Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải

Chương 131: Thiên Vương lão tử cũng phải chết




Nhìn mục quang tràn ngập tử khí của Lý Dật, Đái Nhạc cảm giác toàn thân trên dưới của mình….Không còn chút khí lực nào, đừng nói là muốn giãy giụa, tựu ngay cả mở miệng cũng đều không có khí lực.

“Hô….Ưm….”

Lúc này trên màn ảnh Lưu Vi rên rỉ càng lúc càng lớn, thậm chí đã bắt đầu xé rách được quần áo trên người!

Nghe thanh âm Lưu Vi rên rỉ, Lý Dật sắc mặt phát lạnh, hữu thủ đột ngột dùng lực đem Đái Nhạc vung lên, giống như một đống bùn nhão hung hăng ném tới màn hình.

“Phanh!”

Đái Nhạc thân mình nện trúng màn hình tinh thể lỏng, trực tiếp khiến cho chiếc LCD dập nát, từng mảnh thủy tinh cắt qua da thịt của hắn, nhất thời máu tươi nhuộm đỏ khắp thân thể.

Lý Dật bước đến bên cạnh người Đái Nhạc, dùng một loại ánh mắt….Không mang theo bất luận một tia tình cảm nào nhìn chằm chằm vào Đái Nhạc: “Giải dược.”

Hiển nhiên Lý Dật đã nhìn ra Lưu Vi ăn phải thuốc kích dục, hơn nữa còn là một loại đặc biệt. Hoặc ăn giải dược, hoặc phải đạt tới cao triều thì dược lực mới hết tác dụng.

“Loại thuốc này vừa mới sản xuất, ta không….Không có giải dược!” Đái Nhạc mặt cắt không còn giọt máu nhìn Lý Dật nói.

Dứt lời Đái Nhạc rõ ràng chứng kiến mi mục của Lý Dật nhíu chặt lại, trong con ngươi sát khí càng thêm nồng đậm.

“Lý Dật, ngươi không thể giết ta. Ta là cháu đích tôn của Đái Hồ! Giết ta…..” Tựa hồ Đái Nhạc ý thức được chuyện gì đó, giống như một con chó điên lớn tiếng gầm rống.

Lý Dật vung chân lên giẫm vào đầu Đái Nhạc, khiến cho đầu của hắn ghim chặt cùng những mảnh thủy tinh, lạnh lùng nói: “Coi như ngươi có là Thiên Vương lão tử thì cũng phải chết.”

Dứt lời Lý Dật thu chân phải về, hướng đầu của Đái Nhạc đạp thẳng một cước!

“Phanh!”

Một cú đá trầm trọng, trực tiếp đánh cho đầu của Đái Nhạc dán chặt lên vách tường. Một khối thủy tinh bén nhọn ở trên vách tường hung hăng cắm vào sau ót của hắn. Thân mình hắn kịch liệt run run vài cái, theo sau đó ngã ngục trên mặt đất.

Thấy Đái Nhạc đã chết, Lý Dật còn chưa thèm nói chuyện với Tiêu Huỳnh Huỳnh, mà nhanh chân đi sang phòng ngủ cách vách, đạp cửa ra.

Thời điểm Lý Dật bước tới bên giường, có lẽ dược lực trong cơ thể của Lưu Vi đã hoàn toàn phát tác, thanh âm rên rỉ càng lúc càng lớn, chiếc quần bò giữa hai chân ướt sũng, áo trên người cũng bị xé rách một nửa, lộ ra chiếc nịt ngực bên trong.

Nhìn Lưu Vi thống khổ ở trên giường giống như một dâm phụ, Lý Dật đau lòng không thôi,vươn tay ra muốn giữ chặt nàng.

Lưu Vi đã hoàn toàn lạc vào bến mê, vốn đang điên cuồng xé trang phục trên người, lúc này cảm nhận được có khí tức nam nhân ở bên cạnh, lập tức giống như vòi bạch tuộc nhào đến bên người Lý Dật, mơ hồ rên rỉ: “Nóng….ngứa….”

Trong lúc mở miệng nói chuyện, đồng thời Lưu Vi cũng điên cuống cấu xé trang phục của Lý Dật. Nhưng hắn không dám trực tiếp đánh Lưu Vi ngất xỉu, hắn biết một khi trúng phải loại thuốc này, bị đánh ngất xỉu, dược lực không hề thoái lui, người trúng độc sẽ rơi vào trạng thái chết lâm sàng.

Dưới hành động vô thức của Lưu Vi, đồng thời Lý Dật cũng tháo tấm ga giường ra, sau đó đem mảnh ga giường cuốn chặt trên người Lưu Vi.

Làm xong tất cả chuyện này, Lý Dật một tay ôm Lưu Vi đi ra khỏi phòng ngủ.

“Lý Dật, giúp tôi với.” Khi Lý Dật ôm Lưu Vi đi ra ngoài, thì Tiêu Huỳnh Huỳnh la lớn.

Lý Dật lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, thân hình cật lực run rẩy, trong con ngươi toát ra thần tình vô cùng hoảng sợ.

Hiển nhiên vừa rồi chứng kiến một màn Lý Dật giết chết Đái Nhạc, Tiêu Huỳnh Huỳnh đã bị sợ hãi. Trầm ngâm một lúc, Lý Dật vẫn bước tới bên cạnh Tiêu Huỳnh Huỳnh, giúp nàng cởi dây trói.

Xong xuôi mọi chuyện, Lý Dật không mở miệng nói chuyện với Tiêu Huỳnh Huỳnh, mà mang theo Lưu Vi nhanh chân bước ra ngoài.

Tiêu Huỳnh Huỳnh không nói hai lời, lập tức bám theo Lý Dật đi ra bên ngoài, đồng thời dùng tay che mặt, tựa hồ không muốn chứng kiến tử trạng của Đái Nhạc.

Theo sau, Lý Dật ôm Lưu Vi bước nhanh xuống dưới lầu. Trong đại sảnh dưới lầu, nhóm nam nữ thanh niên càng thêm điên cuồng, phần lớn những cặp đôi đều đang tiến hành hoạt động phát tiết thú tính.

Nhìn thấy tất cả những chuyện này, biểu tình của Tiêu Huỳnh Huỳnh thập phần khiếp sợ, còn Lý Dật mặt không chút biến đổi, chỉ là trong con ngươi sát khí toát ra càng thịnh.

“Đó là nữ nhân của tao, mày ôm làm gì?” Lúc này, một tên thanh niên uống say thân thể loạng choạng, một bên vừa đi vừa dùng ngón tay chỉ vào Lý Dật nói.

“Cút!” Lý Dật lạnh lùng quát, hướng hạ bàn của người thanh niên kia đá ra một cước.

“Phanh!” Một thanh âm muộn hưởng qua đi, người thanh niên kia bị một cước của Lý Dật đánh bay ngược ra ngoài, thân hình nện trúng trên vách tường, hung hăng co giựt vài cái, sau đó liền đổ gục xuống mặt đất, không chút nhúc nhích.

Trong đại sảnh, những đôi nam nữ thanh niên đều đã rơi vào bể dục, đương nhiên không biết tình huống mọi thứ chung quanh. Tại bên cạnh nơi người thanh niên đó chết đi, một nữ nhân mang tất chân màu đen bị một người thanh niên khác tàn phá thân thể, đồng thời nàng túm lấy tóc của cái xác, mê man hô: “Nga! Nhanh! Dùng sức! Mạnh nữa lên!”

Nằm ở trong lòng Lý Dật, Lưu Vi bị dược lực tác oai tác quái, mà tại đại sảnh liên tục không ngừng vang lên những tiếng rên rỉ kích thích. Nàng vặn vẹo thân thể càng nhanh hơn, hai bàn tay như muốn thò vào trong trang phục của Lý Dật.

Đối với tình huống này, Lý Dật chỉ gạt tay Lưu Vi ra, sau đó cước bộ nhanh hơn bước đi ra ngoài.

Ngoài cổng biệt thự, bốn tên đại hán kia còn chưa tỉnh lại, vẫn nằm im thin thít ở trên mặt đất. Đối với sự tình Lý Dật mang theo nhị nữ đi ra ngoài hồn nhiên không biết.

“Mở cửa xe ra!” Lý Dật ôm Lưu Vi tới bên cạnh ô tô, nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh lạnh lùng nói.

Tiêu Huỳnh Huỳnh rụt rè “nha” một tiếng, sau đó mở cửa xe. Lý Dật đem Lưu Vi đưa vào trong ghế phụ, cẩn thận buộc dây an toàn, đồng thời dùng tấm ga giường trói chặt hai tay của Lưu Vi, khiến cho nàng không thể nhúc nhích nổi. Hoàn thành xong, Lý Dật mới bước sang bên ghế lái, còn lúc này Tiêu Huỳnh Huỳnh sớm đã chui vào trong xe.

“A….Ưm….” Lưu Vi hai tay bị buộc chặt không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng thanh âm rên rỉ phát tiết dục hỏa của mình, thanh âm càng lúc càng lớn.

Lý Dật sắc mặt khó coi bật nhạc trong ô tô lên, sau đó khởi động máy đánh xe rời khỏi khu biệt thự Đàn Cung. Bên trong ô tô mặc dù tiếng nhạc rất lớn, nhưng Tiêu Huỳnh Huỳnh vẫn có thể nghe được tiếng rên rỉ của Lưu Vi như cũ.

Xuyên thấu của chiếc kính trên đầu ô tô, Tiêu Huỳnh Huỳnh nhìn được rõ ràng, biểu tình của Lý Dật lạnh lùng thực dọa người, thậm chí nơi bàn tay điều khiển vô lăng đều có chút tức giận đến mức run rẩy.

Tuy rằng Tiêu Huỳnh Huỳnh thật muốn biết đang đi đâu, nhưng khi nhìn biểu tình băng sương trên gương mặt Lý Dật, nàng lập tức đem câu hỏi nuốt lại, không dám thốt ra.

Vài chục phút qua đi, Lý Dật đem chiếc ô tô dừng ở bên đường quốc lộ vùng ngoại thành, sau đó quay đầu nhìn lại Tiêu Huỳnh Huỳnh, lạnh nhạt nói: “Xuống xe!”

Nghe được thanh âm của Lý Dật, cả người Tiêu Huỳnh Huỳnh chấn động, theo bản năng gật gật đầu. Sau đó mở cửa xe bước xuống.

Lý Dật vẻ mặt khó coi tựa lưng vào trên ghế, theo trong túi quần móc ra bao thuốc lá, châm một điếu, cật lực rít vài hơi, tiếp theo trầm giọng hỏi: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Không biết tại sao, lúc này Lý Dật khiến cho Tiêu Huỳnh Huỳnh cảm nhận được nỗi sợ hãi. Đã chẳng còn dám ngang ngạnh cùng với Lý Dật giống như trước kia, mà cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.

Bỗng dưng nghe Lý Dật hỏi, Tiêu Huỳnh Huỳnh chấn động thân hình, lắp bắp nói: “Đái…Đái Nhạc….lừa ….lừa tôi cùng Vi Vi.”

“Làm sao lại lừa được các cô?” Lý Dật lạnh lùng nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh nói.

Tuy rằng sự tình hôm nay có chút hoang đường, nhưng tại Lý Dật xem ra, với tính cách của Lưu Vi tuyệt đối sẽ không tham dự loại tụ họp mang tính chất như thế. Phương diện này khẳng định có vấn đề, mà vấn đề tuyệt đối không thoát khỏi liên quan cùng Tiêu Huỳnh Huỳnh.

“Hô!” Đầu tiên Tiêu Huỳnh Huỳnh thở dài vài ngụm, hít một chút không khí trong lành ở vùng ngoại ô, mới giải thích: “Ngày hôm qua Đái Nhạc nói với tôi, hôm nay là sinh nhật của hắn. Hắn muốn tôi giúp hắn mời Lưu Vi đến tham dự bữa tiệc.”

“Sau đó thì sao?” Lý Dật hung hăng rít khói thuốc lá.

Mặc dù Tiêu Huỳnh Huỳnh sợ hãi ánh mắt của Lý Dật, nhưng nàng vẫn tiếp tục giải thích: “Ban đầu tôi nói với Đái Nhạc rằng Vi Vi sẽ không đi…..Nhưng Đái Nhạc hứa với tôi, nếu như Vi Vi tới tham dự bữa tiệc sinh nhật của hắn, sau này hắn sẽ không tìm Vi Vi quấy rầy thêm nữa. Trước kia, mỗi ngày cơ hồ hắn đều tìm cách tiếp cận Vi Vi, nàng thực không vui….”

Nghe Tiêu Huỳnh Huỳnh giải thích xong, Lý Dật khẽ thở dài, chuyện này truy cứu đến cùng thì cũng không phải lỗi của Tiêu Huỳnh Huỳnh.

“Được rồi, lên xe.” Lý Dật búng điếu thuốc còn dang dở, mở cửa xe nói.

Hơn hai mươi phút đồng hồ sau, Lý Dật điều khiển ô tô đưa Tiêu Huỳnh Huỳnh cùng Lưu Vi tới căn nhà cũ trước kia hắn và Hạ Vũ Đình từng sinh hoạt.

Căn nhà này lúc trước Lý Dật phải nộp tiền thuê theo năm, sau khi chuyển tới biệt thự, cũng ngại đòi lại tiền, cho nên vẫn để trống không ở đó.

Chờ sau khi Lý Dật dừng xe, tắt âm nhạc đi, thì dược lực trong cơ thể của Lưu Vi cũng phát tác điên cuồng.

Đối với tình huống này, Lý Dật đành phải cố định hai tay của Lưu Vi, đồng thời che miệng không cho nàng kêu ra tiếng.

Coi như Lý Dật đã không sinh hoạt tại căn nhà cũ một đoạn thời gian, nhưng trong phòng mọi thứ vẫn còn sạch sẽ, chỉ là không gian có chút u tịch.

Vào trong nhà, Lý Dật dùng tốc độ nhanh nhất buộc chân tay Lưu Vi ở trên giường, sau đó thoái lui ra khỏi phòng.

“A…Ân…” Trong phòng, Lưu Vi lớn tiếng rên rỉ, tựa hồ dùng phương thức này để phát tiết dục hỏa trong cơ thể.

Cứ việc còn cách một bức tường, nhưng Lý Dật vẫn nghe được thanh âm phóng đãng của Lưu Vi, rơi vào đường cùng, Lý Dật đành phải bật lớn tiếng ti- vi lên, đồng thời châm thuốc hút, muốn dùng chất nicotin để chuyển dời lực chú ý.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay đối với Tiêu Huỳnh Huỳnh là một đả kích rất lớn, trong khi Lý Dật hút thuốc, đồng thời nàng ngồi dựa ở trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà không hiểu đang suy nghĩ cái gì.

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, Tiêu Huỳnh Huỳnh mới thu hồi ánh mắt, trộm liếc nhìn sang Lý Dật, nhỏ giọng hỏi: “Có thể cho tôi một điếu không?”

Lý Dật quay đầu, chứng kiến nhãn thần khủng hoảng của Tiêu Huỳnh Huỳnh, thì hiểu được hôm nay nàng cũng bị đả kích không nhỏ. Thế nên đem bao thuốc lá cùng hộp quẹt đưa cho nàng.

Tiêu Huỳnh Huỳnh không thường xuyên hút thuốc, tư thế cầm điếu thuốc thực mới lạ, rít hai hơi, liền cật lực ho khan.

Hút xong một điếu thuốc, sắc mặt Tiêu Huỳnh Huỳnh chuyển biến đi nhiều, ngẩng đầu nhìn Lý Dật, chần chừ nói: “Anh giết chết Đái Nhạc, liệu Đái Hồ sẽ bỏ qua cho anh sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.