Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 68: Em muốn trồng cho anh một trăm quả dâu tây




Một bài thơ tình đã hoàn toàn khiến nữ hiệp Đàn trở nên vui vẻ, sau khi cẩn thận gấp tờ giấy hoa văn đám mây màu đỏ có bài thơ tình thành hình vuông nhỏ thì cô tháo ốp điện thoại ra và giấu vào trong đó.

Sau khi lắp ốp lại, cô mở wechat rồi mở hộp thoại tên "Thư sinh thối", ngẫm nghĩ hồi lâu cô tự tin gõ chữ gửi đi một bài thơ tình mà cô cho là rất có tài văn chương:

Thế gian dù phồn hoa tấp nập.

Với em cũng chẳng chút liên quan.

Điều duy nhất liên quan tới em là anh.

Từng rung động nơi khóe mắt đầu mày.

Là tình yêu sâu đậm của em dành cho anh.

Gió thổi mây bay, sương ngọc tương phùng. 

Em chỉ nguyện cùng anh gắn bó hòa hợp.

Chậc!

Hoàn hảo!

Vừa lãng mạn lại có chút thú vị!

Không hổ là cô!

Sau khi hài lòng đặt điện thoại xuống, nữ hiệp Đàn mới đi tới phòng tắm để bắt đầu tắm rửa. Cô còn ngâm nga hát, tâm trạng vô cùng tốt.

Nhưng khi đang tắm rửa thì tiếng hát lại càng lúc càng nhỏ, vì cô đói bụng rồi, không còn sức để ngâm nga nữa.

Sau khi tắm rửa xong và đi ra từ phòng tắm thì dường như cô sắp đói ngất luôn rồi, nên ngay lập tức cô lao vào bếp tìm đồ ăn.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Trên cửa tủ lạnh có dán một tờ giấy ghi nhớ màu xanh, viết: "Bữa sáng ở trong tủ lạnh, hâm nóng ba phút là có thể ăn." Bên dưới còn thêm một nội dung bên trong dấu ngoặc đơn, nhắn là: "Yên tâm, có thịt."

Nước mắt lưng tròng!

Lục Vân Đàn lập tức mở cửa tủ lạnh thì nhìn thấy ngay một đ ĩa mì xào thịt lợn đầy đặn và một bình trà trái cây nhiều màu sắc.

Cô bê đ ĩa mì xào ra ngoài rồi vội vàng cho vào lò vi sóng, chọn thời gian hâm nóng là ba phút. Sau đó cô lấy bình trà thủy tinh ra rồi chọn một chiếc cốc phù hợp từ ngăn để cốc chén, rót đầy một cốc lớn rồi uống một hớp to.

Wow!

Ngon tuyệt!

Chua chua ngọt ngọt, còn mát lạnh cực kỳ sảng khoái.

Chàng thư sinh này đúng là vô cùng đảm đang. 

Phải cưới về nhà thôi!

Sau khi mì xào được hâm nóng, cô bê mì và trà ra phòng khách, khoanh chân ngồi trên thảm cạnh bàn trà—— Dù phòng ăn cũng có bàn ăn, nhưng cô không muốn dùng, cô muốn vừa ăn vừa xem chương trình giải trí trên máy chiếu.

Sau khi lựa chọn được chương trình giải trí yêu thích, cô bắt đầu an tâm ăn mì, nhưng mới ăn hai ba miếng thì di động lại rung lên. Cô cầm lên nhìn thử, trên màn hình hiện lên hai thông báo, một cái là thông báo Wechat, cái còn lại là tin nhắn trên sim.

Cô ấn mở thông báo Wechat trước, là tin nhắn Lương Vân Tiên gửi tới:【Đêm nay tiếp tục.】

Cạn lời!

Người ta vắt óc viết cho anh một bức thư tình, vậy mà anh không những không khích lệ tài năng thơ ca của người ta mà chỉ thèm nhỏ dãi sắc đẹp và thân thể của người ta thôi ư?

Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ!

Đồ Thư sinh lưu manh!

Người ta còn lâu mới muốn tiếp tục với anh.

Cô khịt mũi, ngạo mạn gõ chữ trả lời:【Anh cho rằng bổn nữ hiệp là người tùy tiện như vậy sao? Sau khi ăn xong bổn nữ hiệp sẽ về nhà!】

Lương Vân Tiên cũng không giữ cô ở lại mà trả lời lại:【Em không muốn nếm thử đồ ăn ở căn tin của viện nghiên cứu khoa học sao?】

Lục Vân Đàn:【Hả? Có thể sao?】

Lương Vân Tiên:【Anh có thể mang cơm trưa về nhà.】

Nữ hiệp Đàn bỗng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, sau ba giây phân vân giữa việc "Nếm thử đồ ăn căn tin của đám người có chỉ số thông minh cao" với việc "Về nhà ăn cơm trưa" thì cô lựa chọn vế trước, nhưng vẫn kiêu ngạo trả lời anh:【Vậy được rồi, thấy anh thành tâm mời em như vậy thì em đành chờ anh thôi.】Sau khi tin nhắn gửi đi cô bỗng nghĩ tới cái gì đó, lập tức hỏi:【Anh được nghỉ trưa bao lâu? Có về kịp không?】

Lương Vân Tiên:【Hai tiếng, về kịp.】

Lục Vân Đàn:【Vậy được.】

Lương Vân Tiên:【Đợi anh.】

Lục Vân Đàn chắc chắn sẽ chờ anh, nhưng để giữ sự cao ngạo nên cô không trả lời anh mà rời khỏi Wechat, nhấp vào tin nhắn chưa đọc, sau đó đầu mày lập tức cau lại.

Là tin nhắn thông báo của ngân hàng, có một đại gia vô cùng lương thiện đã chuyển 5.000 tệ vào tài khoản ngân hàng của cô.

Mà vị "Đại gia vô cùng lương thiện" này chính là anh trai cô.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Trưa hôm qua cô thật sự tức giận khi anh trai bênh người ngoài và đặt biệt danh cho cô là "Nhóc phiền phức" nên đã trực tiếp chặn anh ấy. Cô không chỉ chặn Wechat mà còn tiện tay chặn cả taobao, alipay và số điện thoại, đơn phương tuyệt giao với anh trai, chặn anh ấy ở mọi mặt trong vòng xã giao. Hơn nữa còn nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ấy, ngay cả tiền cũng không mua được sự tha thứ của cô!

Kẻ ăn mày cũng không thèm ăn đồ của ăn xin, Lục Vân Đàn cô sao có thể không bằng một kẻ ăn mày được? Cô cũng là người có khí phách, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước những đồng tiền xấu xa, bao nhiêu tiền cũng không!

Cô giận dữ mở ứng dụng ngân hàng, chuyển 5.000 tệ lại cho anh trai, còn ghi chú thêm: Em không cần đồng tiền dơ bẩn của anh! Tránh cho anh lại bảo em là nhóc phiền phức!

Sau đó cô vẫn không nhịn được tức giận trong lòng, muốn giải tỏa ấm ức nên đã chụp màn hình rồi gửi tin nhắn Wechat cho Lương Vân Tiên:【Thế mà anh trai còn muốn hối lộ em nữa, em không muốn tha thứ cho anh ấy đâu!】

Nhưng lần này Lương Vân Tiên lại không lập tức trả lời cô.

Có lẽ là anh lại bận rồi.

Lục Vân Đàn cũng không muốn làm phiền công việc của anh, nên cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa. Càng tức giận thì ăn càng ngon, mì xào thịt càng thơm, lúc cô ăn xong miếng mì xào cuối cùng thì sự tức giận trong lòng cô gần như sắp tiêu tan hết. Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho anh trai mình, cô chỉ muốn bình tĩnh lại thôi—— bình tĩnh ghi hận.

Mãi đến mười hai giờ trưa Lương Vân Tiên mới trả lời tin nhắn:【Vẫn còn giận à?】

Lục Vân Đàn đang xem phim, khi màn hình nhảy lên thông báo tin nhắn, cô lập tức cầm máy lên, tâm trạng tức giận lại được khơi lên:【Đúng vậy! Vô cùng tức giận! Thế mà anh ấy lại ghi chú em là nhóc phiền phức!】

Lương Vân Tiên:【Chắc là anh ấy không cố ý đâu.】Sau đó dùng giọng điệu khuyên nhủ hỏi:【Anh trai em có thể thật sự thấy em phiền phức sao?】

Lục Vân Đàn vẫn rất giận:【Anh còn nói thay anh ấy? Anh quên là anh ấy đã đối xử với anh thế nào à?】

Lương Vân Tiên:【Anh có thể ôm thù hận với anh vợ tương lai của mình à?】

Anh vợ tương lai?

Anh vợ?

Miệng thư sinh không phải là miệng, mà là bông hồng đâm thẳng vào trái tim cô.

Cô lập tức thấy vui vẻ tràn trề.

Lục Vân Đàn không nhịn được mỉm cười:【Được rồi, em có thể tạm tha thứ cho anh ấy một chút, nhưng cũng chỉ có một chút thôi!】

Lương Vân Tiên:【Được, anh đang đến căn tin, em muốn ăn cái gì?】

Sau đó anh gửi tới vài tấm ảnh, phía trước là loại nồi to thường thấy ở căn tin—— Một dãy khay vuông màu bạc đặt trên mặt bàn dài, mỗi khay là một loại đồ ăn; Tấm hình cuối cùng là thực đơn các món xào ở quầy đồ xào, muốn ăn gì thì có thể báo qua cửa sổ nhỏ để đầu bếp nấu.

Lục Vân Đàn muốn ăn rau xào, nhưng lại lo đồ xào sẽ lãng phí thời gian nghỉ ngơi của anh nên đã chọn hai bát đồ ăn lớn: Khoai tây thái sợi chua cay và gà Cung Bảo, món chính là cơm.

Gần mười lăm phút sau Lương Vân Tiên về đến nhà, Lục Vân Đàn đã dọn sẵn bát, đũa, đ ĩa lên bàn, chỉ cần mở túi đóng gói thức ăn ra là có thể ăn luôn.

Sau khi Lục Vân Đàn cầm đũa lên, đầu tiên là gắp món mình đã chọn—— Gà Cung Bảo—— Hương vị không tệ, sau đó cô gắp một miếng đồ ăn mà Lương Vân Tiên chọn—— Thịt bò hầm khoai tây—— Rất ngon, thế là cô chân thành khen: "Căn tin ở đơn vị của anh khá ổn đó."

Lương Vân Tiên cũng không hề khiêm tốn: "Ngang với trường trung học số 2."

"Hahaha." Lục Vân Đàn bị chọc cười, lại hỏi: "Vậy anh cảm thấy căn tin ở viện nghiên cứu khoa học của anh hay của trường trung học số 2 ngon hơn."

Lương Vân Tiên không cần suy nghĩ: "Trường trung học số 2."

Lục Vân Đàn: "Tại sao?"

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên nhìn cô nói: "Bởi vì khi anh ăn cơm ở trường trung học số 2 thì em cũng ở đó."

Ba năm ở trường trung học số 2 là khoảng thời gian thanh xuân họ có nhau, tuy cay đắng nhưng cũng rất ngọt ngào. 

Hơn nữa trong ba năm đó, mỗi ngày anh đều bị cái chết đe dọa, hy vọng sống sót của anh không có nhiều, được sống đã là rất may mắn, mà cô chính là điều vui vẻ duy nhất.

Cho nên anh chọn trường trung học số 2 chẳng qua là vì trong ký ức của anh về nơi đó có cô. 

Tựa như mùa xuân đang về, Lục Vân Đàn lập tức vui như hoa nở, cô cực kỳ vui, khóe môi nhếch lên, ánh mắt lấp lánh: "Anh thích em đến vậy à?"

Lương Vân Tiên thẳng thắn trả lời: "Đúng vậy, rất thích."

Lục Vân Đàn hơi sửng sốt, cô thật sự không ngờ anh lại thừa nhận nhanh đến thế, thật đúng là chẳng giấu giếm chút nào.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, anh vẫn luôn là thư sinh thối vừa phóng khoáng vừa thẳng thắng, mà cô thì là nữ hiệp phong độ bảnh bao, còn có thể giấu giếm à? Chắc chắn là không thể!

Vì vậy, cô cũng không chịu yếu thế mà đáp lại: "Em cũng thích anh!"

Lưng Vân Tiên nhướng mày: "Thích đến mức nào?"

Câu hỏi này thực sự khiến Lục Vân Đàn bối rối——  Nên mô tả thế nào nhỉ? Cũng không thể nói là em yêu anh, yêu đến sông cạn đá mòn, núi băng tan chảy, yêu đến khi đất trời sập xuống? Cô là một nhà văn, phải nói cái gì không giống người thường mới được! 

Khi cô đang suy nghĩ thì tầm mắt bỗng lơ đãng liếc qua cổ Lương Vân Tiên.

Hôm nay anh mặc một cái áo phông màu đen, cổ tròn, đường cần cổ thon dài, yết hầu gợi cảm, sườn cổ bên phải có một dấu hôn màu đỏ mơ hồ, ở trên da thịt trắng nõn trở nên rất nổi bật, vô cùng mờ ám.

Nếu là cô gái da mặt mỏng thì chắc đã xấu hổ đến mức đỏ mặt cúi đầu, nhưng nữ hiệp Đàn cũng không phải là người bình thường, cô lập tức nghĩ ra cách biểu đạt tình cảm của mình—— Tào Xung cân voi, quy đổi tương đương—— Nên vô cùng tự tin mở miệng: "Nếu một quả dâu tây đại diện cho một điểm tình yêu, thì em muốn trồng cho anh một trăm quả dâu tây."

Lương Vân Tiên: "..."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Kiểu bày tỏ không giống người bình thường.

Lục Vân Đàn: "Cảm động sao?"

Lương Vân Tiên không dám trả lời "Không", chỉ có thể đáp lại: "Rất cảm động!"

Lục Vân Đàn đắc ý nhếch khóe môi.

Lương Vân Tiên cười bất đắc dĩ: "Nhanh ăn đi."

"Ồ." Lục Vân Đàn ngoan ngoãn cúi đầu và cơm, còn chưa nuốt miếng cơm xuống thì di động của Lương Vân Tiên bỗng rung lên.

Lục Vân Đàn vô thức liếc nhìn màn hình điện thoại, nhưng trước khi cô nhìn rõ tên người gọi thì Lương Vân Tiên đã nhanh chóng cầm điện thoại trên bàn lên, không chút do dự ngắt máy luôn.

Lục Vân Đàn kỳ quái hỏi: "Ai vậy?"

Lương Vân Tiên: "Quảng cáo."

"Ồ." Lục Vẫn Đàn cũng không nghi ngờ gì mà tiếp tục ăn cơm, nhưng vài phút sau điện thoại di động của Lương Vân Tiên lại reo lên.

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, không thể không nghe điện thoại nên đành đưa điện lên tai rồi nói rất nhanh: "Cut to the chase*."

(*tạm dịch: Nói thẳng vào vấn đề.)

Ai phải nói thẳng vào vấn đề cơ?

Lục Vân Đàn nghi ngờ liếc nhìn anh, Lương Vân Tiên hạ giọng giải thích: "Là bạn ở Mỹ."

Thật không?

Bây giờ ở Mỹ đã là quá nửa đêm? Ai lại rảnh rỗi đi gọi điện thoại cho anh lúc nửa đêm chứ?

Lục Vân Đàn cực kỳ nghi ngờ, nhưng cô không nói gì mà chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm, tiếp tục dùng đũa gẩy cơm.

Lương Vân Tiên nói thêm vài câu tiếng Anh vào điện thoại, Lục Vân Đàn vẫn cúi đầu im lặng ăn cơm.

Sau khi trò chuyện ngắn gọn với đối phương, Lương Vân Tiên nhanh chóng ngắt máy rồi đặt điện thoại lên mặt bàn, nhưng lại úp màn hình xuống.

Lục Vân Đàn chú ý tới chi tiết này, cô hơi nheo mắt lại, âm thầm cân nhắc một hồi rồi mới hỏi: "Tối thứ sáu anh có thời gian không?"

Lương Vân Tiên sửng sốt: "Sao vậy?"

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn: "Chẳng phải Lý Hàng đã chia tay rồi à, bây giờ cậu ấy đang rơi vào vòng xoáy thất tình, muốn gọi mọi người ra ngoài uống rượu."

Lương Vân Tiên: "Khoảng mấy giờ?"

Lục Vân Đàn không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi lại: "Anh có việc à?"

Lương Vân Tiên: "Anh phải tăng ca."

Tăng ca?

Hừ!

Em cũng muốn xem thử xem anh lấy cớ thế nào!

Lục Vân Đàn dùng giọng điệu tò mò: "Anh phải tăng ca đến mấy giờ?"

Lương Vân Tiên suy nghĩ: "Khoảng tám giờ."

Diễn, cứ diễn tiếp đi, em vẫn tiếp tục im lặng xem anh diễn đây!

Lục Vân Đàn hừ lạnh trong lòng, trên mặt lại không có biểu hiện gì: "Ồ, được rồi, có cần em lái xe đón anh không?"

Lương Vân Tiên: "Không cần đâu, anh có thể tự đi được."

Lục Vân Đàn khẽ thở dài: "Được rồi."

……

Sau bữa trưa, Lục Vân Đàn về nhà, vài ngày sau đó cô đều không gặp Lương Vân Tiên. Cho dù Lương Vân Tiên có hỏi thì cô cũng chỉ lấy cớ viện lý do để tránh anh, dùng chuyện này để trừng phạt việc anh nói dối!

Đến thứ sáu, cô dành thời gian để ra ngoài đi chơi.

Trời chiều vào mùa hè nóng như lửa, không những đốt cháy bầu trời thành màu vàng đỏ lẫn lộn mà còn nhuộm một tầng màu lộng lẫy lên đất trời.

Không khí vẫn rất nóng bức, Lục Vân Đàn vốn muốn lái xe đến, nhưng biển số xe của cô bị hạn chế vào thứ sáu nên cô chỉ có thể lái chiếc xe máy điện yêu quý của mình.

Nhưng khi cô vừa mới đẩy xe ra sân thì lập tức nhìn thấy anh trai cô.

Lục Vân Phong mặc áo phông màu nâu sẫm, quần jean xanh và đội mũ lưỡi trai màu đen. Trông giống như những khách du lịch mới lặn lội hành trình dài trở về, trên vai còn đeo một chiếc ba lô to màu đen, mái tóc đen dài phía sau được buộc một cách tùy ý, tựa như một chàng cao bồi phương Tây.

Hai anh em tình cờ gặp nhau trước cửa nhà.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Lục Vân Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó liếc về chiếc xe điện của Lục Vân Đàn, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Lục Vân Đàn khịt mũi, thái độ cực kỳ ngạo mạn trả lời: "Ai cần anh quan tâm? Chúng ta không quen!"

Đến nay đã là nửa tháng, cô cũng đã không gặp anh trai mình nửa tháng rồi, thật ra cũng có chút nhớ anh, nhưng cô vẫn ôm hận—— Hừ? Còn biết đường về nhà cơ đấy? Còn nhớ mình có một cô em gái nữa hả? Sao không tiếp tục ở lại với người phụ nữ Myanmar của anh đi?

Vậy nên cô quyết định không tha thứ cho anh ấy nên thở phì phò liếc nhìn anh trai rồi sau đó quay đầu ngồi lên xe điện, làm ra vẻ muốn rời đi.

Lục Vân Phong thở dài, vươn tay bắt được tay lái của cô: "Sao em lại tức giận như vậy?"

Lục Vân Đàn trừng mắt nhìn anh ấy: "Bởi vì em là nhóc phiền phức!"

Lục Vân Phong rất mệt mỏi: "Anh xin lỗi em được chưa, thực xin lỗi!"

Giọng điệu này chẳng có chút ý tứ hối lỗi nào, giống như em đang ép anh phải xin lỗi em vậy.

Lục Vân Đàn càng tức giận hơn, hận càng thêm hận: "Em không muốn tha thứ cho anh!" Cô không nhịn được trách móc anh trai: "Anh không những gọi em là nhóc phiền phức, anh còn bênh vực người ngoài! Em gái anh bị người ngoài mắng mà anh còn nói đỡ cho người đó!"

Lục Vân Phong lớn tiếng: "Không phải em cũng mắng cô ấy à?"

Mắt Lục Vân Đàn trừng càng lớn hơn: "Rõ ràng là cô ấy mắng em trước, sau đó em mới mắng lại!"

Lục Vân Phong: "Cô ấy mắng em cái gì?"

Lục Vân Đàn: "Cô ấy không nói với anh? Cũng đúng, cô ấy chỉ tố cáo với anh là em mắng cô ấy, làm sao dám thừa nhận cô ấy mắng em chứ! Rõ ràng là chính cô ấy gây chuyện trước!"

Lục Vân Phong bất đắc dĩ: "Đều là hiểu lầm thôi."

Lục Vân Đàn: "Em không quan tâm có hiểu lầm hay không! Là lỗi của cô ấy, là cô ấy gây sự trước, thậm chí cô ấy còn nói muốn tự tay làm thịt em! Bảo cô ấy xin lỗi em! Còn không thì đời này em sẽ không tha thứ cho anh!"

Lục Vân Phong khẽ thở dài: "Được rồi, anh có thể bảo cô ấy xin lỗi em, nhưng em có thể xin lỗi cô ấy không?"

Lục Vân Đàn khó tin: "Em xin lỗi cô ấy? Dựa vào cái gì hả? Là cô ấy mắng em trước!"

Lục Vân Phong: "Không phải em cũng mắng lại rồi à? Còn mắng cực kỳ khó nghe."

Lục Vân Đàn: "Thế nào là khó nghe? Câu nói đó mà khó nghe sao? Chẳng lẽ cô ấy không phải vừa đen, vừa xấu, mắt còn mù sao?"

Lục Vân Phong: "Sao em không nhắc đến chuyện mắng người ta là gà?"

Lục Vân Đàn: "..."

À.

Hóa ra là kẻ ác lại đi cáo trạng trước, cái người phụ nữ Myanmar kia đã sớm tố cáo trước rồi!

Lục Vân Đàn không nhịn được cười lạnh: "Em mắng cô ấy là gà thì sao? Em mắng cô ấy là gà đấy! Em còn chưa nói chuyện này với mẹ đâu, nếu mẹ biết thì chính anh cũng không không xong đâu!"

"Muốn nói gì với mẹ?"

Giọng nói của quý bà Kỷ chợt vang lên.

Hai anh em đồng thời sững người, liếc nhìn nhau, sự uy hiếp và lửa giận trong ánh mắt không chịu thua mà bắn về phía đối phương.

Kỷ Tuyết Sam xách giỏ rau tới chỗ bọn họ: "Hai đứa con đang cãi nhau cái gì vậy? Từ xa cũng có thể nghe được." Bà liếc mắt nhìn con trai mình, tức giận nói: "Hơn nửa tháng không về nhà, vừa về thì lập tức cãi nhau với em gái, ra thể thống gì chứ?"

Lục Vân Đàn: "Đúng vậy! Anh ấy thật sự rất đáng ghét!"

Lục Vân Phong bất lực im lặng.

Lục Vân Đàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Kỷ Tuyết Sam càng cảm thấy kỳ quái: "Hai đứa con rốt cuộc là tranh cãi chuyện gì vậy?"

Lục Vân Phong: "Không có gì."

Không có gì?

Làm sao có thể không có gì được?

Em đã tức chết rồi đây!

Nhưng cô vẫn yêu anh trai mình, cũng không muốn tố cáo chuyện tình cảm giữa anh trai và con gà Myanmar nên chỉ có thể nén giận giúp anh ấy giấu giếm. Nhưng cô cũng không muốn cứ bỏ qua như vậy nên nói thêm một câu nữa như trút giận!

"Anh ấy mắng con!" Lục Vân Đàn bày ra vẻ mặt uất ức nhìn mẹ, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên: "Anh ấy nói con là nhóc phiền phức, còn đặt ghi chú trên Wechat cho con là nhóc phiền phức nữa!" Nói xong cô còn cố ý nâng cánh tay rảnh rỗi lên để lau đi hai giọt nước mắt khó khăn lắm mới chảy ra được.

Kỷ Tuyết Sam nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm con trai mình: "Sao con lại mắng em gái mình?"

"Con không mắng con bé." Lục Vân Phong không ngờ em gái lại vì chuyện này mà thật sự rơi nước mắt, vừa hoang mang vừa bối rối, vội vàng giải thích: "Anh không cảm thấy em phiền phức, anh chỉ ghi chú như vậy thôi."

Lục Vân Đàn không nghe: "Chắc chắn là anh thấy em phiền phức nên mới để ghi chú như vậy!" Sau đó cô đẩy cánh tay anh trai ra rồi nắm lấy tay lái: "Em không muốn để ý đến anh nữa! Đêm nay em cũng không về, không muốn gặp anh!"

Lục Vân Phong còn chưa kịp nói gì thì Kỷ Tuyết Sam đã hỏi: "Không về nhà thì con đi đâu chứ?"

Lục Vân Đàn đưa quân sư đại nhân của mình ra: "Con tới nhà Lý Nguyệt Dao!" Nói xong, cô dùng sức xoay tay lái "Vụt" một tiếng lao ra ngoài, hướng về phía hoàng hôn lộng lẫy, uy phong khí phách hiên ngang đi "Bắt kẻ thông dâm".

……

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Khi trăng lên cao thì trời đêm đã nuốt chửng ánh hoàng hôn. Màu đỏ hoa hồng chuyển dần sang màu xanh đậm.

Ánh đèn neon trong thành phố dần sáng lên, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, người xe trên đường tấp nập qua lại.

Trong một con ngõ vừa nhỏ vừa sâu có một quán cà phê cũ được trang trí theo phong cách retro Anh Quốc, khách hàng của quán trải dài từ những ông bà cụ 80 tuổi cho tới đám thanh niên đang ở độ thanh xuân.

Bên cạnh cửa sổ sát đất có một chiếc bàn cho hai người, ở giữa mặt bàn phủ khăn trải caro là một chiếc bình thủy tinh miệng nhỏ, nước trong bình chỉ đầy được non nửa, cắm thêm một bông hoa hồng đỏ.

Trên mặt bàn còn có hai cốc cà phê rỗng.

Chu Lạc Trần nhìn chằm chằm bông hoa, cau mày ghét bỏ: "Nhìn cái nơi cậu chọn này?"

Lương Vân Tiên ngồi đối diện: "Không ổn sao?"

Chu Lạc Trần: "Giữa xã hội hiện đại, hai người đàn ông vây quanh một bông hoa hồng là một chuyện rất nguy hiểm đấy, nếu mà bị chụp được rồi đăng lên mạng thì lại là một câu chuyện khác nữa đó."

Lương Vân Tiên: "..."

Lương Vân Tiên: "Ai lại rảnh rỗi đi chụp ảnh tôi với cậu?

Chu Lạc Trần nhìn ra ngoài cửa sổ, hếch cằm: "Cô ấy."

Lương Vân Tiên cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc xe điện màu đỏ đen mới toanh đang đỗ bên kia đường, bên trên tay lái treo một chiếc mũ bảo hiểm màu đen, nữ hiệp Đàn mặc áo thun đen và quần jean, đang khoanh tay đứng bên cạnh xe. Cô cầm điện thoại di động trên tay, cằm hơi nhếch lên, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt nheo lại, ánh mắt sắc bén, biểu cảm vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp.

Lương Vân Tiên ngẩn người, vô cùng kinh ngạc.

Chu Lạc Trần: "Cậu nói cho cô ấy biết à?"

Lương Vân Tiên khẽ thở dài: "Không nói."

Anh đã đánh giá thấp khả năng nghe hiểu tiếng Anh của cô rồi.

Chu Lạc Trần lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không nói cũng đúng, cô ấy rất ghét tôi mà."

Lương Vân Tiền nhìn cậu ta: "Cô ấy không ghét cậu."

Chu Lạc Trần hơi nhướng mày: "Thật sao?"

Lương Vân Tiên: "Nhưng cũng không thích cậu."

Chu Lạc Trần khẽ cười: "Yên tâm, tôi không tranh với cậu."

Lương Vân Tiên bình tĩnh nói: "Cậu có tranh cũng không tranh được."

Chu Lạc Trần: "Chậc, cái con người này nói chuyện đúng là càng ngày càng vô tình." Nói xong, cậu ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những ngọn đèn bên đường chiếu xuống tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.

Cô đứng trong vầng sáng vàng.

Tản ra cảm giác trung lập, có chừng mực và vô cùng độc lập.

Cậu ta không nhịn được cảm khái: "Cô ấy thật ngầu."

Không giống như những người bình thường, cô tiêu diêu tự tại, mang khí chất anh hùng bốn phương cực kỳ hấp dẫn.

Điều đó khiến trái tim cậu ta rung động.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi.

Cô đã được định sẵn là không thuộc về cậu ta, cũng như cậu ta đã được định trước sẽ không thể nào mất đi người anh em Lương Vân Tiên này.

"Của tôi." Lương Vân Tiên nói ngắn gọn súc tích, trong giọng nói mang theo ý tứ tuyên bố chủ quyền rõ ràng, còn có vài phần phô trương.

Chu Lạc Trần liếc anh, cười bất đắc dĩ: "Biết là của cậu rồi, không cần phải cố ý nói rõ."

Lương Vân Tiên cũng cười nói: "Tôi phải đi rồi." Anh lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: "Nếu còn không đi thì sẽ ăn đòn mất."

Chu Lạc Trần cười trả lời: "Đi đi, có thời gian chúng ta lại hẹn gặp sau."

"Ừm." Lương Vân Tiên đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng bước ra ngoài quán cà phê.

Lục Vân Đàn chỉ lạnh lùng dõi theo anh, biểu cảm trên mặt không có chút thay đổi nào khi thấy anh bước đến trước mặt cô.

Vẻ mặt nữ hiệp Đàn tỏ rõ ý không vui, Lương Vân Tiên đương nhiên biết việc cần làm bây giờ là nhanh chóng chạy tới dỗ dành cô: "Ba ngày không gặp đúng là phải nhìn nữ hiệp Đàn với ánh mắt khác xưa đấy, trình độ tiếng Anh của nữ hiệp quả là tiến bộ rất nhiều."

Lục Vân Đàn lập tức trở nên kiêu ngạo: "Hừ, người ta cũng đã vượt qua cấp 6 rồi!"

Lương Vân Tiên: "Thật sự rất giỏi."

Trong lòng Lục Vân Đàn có chút vui mừng, nhưng cô nhanh chóng ý thức được có điều gì đó không đứng nên tức giận trừng mắt nhìn anh: "Anh bớt nịnh nọt đi! Thế mà anh dám lừa em, ở sau lưng em lén lút yêu đương vụng trộm với Chu Lạc Trần, còn đến quán cà phê, còn có cả hoa hồng nữa!"

Hừ! Tên thư sinh thối này cũng chưa từng lãng mạn với bổn nữ hiệp như vậy.

Lương Vân Tiên dở khóc dở cười: "Anh cũng không ngờ ở đó sẽ có hoa hồng."

Lục Vân Đàn: "Em mặc kệ, dù sao thì chỉ cần anh không báo với em, lén lút gặp gỡ thì bất kể là già trẻ gái trai cũng đều là yêu đương vụng trộm."

Lương Vân Tiên: "..."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn trừng mắt chất vấn: "Tại sao anh không nói cho em biết? Em còn có thể ngăn anh không được gặp cậu ta à?"

Lương Vân Tiên nghiêm túc xin lỗi cô trước: "Anh xin lỗi, về sau sẽ không tái phạm nữa." Sau đó mới giải thích: "Cậu ta nghỉ phép về nước nên mới hẹn gặp, anh lo em không vui nên mới không nói."

"Hừ!" Lục Vân Đàn vẫn giận: "Tuy là em không vui nhưng anh cũng nên nói trước với em, em sẽ không ngăn cản anh."

Lương Vân Tiên lại xin lỗi: "Anh xin lỗi mà." Sau đó lại hứa hẹn: "Sau này anh tuyệt đối sẽ không giấu giếm em nữa."

Lục Vân Đàn bổ sung thêm: "Chuyện gì cũng không được giấu."

Lương Vân Tiên: "Được, tuyệt đối sẽ nói, đã nói là nói hết."

Lục Vân Đàn nghiêng đầu nhìn anh: "Thật không?"

Lương Vân Tiên: "Lấy cả tài sản và tính mạng ra để đảm bảo." 

Lục Vân Đàn mím môi: "Vậy anh nói đi, mấy ngày nay anh có nhớ em không?"

Sao có thể không nhớ chứ?

Lương Vân Tiên thở dài: "Tất nhiên là nhớ, nhớ muốn chết."

Lục Vân Đàn mỉm cười, ngạo nghễ nói: "Đây là sự trừng phạt mà bổn nữ hiệp dành cho anh, lần sau còn tái phạm thì em sẽ không gặp anh nữa!"

Lương Vân Tiên hơi cụp mắt, trầm giọng nói: "Vậy đã trừng phạt xong chưa?"

Ớ? Anh bày ra cái dáng vẻ đáng thương này để làm gì hả?

Giống như một bông hoa trắng yếu ớt đang bị bổn nữ hiệp bắt nạt chèn ép vậy.

Hừ!

Đồ thư sinh trà xanh.

Tuy nhiên cô vẫn mềm lòng: "Có thể xem xét kết thúc."

Lương Vân Tiên: "Vậy hôn một cái."

Lục Vân Đàn: "Hả?"

Chu Lạc Trần vẫn ngồi trong quán cà phê nhìn đó, sao có thể không biết xấu hổ mà hôn được? Tốt xấu gì cũng là người quen, rất xấu hổ đó!

Nhưng không để cô kịp từ chối, Lương Vân Tiên đã ôm chặt hai má cô rồi hôn lên môi cô.

Nụ hôn này tuy ngắn ngủi nhưng lại lưu luyến trìu mến.

Khoảnh khắc anh buông cô ra, Lục Vân Đàn bỗng hiểu được gì đấy—— Anh đang hôn cho Chu Lạc Trần xem—— Cô không nhịn được cảm thán: "Anh đúng là cái đồ thư sinh tâm cơ!"

Lương Vân Tiên hơi nhướng mày: "Không được à?"

Sao lại không được?

Đương nhiên là được rồi!

Điều này chứng minh là anh rất để ý đến cô nhé.

Lục Vân Đàn nhếch môi nói: "Bây giờ em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?"

Lương Vân Tiên suy nghĩ: "Tin xấu."

Lục Vân Đàn: "Em cãi nhau với anh trai, bỏ nhà đi nên hiện tại không có nơi nào để đi cả."

Lương Vân Tiên im lặng một lát: "Vậy tin xấu thì sao?"

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Vân Đàn: "Em vừa nói chính là tin xấu!"

Lương Vân Tiên: "Xấu chỗ nào?"

Hai tay Lục Vân Đàn nhéo eo anh, hung hăng, ngạo mạn nói: "Em muốn tới nhà anh, vắt khô anh, khiến anh sáng hôm sau không thể xuống khỏi giường, trải qua cuối tuần mịt mù tăm tối."

Lương Vân Tiên nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Vậy rốt cuộc tin xấu là gì?"

Lục Vân Đàn: "..."

Cạn lời!

Thư sinh này vẫn còn thèm muốn sắc đẹp của em đây mà!

Cô thở dài, bắt đầu báo tin vui: "Cuộc tụ tập với Lý Hàng là vào đêm mai."

Lương Vân Tiên: "Cả đêm à?"

Lục Vân Đàn: "Đúng vậy."

Lương Vân Tiên bất lực: "Tốt chỗ nào chứ?"

Lục Vân Đàn: "Anh cũng có thể ra ngoài cả đêm, em cho phép anh đi."

Lương Vân Tiên: "Anh thích qua đêm ở nhà hơn."

Lục Vân Đàn cau mày: "Chậc, sao anh lại thiếu nhiệt huyết tuổi trẻ như vậy?"

Lương Vân Tiên nghiêm túc sửa lại ý tứ của cô: "Ý anh là, anh càng chờ mong bị nữ hiệp Đàn vắt khô hơn."

Lục Vân Đàn: "..."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

【Tác giả có lời muốn nói】

Nữ hiệp Đàn: Rõ ràng những gì em nói là tin xấu!

Lương Vân Tiên: Chắc chắn là tin tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.