Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 25




Chuyện Hứa Huyên dàn dựng khiến Dư Niên té bị thương mãi đến tận mấy ngày sau vẫn đứng đầu bảng hot search, tầng tầng bí mật được tiết lộ trong đó khiến quần chúng thích sân si không ngừng kêu drama năm nay quá đã.

Ngay sau đó, bạn học thời đại học của Hứa Huyên và nghệ sĩ của công ty cũng lần lượt tiết lộ, từ trước đến giờ Hứa Huyên đều lấy lí do em gái bị bệnh nặng cần rất nhiều tiền, từ đó chiếm được lòng đồng cảm và thương hại của người ngoài, hoặc dùng đạo đức uy hiếp, đạt được mục đích của bản thân.

Trong nhất thời, loại thủ đoạn này của cô dẫn tới một trận tranh cãi.

Dư Niên không ở nhà, sáng sớm đi tới công ty.

Trong phòng làm việc, Mạnh Viễn gác chéo chân đang quan sát sự việc, “Haiz, tôi nói chứ quản lý của Hứa Huyên chậm chạp quá, nhìn bài xin lỗi trên acc của Hứa Huyên này nhất định là bộ phận quan hệ xã hội viết thay, nếu như bản thân Hứa Huyên có tỉnh ngộ lớn như vậy thì sẽ không làm ra cái chuyện lòng dạ hiểm độc như đổ nước lên sân khấu rồi.”

Thi Nhu ngồi bên cạnh xài acc clone đang ra sức chửi hùa, nghe vậy nói tiếp, “Đúng vậy, nếu như không phải chân của Niên Niên bị thương mà là đầu gối thì em ấy sẽ bị què nửa tháng, sau này cũng không thể nhảy nữa! Xin lỗi thì có ích gì?”

Dư Niên đang uống từng miếng nước trái cây, cắn ống hút gật đầu, “Ừ, vì vậy tôi báo cảnh sát.”

Thi Nhu đang gõ chữ dừng tay lại, bừng tỉnh, “Đúng vậy! Chị ngốc thật, không nghĩ tới việc phải lập tức báo cảnh sát!”

Dư Niên cười nói, “Đúng vậy, lúc em còn đi học phải học được cách dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ mình.”

Thi Nhu gật mạnh, lại do dự nói, “Chị không đồng tình với Hứa Huyên chút nào, cô ta ác như vậy, đến em gái ruột cũng xuống tay được, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Nhưng mà sau này em gái cô ta sẽ như thế nào?”

Uống ly nước trái cây xong, ống hút phát ra âm thanh “Rột rột”, Dư Niên buông ống hút, giảo hoạt nói, “Hồi trước em đưa ra một đề nghị với bệnh viện tư nhân đó.”

Mạnh Viễn tò mò, “Đề nghị gì?”

“Nhiệt độ sự kiện lần này rất lớn, nếu như bệnh viện tình nguyện dùng toàn chực chạy chữa cho Hứa Phù, nhất định có thể có chút tiếng tăm. Nếu như bệnh viện tình nguyện làm phẫu thuật miễn phí cho Hứa Phù, vậy —— “

“Vậy có thể nhân cơ hội PR!” Mạnh Viễn cười to, “Niên Niên, cậu thực sự rất thông minh!”

Dư Niên cầm cái ly không, nháy mắt, “Tôi cũng chỉ đưa ra một đề nghị mà thôi.”

Cũng không lâu sau, Thi Nhu vui vẻ chỉ màn hình điện thoại, “Hai người mau xem này! Bệnh viện này thật sự rất nhanh nhạy, bọn họ để bác sĩ điều trị chính của Hứa Phù quay một video, nói rõ tường tận bệnh tình Hứa Phù và sau này nên chữa như thế nào.

Cuối cùng nói sẽ chữa bệnh miễn phí cho đến khi Hứa Phù hoàn toàn bình phục xuất viện. Nếu như sau khi xuất viện có khó khăn cũng sẽ tiếp tục hỗ trợ! Lướt bình luận cái nào cũng nói thầy thuốc như mẹ hiền, cũng không biết có phải mua thuỷ quân không nữa.”

Mạnh Viễn thổi thổi cà phê nóng trong ly, tâm trạng rất tốt, “Chậc, hệ thống cách làm này khiến người khác rất hài lòng!”

Dư Niên để cái cốc rỗng lên bàn, đổi đề tài, “Mạnh ca, chẳng phải tập thứ bảy đã phát sóng rồi sao, tôi chọn xong ca khúc muốn hát trận thứ tám rồi.”

Mạnh Viễn: “Chọn xong rồi hả? Chọn hai bài nào?”

” “Lạc Diệp” và “Tinh Quỹ”.”

” “Lạc Diệp” và “Tinh Quỹ” à ——” Mạnh Viễn đột nhiên phản ứng lại, nhìn Dư Niên chằm chằm, ” “Lạc Diệp” là ca khúc trữ tình độ khó cao thì không có gì, nhưng chẳng phải “Tinh Quỹ” là nhạc nhảy sao? Cậu muốn làm gì? Không cần chân à?”

Dư Niên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng biết Mạnh Viễn sẽ phản ứng như vậy. Cậu cười nói, “Mạnh ca, tôi hỏi bác sĩ rồi, chỉ nhảy năm, sáu phút thì không sao. Tôi nhảy xong sẽ đi bệnh viện kiểm tra lại, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”

Mạnh Viễn nhíu mày, không uống cà phê, “Năm, sáu phút? Cậu lên sân khấu chỉ nhảy năm, sáu phút, nhưng dưới sân khấu thì sao? Cậu không tập cùng bạn nhảy hả? Cậu nhảy được động tác không tập trước hả?”

“Ừ, không được.”

“...” Câu nói của Mạnh Viễn kẹt trong cổ họng, vài giây sau mới thở ra, “Cậu, cậu đây là mấy lần được hạng nhất rồi kiêu ngạo hả? Hả? Không luyện tập không diễn qua lên thẳng sân khấu? Sao cậu không lên trời luôn đi?”

Dư Niên ngồi trên ghế, an phận nghe Mạnh Viễn nói, không phản bác, nhưng cũng không thỏa hiệp.

Mạnh Viễn thấy cậu kiên quyết như núi ngồi đó, nhìn đau cả mắt! Tự nhủ trong lòng, đây là nghệ sĩ của mình, đây là nghệ sĩ của mình, rồi chậm rãi nói, “Cậu chắc chắn?”

Lúc này Dư Niên mới lên tiếng, bình tĩnh nói, “Chắc chắn.”

“Thật sự chắc chắn?”

“Thật sự chắc chắn.” Dư Niên nhe răng cười, đôi mắt sáng rực mang theo tự tin, “Mạnh ca, trong hai tháng này mỗi ngày tôi đều nỗ lực luyện tập, ngoại trừ khoảng thời gian chân bị thương, vẫn không lười biếng chút nào, tôi tin mình có thể nhảy một cách trọn vẹn. Hơn nữa, nếu lần này không có toàn lực ứng phó mà không đạt hạng nhất, vậy tôi sẽ tiếc nuối rất lâu.”

Hợp tác một khoảng thời gian, Mạnh Viễn cũng hiểu rõ, nhìn bề ngoài Dư Niên mềm mỏng lễ phép vậy thôi nhưng thực tế rất bướng bỉnh.

“Cậu chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.”

“Nếu như xảy ra tai nạn tại hiện trường thì sao? Bị dân mạng chế giễu thì sao? Cầm hạng nhất từ dưới đếm lên thì sao?”

“Không thể.”

Lông mày Mạnh Viễn thả lỏng, cười nói, “Được! Vì ba chữ “không thể” này, Mạnh ca ủng hộ cậu.” Hắn lại hỏi, “Nhưng mà, cậu thật sự không cần bạn nhảy?”

Dư Niên lắc đầu, “Không cần, chân tôi bị thương, cũng không thể tập với người ta, còn không bằng solo.”

Mạnh Viễn sờ cằm, trong mắt là thưởng thức rõ ràng, “Cậu còn nhỏ nhưng dã tâm rất lớn, vậy hãy để Mạnh ca của cậu xem thử rốt cuộc cậu có khả năng áp tràng không.”

Thi Nhu đang lướt weibo ở bên cạnh nói chen vào, “Ừm... hai người có muốn đọc thử không? Weibo của Hứa Huyên và của tổ chương trình đều đăng bài, nói Hứa Huyên rút khỏi cuộc thi.”

Mạnh Viễn nghe xong nửa phần kinh ngạc cũng không có, “Chuyện đã tới mức này, tất nhiên Hứa Huyên không thể ở lại “Thiên Lại” được, cô ta là điển hình của nghệ sĩ có vấn đề đạo đức nghiêm trọng, sau này nhất định phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, lão Hà cho dù ngu đến mấy cũng không dám giữ cô ta lại.”

Mà sau khi bài đăng lên, chiều gió trên weibo nghiêng về một bên.

“——làm fans tổ truyền lúc trước còn vô cùng lo lắng, cô gái này có thể ‘vạn bất đắc dĩ’ đổ nước lên sân khấu khiến Minh Hi của tụi tui cũng té một cái không? Nhìn thấy cô ta rời khỏi cuộc thi, tui lập tức yên tâm!”

“—— vỗ tay! Ngay cả em gái ruột cũng hại được, cô ta không xứng đáng đứng trên sân khấu!”

“—— thực sự là hiếm thấy minh tinh nào bị toàn thể cộng đồng mạng xua đuổi như vậy, người làm việc gì cũng đều có trời cao chứng giám, lời này vẫn còn đạo lý!”

Buổi tối phát sóng “Thiên Lại”, tuy tổ chương trình cắt gần hết cảnh của Hứa Huyên, nhưng để bảo vệ tính hoàn chỉnh của chương trình nên vẫn không xóa đoạn Hứa Huyên hát trên sân khấu. Quần chúng sân si hồi trước rối rít đúng giờ lên xem, đạn mạc của website video video dày đặc không nhìn thấy mặt ca sĩ, tỉ lệ người xem cũng theo đó mà tăng.

Lúc Dư Niên mặc áo cổ lông màu trắng xa xỉ tinh xảo, lười nhác ngồi trên ghế salon màu đỏ làm bằng lông thiên nga, từ từ xuất hiện với giàn giáo trên sân khấu, trong nháy mắt đạn mạc bị lag, ngay sau đó, bình luận tăng vọt.

“—— a a a giá trị nhan sắc này a a a tui thài! One hit one kill!”

“—— đôi mắt này lông mi này nốt ruồi này còn có đôi môi này! Trời ơi! Cuối cùng tui cũng được trải nghiệm cảm giác thế nào là mỹ nhan bạo kích!”

“—— Lúc tạo hình, tui là bùn mặc người nặn! Tiểu ca ca này chính là ngọc thạch được điêu khắc tỉ mỉ! Ôi, trái tim nhỏ của tui!”

Lúc Dư Niên ngồi trên ghế salon, cầm micro bắt đầu hát, tất cả bình luận trên đạn mạc đều là “Tui quỳ”.

“—— tui vừa định bình luận chỉ cần có khuôn mặt này coi như không cần giọng hát tui cũng làm fan, đảo mắt một cái đã vui vẻ tự vả mình!”

“—— khuôn mặt này, giọng hát này nhất định là con cưng của giời! Tui cmn thật sự muốn hét!”

“—— là tui hoa mắt sao? Ca khúc này là Dư Niên sáng tác! Huhu giỏi quáaa!”

“—— Tui cũng muốn mua một cái ghế sô pha giống vậy! Mua một cái áo giống vậy! Ai cũng đừng cản tui!”

Chương trình còn chưa kết thúc, đề tài #Trong_lòng_có_một_cơn_mưa này đã được xoát lên, ảnh gif Dư Niên hát cũng nhanh chóng xâm chiếm trang đầu. Fans mặt fans giọng và quần chúng hóng drama cùng nhau cống hiến nhiệt độ, nỗ lực đi PR khắp nơi.

Không bao lâu sau, Tạ Du cũng đăng weibo.

“Tạ Du: #Trong_lòng_có_một_cơn_mưa, nhất định đã phẫu thuật thẩm mỹ, sao có khả năng đẹp trai như vậy được?”

Hạ Minh Hi đang gọi video với Dư Niên, vừa xem vừa xỉa xói chương trình, cực kỳ tập trung còn thuận tay mở acc chính khen những bình luận khen mình, thao tác như nước chảy mây trôi.

Đột nhiên lướt xuống weibo Tạ Du, cậu tức giận, “Niên Niên, rốt cuộc cậu và Tạ tổng có thù oán gì vậy? Anh ta đúng là toàn tâm toàn ý hắc cậu! Phốt giọng nói phốt mặt mộc, hiện tại còn nói nhất định là cậu đã phẫu thuật thẩm mỹ chứ sao lại đẹp trai như vậy, vì sao lại không thể, hả? Tuy rằng anh ta nói chuyện cũng không tính là khó nghe, nhưng lòng tốt bị chó gặm rồi!”

Dư Niên đang cầm bút chì tập trung soạn nhạc trong sổ. Nghe Hạ Minh Hi cằn nhằn, đầu ngón tay cậu linh hoạt xoay bút vài vòng, cười nói, “Thật ra anh ấy rất tốt.”

Hạ Minh Hi sợ hãi, dí sát mặt vào hỏi, “Niên Niên, có phải cậu bị stress quá nhiều không?” Vậy nên cậu mới nói nhảm?

Dư Niên bật cười —— cậu phải nói như thế nào đây?

Lúc này, chuông cửa vang lên. Dư Niên bỏ vở và bút xuống, đứng dậy đi mở cửa, phát hiện người đứng ở cửa lại là người mặc âu phục đen lần trước. Đồ được giao tới cũng là một cái hộp nhỏ giống như lần trước.

Cậu đưa tay nhận, quay trở lại ngồi lên ghế salon. Trong video, Hạ Minh Hi tò mò, “Thức ăn cậu đặt tới rồi à?”

Dư Niên mở nắp hộp, Hạ Minh Hi nhìn thấy vẻ mặt của cậu, càng tò mò hơn, “Này, bên trong là gì vậy, sao cậu vui vậy?”

Dư Niên cúi đầu nhìn bánh quy nhỏ được xếp ngay ngắn trong hộp, cẩn thận nhìn kỹ cộng thêm skill liên tưởng tuyệt vời mới miễn cưỡng nhận ra sương sương hình dáng của mấy chiếc bánh quy nhỏ chắc là thỏ con, lá cây, hoa, cá nhỏ, hình như còn có... gấu nhỏ?

Dư Niên thành thật trả lời câu hỏi của Hạ Minh Hi, “Bữa ăn khuya Tạ Du đưa tới.”

Hạ Minh Hi hoảng sợ đứng dậy, “Niên Niên cẩn thận đừng đụng vào! Nhất định không phải axit sunfuric thì cũng là boom!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.