Tết vừa qua không bao lâu lễ tình nhân lại sắp đến, khắp nơi nhộn nhào náo nhiệt, trên mỗi con đường đều ngập tràn những hàng hoa hồng tươi và socola.
Sáng sớm vào lớp, Từ Tuấn Hạo mặt mày ủ rũ vứt bừa cặp xuống ghế, nằm dài trên bàn.
Thấy dáng vẻ khác thường của Từ Tuấn Hạo, An Hạ định hỏi thăm vài câu thì Điếu Trạch Nghiễn đã cố ý ngồi chắn tầm nhìn của cô. An Hạ thở dài bất lực, ngã sau nghiêng trước đều không qua khỏi sự che chắn của Điếu Trạch Nghiễn.
"Cậu làm gì vậy?"
"Quan tâm cậu ta làm gì? Tôi ở trước mắt cậu đang tủi thân đây"
"Cậu..."
"An Hạ" Từ Tuấn Hạo kéo ghế của bàn phía trước chổ của An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm trọng: "An Hạ, sắp tới lễ tình nhân rồi, mình nên tặng gì cho An Nhiên đây?"
"Tặng cái thân mày đó!" Điếu Trạch Nghiễn cướp lời của An Hạ, nhân tiện buông lời mắng chửi.
Từ Tuấn Hạo hừ lạnh, tự tin đáp trả: "An Nhiên chịu lấy tao cũng cho"
Trên trán An Hạ hiện mấy vạch đen, con trai nói chuyện với nhau có chủ đề này bàn thôi hay sao? Dù gì cô cũng là con gái, sao chẳng ai để ý cảm nghĩ của cô?
"An Hạ, mình nghĩ rồi, tặng hoa hay socola quá bình thường, mình muốn tặng cái gì đó đặc biệt để lại ấn tượng sâu sắc với An Nhiên" Từ Tuấn Hạo thao thao bất tuyệt, vẽ vời nên một bức tường kế hoạch nhưng chẳng đâu vào đâu.
An Hạ hướng con ngươi lên trần nhà phía xa suy nghĩ, Điếu Trạch Nghiễn chống cằm nghịch mấy lọn tóc dài buông xuống của An Hạ.
"Có rồi" An Hạ nghĩ ra, ngoắc tay Từ Tuấn Hạo đang vui mừng ghé tai cho cô nói nhỏ, mặc kệ Điếu Trạch Nghiễn đen mặt trừng mắt bên cạnh.
"Có bạn là con gái thích thật, muốn biết gì đều có thể được giải đáp" Từ Tuấn Hạo mừng rỡ tán thưởng An Hạ.
Điếu Trạch Nghiễn đạp vào chân Từ Tuấn Hạo, gằng giọng đe dọa: "Mày dám thích?"
"Không ai giành đâu" Từ Tuấn Hạo nhìn Điếu Trạch Nghiễn bằng ánh mắt khinh bỉ: "Mà phải rồi, mày định tặng cho An Hạ cái gì?"
"Tặng cái gì là tặng cái gì, tao chỉ có cái thân xác này thôi"
Không ai nhắc nhở, An Hạ nhích ghế ra xa Điếu Trạch Nghiễn, Từ Tuấn Hạo bật cười: "An Hạ, cậu phải cẩn thận với Trạch Nghiễn, đừng có nhìn bề ngoài thư sinh tuấn tú mà mê muội, nó đích thực là sói đội lốp dê đấy"
An Hạ nghe Từ Tuấn Hạo nói không nhịn được phát ra tiếng cười mà cô đang cố nén. Lời Từ Tuấn Hạo nói, cô cảm thấy đúng đến chín mươi chín phần trăm.
Sau khi Từ Tuấn Hạo về chổ, Điếu Trạch Nghiễn bỗng kéo ghế An Hạ sát lại, nằm cong hẳn người trên bàn trước mặt cô, tò mò hỏi: "An Hạ, trước đây có đứa con trai nào tặng quà lễ tình nhân cho cậu chưa?"
An Hạ thành thật gật đầu.
"Ai?" Điếu Trạch Nghiễn ngẩng đầu dậy, căng thẳng nhìn An Hạ chờ đợi.
"Lúc trước ở trường tôi học rất ít nữ sinh, nên hầu như vào dịp lễ nào cũng có quà"
"Vậy, có ai tỏ tình với cậu chưa?"
"Rồi" An Hạ không chút e dè thừa nhận, trường cô vốn ít nữ sinh, con gái có ngoại hình từ tạm nhìn được trở lên dường như ai cũng được tỏ tình qua vài lần.
"Cậu có đồng ý không?" Điếu Trạch Nghiễn ngồi thẳng người, hai mắt mở to hồi hộp.
"Tôi không thích người ta sao có thể đồng ý?"
Phút chốc gương mặt Điếu Trạch Nghiễn hiện lên nét cười, có cơ hội liền không bỏ qua: "Còn bây giờ, cậu thích ai chưa?"
Bị hỏi đột ngột An Hạ vội tránh ánh mắt đi, tim bắt đầu đập loạn xạ, Điếu Trạch Nghiễn hỏi cô như vậy, có khác gì đang tra hỏi cô. Nếu cô nói chưa, nhỡ Điếu Trạch Nghiễn tấn công dữ dội hơn, còn nếu cô nói thích, chắc chắn sẽ bị Điếu Trạch Nghiễn lôi ra cho bằng được.
"Có chưa?" Điếu Trạch Nghiễn kiên quyết hỏi cho tới cùng.
Tiếng chuông vào học reng lên, An Hạ mừng hơn bao giờ hết, cô vội vã lấy sách vở đặt lên bàn, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng trên vai.
Điếu Trạch Nghiễn nhếch môi ẩn ý, rồi từ từ cũng khiến An Hạ chính miệng nói ra.
Buổi trưa kết thúc, An Hạ đến nhà vệ sinh rửa tay, vào cửa vài bước đã nghe thấy tiếng của Lý Thu Nhiên và Lý Yên Tử nói chuyện với nhau.
"Lần này tao sẽ tìm cơ hội tách An Hạ ra, mày nhân cơ hội đó tiếp cận Trạch Nghiễn"
Tiếng thở dài đầy lo lắng của Lý Yên Tử vang cả phòng vệ sinh: "Lỡ không được thì sao?"
"Không được thì cho người đánh cảnh cáo An Hạ, hù cô ta sợ rồi tự động trả chỗ cho mày" Giọng điệu Lý Thu Nhiên vô cùng cao ngạo khác hẳn khi đối diện với An Hạ trước đây.
"Được, quyết định vậy đi"
Bàn bạc xong, Lý Thu Nhiên và Lý Yên Tử đi ra ngoài, ba mặt chạm nhau, sắc mặt hai cô gái liền tái đi.
"An Hạ" Lý Thu Nhiên bày ra vẻ mặt vô tội, thái độ khác hoàn toàn chưa đến năm giây trước.
An Hạ thất vọng ra mặt, uổng công cô đã tin tưởng Lý Thu Nhiên, kết quả cô ta vẫn xem cô là kẻ thù. An Hạ vừa quay lưng đi, hai cô gái liền khóc lóc cầu xin cô đừng nói với Điếu Trạch Nghiễn.
Đang giằng co, Điếu Trạch Nghiễn xuất hiện kéo An Hạ về phía mình, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Lý Yên Tử và Lý Thu Nhiên.
"Hai cậu ta không làm gì cậu chứ?" Điếu Trạch Nghiễn vuốt sau đầu An Hạ ân cần hỏi han.
Nói cho Điếu Trạch Nghiễn biết có khi anh lại đuổi cả nhà hai người bọn họ ra khỏi thành phố thì mọi chuyện lại phiền phức hơn, An Hạ nhìn hai cô gái đang khổ sở van xin trong thầm lặng, cô khẽ lắc đầu với anh.
"Đi thôi" Điếu Trạch Nghiễn đặt tay lên vai An Hạ bỏ đi, không quên để lại ánh mắt cảnh cáo cho Lý Yên Tử và Lý Thu Nhiên.