Nghe Truyền Tổng Giám Đốc Bị Tàn Tật

Chương 30: Chap-30




CHƯƠNG 30: BÔI THUỐC MỠ GIỐNG NHƯ CƯỠNG BỨC

CHƯƠNG 30: BÔI THUỐC MỠ GIỐNG NHƯ CƯỠNG BỨC

Tấm lưng vốn tinh tế trắng nõn giờ lại nhiều thêm một vết màu đỏ, thoạt nhìn thấy mà giật mình, vô cùng chói mắt. Lệ Vĩnh Duy dừng một chút mới bôi thuốc mỡ trên tay lên.

Hạ Vãn Song chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh như băng diệt đi đau đớn nóng rực ban nãy. Hạ Vãn Song căng thẳng trong lòng, người đàn ông này thật sự đang bôi thuốc cho mình, nhưng hành động lúc nãy của mình nhất định sẽ bị hắn chế giễu! Còn nói những câu chính nghĩa như vậy...

Xong rồi, chắc chắn sẽ bị người đàn ông ác liệt này cười chết.

Lòng bàn tay đàn ông và sự mềm mại của người phụ nữ hoàn toàn khác nhau, mang theo vết chai thô nhưng động tác tay lại hết sức nhẹ nhàng.

Hạ Vãn Song còn đang nghĩ người đàn ông này sắp mở miệng cười nhạo, hắn đã thật sự lên tiếng.

“Bôi thuốc cho cô đáng sợ thế sao? Cái dáng vẻ này người khác còn tưởng tôi muốn cưỡng bức cô đấy.” Lệ Vĩnh Duy nói giọng nghiêm túc, nhưng giọng điệu đều trầm thấp thuần hậu, mê người như rượu ngon lâu năm.

Hạ Vãn Song bị hắn nói đến mức vô cùng xấu hổ, tại sao mình lại làm ra chuyện này, làm như người không buông bỏ được là cô vậy!

Đang suy nghĩ miên man, bả vai bỗng nhiên có thêm một bộ đồ ngủ bằng lụa, hai tay Hạ Vãn Song vội vàng kéo chặt, không để lộ ra chút cảnh xuân nào nữa.

“Ai, ai nghĩ vậy, chẳng qua là tôi cảm thấy nam nữ không nên quá thân mật, việc này để người chuyên nghiệp xử lý không phải tốt hơn sao?” Hạ Vãn Song cố gắng để hành vi của mình nhìn có vẻ có thể diện hơn.

“Cô muốn nói đến bác sĩ Trần? Tôi không muốn người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể cô. Cái này có được tính là lý do?” Giọng Lệ Vĩnh Duy lập tức lạnh đi, sự ngang ngược lộ ra ngoài.

Hạ Vãn Song suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình, giọng điệu của người đàn ông này giống như cô chính là vật sở hữu của hắn vậy. Hắn chỉ là em chồng mình, không muốn để người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể cô.

Nhưng hắn thì sao? Đã sớm nhìn thấy, thậm chí còn làm chuyện quá đáng hơn. Bây giờ nói ra những lời đường đường chính chính như vậy, nếu Hạ Vãn Song là người qua đường, cô nhất định sẽ tin.

Lệ Vĩnh Duy bỗng đứng lên, lùi ra phía cửa, cất giọng dặn dò cứng ngắc: “Thuốc này tác dụng rất tốt, chỉ cần cô chú ý một chút, không đè lên nó, bình thường nó sẽ không nổi rộp. Đến khi khá hơn một chút lại bôi thuốc trị sẹo, như vậy sẽ không sao.”

Theo một tiếng “lạch cạch”, cửa tự nhiên đóng lại, Hạ Vãn Song ngồi trên giường rất lâu không thể bình tĩnh lại. Hắn làm như vậy thì tính là gì?

Thím Hoàng ở phòng khách nghe thấy tiếng kêu cứu ban nãy của Hạ Vãn Song, trong lòng cảm thấy hai người này nhất định là giận dỗi nhau rồi. Sợ sẽ xảy ra chuyện lớn gì, nếu giống như lần trước thì không tốt, huống hồ tính tình cậu hai quả thật hơi nóng nảy, đừng nói đến chuyện thương hoa tiếc ngọc.

Thím ở dưới trông coi, nếu có chuyện gì mình cũng có thể xông lên, nhưng lại không ngờ mới vài chục phút, Lệ Vĩnh Duy đã xuống rồi, cũng đã thay quần áo.

Thím Hoàng nhìn phía sau hắn một chút, không thấy Hạ Vãn Song đâu, trong lòng kinh ngạc, không phải cậu hai đánh mợ chủ rồi đấy chứ?

Lệ Vĩnh Duy thấy thím Hoàng như vậy, biết thím đang nghĩ gì, vừa lắc cúc tay áo vừa nói: “Thím Hoàng, lát nữa thím nấu chút canh giò heo cho Hạ Vãn Song uống đi, lưng cô ấy bị bỏng rồi, đồ ăn mấy ngày này thím cẩn thận một chút.”

“Bị bỏng rồi? Xảy ra chuyện gì vậy?” Thím Hoàng gấp gáp hỏi: “Có nghiêm trọng không? Có cần gọi bác sĩ Trần đến khám không?”

“Không cần, tôi đã bôi thuốc cho cô ấy rồi. Thím có thể đi lên thăm cô ấy.” Dừng lại một chút, hắn nói: “Người phụ nữ ngu ngốc kia, dáng người nhỏ xíu mà cũng dám chặn nồi sành thay tôi, đương nhiên là bỏng chết cô ấy rồi.”

Thím Hoàng cảm thấy cậu hai đã thay đổi rồi, lúc nói câu này, rõ ràng là rất tức giận, nhưng lại lộ ra sự dịu dàng và không nỡ. Xem ra hành động này của mợ chủ là đúng, hy vọng hai người họ mau chóng ở bên nhau.

Lệ Vĩnh Duy nói xong không biết đi lên trên tầng làm gì.

Thím Hoàng nấu cho Hạ Vãn Song chút canh giò heo cách thủy, vừa hay buổi tối vốn định ăn canh này. Cái này có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Hạ Vãn Song trên tầng còn đang bàng hoàng, cảm giác thấm lạnh sau lưng khiến tấm lưng nóng hừng hực của cô thoải mái hơn nhiều. Ánh mắt cô nhếch lên, lại thấy tuýp thuốc trị bỏng màu trắng kia trên bàn.

Chính cô vừa mới nói những lời như vậy, còn chủ động cởi quần áo... Khẳng định đã bị người đàn ông kia cười nhạo rồi. Nhưng hắn bôi thuốc cho mình có tính là vô lễ không? Về sau kiên quyết không thể nghe theo ý hắn. Chặn canh thay hắn gì chứ, còn không phải là lo vết thương trên vai trái của hắn lại bị rách ra lần nữa hay sao?

Hạ Vãn Song chỉ có thể dùng cái cớ này để thuyết phục bản thân, huống hồ người đàn ông kia tự luyến như vậy, chắc chắn tưởng rằng mình có ý gì với hắn nên mới nói những lời như đừng thích hắn gì đó, ai thích hắn chứ!

Thím Hoàng hầm canh khoảng hơn một tiếng rồi bưng canh giò heo lên tầng, chuẩn bị đưa cho Hạ Vãn Song.

Hạ Vãn Song ở trên giường vốn đã buồn ngủ, nghe thấy có người gõ cửa, lập tức tỉnh dậy, rất sợ Lệ Vĩnh Duy quay lại.

“Ai?”

“Là tôi, mợ chủ.” Là giọng thím Hoàng.

Hạ Vãn Song mới nói: “Vào đi.”

Thím Hoàng bưng canh giò heo đến trước mặt Hạ Vãn Song: “Mợ chủ, lưng cô còn đau không? Uống chút canh giò heo đi, dưỡng da làm đẹp.”

Hạ Vãn Song lắc đầu: “Sau khi bôi thuốc xong thì không còn đau nữa, cảm ơn thím Hoàng quan tâm.” Có lẽ là Lệ Vĩnh Duy đã nói chuyện mình bị bỏng ở lưng cho thím Hoàng biết, nhưng không biết hắn lại khoác lác thế nào nữa!

Cô vốn dĩ không có khẩu vị gì, nhưng nghe nói có thể khiến da trơn láng, cô bèn ép mình uống vài ngụm, không để lại sẹo là tốt nhất.

Đối với lòng tốt của thím Hoàng, cô đã nhận, đôi với việc làm như không thấy lúc nãy của thím Hoàng, cô cũng không có gì oán trách. Dù sao thì thím Hoàng cũng chỉ là người giúp việc ở nhà họ Lệ, không đắc tội với Lệ Vĩnh Duy là tốt nhất.

Cơ thể mảnh khảnh của Hạ Vãn Song được bọc trong quần áo ngủ bằng lụa càng có vẻ xinh xắn yếu đuối, thím Hoàng thật sự khó có thể tưởng tượng, nếu không phải xuất phát từ thích thì có lý do gì lại chắn một nồi nước canh nóng cho cậu hai.

“Mợ chủ, canh giò heo này là cậu hai bảo tôi hầm cho cô đó. Thật ra cậu ấy rất quan tâm đến mợ chủ cô. Đúng rồi, cậu ấy còn bảo tôi chú ý đồ ăn, không thể làm món gì gây nhiễm trùng.” Thím Hoàng cười híp mắt nói, lặng lẽ đắp nặn hình tượng tốt đẹp cho Lệ Vĩnh Duy.

Nhưng xét từ Hạ Vãn Song, tên Lệ Vĩnh Duy này không hề có lòng tốt, hắn sẽ nói với thím Hoàng những điều này? Chắc chắn là dùng giọng điệu không ai bì nổi nói mình hèn mọn biết bao, dũng cảm quên mình vì hắn!

Thấy Hạ Vãn Song không nói lời nào, thím Hoàng lại cho rằng cô đã nghe thấy, càng nói càng hăng say: “Mợ chủ, cô không biết đấy thôi, thật ra con người cậu hai chỉ là mặt lạnh, trong lòng vẫn rất nhiệt tình, giống với cậu cả, đều là người trượng nghĩa. Cậu ấy sẽ là một người chồng tốt, cô phải tin tưởng cậu ấy.”

Hạ Vãn Song bĩu môi: “Hắn là người chồng tốt thì liên quan gì đến tôi?” Giọng điệu nói chuyện này của thím Hoàng giống như Lệ Vĩnh Duy mới là chồng cô vậy.

“Thím Hoàng, nếu thím nuông chiều Lệ Vĩnh Duy thì nên tìm cho hắn một cô con gái nhà giàu môn đăng hộ đối, để hắn làm chồng của cô ta đi.”

Thím Hoàng nghe xong sửng sốt, suýt chút nữa thím đã quên, cậu hai lấy danh nghĩa của cậu cả để tìm bạn trăm năm, vậy nên hiện giờ cô vẫn không rõ chồng mình thật ra là cậu hai của nhà họ Lệ.

Thật ra thím biết suy nghĩ của cậu hai, từ khi cậu cả gặp chuyện không may, đối với ai hắn cũng có một tâm lý đề phòng, ngay cả thím và quản gia Lý trước đây cũng bị cách ly quan sát một tháng.

Đối với Hạ Vãn Song tự nguyện gả vào nhà họ Lệ, gả cho một người tàn tật khuôn mặt bị hủy hoại, không thể tự lo liệu, ngay từ đầu bọn họ cũng đã mang theo ác ý suy đoán. Không biết cô có phải là người đối phương phái đến để thăm dò tin tức hay không, người bên kia đều đang mong đợi Lệ Tuấn Hải chết kìa.

Nhưng dần dần, thím Hoàng thấy rõ, khi Lệ Vĩnh Duy dẫn người đến kiểm tra thân thể cho Lệ Tuấn Hải, dáng vẻ liều mạng vì bảo vệ Lệ Tuấn Hải của cô đã làm thím Hoàng cảm động sâu sắc. Có người xấu nào có thể vì nằm vùng mà dũng cảm quên mình? Nếu không phải lúc đó Lệ Vĩnh Duy về kịp, e rằng Hạ Vãn Song đã sớm trở thành vong hồn dưới lưỡi dao rồi, nhớ tới lại có chút sợ hãi.

Mà người Hạ Vãn Song thật sự phải gả đi, còn có tất cả sự thật vẫn đang đợi cậu hai đích thân nói rõ với vợ của mình. Thím Hoàng theo bản năng rất thích Hạ Vãn Song, chỉ hy vọng hai người họ có thể hòa hợp.

Nhưng sợ rằng trước khi cậu cả thoát khỏi nguy hiểm, mợ chủ vẫn phải chịu chút uất ức. Coi như chuyện tốt thường hay gặp trắc trở vậy.

“Mợ chủ, cô thấy cậu hai thế nào? Về mặt tính cách ấy.” Thím Hoàng nghĩ nếu có thể có được suy nghĩ về cậu hai từ trong miệng Hạ Vãn Song, chưa biết chừng có thể tạo ra cơ hội gì đó để hai người họ phát triển hơn một bước.

Hạ Vãn Song khuấy canh giò heo, không hiểu vì sao đề tài của thím Hoàng lại luôn xoay quanh Lệ Vĩnh Duy. Cô là vợ của Lệ Tuấn Hải, không phải thím Hoàng nên nói với cô nhiều chuyện về Lệ Tuấn Hải hay sao?

“Hắn à, ngang ngược tự đại, tôi thấy không ra làm sao cả.” Hạ Vãn Song trực tiếp nói lời trong lòng mình ra, không giấu giếm gì thím Hoàng.

“Nhưng nếu trong lòng mợ chủ nghĩ như vậy, tại sao còn đỡ thay cậu hai nồi sành nóng bỏng người như vậy? Thím Hoàng cười nói.

Mặt Hạ Vãn Song lập tức đỏ lên, cô biết ngay người đàn ông tự đại Lệ Vĩnh Duy này sẽ nói với thím Hoàng mà!

“Hắn nói với thím?”

Thím Hoàng gật đầu: “Thật ra cậu hai không biết cảm động đến mức nào đâu.” Thím cảm thấy cố gắng hướng về chỗ tốt, Hạ Vãn Song sẽ phát hiên ra điểm tốt của Lệ Vĩnh Duy.

Còn cảm động, nói vớ vẩn gì vậy, rõ ràng chính là đang khoe khoang. Còn cho người ta một ảo giác, dường như người làm chị dâu này cản cho em chồng là bởi vì có ý với hắn.

“Thím Hoàng đừng nghe hắn nói bậy, thật ra chính là tôi đứng lên không cẩn thận đụng vào nồi sành kia mà thôi. Cũng không phải là có lòng cản thay hắn.” Hạ Vãn Song sốt ruột giải thích, đáng tiếc lộ ra yếu ớt, thím Hoàng lại ra vẻ cười không nói.

Hạ Vãn Song bất đắc dĩ bỏ bát canh trong tay xuống, nhân cơ hội nói sang chuyện khác: “Lúc mới lên tầng, thím Hoàng đã thấy Lệ Vĩnh Duy vô lễ với tôi thế nào rồi. Các người không quan tâm thật sự tốt sao? Tuấn Hải vẫn còn nằm trong phòng bệnh đó!”

Nếu thím Hoàng đã thích Lệ Vĩnh Duy, đương nhiên cũng thích Lệ Tuấn Hải, chỉ cần xuất phát từ góc độ của Lệ Tuấn Hải, ít nhiều gì thím Hoàng cũng sẽ giúp đỡ một chút, để Lệ Vĩnh Duy sẽ không hung hăng càn quấy như vậy.

Hết lần này tới lần khác thím Hoàng không nghe được ám hiệu của cô, còn bày ra dáng vẻ cười hiền lành: “Hai người có thể hòa thuận sống chung với nhau đã là hy vọng lớn nhất của cậu cả rồi.”

Đôi mắt hạnh của Hạ Vãn Song trừng to, thím Hoàng bây giờ thật sự không phải là thiên vị bình thường nữa rồi. Cô biết Lệ Tuấn Hải hy vọng mình và Lệ Vĩnh Duy chung sống hòa bình với nhau, nhưng mỗi lần đều là hắn không tôn trọng cô, thậm chí dùng cơ thể hoặc lời nói cợt nhả với cô.

Bôi thuốc cho lưng chị dâu, còn nói không muốn để người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể của cô, nói thật dễ nghe!

Chính hắn là một người em chồng, lẽ nào cũng không biết nên kiêng dè một chút hay sao?

“Thím Hoàng, thím nghe không hiểu sao? Là Lệ Vĩnh Duy xem thường tôi trước, chuyện hắn làm đã vượt quá mối quan hệ chị dâu em chồng này rồi. Thím không thể thiên vị hắn nữa, như vậy làm sao xứng đáng với Tuấn Hải?” Hạ Vãn Song cũng không muốn nói quá khó nghe, nhưng cô không nói như vậy, thím Hoàng rõ ràng không nghe ra điều mà cô muốn biểu đạt.

Thấy thím Hoàng không nói lời nào, Hạ Vãn Song lại bồi thêm một câu: “Nếu thím không quan tâm, tôi sẽ đi nói với quản gia Lý, nếu quản gia Lý cũng không để ý, tôi sẽ trực tiếp đi tìm Tuấn Hải.”

Hạ Vãn Song cũng không muốn quấy rầy Lệ Tuấn Hải nghỉ ngơi, Lệ Tuấn Hải mà cô nhìn thấy mấy ngày trước ở phòng bệnh vẫn còn khiến trong lòng cô nhíu chặt. Bệnh tình đã nghiêm trọng đến vậy rồi còn phải phiền muộn vì mấy chuyện lộn xộn này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.