của Tiêu Cường.

Trên khuôn mặt Tiêu Cường lộ ra biểu tình thống khổ, bàn tay cầm súng vô thức thức buông ra.

Lúc này, hai chân Lý Dật đã chạm đất, mắt thấy Tiêu Cường vô tình buông súng, nguyên tại chỗ phát lực, cả người nhảy dựng lên, giống như mãnh hổ vồ mồi đánh về phía Tiêu Cường!

Chứng kiến hành động của Lý Dật, Tiêu Cường sắc mặt đại biến, theo bản năng thoái lui ra phía sau!

Nhưng tốc độ của Lý Dật quá nhanh, nhanh đến mức làm cho Tiêu Cường không có cơ hội trốn thoát.

Tiêu Cường còn chưa kịp làm ra động tác né tránh, trực tiếp bị Lý Dật đá té ngửa trên mặt đất, hữu thủ hóa thành trảo, gắt gao nắm chặt ở cổ họng Tiêu Cường.

“Tốt nhất các ngươi không nên manh động, nếu không ta sẽ bóp nát yết hầu của hắn.” Lý Dật một tay bóp cổ Tiêu Cường, biểu tình lạnh lùng hướng đám người đang chạy vào nói.

Vốn Tiêu Cường tưởng rằng có thể nắm chắc khống chế được Lý Dật, nhưng thật không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này. Nhớ tới lúc trước Lý Dật ở trên lôi đài tựa như ác ma kết thúc mạng sống của Điền Đằng Cương, một nỗi sợ hãi không hiểu bao bọc quanh trái tim của hắn, chậm rãi hướng bốn phía trong cơ thể lan tràn.

“Các ngươi không được cử động.” Cơ hồ theo bản năng, Tiêu Cường cũng nói ra một câu như vậy, thanh âm có chút run rẩy.

“Cho các ngươi ba giây đồng hồ, lập tức cút hết ra bên ngoài!” Lý Dật xảo diệu dùng chính câu nói Tiêu Cường đã bức mình hiện thân, đồng thời tăng thêm lực đạo ở cánh tay, sắc mặt Tiêu Cường tức thì biến đổi.

Đám thủ hạ của Tiêu Cường chứng kiến khuôn mặt kia tái nhợt, không đợi chủ nhân phân phó, lập tức thoái lui ra bên ngoài.

Thấy đám thủ hạ của mình chấp nhận thoái lui, Tiêu Cường thoáng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Nếu giết ta, ngươi không thể sống tiếp được!”

“Cho dù chết, cũng là ngươi chết trước ta mà.” Lý Dật cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, không sao nữa rồi, em lên trên tầng đi. Hiện giờ, em có thể báo cảnh sát, nói rằng trong biệt thự của em đã xảy ra án mạng.”

Nghe Lý Dật phân phó, Mộ Dung Tuyết chậm rãi từ trên ghế sofa đứng lên. Tuy nhiên sắc mặt tái nhợt, thân hình cũng không tự chủ được run lập cập, nhất là khi chứng kiến ba cái xác dưới sàn nhà, thiếu chút nữa đã muốn hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu Tuyết, không phải sợ, lên tầng gọi điện thoại. Nói chuyện điện thoại xong thì thông báo cho anh một tiếng.” Nhìn biểu tình hoảng sợ của Mộ Dung Tuyết, Lý Dật mở miệng an ủi. Nhưng lực đạo trên cánh tay không giảm bớt đi chút nào, Tiêu Cường căn bản không thể phản kháng.

Nhìn nét mặt kiên định của Lý Dật, Mộ Dung Tuyết hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn bước lên tầng.

Tối hôm qua cùng Lý Dật điên cuồng một đêm, vừa rồi lại bị chấn kinh, nên hai chân Mộ Dung Tuyết mềm nhũn, bước lên cầu thang thân hình chao đảo ngả nghiêng, làm cho người ta nghĩ tùy thời nàng đều có thể ngã nhào.

Lý Dật tuy cũng lo lắng, nhưng tình huống lúc này phi thường đặc biệt, hắn đành phải mặc kệ nàng tự thân vận động.

Đại khái một phút đồng hồ sau, Mộ Dung Tuyết nói chuyện điện thoại xong, bước tới cửa cầu thang, vẻ mặt lo âu nhìn Lý Dật: “Em gọi điện xong rồi.”

Mặc dù chỉ nói thế thôi….Trên thực tế điều nàng muốn hỏi Lý Dật nhất, chính là kế tiếp hắn muốn làm chuyện gì!

Lý Dật không trả lời, mà thâm tình liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, sau đó mang theo Tiêu Cường đi ra ngoài.

“Ngươi báo cảnh sát thì sao, ngươi nhất định phải chết thôi! Cảnh sát ở Hongkong lợi hại hơn đại lục nhiều!” Tiêu Cường một bên nói, một bên đưa mắt ra hiệu cho đám thủ hạ.

Lý Dật cười lạnh: “Tốt nhất ngươi thu hồi cái chiêu đánh lạc hướng đó đi, nếu muốn giữ mạng thì ngoan ngoãn hợp tác. Ta cam đoan ngươi có thể chết trước bản thân ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.