Nghe Nói Mỗi Ngày Đều Phát Kẹo

Chương 30: Viên kẹo thứ ba mươi




“Tui muốn kể cho anh nghe… chuyện về ba mẹ tui.”

“Được.”

Đèn trong phòng ngủ đã tắt, có lẽ bóng tối đặc biệt đem lại cho Từ Lạc Dương cảm giác an toàn, nên tay cậu nắm chặt chăn, không nhịn được mà nói hết những lời trong lòng ra: “Lúc trước Thạch Nguyên Hạo có nhắc tới ba mẹ tui, thật ra… tui rất khó chịu, cũng rất tức giận. Không ai được nói xấu bọn họ, bọn họ thật sự rất tốt.”

Thích Trường An nghiêm túc gật đầu, giọng nói dịu dàng: “Ba mẹ cậu chắc chắn đều là người rất tốt.”

“Đúng vậy!” Từ Lạc Dương mỉm cười, hơi xấu hổ nói: “Thật ra ban nãy tui mãi không ngủ được.” Tiếp đó, giọng nói cậu dần dần hạ thấp xuống, rất nhẹ: “Tui rất nhớ bọn họ, thật sự rất nhớ rất nhớ bọn họ.”

Thích Trường An chưa từng cảm nhận được tình thương của ba mẹ, anh cũng không rõ, ba mẹ trong gia đình bình thường là như thế nào, vậy nên anh không biết an ủi cậu như thế nào cả.

Chỉ là giờ phút này, nghe thấy giọng nói khổ sở của Từ Lạc Dương, anh rất muốn giang tay ra, ôm người đang nằm bên cạnh vào lồng ngực.

“Ba tui và mẹ tui đều là cô nhi, từ nhỏ cùng lớn lên trong một viện mồ côi. Theo lời ba tui kể, từ tiểu học ông ấy đã bắt đầu đánh nhau vì mẹ tui. Bởi vì mẹ tui là kiểu con gái từ nhỏ đã rất xinh đẹp, lại rất thích cười. Vậy nên thường xuyên nhận được thư tình, nam sinh còn tranh nhau giúp bà ấy làm trực nhật nữa.”

Từ Lạc Dương nhận ra, kể những chuyện cũ đã dằn xuống dưới đáy lòng ra, thật ra cũng chẳng quá khó khăn như tưởng tượng của mình. Nói xong cậu còn đưa tay sờ sờ mắt mình, giọng nói rất tự hào: “Mắt của tui giống mẹ tui nhất, mũi cũng giống.”

Giọng Thích Trường An cũng mang theo chút ý cười: “Ừm, mẹ cậu chắc chắn rất xinh đẹp.”

“Đúng vậy, đúng là rất xinh đẹp, xinh đẹp nhất luôn!” Từ Lạc Dương nói tiếp: “Về sau bọn họ cứ như vậy mà học xong tiểu học, trung học, rồi thi vào cùng một trường đại học. Ba tui tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, đã giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất lần đầu tiên, ông ấy quỳ xuống cầu hôn mẹ tui ở ngay lễ trao giải, mẹ tui chẳng chút ngại ngùng mà đồng ý luôn.”

Từ Lạc Dương bật cười, giọng điệu rất vui vẻ: “Tui từng xem video lễ trao giải này rồi, lúc mẹ tui gật đầu nói được, ba tui đứng tại chỗ khóc luôn, khóc đến mức dừng cũng chẳng được, nhìn rất ngốc.”

“Ba cậu chắc chắn rất yêu mẹ cậu.”

“Đúng vậy!” Từ Lạc Dương phụ họa gật đầu: “Nói chứ, mẹ tui 34 tuổi mới sinh ra tui, một mặt là do công việc bận rộn, hai người họ quanh năm đều ngâm mình ở trường quay. Một mặt khác là, ba tui lo mẹ tui sinh con sẽ rất đau, thậm chí sẽ vì khó sinh mà chết, vậy nên ông ấy cứ luôn từ chối không muốn có con. Cuối cùng vì mẹ tui kiên trì, nên mới sinh tui đó.

Nghe nói lúc nghe thấy tiếng khóc của tui, ba tui đứng bên ngoài phòng mổ trực tiếp gào khóc, tiếp đó chẳng thèm liếc mắt nhìn tui, mà chạy tới ngồi bên cạnh giường mẹ tui, tiếp tục rơi nước mắt.”

“Ba cậu rất sợ mất đi mẹ cậu.” Thích Trường An nhìn Từ Lạc Dương, đáy lòng mềm mại —— thật tốt, em vì tình yêu mà đến với thế giới này.

Cảm thấy da chỗ chân mình dán vào đã ấm lên, Từ Lạc Dương lại liền chuyển sang vị trí khác, nói tiếp: “Ba tui từng nói trong một cuộc phỏng vấn, ông ấy không phải là một người ba tốt của tui, bởi vì ông ấy sẽ ghen vì tui, ở nhà cũng sẽ cùng tui tranh giành sự chú ý của mẹ tui. Vậy nên khi còn bé tui toàn tự chơi một mình, hai vợ chồng già bọn họ mỗi ngày đều vẫn tỏa ra mùi chua của tình yêu, làm người ta ngạt thở!”

Nói tới chỗ này, trong giọng nói Từ Lạc Dương chẳng còn chút ý cười: “Nhưng về sau, mẹ tui mất vì bệnh tim. Trước sinh nhật 16 tuổi của tui một ngày, mẹ tui từ trường quay trở về trước để tổ chức sinh nhật cho tui, rồi bị ngất ở nhà. Tui gọi điện cho xe cấp cứu, ba tui cũng về rất nhanh. Lúc đó mời bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất, mẹ tui cũng rất phối hợp để điều trị, nhưng chỉ kiên trì được một tháng.”

Cậu im lặng một lát, lúc kể tiếp trong giọng nói đã mang theo giọng mũi nhàn nhạt: “Sau khi mẹ tui mất, ba tui giống như mất đi trụ cột, bộ phim quay được một nửa cũng chẳng quay tiếp, mà chỉ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Mỗi ngày đều ở nhà uống rượu, hy vọng sau khi say rồi, có thể nhìn thấy mẹ tui.

Chẳng bao lâu sau, ba tui khám ra bị ung thư, tui có thể nhìn ra, ông ấy vốn chẳng muốn điều trị, ông ấy chỉ muốn cùng mẹ tui rời đi sớm một chút. Nhưng khi đó tui rất sợ lại mất đi ông ấy, rất rất sợ.

Sau đó tui lấy kịch bản cuối cùng mẹ tui hoàn thành trước khi mất ra, đưa cho ba tui, nói với ông ấy rằng, mẹ tui chắc chắn rất mong cái kịch bản này có thể dựng thành phim. Tui thành công, ba tui vì vậy mà ở lại thêm mười tháng.”

Hít hít mũi, Từ Lạc Dương cảm thấy hơi lạnh, nên cuốn lấy chăn, giống như rơi vào trong hồi ức.

“Trước lúc mất ông ấy nói với tui rằng, Lạc Dương, ba rất xin lỗi, ba không phải là một người ba tốt của con, thế nhưng đợi tới lúc con gặp được người mình yêu, con sẽ hiểu, đôi mắt này của ba ấy mà, chỉ có thể nhìn thấy một mình mẹ con thôi, chứ chẳng nhìn thấy ai khác nữa.

Thật ra tui hiểu, tui đều hiểu, đối với ông ấy, mẹ tui vừa là người yêu, vừa là người thân, và cũng là bạn, lúc khó khăn nhất bọn họ đều ở bên nhau, cho dù là cái chết, cũng chẳng thể chia rẽ bọn họ.”

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, cuối cùng thấm vào gối, giọng Từ Lạc Dương nghẹn ngào: “Ba tui từng nói một câu, ông ấy nói, ‘Cả đời tôi, thứ nhất yêu Lâm Tri Ý, thứ hai yêu điện ảnh. Nếu như không có Lâm Tri Ý, vậy điện ảnh, thậm chí là sinh mệnh này, đối với tôi mà nói đều chẳng có bất cứ ý nghĩa gì’.”

Vậy nên sau khi vợ rời đi, ba cậu bèn từ bỏ tất cả để đi theo.

Kể tới đây, Từ Lạc Dương không nhịn được mà khóc ra tiếng. Cậu chôn mặt trên gối, nức nở như một động vật nhỏ bị vứt bỏ.

Bi thương chưa từng lãng quên, mà chỉ dằn xuống đáy lòng, không dám lật ra xem.

“Tui thật sự rất nhớ bọn họ, rất nhớ ba mẹ…”

Thích Trường An nghe thấy giọng cậu, cảm thấy linh hồn mình dường như cũng đang bị lưỡi dao sắc bén cắt qua vậy. Anh chần chừ mấy giây, cuối cùng vẫn đưa tay ôm người vào lồng ngực.

Anh rất muốn nói, em còn có tôi, tôi sẽ yêu em hơn cả ba mẹ em. Cũng rất muốn nói. Cả đời tôi, thứ nhất yêu Từ Lạc Dương, thứ hai cũng là yêu Từ Lạc Dương. Nhưng rốt cục anh vẫn không nói ra khỏi miệng, mà chỉ nói: “Náo Náo, tôi ở đây, vẫn luôn ở đây.”

Giọng Thích Trường An cũng mang theo chút nghẹn ngào.

Sau cùng, Từ Lạc Dương khóc rồi ngủ thiếp đi. Khóe mắt cậu ửng hồng, lông mi bị nước mắt thấm ướt, ngủ không an ổn chút nào, giống như trong mơ vẫn rất khó chịu và tủi thân.

Thích Trường An cẩn thận rời giường, đi vắt một cái khăn mặt thật ấm tới, anh cúi người, từng chút từng chút lau khô nước mắt trên mặt Từ Lạc Dương, động tác vừa ôn nhu vừa cẩn thận.

Ngủ ngon, Náo Náo của tôi.

Cùng lúc đó, trong khách sạn do ban tổ chức đặt, gian phòng của Từ Lạc Dương đã đổi thành phòng làm việc tạm thời.

Trong tay Trịnh Đông bưng một ly cà phê đen, anh nhìn màn hình máy tính, hỏi trợ lý tuyên truyền Tiết Huỳnh của Từ Lạc Dương: “Tình hình thế nào rồi?”

“Từ sau khi một tài khoản weibo VIP tên ‘Tôi là phóng viên giới giải trí’ post ảnh và một đoạn video ngắn đánh người lên, có sáu tài khoản giải trí đã nhanh chóng share tin này đi. Toàn bộ thủy quân đều đã xong, mấy topic thảo luận trên các diễn đàn nổi tiếng đều bùng nổ. Mà thủy quân, fan Thạch Nguyên Hạo và người qua đường, đã đến comment dưới weibo của Thích tiên sinh và Lạc Dương, nói chuyện rất khó nghe.”

Nghe ra sự phẫn nộ trong giọng nói của cô, Trịnh Đông không nói gì, chỉ hỏi tiếp: “Còn phản ứng của fan thì sao?”

“Đều đang đợi người trong cuộc bày tỏ thái độ, đồng thời tỏ vẻ không tin Thích tiên sinh sẽ vô duyên vô cớ mà đánh người.”

“Ừm, tiếp tục nhìn số liệu, chờ độ hot bàn luận vượt quá mức.”

Lúc này, điện thoại vang lên tiếng chuông báo, là Lương Khưu gửi tin nhắn tới: “Đã liên hệ được rồi.”

Nhìn về màn hình máy tính lần nữa, uống một ngụm cà phê đã nguội lạnh, Trịnh Đông khẽ nói: “Thạch Nguyên Hạo à, cậu đừng làm tôi thất vọng đó.”

Thạch Nguyên Hạo đúng là không làm Trịnh Đông thất vọng.

Sau khi chủ đề “Thích Trường An đánh người” trực tiếp leo lên top 1 hotsearch, còn chưa tới nửa tiếng, chủ đề “Từ Lạc Dương quy tắc ngầm” lại được leo lên top 2, bên trong là tin tức do một tài khoản giải trí VIP tung ra, vốn phía đầu tư đã quyết định, vai diễn “Tần Triều” là dành cho Thạch Nguyên Hạo đóng, sau đó do Từ Lạc Dương dùng mọi thủ đoạn mới cướp được vai diễnnày. Thậm chí, Từ Lạc Dương còn dùng thủ đoạn không vẻ vang giống như vậy, đoạt hợp đồng đại ngôn vốn thuộc về Thạch Nguyên Hạo.

—— Hoàn toàn đang ám chỉ, sự kiện đánh người lần này là vì Từ Lạc Dương chột dạ, cướp vai diễn của người ta không nói, sau khi khổ chủ tìm đến cửa, còn hung hăng đánh người ta bị thương.

Lư Địch mở chủ đề ra xem, nhịn không được văng tục: “Mặt hắn sao lại dày như vậy? Đúng là còn dày hơn cả bánh nướng áp chảo! Không được rồi, em phải đi tập quyền anh một chút, lần sau nếu gặp, sẽ đánh nát răng cửa của hắn!”

Trịnh Đông ngược lại tâm trạng rất tốt, giọng điệu rất thoải mái: “Chỉ sợ nó không kể hết mấy chuyện lung ta lung tung này đẩy hết lên người Lạc Dương thôi. Dù sao đối với khán giả mà nói, nội dung vở kịch bị đảo ngược mới hay, không phải sao?”

Lư Địch sờ sờ cơ bắp trên cánh tay mình, lặng lẽ dời tầm mắt đi —— đáng sợ quá! Giờ anh Trịnh cười thật là đáng sợ!

Nhấc chân đạp đạp ghế của Lư Địch, Trịnh Đông cười mắng: “Địch Tử, vẻ mặt đó của chú là sao hả?”

Lư Địch bắt chước giọng điệu của Từ Lạc Dương, trịnh trọng chân thành nói: “Vẻ mặt ngưỡng mộ!”

“Được rồi được rồi, nếu ngưỡng mộ thật thì đi rót giúp anh ly cà phê nóng.”Nói xong, Trịnh Đông híp híp mắt: “Nói chứ, giờ tin tức lên hotsearch một lượt lâu như vậy rồi, bên Ngô Tất chắc cũng đã nhận được tin rồi nhỉ?”

Ngô Tất đang sứt đầu mẻ trán, sự việc ầm ĩ lớn như vậy, hắn ta sao lại không nhìn thấy được? Nhưng Thạch Nguyên Hạo không liên lạc được, điện thoại của mấy trợ lý cũng chẳng có ai nghe máy, hắn ta khó khăn lắm mới lấy được thông tin phòng bệnh ở chỗ bệnh viện Thạch Nguyên Hạo đang nằm.

Nhưng lúc hắn ta vội vàng chạy tới, vừa mở cửa phòng bệnh ra đã nhìn thấy —— phòng bệnh VIP đúng là rất rộng rãi, mấy trợ lý mỗi người một cái notebook đang làm việc, còn Thạch Nguyên Hạo bị gãy xương mũi đã được xử lý, đang ác độc mắng người, bảo trợ lý tuyên truyền nhanh chóng tung toàn bộ bản thảo ra, giúp hắn liên hệ với phóng viên tới đây phỏng vấn riêng.

Ngô Tất sầm mặt lại, bảo mấy trợ lý ôm máy tính cút ra ngoài, sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, mới trực tiếp phát hỏa: “Cmn cậu đang làm gì vậy hả?”

Giọng Thạch Nguyên Hạo càng lớn hơn giọng hắn ta, lại còn lộ ra chút phô trương thanh thế: “Ngô Tất, anh còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi hả? Tôi tự mình báo thù thì sao? Họ Từ mang người tới cướp vai diễn của ông đây, còn muốn ông đây cúi đầu khom lưng đem đồ đã đến tay chắp tay nhường cho nó, anh nhát gan oán giận, ông đây dám!”

Bị lời này làm cho tức giận đến mức suýt chút nữa không đứng vững, Ngô Tất gần như dùng hết sự kiềm chế mấy chục năm nay, mới nuốt ngược mấy lời mắng chửi người trở vào, liên tục tự nói với bản thân không nên tính toán với kẻ đần độn, dù sao kẻ đần độn cũng biết nghe lời.

Hắn ta cố gắng dịu giọng: “Nhân lúc bây giờ còn có thể cứu vãn, tôi sẽ lập tức liên hệ với phía truyền thông giúp cậu, cậu giải thích rõ ràng tình huống lúc đó, nội dung chính là bản thân uống rượu ở tiệc tối, khá kích động, nên nói chuyện không chú ý. Nhớ kỹ, cố gắng ôm đồm việc vào trên người mình, tỏ ra càng tự trách càng áy náy, lại càng có thể khiến người ta thông cảm. Như vậy, cho dù cậu có sai thật, fan cũng sẽ cảm thấy có thể tha thứ cho cậu, ngược lại là nhóm người Từ Lạc Dương bọn họ quá hẹp hòi. Hơn nữa cậu bị người ta đánh bị thương, hoàn toàn là người bị hại, cho nên ——”

“Tôi từ chối.” Thạch Nguyên Hạo hất cằm nhìn Ngô Tất, rõ ràng không muốn phối hợp.

“Đm, cmn cậu cánh cứng rồi đúng không? Cậu nghĩ giờ cậu đang làm gì?”

Thạch Nguyên Hạo mạnh miệng: “Tôi sẽ dựa vào năng lực của mình để tự trút cơn giận này!”

Ngô Tất hít sâu một hơi, giọng điệu coi thường: “Vậy nên thủ đoạn báo thù của cậu, là dẫn theo phóng viên báo lá cải đi quay mấy cái video lung tung này, sau đó mua tài khoản VIP mua tin tức mua thủy quân hả?”

“Lung tung?” Thạch Nguyên Hạo giống như bị chọc giận: “Anh cứ nhìn đi, dựa vào những video này, tôi có thể làm cho Thích Trường An và Từ Lạc Dương mất hết danh tiếng, cút khỏi showbiz!”

Ngô Tất chẳng muốn nói thêm gì nữa, hắn ta cười khẩy: “Được, để tôi xem, cậu sẽ bị chỉnh mất hết danh tiếng, cút khỏi showbiz như thế nào.” Nói xong, xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Thạch Nguyên Hạo ngồi trên giường bệnh, ánh mắt hung ác, hô hấp dồn dập, cuối cùng hắn hất tay, trực tiếp ném giá treo kim trên sàn nhà, phát ra một tiếng “ầm” thật vang.

Sau khi hai đề tài “Thích Trường An đánh người” và “Từ Lạc Dương quy tắc ngầm” treo trên bảng hotsearch tròn hai tiếng, một đoạn video từ camera giám sát được tung ra.

Video đó vừa hoàn chỉnh vừa chứng tỏ, Thạch Nguyên Hạo dẫn theo năm phóng viên tới bãi đậu xe, bảo bọn họ chia nhau tìm chỗ trốn đi. Khoảng năm phút sau, cửa thang máy mở ra, ba người Từ Lạc Dương từ trong thang máy đi ra, đồng thời, Thạch Nguyên Hạo một mình đi tới.

Sau đó, có thể nhìn thấy rõ ràng Từ Lạc Dương kéo Thích Trường An một cái, ba người tiếp tục đi về phía trước, không thèm quay đầu nhìn Thạch Nguyên Hạo. Rồi qua chừng mười giây, Từ Lạc Dương bỗng nhiên dừng bước, quay người sang.

Video kết thúc khi Thạch Nguyên Hạo té trên mặt đất, Thích Trường An lấy thứ gì đó chùi chùi tay, sau đó quay người đi tới ôm lấy Từ Lạc Dương.

Rất nhanh, đoạn video này đã được share đi rất nhiều, tình hình bắt đầu thay đổi. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Thạch Nguyên Hạo rõ ràng là có âm mưu khiêu khích, Từ Lạc Dương lúc đầu không thèm phản ứng, nhưng vì một nguyên nhân nào đó —— rất có thể Thạch Nguyên Hạo nói gì đó, Từ Lạc Dương mới dừng lại. Mà Thích Trường An lại thay Từ Lạc Dương ra tay.

Mới đầu, đống bình luận vẫn còn tương đối nghiêm túc, chủ yếu là thảo luận tin tức để lộ ra trong video giám sát, mọi người đều đoán xem, rốt cục Thạch Nguyên Hạo nói gì, mới khiến cho thái độ Từ Lạc Dương từ “Tránh phiền phức” đổi thành “Giao chiến chính diện”.

Nhưng dần dần, đề tài các bình luận liền hoàn toàn thay đổi.

“—— A a a mới đầu gái già này sợ kéo thêm anti cho Cổ Thành cp nên vẫn luôn kìm nén, giờ video giám sát được tung ra, Thạch Nguyên Hạo chắc chắn không vô tội, nhưng mà ai tới nói cho mị biết, a a a một màn sau cùng là chuyện gì xảy ra vậy!!!”

“—— Thích tiên sinh của mị thật là Jack Sue, vì lam nhan mà nổi giận, sau khi đánh người, chùi sạch tay rồi mới tới ôm Lạc Dương! [máu mũi.jpg]”

“—— Ôm ôm ôm ôm ôm ôm ôm ôm rồi!”

“—— Không nói thêm gì nữa, đẩy Cổ Thành đến suốt đời!”

Sự việc đi đến lúc này, đã có người đầu tiên lật ngược vấn đề —— Thạch Nguyên Hạo cũng chẳng vô tội như cách mà hắn biểu hiện ra, còn Thích Trường An ra tay đánh người, cũng là chuyện xảy ra có nguyên nhân. Có không ít fan đã mô phỏng ra cảnh tượng và cuộc nói chuyện lúc đó, thử phân tích động cơ khiến Từ Lạc Dương bỗng nhiên tức giận, Thích Trường An trực tiếp ra tay.

Đương nhiên, mới đầu là Trịnh Đông ra tay dẫn dắt bình luận.

Đến ba giờ sáng, nhóm người trong phòng đang cùng nhau ăn khuya. Lư Địch gặm liên tục ba cái đùi gà, uống một hơi hết ly nước trái cây, hỏi Trịnh Đông: “Anh Trịnh, chúng ta có cần thả tin tức tiếp không?”

“Không cần.” Trịnh Đông uống hết ly cà phê thứ tư trong đêm nay, day day thái dương: “Giải tán đi, nhanh đi ngủ, sáng sớm mai còn phải vất vả thêm một chút, tranh thủ lúc bảy rưỡi, tung bản ghi âm ra ngoài. Gần như vừa vặn là thời gian mà dân đi làm đang ở trên tàu điện ngầm, học sinh thì đang trên đường đi học.” Anh để ly xuống, cười nói: “Xong việc này, bảo Lạc Dương phát tiền thưởng cho mọi người.”

Đợi người đi hết, Trịnh Đông nhìn Lư Địch ngồi yên không nhúc nhích nói: “Địch Tử, chú không đi ngủ hả?”

Lư Địch hỏi ngược lại: “Anh Trịnh không đi à?”

“Ừm, tối nay anh ở tạm đây, chưa tới cuối cùng, chẳng ai biết liệu có xảy ra rủi ro gì hay không.” Trịnh Đông liếc nhìn số liệu hiển thị trên màn hình máy tính: “Giờ vẫn chưa có hành động gì, coi bộ Ngô Tất đã vứt bỏ Thạch Nguyên Hạo rồi.” Ngón tay anh gõ gõ mặt bàn: “Nhưng mà đây đúng là phong cách của hắn ta, từ trước đến giờ Ngô Tất chỉ thích những nghệ sĩ biết nghe lời.”

Không nghe lời, đương nhiên cũng chỉ có thể vứt bỏ.

Lư Địch tiếp tục gặm bắp ngô, hàm hồ nói chuyện: “Vậy em cũng ở tạm đây một buổi tối, có thể cùng anh thay phiên nhau nhìn số liệu.”

Trịnh Đông gật đầu cười nói: “Vậy được, anh Trịnh của chú đúng là không còn trẻ nữa, tinh thần và thể lực hơi yếu.”

Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng điện lưu hơi nhẹ, thỉnh thoảng sẽ có tiếng chuông tin nhắn báo số liệu vang lên. Gặm xong ba cái bắp ngô, Lư Địch tìm đề tài để nói chuyện: “Anh Trịnh, ban nãy anh nói Ngô Tất thích nghệ sĩ nghe lời, nhưng mà nhìn Thạch Nguyên Hạo, cũng chẳng nghe lời mấy nha.”

Trịnh Đông không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại: “Dưới cái nhìn của chú, Thạch Nguyên Hạo là người như thế nào?”

“Vẻ ngoài không tệ, diễn xuất bình thường không tính là quá nát, có chút kích động, nói chuyện với người khác không khách sáo lắm, cũng không biết xem xét tình huống, rất dễ đắc tội với người khác.”

“Đúng là vậy, nhưng chú có nhận ra không, nhân khí của cậu ta cũng không tệ.”

Ngẩn người, Lư Địch nhớ lại: “Hình như đúng là như vậy, cho dù video giám sát bị tung ra, vẫn còn rất nhiều fan nói chuyện giùm hắn. Nói Thạch Nguyên Hạo của tụi tui vẫn luôn như vậy, tính cách quá ngay thẳng, không biết nói chuyện, nên mới không cẩn thận đắc tội Thích tiên sinh và Lạc Dương, mong Thích tiên sinh và Lạc Dương tha thứ cho cậu ấy.”

“Thông minh lắm.” Trịnh Đông cố ý chỉ bảo cho cậu: “Đây chính là lý do mà muốn ở trong showbiz thì phải xây dựng hình tượng. Chú xem đi, bởi vì hình tượng của Thạch Nguyên Hạo là “ngay thẳng, EQ thấp”, vậy nên cho dù cậu ta có chọc giận đắc tội người khác, lý do cũng rất đầy đủ —— Tôi EQ thấp không biết nói chuyện đó! Nếu như anh giận tôi thật, thì chính là anh lòng dạ hẹp hòi, không phóng khoáng.”

Lư Địch gật đầu liên tục: “Áp bức đạo đức.”

(Áp bức đạo đức: từ này chỉ việc mọi người dùng danh nghĩa đạo đức, dùng yêu cầu tiêu chuẩn quá cao hoặc thậm chí phi thực tế để ức hiếp hoặc công kích người khác.)

“Chú lại nhìn Thạch Nguyên Hạo đi, tuy rằng nói chuyện ngay thẳng không có đầu óc, nhưng thực ra cậu ta tham gia vào các chương trình giải trí, những chuyện kiểu như EQ thấp này, chính là chỉ cần dùng vài hành động nhỏ là đã hiểu rõ, cái này nghĩa là chuyện tôi nói, cậu ta phải nghe lời.” Thấy Lư Địch gật đầu, Trịnh Đông nói tiếp: “Ngô Tất vẽ một vòng tròn cho cậu ta, bảo cậu ta nói thế nào thì làm thế ấy, Thạch Nguyên Hạo phải làm theo những yêu cầu đó. Chính cậu ta cũng biết, bây giờ nhân khí đều là do Ngô Tất giúp cậu ta tích góp, vậy nên cậu ta không thể không nghe lời Ngô Tất.”

Lư Địch thông suốt: “Nhưng bản thân cậu ta tính cách kích động nóng nảy, lần này liều lĩnh gây chuyện, một phần lớn, là khiêu khích quyền uy của quản lý cậu ta ư? Hoặc là nói, tranh giành quyền lên tiếng của bản thân mình, không muốn vẫn luôn bị quản lý đè ép, làm một con rối bị thao túng ư?”

“Ừ, thông minh! Xem ra chú ăn nhiều bắp ngô như vậy cũng vẫn rất có ích.”Trịnh Đông lại bật cười, lần nữa dựa vào ghế: “Nhưng Thạch Nguyên Hạo không nghĩ rõ ràng hai vấn đề, một là IQ của cậu ta không đủ để cậu ta khiêu khích quản lý của mình, Ngô Tất nhất quyết nghiền ép cậu ta, được không? Thứ hai là, chọn Thích Trường An và Từ Lạc Dương giúp cậu ta hoàn thành mục đích, từ lúc vừa bắt đầu đã chọn sai rồi.”

Tám giờ sáng hôm sau, #ghi_âm_bãi_đậu_xe# trực tiếp thay thế đề tài lúc trước, trở thành top 1 hotsearch, độ hot trực tiếp nổ tung. Mà trên diễn đàn Hải Giác, topic bình luận gần như chất cao đến tận trời.

“—— Cố ý dẫn theo phóng viên trốn đi, sau đó mở miệng khiêu khích, một lần không được, lại công kích và nói xấu ba mẹ đã mất của đối phương để đạt được mục đích của mình, xin Thạch Nguyên Hạo trước khi học đóng phim, thì nên một lần nữa học cách làm người đi!”

“—— Đạo diễn Từ Quần Thanh ngủ với nhiều diễn viên nữ? Lâm Tri Ý vượt quá giới hạn với nghệ sĩ nam? Không rõ ai là cha Từ Lạc Dương ư? Đúng là cống rãnh còn sạch sẽ hơn miệng của cậu!”

“—— Tức quá đi! Lâm Tri Ý là nữ thần của tui, đạo diễn Từ thật sự là một đạo diễn vô cùng xuất sắc, tức đến khóc luôn! Anti Thạch Nguyên Hạo suốt đời! Đau lòng Từ Lạc Dương, ba mẹ đã mất lâu như vậy rồi, bây giờ còn bị người cặn bã như thế chọc vào vết thương! Là tui thì tui cũng đánh! Ra sức mà đánh!”

Tiết Huỳnh ngáp một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm máy tính hiện ra tơ máu: “Anh Trịnh, không cần chúng ta dẫn dắt, tình hình bình luận đã hoàn toàn ngã về phía chúng ta rồi.” Cô nói xong, cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Vất vả rồi.” Trịnh Đông nhìn đề tài “Thạch Nguyên Hạo cút khỏi showbiz” la liệt comment trên màn hình, cũng chẳng có chút đồng tình nào —— chỉ cần thiếu thận trọng một chút, bị mắng chửi đòi cút khỏi giới showbiz, có thể đã là Từ Lạc Dương.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt anh lạnh nhạt, dặn dò Lư Địch: “Liên hệ với Lương Khưu, nói có thể hành động rồi.”

Nửa giờ sau, một đạo diễn nổi tiếng quốc tế đã nửa ở ẩn, ở trên weibo không thường xuyên update post một đoạn văn.

“Năm đó, Lâm Tri Ý bị bệnh mà chết, Từ Quần Thanh chẳng bao lâu sau cũng bị bệnh liệt giường. Tôi tới thăm ông ấy, ông ấy nói rằng, Tri Ý đi rồi, ông ấy giờ chỉ là một ông chồng mất vợ bình thường, không có linh cảm và tài trí để quay phim nữa, khát khao duy nhất của ông ấy, chính là sớm ngày đi theo người vợ đã mất của mình.

Hai người đó tình cảm thắm thiết, có thể so với núi sông. Mà Từ Quần Thanh là đạo diễn đã cống hiến rất nhiều cho sự nghiệp điện ảnh của Trung Quốc, cái này cả thế giới đều biết, mỗi một quyển sách lịch sử phim ảnh cận đại, chắc chắn đều có tên của ông ấy. Sáng nay nghe thấy đoạn ghi âm này, lòng tràn đầy phẫn uất: thằng nhãi ranh mày dám!”

Sau đó, đoạn văn này được vô số đạo diễn, biên kịch nổi tiếng share, sự việc liên tục được đẩy lên, từ ác ý nhục mạ nghệ sĩ nhân phẩm thấp kém, đã biến thành nhục mạ nghệ thuật gia điện ảnh đã mất.

Fan của Từ Lạc Dương đến dưới cái weibo mới nhất của Thạch Nguyên Hạo, đội hình ngay ngắn, giọng điệu uyển chuyển: tụi tui donate tiền mua băng chuyền cho cậu, chở cậu ra khỏi showbiz, được không?

————

Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:

Ba mẹ, hai người lúc nào mới có thể tới báo mộng cho con? Náo Náo thật sự rất nhớ hai người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.