CHƯƠNG 28: BẠN TRAI
CHƯƠNG 28: BẠN TRAI
“Lệ Vĩnh Duy! Anh Chu! Các người, các người đừng đánh nữa! Đều là bạn bè em quen biết!”
Hạ Vãn Song nhớ đến vết thương của hắn, vậy nên mới không muốn bọn họ đánh nhau, nếu không Lệ Vĩnh Duy lại làm rách vết thương một lần nữa thì hậu quả thật khó lường.
Dùng bạn bè để giải thích quan hệ của bọn họ cũng chỉ là không muốn bọn họ biết mình đã kết hôn rồi, người trước mắt chính là em chồng mình.
Nhưng cô chưa từng nghĩ “bạn bè” này sẽ bị Lương Linh Linh tưởng là bạn trai, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Vãn Song, đây không phải là bạn trai chị mới quen đấy chứ? Vậy Phương Chính Hưng thì sao? Hai người chia tay rồi?”
Vì lời này của Lương Linh Linh, cảm giác như càng thêm dầu vào lửa hơn, lời của cô ấy hàm chứa một tin tức rất quan trọng, Hạ Vãn Song vốn có bạn trai, hơn nữa còn tên là Phương Chính Hưng.
Hạ Vãn Song chợt thấy chuyện lớn không tốt, Linh Linh này thật lắm chuyện, cô quát khẽ một tiếng: “Linh Linh, em nói bậy gì đó?”
Sức lực nắm tay Hạ Vãn Song của Lệ Vĩnh Duy lớn hơn, quả nhiên toàn bộ sự tức giận đều ở trong tròng mắt đen sâu xa, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh như băng. Hạ Vãn Song cảm thấy tay mình sắp bị bóp nát rồi.
Cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh: “Lệ Vĩnh Duy, tay anh bóp đau tôi!”
Giọng nói mềm mại lại bị đau của phụ nữ rơi vào tai, tròng mắt Lệ Vĩnh Duy càng sâu, ẩn ý nhìn cô. Lực trên tay lập tức thả lỏng hơn nhiều, nhưng không hoàn toàn buông tay cô ra.
“A, bạn trai của Vãn Song. Nếu quan hệ đã giải thích rõ rồi, hay là chúng ta cùng đi ăn cơm với chị đi. Tục ngữ nói đúng: Không đánh không quen.” Lương Linh Linh bỗng nhiên lớn tiếng đề nghị.
Cả đầu Hạ Vãn Song đầy mồ hôi lạnh, đề nghị này cũng chỉ có người phụ nữ não bị thủng như Lương Linh Linh mới có thể nghĩ ra.
Nhưng Lệ Vĩnh Duy trâm ngâm trong chốc lát lại đồng ý.
Cuối cùng địa điểm ăn cơm từ nhà hàng năm sao Lệ Vĩnh Duy nói đổi thành quán ăn ven đường. Nguyên nhân là: Nơi quá sang sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của cô nhi viện, hơn nữa bọn họ cũng không thích những nơi cao sang, cảm thấy lãng phí tiền bạc, nếu đổi số tiền này thành khoản quyên góp thì tốt biết bao.
Quán ven đường rất ồn ào, bầu không khí huyên náo này lại có thể khiến Lệ Vĩnh Duy tạm thời vứt bỏ sự kiềm nén và thù hận trong lòng, để mọi thứ bị trần thế tạm thời chiếm đoạt!
Hắn uống từng ngụm bia lớn, trên khuôn mặt anh tuấn lại có nét cười.
Hạ Vãn Song nhìn Lệ Vĩnh Duy như vậy, trong lòng không biết có cảm giác gì, cô không ngờ Lệ Vĩnh Duy luôn ở trên cao lại rất kiêu ngạo sẽ hòa mình vào mấy người bọn họ ở nơi này. Không phải hắn luôn khinh thường cô và bạn bè của cô hay sao?
Nhưng Hạ Vãn Song bỗng nghĩ đến một vấn đề, nếu Lệ Vĩnh Duy uống say, cô mang hắn về nhà thế nào? Cũng không biết cách lái chiếc Ferrari của hắn có giống với cách lái của xe nhà họ Du không?
Rượu quá ba tuần, đã có người bắt đầu hơi say, Hạ Vãn Song không ngờ người đầu tiên lại là Chu Lẫm, anh ấy cầm chén định mời rượu Lệ Vĩnh Duy.
“Người anh em Lệ à, anh nhất định đừng hiểu lầm, hiểu lầm tôi và Vãn Song là quan hệ đó... Tôi là người đã có vợ có con rồi... Trong mắt tôi, Vãn Song chính là em gái của tôi, em gái ruột!” Chu Lẫm lớn tiếng nói.
Khi nghe đến đó, Hạ Vãn Song vô cùng cảm động, cô luôn biết Chu Lẫm đối xử với cô rất tốt, nhưng không ngờ lại quan trọng như vậy.
“Còn cô ấy, là bé gái tôi quen khi đến cô nhi viện. Là một bé gái... rất tốt rất ngoan... Vì vậy tôi không hiểu, tại sao cô gái tốt như vậy mà đám người nhà họ Du kia lại đối xử với cô ấy như vậy? Tuy nói là gửi nuôi ở nhà họ Du, nhưng ba cô con gái nhà họ Du không ai coi cô ấy là người thân! Tuy là ăn nhờ ở đậu nhưng cuộc sống còn không bằng một người làm! Nếu anh... nếu thật sự thích Vãn Song của chúng tôi, hãy nhớ, nhớ... phải cưới cô ấy về...”
Chu Lẫm quen biết Hạ Vãn Song mấy năm, từ khi cô còn là một cô bé đã bắt đầu thấy từng hành động của cô, anh ấy rất đau lòng cho cảnh ngộ của cô bé này, không ngờ trên đời thật sự có người có lòng gan dạ sắt như Tô Ngân Trinh Đồng Hóa.
Hạ Vãn Song không có thói quen để mình phơi bày ra trước mặt Lệ Vĩnh Duy như vậy, chẳng qua là nhiều hơn một điểm sơ hở để hắn cười nhạo mà thôi. Cô cứng đờ ngăn cản lời nói khi say của Chu Lẫm: “Anh Chu, đừng nói nữa, có gì hay mà nói đâu...”
Hạ Vãn Song sống không vui vẻ ở nhà họ Du, nhưng nếu không có nhà họ Du, có lẽ cô căn bản không thể sống đến bây giờ, vì vậy cô chưa từng oán giận nhà họ Du, cho dù bọn họ không coi cô là người thân. Lại nói mình vốn là một người thừa, đột nhiên chen vào nhà của mấy người nhà họ Du.
Hạ Vãn Song cũng không muốn nói quan hệ của mình với nhà họ Lệ và người đàn ông trước mắt này ở đây, nói rồi chỉ khiến những người tình nguyện của cô nhi viện càng thêm tức giận, lại không có lợi cho mọi chuyện. Chuyện này kết cục đã định, cô không muốn tranh thủ bất cứ sự cảm thông nào.
Còn về chuyện “bạn trai”, vẫn nên quay về nhà họ Lệ rồi giải thích với Lệ Vĩnh Duy thì hơn, nếu không hắn nhất định sẽ gây ra chuyện lớn.
Việc làm ăn của quán ven đường này rất tốt, có điều hơi nhỏ, vì vậy nơi này rất đông đúc, Hạ Vãn Song ngồi xuống bên trái Lệ Vĩnh Duy.
Khi phục vụ mang đồ ăn lên, đúng lúc ở bên phải Lệ Vĩnh Duy, nhưng không biết có phải bị vướng chân vào đồ đạc hay không, nồi canh trên tay đổ vào vai trái Lệ Vĩnh Duy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hạ Vãn Song cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, lập tức đứng dậy nhào vào sau lưng Lệ Vĩnh Duy: “Lệ Vĩnh Duy cẩn thận!” Cô dùng cơ thể mình chặn nồi canh lại.
Nồi sành và nguyên liệu bên trong cùng đổ lên lưng Hạ Vãn Song, Lệ Vĩnh Duy xoay người, nhanh tay lẹ mắt tung một nắm đấm vỡ nồi sành, hắn ôm lấy hông Hạ Vãn Song, ôm cô vào trong ngực mình.
Nhưng nguyên liệu nóng vẫn rơi xuống lưng Hạ Vãn Song, cô bị nóng đến mức hít một hơi, không ngờ lại đau đến vậy, cảm giác sắp nổi rộp lên rồi, lúc đó mình nghĩ gì vậy? Vậy mà lại có can đảm lớn như vậy, đỡ một nồi canh nóng cho một người đàn ông...
Lúc nghĩ như vậy, Lệ Vĩnh Duy đã vạch áo sơ mi bị thấm ướt nguyên liệu sau lưng cô, để lộ ra vết thương sưng đỏ đáng sợ. Cùng lúc đó, một chiếc áo sơ mi cùng màu đã được khoác lên lưng Hạ Vãn Song, phủ kín thân hình mảnh khảnh của cô lại không một kẽ hở.
Cảm nhận được cơ thể càng thêm nóng rực của người đàn ông bên cạnh, Hạ Vãn Song mới phát hiện ra hắn đã cởi áo sơ mi của mình cho cô, vì vậy bây giờ hắn để lộ thân trên cường tráng: “Lệ Vĩnh Duy anh...”
“Chết tiệt, đừng nói chuyện, người phụ nữ ngốc này!” Hắn quát lên, vừa ôm chặt lấy Hạ Vãn Song, lướt qua bả vai cô nhìn vết thương sau lưng, trên mảng da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, mảng đỏ thẫm kia có vẻ vô cùng chướng mắt. Nếu để lại sẹo, vậy...
Lúc này Lệ Vĩnh Duy lại có chút khó chịu không rõ, người phụ nữ này thật là! Lại dám chắn thay hắn, nếu hắn không kịp chặn nồi nước, e rằng hậu quả càng nghiêm trọng hơn!
Hắn giữ chặt áo sơ mi trên người Hạ Vãn Song rồi đứng dậy, vác Hạ Vãn Song trên vai không tốn chút sức nào, xoay người sải bước đi.
“Oa! Lệ Vĩnh Duy, anh, anh muốn làm gì? Tôi có thể đi được!” Hạ Vãn Song xấu hổ đỏ bừng mặt, trước mặt nhiều người như vậy, hắn, hắn lại vác cô lên.
Lệ Vĩnh Duy không động đậy, tiếp tục đi ra ngoài. Hạ Vãn Song đành đưa mắt nhìn một đám người tình nguyện phía trước, vẻ mặt bọn họ đã dại ra.
Vì vậy trước mặt bao người, Hạ Vãn Song bị Lệ Vĩnh Duy nghênh ngang vác ra khỏi quán ven đường.
Chỉ để lại một đám quần chúng sợ ngây người.
Trời ạ! Ngang ngược! Tình yêu đẹp đẽ như vậy, thật sự là khoe mười tấn yêu thương.
“Nếu tôi có thể gặp được một tổng giám đốc ngang ngược như vậy thì tốt rồi! Quan tâm hắn có tiền hay không làm gì! Tôi thích ngang ngược đẹp trai như vậy đấy!” Lương Linh Linh mở miệng nói đầu tiên.
“He he he, cô vẫn nên về nằm mơ đi.” Có người châm biếm, một đám người nói cười náo nhiệt.
Chu Lẫm ở bên cạnh cảm thán: “Vãn Song cũng coi như tìm được một người có thể dựa vào rồi, tuy tính cách hơi nổi quạu một chút.” Nhưng sự quan tâm trong mắt người kia không phải giả vờ.
Bỗng nhiên hoàn toàn yên tĩnh, có người nhớ tới một việc, Lệ Vĩnh Duy - người muốn mời khách vẫn chưa thanh toán đã chạy đi là thế nào!
Khi Hạ Vãn Song bị ném vào trong xe, khuôn mặt hướng xuống dưới, cô dụi dụi lồng ngực bị ném đau.
Người đàn ông này, không bị bỏng chết thì cũng bị hắn ném chết! Nhìn thân trên trần trụi của hắn, mặt Hạ Vãn Song lại nóng lên, trước mặt mọi người mà làm chuyện như vậy thật sự tốt sao? Không biết đám người tình nguyện thô tục kia sẽ lại nghĩ thế nào!
Hơn nữa lúc đi ra cũng không nói một tiếng, hơn nữa còn chưa thanh toán... Hạ Vãn Song khóc không ra nước mắt.
Sắc mặt Lệ Vĩnh Duy u ám, vừa lái xe vừa mắng: “Tại sao lại chắn thay tôi? Cái dáng người nhỏ bé này của cô, không biết sẽ bị bỏng nặng hơn hay sao?” Giọng điệu này y như Hạ Vãn Song đã làm chuyện giết người phóng hỏa gì đó không bằng.
Hạ Vãn Song sửng sốt, bỗng nhiên cũng không biết giải thích thế nào, cái khó ló cái khôn nói: “Tôi, tôi chỉ không muốn vai trái của anh lại bị thương lần nữa mà thôi, anh giúp tôi một lần, tôi cứu anh một lần, như vậy thật công bằng.” Suýt chút nữa Hạ Vãn Song đã bị lý do này của mình thuyết phục rồi, nhưng lúc đó cô hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ không muốn Lệ Vĩnh Duy bị thương mà thôi.
Nhưng may mà Lệ Vĩnh Duy xử lý kịp thời, nồi sành kia cũng không dính trên lưng Hạ Vãn Song bao lâu, huống hồ nguyên liệu dính trên người cũng bị hắn kéo xuống.
“Vậy sao? Vậy là tốt nhất. Tôi nói cho cô biết, Hạ Vãn Song, tốt nhất cô đừng yêu tôi! Loại chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa này, tin rằng cô thông minh như thế, cô sẽ không làm đâu.” Lệ Vĩnh Duy nhìn sâu xa Hạ Vãn Song, cất giọng lạnh lùng.
Hạ Vãn Song gần như cười ra tiếng, yêu hắn? Loại người tự kiêu tự đại trong mắt không có ai này, Hạ Vãn Song cô sẽ yêu hắn? Quả thật là nói chuyện cười. Hắn có bản lĩnh gì để cô yêu?
Nhưng khi bị hắn hỏi câu hỏi kia, trái tim Hạ Vãn Song lại ngừng lại một chút, sau đó gấp gáp nảy lên. Vì cô biết, hành động lúc đó của mình là theo bản năng, không hề có suy nghĩ gì. Không xuất phát từ báo ơn gì đó, cũng không phải là nghĩa khí, cô cũng không biết là vì sao...
Hạ Vãn Song bỗng nhiên hoảng hốt đến đáng sợ, vội vàng kêu Lệ Vĩnh Duy dừng lại: “Anh anh dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”
“Két” một tiếng, xe dừng lại. Hạ Vãn Song hơi kinh ngạc, từ bao giờ Lệ Vĩnh Duy lại nghe lời đến thế?
Suy nghĩ trong đầu chưa tan đã bị câu tiếp theo của Lệ Vĩnh Duy làm cho suýt chút nữa tức chết: “Xuống xe cũng được, trả quần áo cho tôi.”
“Cái gì? Anh muốn tôi trần truồng chạy ra sao?”
Lệ Vĩnh Duy mỉm cười nho nhã, lạnh nhạt nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Vãn Song, tâm trạng lập tức tốt lên.