Buổi sáng An Hạ dậy sớm phụ mẹ Điếu Trạch Nghiễn làm đồ ăn sáng, trường cho nghỉ Tết sớm hơn so với những trường khác nên cô có nhiều thời gian ở nhà hơn.
Một lúc sau Điếu Trạch Nghiễn đi xuống nhìn thấy An Hạ loay hoay trong bếp anh liền đến bên cạnh, khi anh vừa đến không rõ vô tình hay cố ý cô lại tránh ra chổ khác. Bị An Hạ ngó lơ, Điếu Trạch Nghiễn khó chịu lẫn tức giận muốn tự đánh bản thân một trận.
Trên bàn ăn, không khí rơi vào trầm lặng, mẹ Điếu Trạch Nghiễn lập tức biết có chuyện, bà liền vờ hỏi: "An Hạ, chiều mát hai dì cháu mình đi mua đồ chuẩn bị Tết được không?"
"Dạ được" An Hạ gượng cười gật đầu yếu ớt.
"Con đi nữa" Điếu Trạch Nghiễn đột ngột chen vào, ánh mắt không rời khỏi An Hạ đang cúi mặt ăn ở phía đối diện.
"Con không đánh bóng à?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cố tình hỏi.
Điếu Trạch Nghiễn thẳng thừng lắc đầu khẳng định: "Không đi"
"Hôm nay con không bận, hay chúng ta đi chúng được không dì?" Joie nắm được tình hình liền nhanh chóng tạo cho bản thân cơ hội.
"Được chứ" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn vui vẻ, thầm nghĩ chuẩn bị có kịch hay để xem, Joie đến không lâu An Hạ đã giận, thêm vài chuyện sớm muộn gì cũng nổ ra chiến tranh khiến con trai bà phải hối hận.
Đến trung tâm mua sắm to lớn, An Hạ lần đầu nhìn thấy liền mở to mắt cảm thán, ở thành phố giống như là một thế giới mới với An Hạ, vừa mới mẻ vừa lạ lẫm.
Dạo trong siêu thị, mẹ Điếu Trạch Nghiễn cùng An Hạ đẩy xe đến quầy thức ăn đông lạnh, bà đứng lại lựa chọn cẩn thận thịt cá cần mua.
Trong lúc An Hạ chăm chú dõi theo mẹ Điếu Trạch Nghiễn lựa đồ, anh đột nhiên đi đến bên cạnh, cô lập tức quay mặt đi.
"An Hạ" Điếu Trạch Nghiễn khẽ gọi, trông anh như vừa mắc phải tội lớn.
"Có chuyện gì sao?" An Hạ qua loa đáp, không hề liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn một cái.
"Chuyện đó, không phải tôi cố ý giấu cậu..."
Không đợi Điếu Trạch Nghiễn giải thích hết, An Hạ đã lên tiếng ngắt lời: "Cậu không cần giải thích, dù sao đó cũng là chuyện riêng của cậu"
Vẻ mặt Điếu Trạch Nghiễn vô cùng tội lỗi, không nghĩ đến việc nói dối An Hạ lại trở nên lớn chuyện như thế này. Anh vừa định giải thích tiếp thì Joie đã đến nắm tay anh kéo đi, chỉ cái gì đó trên kệ ở phía xa.
Mi mắt An Hạ rũ xuống, cảm giác thất vọng bao trùm, cô biết bản thân mình không đủ quan trọng để nhận được tất cả những lời thật lòng từ người khác.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn đứng quan sát từ nãy giờ, bà mỉm cười ẩn ý đến hỏi An Hạ: "An Hạ, con thích ăn cái gì, dì mua về để dành nấu cho con ăn"
"Dạ con ăn gì cũng được" An Hạ nhanh chóng rũ bỏ vẻ ủ rũ, tươi cười đáp.
Đến quầy trái cây, An Hạ nghiêm túc cầm quả táo đỏ nhập khẩu từ nước ngoài lên xem, trước nay cô chưa từng thấy quả nào đỏ đều và đậm như những trái táo ngay trước mắt cô.
Thấy An Hạ chăm chú xem xét trái táo trên tay, Điếu Trạch Nghiễn nhanh chóng đi đến, cười cười nịnh bợ: "Cậu thích sao? Tôi mua cho cậu"
Tâm trạng đang cao hứng lập tức hạ còn âm độ, An Hạ bỏ trái táo xuống, lạnh lùng quay đi: "Không cần đâu"
Đi vài bước, An Hạ tự giẫm phải dây giày bị rơi ra của mình, cô vừa cúi người thì Điếu Trạch Nghiễn đã nhanh hơn một bước cột dây giày giúp cô.
Cột xong, Điếu Trạch Nghiễn chờ đợi An Hạ cảm động mà hết giận, nào ngờ cô chỉ nói hai từ "Cám ơn" rồi phũ phàng lướt qua.
Mua đồ xong thì trời sập tối, bốn người ghé vào một nhà hàng ở trung tâm thương mại ăn. Điếu Trạch Nghiễn ngồi cạnh An Hạ, cố tình ngồi thật sát nhưng cô lại không để ý đến, chỉ lo ngắm bình hoa màu tím trước mặt.
Thấy An Hạ mỉm cười khi ngắm hoa, Điếu Trạch Nghiễn liền lên tiếng lấy lòng: "Tôi mua hoa này cho cậu nhé?"
An Hạ lập tức rời mắt khỏi bình hoa, lơ đễnh nhìn ra ngoài: "Không cần đâu"
"Sao con cứ bám theo làm phiền An Hạ vậy hả?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn biết hết nhưng vẫn cứ thích giả vờ không biết.
An Hạ chưa nguôi giận thì Điếu Trạch Nghiễn đã thật sự tức giận: "Con đang dỗ cậu ấy mẹ không thấy sao?"
An Hạ nghe Điếu Trạch Nghiễn nói, cô ngại đến không dám ngẩng đầu.
"Ồ, vậy sao?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn thích thú.
Ngay cả với Joie, anh cũng chưa từng đủ kiên nhẫn lẽo đẽo theo sau dỗ dành, nếu là trước đây Điếu Trạch Nghiễn sẽ mặc kệ, qua một vài ngày sẽ tự động hết. Nhưng vì đây là An Hạ, không phải là ai khác.
Ăn xong, lúc định ra về thì đi ngang rạp chiếu phim, Joie liền ngỏ lời rủ Điếu Trạch Nghiễn đi xem một chút rồi về. Điếu Trạch Nghiễn lại muốn An Hạ đi cùng, An Hạ lại muốn về cùng mẹ anh.
Trước biểu cảm vừa van xin vừa đe dọa của Điếu Trạch Nghiễn, mẹ anh nhường một bước chấp nhận để anh có cơ hội cùng An Hạ xem phim.
Lần đầu tiên An Hạ bước vào rạp chiếu, tim cô đập thình thịch vì lo lắng Điếu Trạch Nghiễn nhân cơ hội nắm tay An Hạ đi vào rạp tối, cô cũng không rút tay về.
Điếu Trạch Nghiễn ngồi giữa An Hạ và Joie, trong khi Joie có đủ thứ chuyện để nói thì An Hạ lại không nói lời nào.
Trong không gian rạp chiếu tối mờ, Điếu Trạch Nghiễn không quan tâm Joie đang ríu rít bên trái, anh khẽ giơ tay nắm lấy tay An Hạ lần nữa nhưng lần này cô rút về không cho anh nắm.
Không biết vô tình hay hữu ý, Điếu Trạch Nghiễn và Joie đều muốn xem phim ma, mẹ anh hiểu liền vội đồng ý tán thành, chỉ có An Hạ không biết nhiều nên không góp ý.
Phim bắt đầu chiếu, mọi thứ đang diễn ra bình thường, đột nhiên trên màn hình lớn đột nhiên nhảy ra cảnh kinh dị, trong rạp hét toáng lên, ngay cả Joie cũng sợ hãi ôm chặt lấy tay Điếu Trạch Nghiễn.
Người được quan tâm nhất là An Hạ, cô không hề la lên hay huơ tay múa chân như những người khác, động thái của cô khiến Điếu Trạch Nghiễn và mẹ anh ngồi cạnh đều vô cùng ngạc nhiên.
Lúc Điếu Trạch Nghiễn quay qua nhìn An Hạ, trên mặt cô đã chảy dài nước mắt vì sợ hãi.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ khẽ mỉm cười, lấy khăn giấy trong túi xách ra, vòng sau lưng An Hạ đưa cho Điếu Trạch Nghiễn.
Điếu Trạch Nghiễn lấy khăn giấy từ mẹ, lau nước mắt trên mặt An Hạ, lúc này cô mới bừng tỉnh vội giành lấy tự lau nhưng Điếu Trạch Nghiễn kiên quyết không cho.
Ở phía bên kia, Joie sắc mặt tối hơn cả nơi không đèn.
Lúc ra ngoài, mặt mũi An Hạ đỏ ửng lên hết, Điếu Trạch Nghiễn đi bên cạnh vui vẻ nhìn cô, ít ra thì anh đã dỗ cô thành công một nửa.