Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 56




Hàn Vũ Đình thần bí rốt cuộc lộ diện.

Trong phòng họp, vẻ mặt của anh lạnh nhạt ngồi ở trong ghế bành thoải mái, ánh mắt sắc bén lần lượt lướt qua mọi người, rất có một loại cảm giác áp bức, "Các vị vất vả rồi. Đột ngột về nước, hơn nữa thời gian ở lại sẽ không quá dài, bất đắc dĩ quấy rầy kế hoạch ngày chủ nhật của mọi người." Giọng nói vừa xoa dịu vừa tỏ ra uy nghiêm, dễ dàng làm ấm tâm tình buồn bực của các vị quản lý, vẻ mặt căng thẳng của mọi người dần dần dịu đi.

Ra hiệu cho thư ký phát tài liệu, Hàn Vũ Đình rất bình tĩnh, giọng nói trầm thấp vang vọng ở trong phòng họp. Từ hoạt động năm ngoái cho tới tình hình tài chính hiện tại của Phong Hành, từ những chỗ thiếu sót của buổi họp báo vừa qua cho đến công việc chuẩn bị buổi họp báo lần này, lớn như sự phát triển sau này của công ty, nhỏ như buổi họp báo cần chú ý vấn đề chi tiết, khí thế như dòng chảy gợn sóng, vang dội kích đánh vào toàn thân mọi người, anh đối với hoạt động tổng thể của công ty rõ như lòng bàn tay khiến mọi người có mặt vô cùng bội phục.

Nghe các trưởng bộ phận phát biểu xong, Hàn Vũ Đình ngồi thẳng người, hai tay đan chéo nhau để ở trước người, cong môi kéo ra một nụ cười ý vị sâu xa, ý cười chỉ lưu ở khóe miệng, không có lan đến trong mắt, "Sự phát triển của công ty cần các vị dốc sức giúp đỡ, hy vọng mọi người toàn lực ứng phó, trong vòng nửa năm đẩy Phong Hành đến cực thịnh."

Quả nhiên, ở khi anh đặt ra mục tiêu cũng chỉ là một câu nói nhẹ nhàng.

Gần như không thể phát hiện mà thu lại ánh mắt, Hàn Vũ Đình lời nói xoay chuyển, "An tiểu thư, thiết kế độc đáo của cô lần này, vứt bỏ sự kết hợp tươi mát yên tĩnh và quyến rũ gợi cảm trước đây, phá vỡ lệ thường khiến cho trong sự tôn quý của trang phục ẩn hiện lộ ra một tia khí chất sa đọa, tin rằng thành tựu lần này chủ đề chính của buổi họp báo sẽ là vô cùng đặc sắc." diendanlequydon.comNghiêng liếc nhìn Thịnh Hạ ngồi ở bên tay phải, làm như châm chước lựa lời, mở miệng lần nữa thì giọng điệu vẫn bình tĩnh ôn hòa như cũ, "Thịnh Hạ, cô đề xuất với tổng công ty Paris lấy thiết kế đậm nét gợi cảm làm chủ đề chính cho buổi họp báo quý sau, tôi cũng có ý đó. Chuyện này thì vất vả cô toàn quyền phụ trách."

Lời nói đơn giản, nói trúng tim đen mà vạch trần sự đối chọi im ắng giữa hai người, nhẹ nhàng bâng quơ giữa vị trí trung lập của mình, chỉ một bước tiến ngoài trọng dụng An Dĩ Nhược còn có nâng đỡ Thịnh Hạ.

An Dĩ Nhược không có lời nào để nói, Thịnh Hạ cũng không phản bác, từ đầu đến cuối không có định thúc đẩy đề cử thiết kế cho buổi họp báo bị Hàn Vũ Đình giải quyết dứt khoát.

Hóa ra, phong thái lãnh đạo vốn có của anh ta chính là như thế này. Dường như làm bất cứ quyết định gì, cũng có thể mây trôi nước chảy như thế.

Cuộc họp dài dòng tiến hành đến bốn giờ. Khi tan họp, Hàn Vũ Đình giữ Thịnh Hạ lại, An Dĩ Nhược theo mọi người thong dong đi ra phòng họp, lúc rời khỏi công ty, lại bất ngờ gặp anh ta ở trước cửa thang máy.

"Hàn tổng." An Dĩ Nhược lịch sự chào hỏi, hơi lùi lại một bước, đối với lỗ mãng trước đó vẫn còn cảm thấy xấu hổ.

Hàn Vũ Đình im lặng nhìn cô, khẽ nở nụ cười, "An tiểu thư khiến tôi mở rộng tầm mắt, thật bất ngờ cô ngoài đời và trong tấm ảnh làm cho người ta cảm thấy khác biệt như vậy."

Hóa ra là đã xem qua tư liệu của nhân viên, An Dĩ Nhược không khỏi thở phào nhẹ nhõm. diendanlequydon.comCô đối với giọng nói rất là nhạy cảm, dựa vào một cuộc gọi trước đó đã đoán ra thân phận của Hàn Vũ Đình, còn đang khó hiểu anh ta làm thế nào nhận ra cô.

Đồng tử trong suốt chớp chớp, cô mỉm cười lại, "Bức ảnh là tĩnh."

Hàn Vũ Đình nhạy bén phát giác nụ cười của cô có chút nhạt, ánh mắt dừng ở trên hàng mi thon dài nồng đậm của cô, lựa chọn trầm mặc. Lúc cánh cửa thang máy mở ra anh tỏ ý phụ nữ đi trước, sau đó mới đi vào thang máy.

Thang máy từ từ hạ xuống, An Dĩ Nhược rũ mắt xuống không nói một lời. Đôi mắt sâu thẳm của Hàn Vũ Đình khóa chặt ở trên bóng lưng của cô, làm như có thiên ngôn vạn ngữ, lại giống như không lời nào để nói, nhắm mắt, cố đè xuống ý nghĩ nào đó không nên có, song, lại càng phiền não hơn.

Khi đèn báo màu đỏ hiển thị ở tầng 5, răng rắc một tiếng, không biết chỗ nào trong tháng máy phát ra tiếng động, ngay sau đó đèn hướng dẫn lúc sáng lúc tối chớp động hai cái.

An Dĩ Nhược khó hiểu ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện, ánh sáng duy nhất đột nhiên tắt lịm. Sau đó kèm với một tiếng nổ rất lớn, thang máy treo ở tầng 5 dường như có chỗ đứt ra, cùng vách tường bên ngoài sinh ra ma sát chói tai.

Đối mặt với tối đen xảy ra bất ngờ, An Dĩ Nhược sinh lòng sợ hãi, theo bản năng hơi nhích tới gần người đứng ở bên cạnh, giọng nói nghe ra có chút hoảng loạn, "Sao lại thế này?"

Hàn Vũ Đình nhíu mày, chợt sinh ra ý nghĩ muốn bảo vệ để cho anh cất giọng dịu dàng an ủi, "Cô đừng căng thẳng, hẳn là sự cố thang máy..." diendanlequydon.comGiọng nói chưa dứt, truyền đến một tiếng răng rắc rất lớn, giống như là tiếng bản lề dứt gãy, thang máy vốn treo lơ lửng thoáng chốc lay động, làm như một giây tiếp theo sẽ rơi thẳng xuống tầng thấp nhất.

"A..." An Dĩ Nhược đứng không vững, va mạnh vào trên vách thang máy.

Hàn Vũ Đình cũng đứng không vững, sau khi cố đứng vững đưa tay nắm giữ lấy cánh tay của cô, "Không có sao chứ?"

"Không, không sao..." An Dĩ Nhược cố trấn định, giọng nói run run lại bán đứng cô.

Ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế, tay phải Hàn Vũ Đình đỡ cô, tay trái luồn vào trong túi quần tây tìm di động, nhưng lúc anh chưa chạm đến di động, thang máy rung động dữ dội, lực nén của bản lề rốt cuộc không duy trì được hoàn toàn đứt đi, cabin thang máy đột nhiên nghiêng về một bên, cùng vách tường xi-măng bên ngoài ma sát nhau mang theo hai người nhanh chóng rơi xuống tầng thấp nhất của văn phòng.

"Cẩn thận." Không biết có phải là xuất phát từ bản năng của đàn ông hay không, tại nháy mắt đó, Hàn Vũ Đình dùng sức kéo, không để ý đến an nguy của chính mình che chở lấy thân thể nhỏ nhắn của An Dĩ Nhược ở trong ngực.

An Dĩ Nhược đầu váng mắt hoa, căn bản không có sức suy nghĩ, chỉ biết là thân thể cùng với thang mang đang rơi xuống.

Ầm một tiếng, sau một lực va chạm mạnh, cabin thang máy nghiêng lệch bị rơi mạnh xuống tầng thấp nhất.

Một phút, hai phút, năm phút... Hết thảy rốt cuộc yên ắng lại.

"Cô thế nào? Có sao không?" Hàn Vũ Đình cảm nhận được sợ hãi của cô, ôm chặt cô lo lắng hỏi.

An Dĩ Nhược há miệng thở dốc, rất lâu không có thốt ra được lời nào, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, thật lâu sau đó mới dựa vào vách tường thang máy ngồi xuống, lấy điện thoại di động của mình ra ấn phím gọi nhanh, ánh sáng nhỏ nhoi không ngừng chớp động trong bóng đêm.

"Ring... Ring..." Sau hai tiếng Mục Nham bắt máy, "Dĩ Nhược..."

"Mục Nham..." An Dĩ Nhược thoáng chốc nghẹn ngào, "Em bị mắc kẹt ở trong thang máy của công ty..."

Mới nói được một nửa, trong điện thoại đã truyền đến tín hiệu bận.

An Dĩ Nhược mở to hai mắt, mù mờ không biết phải làm sao.

Nghe được cái tên ấy từ trong miệng của cô bật ra, trong mắt Hàn Vũ Đình bắn ra sắc bén khiếp người, nếu như không phải là thân rơi vào trong bóng tối, căn bản không thể che lấp được sát khí chợt hiện trong đáy mắt. diendanlequydon.comAnh hít sâu, một lần lại một lần, đợi sau khi lấy lại bình tĩnh bất chấp cánh tay đau đớn cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy trên màn hình màu lam nhạt không có chút tín hiệu nào, anh lạnh lùng nói: "Không có tín hiệu."

Trong mắt phủ một tầng sương mù, An Dĩ Nhược chưa từ bỏ ý định, lần lượt ấn gọi cho Mục Nham, kết quả đều giống nhau, căn bản không gọi đi được.

Lỗ thông khí ở trên nóc thang máy vì bị va chạm mạnh đã khép kín, không khí trong thang máy càng lúc càng loãng.

Không biết trải qua bao lâu, cảm giác giống như là nửa thế kỷ, An Dĩ Nhược hơi khó thở, cô thở dốc thì thầm tên Mục Nham, ý thức bắt đầu hỗn độn.

...

Ở trong văn phòng lật xem hồ sơ vụ án Mục Nham nhận được điện thoại của An Dĩ Nhược, lúc nghe được giọng nói yếu ớt của cô bỗng chốc từ trên ghế đứng dậy, miệng không ngừng gọi, "Alo? Dĩ Nhược? Em làm sao vậy?" Vừa gọi lại vừa đi ra ngoài, trong đầu bắt đầu nhớ lại lời nói cô chỉ nói nửa câu, bình tĩnh phân tích ra cô bị mắc kẹt ở đâu.

"Thủ lĩnh, anh đi đâu vậy?" Đại Lệ thấy anh bước vội, vội vàng đi theo.

Rốt cuộc không có kết nối được với di động của An Dĩ Nhược, vẫn vang lên lời nhắc nhở thuê bao của quý khách không có ở trong vùng phục vụ. diendanlequydon.comMục Nham nhíu chặt mày lại, rảo bước đi về phía bãi đỗ xe, đồng thời dặn dò với Đại Lệ ở phía sau, "Gọi điện đến đội phòng cháy chửa cháy, bảo bọn họ lập tức đến tòa nhà Ngân Khoa của quảng trường Thiên Hòa, có người bị kẹt trong thang máy."

Đặt chuông báo động trên mui xe, nhắc nhở xe cộ trên đường nhường đường, Mục Nham nhấn ga, vốn là mất hai mươi phút đi đường, anh chỉ dùng tám phút.

Khi anh chạy vào đại sảnh lầu một của tòa nhà Ngân Khoa, các cán bộ chiến sĩ đội phòng cháy chửa cháy cũng vội vàng đến hiện trường. Mục Nham xuất ra giấy chứng nhận, nhanh chóng đi đến phía nhân viên làm nhiệm vụ giám sát nghe ngóng tình hình, sau khi xem xét phát hiện quả thật có một thang máy không hoạt động, liền phối hợp với nhân viên bảo trì thang máy và các cán bộ chiến sĩ cùng nhau đi đến tầng thấp nhất tiến hành quan sát hiện trường, nhìn kỹ kết cấu thang máy sau đó nghiên cứu phương án cứu người.

Khi dụng cụ động cơ thủy lực cắt phía trên cùng của thang máy tạo ra khe hở mức lớn nhất, công việc cứu trợ khẩn cấp đã tiến hành hơn bốn mươi phút.

Mục Nham nằm ở trên nóc thang máy, cán bộ chiến sĩ nâng An Dĩ Nhược lên ôm ra thang máy. Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh lo lắng thấp giọng gọi, "Dĩ Nhược, tỉnh tỉnh, Dĩ Nhược..."

Ở lúc ôm lấy An Dĩ Nhược muốn xoay người rời đi, lại nghe chiến sĩ phía dưới hô: "Còn có một người."

Mục Nham dừng bước lại, nhìn thấy vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hàn Vũ Đình được đưa ra khỏi thang máy, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn thẳng về phía người trong lòng của anh. diendanlequydon.comVẻ mặt Mục Nham hơi biến đổi gần như không thể phát hiện, mở miệng thì giọng điệu lạnh nhạt không mất khách khí, "Xin hỏi vị tiên sinh này..."

"Hàn Vũ Đình, ông chủ của An tiểu thư." Hàn Vũ Đình không thể không dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn nhau với người đàn ông phong thái hiên ngang trước mặt.

Bốn mắt nhìn nhau, màu mắt hai người cùng tối lại, đáy lòng Mục Nham lại càng không hiểu sao dâng lên một sự khác thường nói không rõ nhìn không thấy. Anh chỉ cảm thấy ánh mắt này giống như đã từng quen biết, nhưng sau khi đầu óc nhanh chóng vận chuyển cũng không thể tìm kiếm được thông tin về khuôn mặt xa lạ trước mắt, vì thế anh nói: "Hàn tiên sinh có bị thương ở đâu không?" Ánh mắt dĩ nhiên đã không để lại dấu vết dừng ở trên cánh tay phải chưa từng nâng lên của Hàn Vũ Đình.

"Không sao, trước tiên đưa cô ấy đến bệnh viện, không biết vừa rồi có đụng vào đầu hay không." Cho dù rất kiềm chế, đáy mắt của Hàn Vũ Đình vẫn lộ ra sự lo lắng và quan tâm không thể nào che giấu. diendanlequydon.comMục Nham rất bình tĩnh mà thu vào trong mắt, hơi gật đầu sau đó bước nhanh về phía xe cứu thương ngoài đại sảnh.

Đêm tối yên tĩnh, làm như bị bầu không khí ảm đạm nặng nề bao trùm bao phủ ở trong đó, khiến người ta không thở nổi.

Mục Nham ngồi ở bên giường, sờ sờ khuôn mặt ngủ say của An Dĩ Nhược, quan tâm mà dịch góc chăn cho cô, đứng dậy đi đến phòng cấp cứu.

"Cánh tay của Hàn tiên sinh không sao chứ?" Sắc mặt của Mục Nham đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như trước, ánh mắt rơi ở trên cánh tay quấn băng gạc của Hàn Vũ Đình, lịch sự hỏi.

"Không sao, vết thương nhỏ mà thôi." Hàn Vũ Đình không có giương mắt, nhanh chóng kéo tay áo sơ mi xuống mặc áo khoác vào, "An tiểu thư thế nào?"

"Cô ấy không sao, chỉ là sái chân." Vẻ mặt Mục Nham nghiêm nghị, giọng nói chân thành, "Lần này cảm ơn Hàn tiên sinh."

Xảy ra sự cố thang máy nghiêm trọng như vậy nhưng An Dĩ Nhược lại không có bị bất kỳ chấn thương gì, chỉ là vì thiếu dưỡng khí dẫn đến tạm thời hôn mê, trong lòng Mục Nham biết rõ là vì Hàn Vũ Đình bảo vệ.

Vết thương khắc ở trong lòng lại lần nữa hiện lên, dồn ép nỗi đau của Hàn Vũ Đình tới góc chết. diendanlequydon.comAnh lạnh lùng nhìn về phía Mục Nham, tim đột nhiên co rút lại, mở miệng thì giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh, "Không cần cảm ơn tôi, chẳng qua là xuất phát từ bản năng của đàn ông."

Bản năng của đàn ông? Mục Nham ung dung mỉm cười, từ trong lòng phát ra khí thế bức người lại sắc bén không thể đỡ, đối diện Hàn Vũ Đình ánh mắt mang theo ba phần dò xét, ba phần khí phách, ba phần sắc bén, có hờ hững lạnh lùng không dễ bị phát hiện.

"Cánh tay của Hàn tiên sinh bị thương không tiện lái xe, tôi đưa anh về." Trong phúc chốc tâm tư không ngừng thay đổi, Mục Nham đột nhiên rất muốn tiến thêm một bước thăm dò vào cuộc sống của Hàn Vũ Đình.

Nghe ra trong giọng nói của anh không cho cự tuyệt, Hàn Vũ Đình nở nụ cười hiếm thấy, "Vậy thì làm phiền rồi."

"Lý nên như thế." Mục Nham cong môi, lúc cầm chìa khóa xe xoay người, ý cười nhạt trên mặt trong nháy mắt bị phai mờ đến không còn chút gì.

Xe thuận lợi trượt vào đường phố, trên đường đi hai người đàn ông ăn ý lựa chọn trầm mặc. diendanlequydon.comMục Nham nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt chuyên chú lái xe, mãi đến chuông điện thoại di động của anh vang lên, anh đeo tai nghe lên nghe, "Dĩ Nhược... Tỉnh? Có khó chịu chỗ nào hay không? Đói bụng hả? Được, anh biết rồi, em ngoan ngoãn nằm yên đừng cử động, nhiều nhất 20 phút nữa anh sẽ về tới..."

Lúc cúp máy, khóe mắt còn lơ đãng liếc nhìn vẻ mặt sắc bén của Hàn Vũ Đình, Mục Nham hơi nhíu mày.

Xuyên thấu qua kính chuyển xe nhìn thấy Hàn Vũ Đình đứng ở bên đường không nhúc nhích, khóe môi Mục Nham mím thành một đường tuyến, không chút do dự nhấn chân ga, xe vội vã rời đi trong đêm tối.

Khi chiếc Cherokee màu xám bạc từ từ trượt vào đường phố, cuối cùng biến mất ở ngoài tầm mắt, Hàn Vũ Đình mặt không chút biểu cảm đi vào căn hộ.

Trong phòng khách rộng lớn tắt hết ánh đèn, người đàn ông đứng ở trong bóng tối phía trước cửa sổ, im lặng rất lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.