Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 52: Viên kẹo thứ năm mươi hai




Thích Trường An đứng trước bảng thông báo lịch trình hằng ngày, xem đi xem lại lời nhắn trên đó rất nhiều lần, cuối cùng, anh giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve từng chữ một, mỉm cười.

Hóa ra mỗi lần anh bung dù, người mà anh nhớ nhung cũng đang nhớ anh. Buổi tối lúc nhớ một người đến không ngủ được, người kia cũng đang vì anh mà trằn trọc trở mình.

Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu đổ mưa, tiếng  mưa rơi tí tách tí tách. Thích Trường An cầm giấy và bút, muốn viết gì đó, nhưng ngòi bút đặt ở trên giấy, rất lâu sau cũng chẳng viết được nét đầu tiên.

Lúc Từ Lạc Dương mở cửa phòng ngủ đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng này. Cậu vốn cũng không say lắm, ở trên xe ngủ một giấc cũng tỉnh rượu được một nửa rồi. Ban nãy bị tiếng mưa rơi đánh thức, nhớ lại người tới đón mình về nhà hình như là Thích Trường An, bèn vội vã vén chăn xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ tìm người, cậu cứ lo hồi ức mơ hồ trước đó là ảo giác của mình.

Thật sự không phải!

Nhưng lúc nhận ra Thích Trường An đang nhìn mấy tờ giấy cậu ghim trên bảng nhắc nhở lịch trình hằng ngày, Từ Lạc Dương chợt cảm thấy không khỏe, nên vội vàng chạy tới. Vừa đối diện với đôi mắt của Thích Trường An, cậu lại xấu hổ: “Anh thấy rồi hả, em… em chỉ tùy tiện viết vậy thôi!” Ánh mắt cậu nhìn loạn: “Không phải anh nói mai mới về ư? Em vốn định sáng sớm mai sẽ giấu hết mấy tờ giấy này đi.”

Càng nói giọng càng nhỏ lại, Từ Lạc Dương ở trong lòng cảm thán, mình đúng là càng ngày càng không có tiền đồ!

“Anh cũng định viết một tờ giấy cho em.” Thích Trường An chú ý tới vành tai ửng đỏ của cậu, ý cười càng thêm sâu: “Giờ em tỉnh rồi, anh sẽ trực tiếp nói cho em nghe.”

Từ Lạc Dương tỏ vẻ nghiêm túc gật đầu, trong mắt còn có chút chờ mong: “Ừm, anh nói đi.”

“Anh yêu em.”

!!

Câu tỏ tình này đến quá đột ngột, Từ Lạc Dương chưa kịp chuẩn bị tâm lý, kết quả tim đập điên cuồng, tai nóng lên, ánh mắt càng dính vào trên người Thích Trường An, vào lúc chính bản thân không nhận ra, ý cười trong mắt cũng sắp tràn hết ra ngoài.

Giơ tay ôm người vào trong lồng ngực, Thích Trường An hôn lên vành tai nóng bỏng người của Từ Lạc Dương —— anh là ngôi sao ở trong vũ trụ tăm tối bôn ba qua không biết bao nhiêu năm ánh sáng, cuối cùng cũng gặp được em.

Từ Lạc Dương ở trong phòng tắm chậm rì rì tắm rửa, vừa tắm vừa cười, ảnh nói ảnh yêu tui, Trường An nói ảnh yêu tui rồi! Càng nghĩ càng thấy hạnh phúc, sự nôn nóng trong lòng cũng không kiềm chế được nữa, Từ Lạc Dương đưa tay tắt nước, vội vàng mặc đồ ngủ, vuốt mái tóc còn đang nhỏ nước, rồi đi gõ cửa phòng ngủ của Thích Trường An.

Vừa gõ cửa vừa xây dựng tâm lý cho bản thân —— tui có lý do cực kỳ chính đáng nhá!

Bên trong rất nhanh đã vang lên giọng nói của Thích Trường An: “Vào đi.”

Vừa mới dứt lời, Thích Trường An đã nhìn thấy Từ Lạc Dương mở cửa, giơ máy sấy tóc đang cầm trong tay lên: “Trường An, em gội đầu rồi.”

Thích Trường An để sách trong tay xuống, từ trên giường ngồi dậy, vẫy tay với cậu: “Ừm, lại đây, anh giúp em sấy khô.”

“Tới đây tới đây!” Từ Lạc Dương vui vẻ ngồi xuống bên mép giường, dựa lưng vào lồng ngực Thích Trường An, hơi nóng của máy sấy tóc tản ra trên đầu, được vuốt lông thật sự rất thoải mái. Cậu khép hờ mắt, hỏi Thích Trường An: “Em muốn ngủ cùng anh, được không?”

Tay đang vuốt tóc của Thích Trường An dừng lại, sau đó lại giống như không có gì xảy ra mà tiếp tục động tác trên tay: “Được.”

Từ Lạc Dương lần nữa ngồi lại ngay ngắn: “Sáng ngày mai em phải đi quay một video, đi rất sớm, anh ở nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, ngủ thêm một chút nhá.” Biết Thích Trường An để có thể sớm quay về, chắc chắn là đã đánh đổi cả thời gian ngủ, cậu lại dùng tay vỗ vỗ đùi Thích Trường An: “Có thể cố gắng mơ thấy em!”

Thích Trường An mỉm cười gật đầu: “Được, anh sẽ cố gắng.”

Từ Lạc Dương lại nhắc đến chuyện hôm nay: “Thiểm Thiểm từ Nam Cực về, mấy ngày nay bữa tối em đều giải quyết cùng ảnh!” Đang nói, cậu không nhịn được mà mỉm cười: “Anh không biết đâu, ảnh ăn giỏi lắm, đúng là dạ dày không đáy! Em nghĩ có lẽ ở Nam Cực ảnh thèm ăn lắm, ảnh kêu ảnh ở đó, ngày nào cũng ăn canh cải trắng và rau xà lách, hơn nửa năm cũng chưa từng đổi thực đơn…”

Nghe cậu nhắc đến bạn thân bằng giọng điệu rất thân thiết, Thích Trường An chợt nhận ra, trong lòng anh đã chẳng còn loại lo lắng và đố kỵ lúc đầu nữa, mãnh thú bị giam trong lòng từng ngày từng ngày đều được vỗ về, thậm chí còn có thể bình tĩnh hòa nhã nói: “Sukiyaki lần trước em dẫn anh đi ăn cũng rất ngon.”

“Đúng ha, vậy lần sau em sẽ dẫn Thiểm Thiểm đi ăn!” Tóc khô rồi, Từ Lạc Dương giơ tay vuốt vuốt, rồi lại hỏi: “Vậy Trường An, anh có muốn đi cùng không?”

“Không cần đâu, nếu như em lại uống say, thì anh sẽ tới đón em.”

Từ Lạc Dương giơ tay thề: “Không đâu không đâu, tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba nữa!” Nói xong, cậu lại chống hai tay lên vai Thích Trường An: “Thích tiên sinh nhanh ngủ đi, muộn rồi!” Chỉ hơi dùng sức, hai người đã ngã nằm xuống giường.

Khoảng cách quá gần, hai bên đều có thể cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể đối phương. Khoảnh khắc này, trong đầu Từ Lạc Dương nhớ lại mấy chữ lớn: “THIÊN LÔI CÂU ĐỊA HỎA!” tiếp đó là “TIỂU BIỆT THẮNG TÂN HÔN!”, sau cùng là “CỦI KHÔ BỐC LỬA!”. Còn chưa làm gì cả, chỉ dựa vào trí tưởng tượng, Từ Lạc Dương đã lần thứ hai tự làm tim mình đập nhanh hơn.

Nhưng lại chẳng giống như cậu dự đoán, Thích Trường An chỉ đưa tay kéo chăn qua, đắp lên người của cả hai, rồi hôn lên chóp mũi cậu: “Náo Náo ngủ ngon, nhanh ngủ đi, không phải ngày mai phải dậy sớm đi làm sao?”

Tắt đèn, trong phòng rất nhanh đã tối lại. Từ Lạc Dương do dự một lát, rồi trực tiếp duỗi tay ra, đụng lên nơi đang nổi lên phản ứng rõ nhất trên người Thích Trường An, thẳng thắn nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

“Rõ ràng anh muốn em, sao lại giả bộ không muốn?”

Thích Trường An không lên tiếng.

Sự im lặng lan ra, Từ Lạc Dương cũng chẳng nói gì, mười mấy giây sau, cậu tới gần hôn lên khóe môi Thích Trường An, giọng nói mang theo ý cười: “Nếu anh không muốn nói, thì em sẽ không hỏi.” Cậu nghĩ chắc Thích Trường An có nỗi khổ tâm trong lòng khó nói ra, thế là lại đến gần hôn thêm một cái: “Không sao, ngày nào đó anh muốn nói, thì hãy nói cho em biết, được không?”

Thích Trường An siết cánh tay, ôm thật chặt người vào trong lồng ngực: “Ừm, được.”

Từ Lạc Dương mơ hồ nhận ra một chút kiềm nén trong giọng nói của đối phương, cậu suy nghĩ một lát, quyết định không truy hỏi, mà đổi đề tài: “Trường An.”

“Hả?”

“Sau này tụi mình đừng chia phòng ngủ nữa, mà ngủ chung giường luôn, được không?” Đầu ngón tay Từ Lạc Dương vô thức vẽ lên lòng bàn tay Thích Trường An, giải thích: “Mấy ngày nay em vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, anh xem công việc của tụi mình bận rộn như vậy, lịch trình lại toàn sắp xếp lệch nhau, chớp mắt một cái đã phải yêu xa, đã mấy ngày rồi không được gặp nhau. Nếu như chia phòng ở, thật sự cũng chỉ có thể nói với nhau được mấy câu trước khi đi ngủ thôi.”

Thích Trường An nắm chặt ngón tay cậu, cảm thấy trái tim mềm đến nát bét: “Được, sau này anh và Náo Náo sẽ ngủ chung với nhau.”

Từ Lạc Dương mỉm cười, khoa trương hôn anh một cái, giọng nói trong bóng tối vô cùng rõ ràng: “Vậy Thích tiên sinh ngủ ngon!”

Thích Trường An cũng nhẹ giọng chúc ngủ ngon, nhưng trong lòng lại đầy ý nghĩ chua chát, bỗng nhiên anh cảm thấy mình đối xử với Từ Lạc Dương rất không công bằng —— lúc nãy anh từ chối như thế, chắc chắn sẽ khiến đối phương khổ sở.

Lúc này, Từ Lạc Dương ở trong lồng ngực anh nhúc nhích, sau đó tiến đến bên tai anh, giống như đang nói thầm: “Em muốn nói với Trường An rằng, đừng suy nghĩ lung tung, đừng ép bản thân mình, anh thật sự đã rất tốt rất tốt rồi!”

Thích Trường An không nói thêm gì nữa, chỉ lần nữa ôm thật chặt Từ Lạc Dương vào lòng.

Sáng hôm sau, lúc Thích Trường An tỉnh lại, trong nhà chỉ còn lại một mình anh. Từ trên giường ngồi dậy, bèn nhìn thấy trên đầu giường có dán một tờ note, trên đó là chữ viết hơi mất trật tự: “Thích tiên sinh yêu dấu của em, ăn sáng! Uống thuốc! Em sắp bị muộn rồi a a a a!”

Nắm tờ giấy ở trong tay, Thích Trường An tới phòng bếp trước, quả nhiên nhìn thấy trên kệ bếp có đặt một phần bữa sáng —— trứng gà rán thành hình trái tim, cùng một bát cháo nhỏ tốt cho dạ dày, chỉ cần làm nóng là có thể ăn được, bên cạnh là ly nước và lọ thuốc.

Thích Trường An đứng tại chỗ, siết chặt tờ note trong lòng bàn tay —— Anh chưa từng cho rằng việc sống trên đời là một điều tuyệt vời. Nhưng vì em, anh hy vọng còn có kiếp sau.

Một bên khác, nhân lúc đạo diễn đang chạy thử thiết bị, Từ Lạc Dương như không có chuyện gì xảy ra đi tới đứng bên cạnh Trịnh Đông, bưng ly uống nước, cũng không lên tiếng.

Trịnh Đông chia cho cậu một chút sự chú ý: “Gây họa gì rồi?”

Ồ? Ngay cả cái này mà cũng có thể nhìn ra được ư? Từ Lạc Dương sờ sờ mặt mình, hơi nghi ngờ, chẳng nhẽ trên mặt mình viết mấy chữ lớn “Em đã gây họa” ư?

Thấy Trịnh Đông nhìn sang, Từ Lạc Dương hắng giọng, nhìn xung quanh, sau đó hạ thấp giọng, tốc độ nói hơi nhanh: “Anh Trịnh, có tin tức tối hôm qua em bị chụp ảnh gì đó không?”

Vừa nghe thấy câu này, Trịnh Đông bèn híp mắt: “Hôm qua không phải cậu đi ăn cùng Thiểm Thiểm hả?” Nhớ lại buổi tối nhận được điện thoại của Thích Trường An, anh rất nhanh đã phản ứng lại: “Thích Trường An về rồi hả?”

“Ừm, về rồi.” Nói xong, Từ Lạc Dương mỉm cười rất tươi sáng.

Trong lòng nhảy một cái, Trịnh Đông kéo người tới bên cạnh: “Nói rõ xem nào, có khả năng bị chụp được cái gì?”

Từ Lạc Dương nhìn trời, dồn khí đan điền: “Hôn môi.”

“…”

Có lẽ là từ đầu đã chuẩn bị tâm lý rất vững vàng, Trịnh Đông nhận ra trong lòng mình vậy mà lại chẳng chấn động chút nào: “Tình hình lúc đó như thế nào? Nói anh nghe xem.”

“Thời gian là rạng sáng, địa điểm là một nhà hàng tư nhân, nhân vật là em và Trường An. Em uống… một chút rượu, Trường An tới đón em về. Không phải em với ảnh đã mấy ngày không gặp sao, ở bãi đỗ xe ngoài trời, em bèn lôi kéo ảnh… ừm.” Nói xong, bản thân Từ Lạc Dương cũng cảm thấy, đúng là uống rượu vào là không chấp nhận được!

Nhận ra Trịnh Đông khí áp càng ngày càng thấp, cậu lại vội vã bổ sung: “Nhưng mà lúc đó Trường An kéo em tới một góc tường, tối hù, còn dùng áo khoác che mặt với một nửa người nữa. Dựa theo góc độ đứng mà nói, ảnh hoàn toàn che khuất em rồi, nếu như xung quanh thật sự có người chụp trộm, chắc chỉ có thể chụp được phía sau lưng ảnh.”

Trong lòng Trịnh Đông thở phào nhẹ nhõm, rồi lại trừng Từ Lạc Dương: “Ý thức đề phòng của cậu ấy mạnh hơn cậu nhiều, nếu không hôm nay cậu cứ chờ mà lên đầu trang đi!”

Từ Lạc Dương sờ sờ mũi, biết mình thật sự sai rồi, nên khiêm tốn tiếp nhận ý kiến phê bình. Nhưng mà một lát sau, cậu vẫn không nhịn được nói: “Em cũng cảm thấy Trường An rất lợi hại!”

“…”

Cảm thấy nếu còn tán phét tiếp nữa chắc mình sẽ nổi khùng, Trịnh Đông nhanh chóng kết thúc chủ đề câu chuyện: “Lần sau cẩn thận một chút, nếu như bị chụp được, quyền chủ động sẽ không ở trong tay chúng ta đâu. Còn nữa, ngày 3 lên đường tới Luân Đôn xem trình diễn thời trang, lúc đi phải chụp ảnh sân bay, Mục Lan đã phối bốn bộ đồ, sau khi kết thúc công việc ở đây, cậu tự tới chọn một bộ đi.”

Từ Lạc Dương gật đầu: “Được.” Nói xong, lại tha thiết mong chờ nhìn Trịnh Đông.

“Được rồi được rồi, đạo diễn gọi kìa, đi nhanh đi!”

Xác định Trịnh Đông thật sự không tức giận, Từ Lạc Dương mới yên lòng: “Vậy em đi nha!”

Sáng ngày 3 tháng 4, Từ Lạc Dương chụp ảnh xong mới lên máy bay. Lần này cậu được một nhãn hàng hiệu mời tới xem bộ sưu tập xuân hè, còn ở bên đó chụp một trang bìa tạp chí, dự tính lịch trình sẽ mất năm ngày.

Trước khi đi, Từ Lạc Dương viết những việc cần nhớ cho Thích Trường An dài trọn một tờ a4, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm, đành phải trong lòng tự an ủi mình, đến lúc đó vẫn có thể gọi điện thoại gọi video, chắc sẽ chẳng có chuyện gì đâu.

Lúc này, cậu dừng lại ở chỗ ngồi bên cạnh mình, nhìn người ngồi ở chỗ bên cạnh, mắt không dám chớp một cái, chỉ sợ vừa chớp mắt, người trước mặt sẽ biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Khoang hạng nhất sắp xếp theo kiểu 121, ở giữa, tại vị trí mà hai ghế ngồi, có lắp đặt vách ngăn, nhưng giờ đã để xuống rồi. Khóe miệng Từ Lạc Dương chậm rãi lộ ra nụ cười, xác định xung quanh chẳng có ai, cậu mới mở miệng hỏi: “Xin hỏi xưng hô như thế nào ạ?”

“Tôi họ Thích, Thích Trường An.”

“Tui tên Từ Lạc Dương, anh không cảm thấy tên tụi mình rất xứng đôi sao?”

“Xin lỗi, không thấy.”

“Vậy, anh có thể đưa tay cho tui một lát được không?”

Để tờ báo trong tay xuống, Thích Trường An phối hợp đưa tay tới, sau đó bèn cảm giác được Từ Lạc Dương dùng đầu ngón tay viết xuống lòng bàn tay anh ba chữ, tiếp đó ngẩng đầu mỉm cười với anh, mặt mày trong veo.

Thích Trường An tỉnh bơ: “Em viết cái gì vậy?”

Từ Lạc Dương nghiêm túc viết lại lần nữa, sau khi viết xong nhận ra Thích Trường An vẫn bày ra vẻ mặt nghi ngờ như trước, cậu bèn kiên nhẫn viết lần thứ ba, từng nét từng nét đều viết rất chậm.

Viết xong nét cuối cùng, bèn chờ mong nhìn Thích Trường An, rề rà mấy giây, Từ Lạc Dương mới chợt phản ứng lại, cậu tỏ vẻ không dám tin nói: “Anh lại gài bẫy em!”

Trở tay nắm chặt lấy tay Từ Lạc Dương, hơi dùng sức kéo người qua, Thích Trường An cắn đầu ngón tay ban nãy viết chữ của Từ Lạc Dương, khẽ mỉm cười nói: “Ngoan, anh cũng yêu em.”

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Tức quá đi! Sao lần nào cũng bị lừa thế chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.