Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải

Chương 134: Quyết liệt




Bởi vì thời gian tối muộn, những hộ gia đình trên lầu đã ngủ, động tĩnh của bọn người Sở Qua không nhỏ, thế nhưng cũng không trêu chọc những hộ gia đình hiếu kỳ ra mở cửa quan sát.

Hơn mười thủ hạ của Sở Qua bao quanh Lý Dật ở giữa, vẻ mặt biểu tình khẩn trương, bọn họ thế nhưng tinh tường nhớ kỹ, ngày trước Lý Dật bị một đám người mang đi gặp Tiêu Thanh Sơn đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lần đó, Lý Dật nhân lúc hỗn loạn đã đoạt được một khẩu súng, nếu không phải Tiêu Thanh Sơn nhìn ra Lý Dật rất giống mẹ của hắn, có thể hiện tại Tiêu Thanh Sơn đã chết.

Dưới lầu, Trịnh Dũng Cương sắc mặt âm trầm hút thuốc lá, thấy Lý Dật cùng Lưu Vi bị đám người Sở Qua vây quanh, lập tức ném tàn thuốc trong tay xuống, biểu tình trở nên có chút kích động!

Bất quá rất nhanh hắn lại nghĩ tới điều gì, mạnh mẽ che giấu tâm tình thật sự trong lòng, biểu tình vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là nhân lúc không có người chú ý thì len lén ra hiệu cho Lý Dật một ánh mắt.

Lý Dật xuống khỏi lầu, ánh mắt vẫn dừng trên người Dũng Cương, tự nhiên nhìn thấy mục quang của Dũng Cương, cũng hiểu được ý tứ trong ánh mắt đó.

“Dũng Cương, rốt cục tại sao cha em lại hạ thủ với Lý Dật?” Cùng lúc đó, đi trước đoàn người, Tiêu Huỳnh Huỳnh nhìn thấy Trịnh Dũng Cương, như phát hiện cứu tinh, lập tức vọt qua, lớn tiếng chất vấn.

Nghe được câu hỏi của Tiêu Huỳnh Huỳnh, sắc mặt Trịnh Dũng Cương thập phần khó coi, hắn mặt mày âm trầm, khàn khàn nói: “Chuyện cụ thể tôi cũng không biết, Tiêu thúc muốn chúng tôi mang Lý Dật trở lại giao cho ông ngoại của cô.”

Nói tới đó, Trịnh Dũng Cương vô ý thức nhìn vào mắt Lý Dật, đã thấy biểu tình Lý Dật không có chút phát sinh thay đổi.

Thấy tất cả, Trịnh Dũng Cương vô cùng phức tạp, giao tế với Lý Dật trong thời gian dài như vậy, tuy rằng hắn chưa dám nói hiểu rõ Lý Dật, nhưng biết khi Lý Dật càng giận dữ thì biểu tình sẽ càng bình tĩnh.

Người quen thuộc Lý Dật đều biết, đó là dấu hiệu trước khi hắn muốn giết người.

“Bắt con nhỏ này đưa vào xe!” Sở Qua cố ý không nhìn sự tồn tại của Trịnh Dũng Cương, vẻ mặt đắc ý hạ mệnh lệnh.

Lời của hắn vừa ra khỏi miệng, lập tức có hai gã đại hán nắm lấy cổ áo Lưu Vi.

“Cút!”

Lý Dật một tay kéo Lưu Vi vào trong lòng, mắt lạnh nhìn chằm chằm hai gã đại hán.

Hai gã đại hán có thể nói đối với sự tích về Lý Dật vô cùng hiểu rõ. Thấy biểu tình muốn giết người của Lý Dật liền vô ý thức lui về phía sau một bước, nhìn Sở Qua cầu xin sự giúp đỡ.

“Phế vật, hắn đã không phải là Dật ca oai phong vô hạn của trước đây, đã là một người sắp chết, các ngươi sợ hắn cái gì?” Sở Qua tức giận hạ mệnh lệnh: “Nếu như hắn dám động, bắn gãy một chân hắn!”

“Sở Qua, làm việc không nên làm quá tuyệt!” Trịnh Dũng Cương tức giận trừng mắt nhìn Sở Qua: “Để hai người họ ngồi chung, lẽ nào ngươi sợ hắn chạy phải không?”

Lời này của Trịnh Dũng Cương thế nhưng đã nói trúng tim đen Sở Qua, hắn xác thực sợ Lý Dật bỏ trốn dọc đường.

Bất quá ở trước mặt Trịnh Dũng Cương, Sở Qua tự nhiên sẽ không hủy đi uy phong của chính mình, chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Nực cười! Tôi mang nhiều huynh đệ như vậy tại sao phải sợ hắn? Chẳng lẽ anh tưởng rằng hắn là siêu nhân sao?”

“Mấy người các ngươi áp hắn vào xe ở giữa trông chừng cẩn thận, nếu như xảy ra nhiễu loạn lão tử sẽ giết toàn gia các ngươi!” Sở Qua âm trầm sâm sâm nói với đám thủ hạ đang bao quanh người Lý Dật hạ mệnh lệnh.

Đối với mệnh lệnh lần này của Sở Qua, Trịnh Dũng Cương không nói gì chỉ phất phất tay ra lệnh cho huynh đệ thủ hạ: “Lên xe!”

Thấy dáng dấp tức giận của Trịnh Dũng Cương, trong ngực Sở Qua vô cùng đắc chí, nếu chủ tử Tiêu Cường của hắn có mặt ở đây, hắn nhất định sẽ dùng lời vô cùng khó nghe nhục nhã Trịnh Dũng Cương, thế nhưng hiện tại hắn cũng không dám.

Đám thủ hạ Sở Qua tuy rằng nghe được mệnh lệnh của hắn, nhưng cũng không dám đưa tay đụng Lý Dật, chỉ dùng súng đẩy thân thể hắn, để Lý Dật tự động vào trong xe.

Đối với việc này, Lý Dật thập phần phối hợp, trực tiếp ôm Lưu Vi chui vào trong xe.

“Ta cũng muốn ngồi chung xe với hắn!” Lúc này Tiêu Huỳnh Huỳnh bỗng nhiên mở miệng nói.

Nghe được Tiêu Huỳnh Huỳnh nói, Sở Qua sửng sốt, sau đó cười nói: “Huỳnh Huỳnh, cô ngồi cùng xe với tôi đi, ngồi cùng hắn không tốt.”

“Sở Qua, ta đã nói, ta muốn ngồi cùng hắn! Thế nào? Có phải ca ca ta không ở ở đây, ngươi không coi ta ra gì sao?” Tiêu Huỳnh Huỳnh vẻ mặt lạnh lùng nói, đối với Sở Qua nàng rất phiền cảm.

Thấy Tiêu Huỳnh Huỳnh phát hỏa, Sở Qua không dám tiếp tục lắm miệng, tuy rằng Lý Dật đã xuống đài, thế nhưng Tiêu Huỳnh Huỳnh vẫn là thiên kim tiểu thư.

Thấy Sở Qua không nói lời nào, Tiêu Huỳnh Huỳnh không hề nói thêm cái gì, trực tiếp chui vào trong xe. Cùng lúc đó, Sở Qua ra hiệu bằng ánh mắt với thủ hạ, ý tứ bảo bọn họ trông chừng Lý Dật.

Sáu chiếc xe khởi động, xe của Trịnh Dũng Cương chạy cuối cùng, mà phía trước và ở giữa là xe của thủ hạ Trịnh Dũng Cương, xu thế giống như vây quanh toàn bộ xe của Sở Qua cùng đám thủ hạ của hắn.

Nhà thuê của Lý Dật cách phúc lợi viện Đông Phương cũng không xa, ở tại vùng ngoại thành, tuy rằng đã được khai phá nhiều tiểu khu cùng thương nghiệp, thế nhưng so với khu vực thành thị mà nói, người dân vẫn rất hẻo lánh.

Buổi tối, toàn bộ con đường nhìn không thấy vài bóng người, thậm chí cả cái bóng của xe cũng đều rất ít.

Lý Dật ngồi trong xe, Lưu Vi nhu thuận trốn trong lòng Lý Dật, lẳng lặng nhìn hắn.

Mà Tiêu Huỳnh Huỳnh cũng ngồi bên cạnh Lý Dật.

Chung quanh Lý Dật, đám đại hán căng thẳng thần kinh cao độ, vẫn cầm súng trong tay, thậm chí có hai tên vì cẩn thận, vẫn dùng súng chĩa vào sau lưng Lý Dật.

Đoàn xe rời khỏi con đường đèn đuốc sáng trưng, sau đó đi tới một con đường đèn tương đối âm u. Con đường này mới tu sửa không lâu, thời gian sử dụng cũng không dài, bởi vị trí địa lý hẻo lánh, lượng xe cộ không lớn, biến thành địa phương hẹn hò của nhiều đôi tình lữ.

Nhưng bởi đã vào mùa đông, không thích hợp tiến hành dã chiến, trên đường cái hầu như không nhìn thấy một bóng người.

Khi xe lên đường cái, Tiêu Huỳnh Huỳnh làm bộ nghiêng người dựa vào Lý Dật, kề sát miệng vào lỗ tai Lý Dật nói: “Bắt cóc tôi, nhanh!”

Cùng lúc vừa nói, Tiêu Huỳnh Huỳnh lộ ra biểu tình lo lắng, hiển nhiên nàng rõ ràng, với tình huống hiện tại, chỉ khi Lý Dật bắt cóc nàng, mới có khả năng chạy trốn.

Dù sao, Sở Qua lòng mang mưu đồ, nhưng vẫn phải lo lắng cho an nguy của Tiêu Huỳnh Huỳnh, nếu như Tiêu Huỳnh Huỳnh có gì không hay xảy ra, dù là Đái Hồ bỏ qua cho hắn, Tiêu Thanh Sơn cũng sẽ không buông tha hắn!

Trong nháy mắt Tiêu Huỳnh Huỳnh mở miệng, Lý Dật vươn tay chụp cổ họng Tiêu Huỳnh Huỳnh, một tay ôm Lưu Vi lạnh lùng nói: “Dừng xe!”

Thấy động tác của Lý Dật đám thủ hạ cả kinh, quát lớn: “Buông cô ấy ra!”

“Không dừng xe ta sẽ cho cô ta chết chung!” Lý Dật không chút biểu tình nói: “Trách nhiệm này các ngươi không gánh nổi!”

Nghe được Lý Dật nói, đám thủ hạ của Sở Qua cũng làm khó, thứ nhất Đái Hồ muốn người sống, còn nữa, bọn họ đều rõ ràng thân thủ của Lý Dật, theo bọn họ xem ra Lý Dật hoàn toàn có khả năng, khi bọn họ nổ súng thì bóp nát cổ họng của Tiêu Huỳnh Huỳnh, một ngày Tiêu Huỳnh Huỳnh chết đi bọn hắn cũng khó thoát khỏi trách nhiệm!

Vào lúc này, vẻ mặt Lưu Vi cũng khẩn trương nhìn Lý Dật, rất sợ Lý Dật hạ thủ đối với Tiêu Huỳnh Huỳnh.

“Các người còn suy nghĩ cái gì? Lẽ nào muốn cho hắn giết ta sao?” Tiêu Huỳnh Huỳnh tức giận quát.

“Sở ca, Lý Dật đang bóp cổ Tiêu tiểu thư!” Một gã đại hán tương đối lanh lợi lập tức lấy ra điện thoại di động gọi cho Sở Qua khẩn trương hồi báo.

“Bóp cổ thì bóp đi…” Sở Qua nói được phân nửa, tựa hồ ý thức được điều gì, lớn tiếng mắng: “Ngươi nói tên tạp chủng đang bắt cóc Huỳnh Huỳnh làm con tin!”

“Đúng vậy, Sở ca, hắn yêu cầu dừng xe, bằng không sẽ bóp nát cổ họng Tiêu tiểu thư!” Tên đại hán kia như thực tế đáp.

“Tư….”

Theo một tiếng ma sát khi xe thắng rít lại khẩn cấp đánh vỡ sự yên lặng của đêm tối, sáu chiếc xe lần lượt ngừng lại.

“Không nên manh động, trước khi các ngươi kịp nổ súng thì ta đã bóp nát cổ họng của cô ta, không tin các ngươi cứ thử xem.” Lý Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm người bên cạnh, sau đó nói: “Mở cửa xe.”

Đây là một chiếc xe thùng, tên đại hán nghe được Lý Dật nói, do dự một chút đành mở cửa xe.

Mà những người khác đều dùng súng chỉ vào Lý Dật, từ biểu tình khẩn trương của bọn họ mà xem, bọn họ tuyệt đối không dám nổ súng.

Lý Dật ôm Tiêu Huỳnh Huỳnh vào trong lòng, một tay ôm eo Lưu Vi, bình tĩnh bước xuống xe.

Bên ngoài xe, Sở Qua và thủ hạ của hắn đã chạy tới từ lâu, mà Trịnh Dũng Cương và người của hắn lại vây quanh đám người Sở Qua bên trong. Chỉ là lúc này toàn bộ tâm tư của Sở Qua đều đặt tại phương diện an toàn của Tiêu Huỳnh Huỳnh, căn bản không nhận thấy được điểm này.

“Lý Dật, ngươi tốt nhất buông tha Tiêu Huỳnh Huỳnh, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm!” Sở Qua phẫn nộ mắng.

Lý Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Qua: “Đưa ta một cây súng, bằng không ta lập tức giết cô ta, nhanh lên một chút!”

“Lý Dật, con mẹ nó ngươi còn là người sao? Cô ta là em gái của ngươi! Không ngờ ngươi muốn giết cô ta!” Sở Qua thấy không dùng cứng được, lập tức dùng mềm.

“Em gái? Ha ha! Ha ha ha!” Giờ khắc này, Lý Dật nở nụ cười, tiếng cười vang vọng trong đêm đen có vẻ thập phần khủng bố: “Tiêu Thanh Sơn chính là lão tử của ta, hắn không phải vẫn giết ta sao?”

“Lý Dật, chuyện này không giống nhau, là ngươi không chịu an phận, phụ mong muốn của Tiêu thúc thúc, chính ngươi rõ ràng, Tiêu thúc coi trọng ngươi bao nhiêu, thậm chí thuận lợi cho ngươi trở thành người thừa kế, cố tình đưa Tiêu Cường chạy tới Hong Kong.” Sở Qua nỗ lực làm tan rã phòng tuyến tâm lý của Lý Dật, vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với mấy tên đại hán phía sau Lý Dật.

“Lui ra hết phía sau cho ta!” Nghe được lời của Sở Qua, sắc mặt Lý Dật trở nên băng lãnh không gì sánh được: “Ta cho ngươi ba giây đồng hồ, đưa khẩu súng cho ta, sau đó lui ra phía sau!”

“1!”

“2!”

“Đừng!” Khi Lý Dật đếm tới hai, Tiêu Huỳnh Huỳnh phát ra một tiếng thét chói tai kinh khủng.

“Lý Dật, ngươi không nên xằng bậy, ta đưa súng cho ngươi.” Nghe được tiếng thét chói tai của Tiêu Huỳnh Huỳnh, vẻ mặt Sở Qua lo lắng, lập tức đem súng ném cho Lý Dật.

“Vi Vi, cầm khẩu súng đưa cho anh.” Lý Dật nói với Lưu Vi, lại nhìn Sở Qua nói: “Đều lui ra phía sau cho ta, bằng không ta lập tức bóp chết cô ta!”

Lưu Vi mặt không đổi sắc nhặt cây súng trên mặt đất đưa cho Lý Dật, mà Sở Qua do dự một chút, cuối cùng làm thủ thế lui về phía sau.

“Vi Vi, tiến lên chiếc xe kia!” Lý Dật tiếp nhận súng, nhìn Lưu Vi nói.

Lưu Vi không nói hai lời, lập tức chui vào trong xe, mà Lý Dật lại cầm súng chỉ vào đầu Tiêu Huỳnh Huỳnh, chậm rãi thối lui về chiếc xe.

Đám người Sở Qua tuy rằng sốt ruột muốn chết, thế nhưng cũng không có bất luận biện pháp gì!

Đúng lúc này, Lý Dật nhìn thấy Trịnh Dũng Cương đang đứng phía sau làm ra một thủ thế.

Thấy thủ thế của Trịnh Dũng Cương, Lý Dật lập tức lôi kéo Tiêu Huỳnh Huỳnh tiến vào trong xe, đồng thời đánh mê Tiêu Huỳnh Huỳnh.

“Phanh! Phanh!”

….

Những tiếng súng nổ chỉnh tề trong nháy mắt phá tan sự yên lặng của đêm tối, toàn bộ người của Sở Qua giống như những con sơn dương mê thất ngơ ngác nhìn chung quanh, kết quả đều bị tử đạn xuyên qua lưng, mà Sở Qua dùng tay ôm lấy thân thể chính mình, rống lớn: “Con mẹ ngươi Dũng Cương, ngươi muốn làm gì?”

“Phanh!”

Một viên đạn cắt qua trở lực không khí bắn thẳng vào đầu Sở Qua, tiếng kêu của Sở Qua quàng quạc im phắt lại!

“Dật ca!”

Mắt thấy đám người Sở Qua đã chết, hai mắt Trịnh Dũng Cương đỏ lên hướng Lý Dật vọt tới, thủ hạ của hắn theo sát sau đó, đồng dạng cũng là biểu tình thật kích động.

“Vi Vi ở trên xe chờ anh.” Lý Dật nhẹ giọng nói với Lưu Vi một câu, sau đó đi xuống xe.

Nhìn biểu tình cực kỳ không cam lòng của Trịnh Dũng Cương, Lý Dật mỉm cười: “Dũng Cương, không phải đã không có việc gì rồi sao? Không cần như vậy, tôi không chết được.”

“Dật ca, Tiêu thúc hắn…” Thanh âm của Trịnh Dũng Cương có chút khàn đục.

“Dũng Cương, nếu như cậu là huynh đệ của Lý Dật tôi thì không nên nói tiếp nữa.” Lý Dật nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt trở nên âm trầm: “Tiêu Cường vì muốn thượng vị, tìm người ám sát Tiêu Thanh Sơn, Tiêu Thanh Sơn chỉ là đưa Tiêu Cường đến Hong Kong, thậm chí cả nghiêm phạt cũng không có.”

“Tôi vì hắn mà không muốn Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang bị người khác nuốt mất, lên võ đài liều mạng chết sống với người ta, nhưng bởi vì một tên Đái Nhạc mà lại muốn mạng của tôi! Tôi tính cái gì? Tôi thật sự là con của hắn? Hay chỉ là quân cờ, là khẩu súng của hắn?”

“Ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha!”

Nói đến đây, Lý Dật cười điên dại, tiếng cười khiến cho đám người Trịnh Dũng Cương cảm thấy vô cùng khó chịu. Tuy rằng Lý Dật đã cật lực che giấu biểu tình của chính mình nhưng bọn hắn vẫn cảm thụ được cỗ hận ý trong lòng của Lý Dật!

Đúng, chính là hận ý!

Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, Lý Dật đều là cô nhi, hắn có sự khát vọng vô bờ đối với thân tình.

Thậm chí, bởi vì “Lý Dật” ngày xưa đối với thân tình cực kỳ khát vọng ảnh hưởng, hắn tình nguyện tha thứ cho những việc làm ngày xưa của Tiêu Thanh Sơn, cuối cùng nhận thức Tiêu Thanh Sơn làm cha.

Tại thời gian này, Tiêu Thanh Sơn đối với hắn xác thực không tệ, thế nhưng lẽ nào hắn còn đối xử kém với Tiêu Thanh Sơn sao?

Hắn vì Tiêu Thanh Sơn vi phạm chính lời hứa của mình của giết chết Tiêu Cường, hắn vì Tiêu Thanh Sơn mà coi rẻ sống chết đi liều mạng cùng người khác!

Thế nhưng…Tiêu Thanh Sơn lại vì cái chết của Đái Nhạc mà truy giết hắn.

Điều này làm cho hắn tan nát cõi lòng, đây giống như mỗi đứa con đã vì mộng tưởng của mình vỡ vụn, loại đau đớn này thật sự khắc cốt minh tâm.

Nếu như…Nếu như Tiêu Thanh Sơn vì sợ liên lụy tới bản thân, không dám đứng ra bảo vệ hắn, hắn cũng có thể hiểu được, thế nhưng Tiêu Thanh Sơn muốn giết hắn, hắn không hiểu!

Hắn thực sự không thể tưởng tượng, lúc Tiêu Thanh Sơn hạ mệnh lệnh giết hắn thì biểu tình có đúng hay không rất lạnh nhạt.

Bao quát cả Trịnh Dũng Cương, tất cả mọi người đều nhìn thấy trong viền mắt của Lý Dật xuất hiện một giọt nước mắt, mà giọt nước mắt tựa như màu đỏ, và con ngươi Lý Dật cũng hoàn toàn đỏ hồng.

“Hô!” Lý Dật hung hăng phun ra một ngụm phiền muộn, sau đó biểu tình cũng không còn phẫn nộ như trước, mà trở nên cực kỳ bình tĩnh, phảng phất như chuyện gì cũng không có phát sinh qua.

“Dũng Cương, tôi mong muốn cậu có thể giúp tôi kéo dài thời gian nửa giờ, tôi có chuyện trọng yếu muốn làm.” Lý Dật dùng một loại giọng nói bình thản lên tiếng.

Nhìn biểu tình bình tĩnh của Lý Dật, Trịnh Dũng Cương chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị một tòa núi lớn đè nặng, khó có thể hô hấp, hắn rất khó tưởng tượng, một người cần bao nhiêu nghị lực mới có thể trong tình huống phẫn nộ như thế bảo trì lãnh tĩnh.

Hai mắt Trịnh Dũng Cương đỏ lên gật nhẹ đầu.

“Cảm tạ cậu, huynh đệ.” Lý Dật vỗ vỗ vai Trịnh Dũng Cương, sau đó khom lưng nhặt lấy chiếc điện thoại di động của một gã thủ hạ Sở Qua, nhàn nhạt nhìn Trịnh Dũng Cương nói: “Trở lại nói cho Tiêu Thanh Sơn, một ngày nào đó, tôi sẽ cho hắn vì hành vi hôm nay trả giá thật đắt!”

Lý Dật dứt lời, không đợi Trịnh Dũng Cương đáp, trực tiếp xoay người hướng chiếc xe đi đến.

“Dật ca, anh nhất định phải sống sót!” Trịnh Dũng Cương hướng theo bóng lưng Lý Dật hét lớn một tiếng.

Lý Dật không quay đầu lại, mà là dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe.

“Phanh!”

Một tiếng súng vang lên, đi qua kính chiếu hậu, Lý Dật rõ ràng nhìn thấy, Trịnh Dũng Cương dùng tay phải cầm súng bưng cánh tay trái, trên tay toàn bộ đều là máu, thế nhưng vẻ mặt của hắn tuyệt không thống khổ, ngược lại thập phần hài lòng.

“Phanh! Phanh!”

….

Tiếng súng lần lượt vang lên, không ít thủ hạ của Trịnh Dũng Cương đều tự nổ súng vào mình, bất quá thủ pháp nổ súng của bọn họ rất chuyên nghiệp, vẫn không tạo thành vết thương có hại, thậm chí không tổn thương tới xương.

“Huynh đệ, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại nhân tình này cho các cậu.”

Một giọt nước mắt màu đỏ từ trên khuôn mặt Lý Dật chảy xuống tới, hắn run tay bấm một dãy số điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.