Ngoài trời từng hoa tuyết nho nhỏ nhè nhẹ rơi dài trên các triền núi, làm trắng xóa cả một vùng đồi, hoa cỏ như bị vùi đi trong làn mưa tuyết, một vài nhành cây trơ trọi đọng hơi băng, xa xa có một vài ánh sáng hắc ra từ những mái nhà vắng vẻ nơi u tĩnh. Giữa màn tuyết rơi càng lúc càng dày đó, ẩn ẩn bóng dáng của một hàng người đang đi mãi miết như hóa thành chấm đen trong nền cảnh tuyết, người trong hàng đều là nam nhân bất kể tuổi tác bất kể dáng vẻ như thế nào đều đi về cùng một hướng, vì mưa tuyết nên dường như hôm nay vắng vẻ hơn nhiều, nhưng giữa thời tiết như thế này, lại có người chịu ra ngoài đã là hiếm có, họ đi đâu?
Men theo hàng người đang chầm chầm bước đi trên mắt đất phủ đầy băng tuyết lạnh lẽo, giữa núi rừng âm u gió lạnh rít rào, lại xuất hiện một tòa lầu, hai tầng hoa lệ đặc biệt thu hút, ánh đèn từ trong lầu hắt ra sáng tỏ, cửa luôn mở, bên ngoài luôn có hai nữ nhân mặc vũ y, khăn the che lại dung nhan xinh đẹp đứng đó canh chừng, từng người từng người trong họ đi vào trong, bên trong lại thỉnh thoãng có một vài nam nhân đi ra ngoài, gương mặt tươi tắn thanh thần khí sảng. Cứ như vậy, hàng người thêm rồi bớt, thêm rồi lại bớt nối dài không dứt.
Bên trong lầu, không gian ấm áp như hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, vừa có một người mới vào liền được một nữ nhân vận tiết y mỏng tan tiến lên tiếp đón, thân thể yểu điệu phong tình hắp hé dưới lớp tiết y như muốn lộ ra trước mắt người nhìn, nữ tử cúi thắp người cung kính dẫn người nam nhân đi vào trong, người kia nhìn đến cơ thể xinh đẹp nhỏ nhắn liền ngứa ngáy không thôi, không nhịn được động ta động chân với nàng ta, bàn tay phía sau giơ ra bóp lấy bờ mông xinh đẹp. Nàng ta trái lại cũng không tránh, ánh mắt chỉ nhìn qua, rồi lại cất bước đi, một đường dẫn nam nhân đó đi đến biệt phòng nơi gặp chủ nhân của mình.
Đứng bên ngoài, người ta cơ hồ nghe được âm thanh ám muội thở dốc của nữ tử và tiếng cười khàn trầm đục của một nam nhân đang đến hồi hưng phấn, giống như không nghe thấy người trong phòng đang làm gì, nữ nhân kia nhẹ giọng thông báo. “ Chủ nhân, có người đến.” Rồi cung kính cúi đầu với nam nhân đứng bên ngoài. “ Khách nhân, cảm phiền đợi nửa khắc.” Sau đó cùng nam nhân đứng đợi người ra.
Ánh mắt gian tà của nam nhân kia nhìn chòng chọc nàng ta, một tia ham muốn lóe lên, liền kéo lấy cơ thể mềm mại giam vào trong ngực, bàn tay to lớn thô sần xông xồng xộc vào lớp tiết y, đem vạt áo trở nên phong phiêu, kéo bỏ yếm đào, thỏa thuê xoa nắn đôi gò xinh đẹp rồi thẳng thừng ngoạn lấy nó, nàng ta chỉ kịp hô nhỏ một tiếng. “ Hưm...” Thì đầu ngực đã bị người ta thôn tính lấy, tiết y trên người từng món từng món bị kéo xuống, da thịt hồng hào từng chút từng chút bị bại lộ, chỉ còn lại lớp áo tiết mắc vào hai cánh tay, cơ thể mềm mại bị người ta nâng lên không chút thương tiếc mà cắn nuốt. Cơ thể bị bại lộ trần trụi, xích lõa dính chặt vào người nam nhân kia, mặc cho hắn ta tàn sát mà không chút phản kháng.
” Cạch cạch.” Lúc này, người nam nhân trong biệt phòng kia vừa lúc bước ra, bắt gặp tình cảnh này, trái lại không lấy làm ngạc nhiên, mà còn cười nói với nam nhân đứng đợi kia. “ Người trong kia còn ngon miệng hơn không biết bao nhiêu lần.” Liền thấy hắn ta buông nữ nhân này ra bước vào trong.
Mà nàng ta vừa bị nam nhân chiếm đoạt lại không hoảng, nghiễm nhiên cúi người trước ánh mắt dâm ố đang nhìn mình thu nhặt tiết y vừa bị người ta cởi ra vung vãi trên đất, bầu ngực trĩu xuống, cặp mông trong trịa ngoắc ngư trước mắt nam nhân, đến món cuối cùng lại là chiếc yếm ngay dưới bàn chân mà nam nhân kia đang đạp lên, muốn rút nó ra không được, nàng ta liền không hiểu ngẩn đầu nhìn nam nhân kia, thì thấy hắn ta cười nói với mình. “ Muốn lấy? Phục vụ bổn đại gia trước đã.” Nói xong, không đợi đáp lời, đã vội ấn nàng ta vào tường hoan hoan ái ái một phen...
Trong biệt phòng vẫn còn lưu lại hơi thở hoan tình, mê hương phản phất như lạc vào bồng lai tiên cảnh, nam nhân vừa bước vào đã thoang thoãng nghe thấy một mùi hương nhẹ nhàng, mỏng tan như xoa nắn nơi cánh mũi dịu dàng mê say, ngất ngây lòng người, mắt nhắm lại tham lam hít hà mùi vị ngon ngọt của nữ nhân. Toàn bộ giác quan như được người ta nhẹ nhàng đánh động, êm ái đến dễ chịu.
Đây là hương vị của thần nữ sao?
Ngửi đã, nam nhân kia mới khoái trá mở mắt ra, nhìn một lượt căn phòng, từ bàn trà chạm khắc bạch mai, cho đến rèm cửa màu tím bạc hoa văn tử vy tinh xảo tỉ mỉ, rồi bày bố lư hương tỏa ra từng loạt khói xoắn xít, đến cùng dừng tằm mắt nơi phía tháp trượng mành the mỏng như cánh ve nhìn gần như xuyên thấu, ánh đèn từ đó hắc ra làm lộ bóng dáng yêu kiều đang ngồi trên đó đang đồng thời nhìn về phía bên này. Cơ thể mềm mại cứ như vậy bạo gan lộ ra dưới mắt hắn ta, phát hiện cơ thể không mảnh vải của nàng, bầu ngực căng tròn no đủ mềm mại cứ vểnh cao lên, mập mạp phổng phiêu nghếch lên nghếch xuống theo tường nhịp thở, cơ hồ thấy cả đầu nhũ tròn tròn hồng hào, hơi nhô lên trên nền tuyết phong mỹ miều xinh đẹp.
Rèm the không che được bóng dáng lỡ làng mị hoặc, mắt của nam nhân như dại ra khi thấy cơ thể nữ tử càng lúc càng thêm rõ ràng, bóng dáng nàng ngày càng tiến gần về phía mành, cơ thể xinh đẹp càng lúc càng bại lộ, cho đến khi nàng đã ngồi sát mành, cơ thể hơi ưởng về trước đem đầu hoa nhụy cọ cọ mành the, khiến nam nhân thấy được đầu nhũ hoa hồng hào tròn nhỏ. Mành bị bàn chân xinh đẹp vén ra, một chân chậm rãi chìa ra khỏi mành lộ ra rõ ràng trước mắt nam nhân kia, cẳng chân thon thả trắng hồng như bạch ngọc, từng ngón chân như những viên ngọc châu nho nhỏ, vừa đáng yêu vừa trêu gợi ánh nhìn, thẳng thừng một đường cho đến quá hông không che chắn. Da thịt thản nhiên bại lộ, môi nữ nhân lại nở nụ cười.
Tách tách... Nước dãi từ miệng nam nhân kia không kiềm chế chảy xuống.
” Không biết khách nhân đến đây Cầu Y hay Cầu Thực?” Ngay lúc này, một giọng nói cất lên thánh thót như tiếng hồ cầm, ngọt ngào êm ái như tiếng sáo trong, lại mềm nhẹ dịu dàng như mùi hương hoa lan thoang thoãng trong không khí, dễ nghe và nhẹ nhàng như khẩy một âm thanh mỏng tan nhưng là mãnh liệt dao động trong lòng nam nhân, thân thể sau mành hơi nghiêng người, bầu ngực xinh đẹp liền hấp háy theo, ngón tay ngọc ngà đặt lên nhủ phích rồi vuốt ve từ đầu nhũ lướt xuống bụng, xuống hông rồi xuống chân, lộ ra bên ngoài. Một tiếng cười nhè nhẹ như yêu tinh, ma mị mà khiêu gợi đến vô cùng.
Như say trong mê tình của nàng, nam nhân vô thức đáp. “ Cầu hoan.”
Nữ nhân sau rèm mấp mấy môi, cười phong tình. “ Vậy lại đây.”...
Trong thiên hạ này, không ai không biết đến nàng, Thần Nữ trong lời đồn mà bá tánh vẫn hay truyền tai nhau, nàng là truyền nhân của Thần Nữ Vu tộc, là tộc nhân có khả năng liên hệ với thần linh, sở hữu thần lực, tộc nhân vốn sống tách biệt trong vùng Man Vực xa xâm, tách biệt với nhân gian, dần dà trở nên cô độc. Nhưng kể từ khi tộc nhân sinh ra Hoan Tâm, từ nhỏ trên người đã nghiễm nhiên sở hữu tiên khí, khí chất bất phàm, thần đồng hiếm có, tộc nhân càng lúc càng cố gắng bồi dưỡng nàng thành một nhân tài trong tộc.
Nhưng rồi, một chuyện xảy ra, có một nam nhân trong tộc, có ý đồ với nàng, cả tộc liền bị thần linh trừng phạt. Không còn được sở hữu thiên nhân nữa, nàng liền được đem đến Tiên nhân cốc, năm đó nàng mười tuổi, cũng là lúc danh tiếng của nàng xuất hiện và lan rộng. Cho đến hôm nay không ai không biết đến nàng, không ai không biết đến cách hành xử kì quái của nàng, nam nhân không ai không muốn đến tìm nàng.
Nàng có thần thuật, trị khỏi bệnh vô năng của nam nhân, nàng có khả năng làm tộc nhân phát triển vĩnh tồn, hơn nữa, càng lớn lên nàng càng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức khó thở, yêu diễm đến mê hoặc chúng sinh, người đến tìm nàng trị bệnh càng ít đi, người đến tìm nàng cầu hoan càng nhiều. Nàng cũng chưa từng từ chối ai, bởi nàng nói, thần thuật của nàng cần nhiệt tình hoan hợp với nam nhân, người đến hoan ái với nàng là giúp nàng.
Đêm ngày thâu hoan, tảo tần chuyên chú...
( Còn tiếp)