Tôi cầm lệnh bài trong tay, bước thật nhanh về hướng khi nãy tôi đi đến. Đường Cảnh chưa chết… quan cai thành nói anh chưa chết… chưa có chết…
Tôi vừa mừng vừa sợ, trong lòng lại có hàng ngàn câu hỏi được đặt ra. Lúc này tôi rối lắm, chỉ muốn mau mau quay trở về dương gian càng nhanh càng tốt mà thôi.
Đi đến cửa thành đầu tiên, sau khi qua thành, tôi đi theo con đường mòn đến cánh đồng xanh mát. Thầy Hồng có dặn, lúc quay trở về, chỉ cần đến điểm xuất phát rồi lắc lệnh bài trong tay là được. Từ chỗ này cách chỗ đó không còn xa nữa, lệnh bài trong tay cũng chưa bị run lên lần nào, chắc chắn là sẽ kịp.
Tôi bước vội từng bước, đột nhiên phía sau lưng vang lên tiếng hét âm lãnh đầy oán hận.
– Kiều… A Kiều… đứng lại!
Theo thói quen tôi dừng chân định hình, người sau lưng gọi tên Kiều… mà tôi tên Tâm… không liên quan đến tôi. Đi tiếp.
Phía sau lưng, giọng kia vẫn vang vọng:
– A Kiều… ngươi đứng lại!
Người phía sau vẫn kêu, tôi vẫn cứ đi, thầy Hồng không cho tôi nói chuyện với âm hồn ở dưới âm phủ. Thầy bảo ai kêu ai nói gì cứ mặc họ, tôi chỉ cần đi, đi và đi là được rồi.
Đột nhiên có bàn tay chộp lấy vai của tôi, giọng đầy oán giận:
– Ta gọi ngươi mà ngươi còn không nghe, tiện tỳ.
Lần này tôi mới quay mặt lại nhìn thì ôi… quỷ… quỷ!
Tôi hô lên mấy tiếng kinh hoàng, tay chân cũng run lập cập.
– Quỷ… quỷ…!
Trước mặt tôi, một oan hồn mặc đồ màu đỏ của tân nương, tóc xõa dài đến eo, gương mặt trắng bạch với đôi môi đầy máu. Hốc mắt oan hồn sâu hoắc, cứ như là tròng mắt bị ai đấm cho thụt hết vào trong. Mặt thì trắng, mà bọng mắt lại xanh đen… trong quỷ dị đáng sợ vô cùng.
Tôi sợ tới mức hai chân gần như muốn thuỵ xuống tại chỗ, cảm giác sợ hãi không giấu đi được một chút nào. Tôi nhìn oan hồn trước mặt, oan hồn cũng nhìn tôi chằm chằm, giống như kiểu đã hận tôi từ đời nào kiếp nào vậy đấy. Chợt, tôi sựt nhớ đến giấc mơ mai tôi đã từng gặp, người mà gọi tôi là muội muội ở góc cây gòn… chính là oan hồn ở trước mặt tôi đây.
Tôi nhìn oan hồn, oan hồn nhìn lại tôi, bên tai nghe văng vẳng giọng đầy ai oán của oan hồn trước mặt:
– Ở trên dương gian, ta không làm gì được ngươi… nhưng ở dưới âm ti này… ngươi gặp được ta, coi như số ngươi đã tận…Haha, đi thiếp xuống âm phủ tìm phu quân sao? Haha… haha…
Giọng cười ma mãnh, ghê rợn, oan hồn kia một lần nữa lại trừng mắt nhìn tôi:
– Tốt nhất là ngươi ở luôn dưới này đi… haha… đến đây bầu bạn với tỷ tỷ này hảo muội muội…
Tôi bị oan hồn giữ chặt, oan hồn kia dùng mấy đầu móng tay nhọn hoắt đen xì bấm thật sâu vào da thịt tôi. Lớp vải thun mỏng manh trên áo tôi không thể ngăn được mấy cái móng vuốt đáng sợ đó. Tôi đau tới điếng người, tôi mếu máo:
– Tôi và cô có quen biết gì nhau đâu, cô mau thả tôi ra để tôi về lại dương gian… tôi xin cô. Nếu cô cần gì… cô nói với tôi, khi về trên đấy, tôi nhất định sẽ thực hiện dùm cho cô.
Oan hồn kia phá lên cười, nữ hồn nhìn tôi rồi nghiến răng ken két đầy tức giận:
– A Kiều… ngươi lại đóng kịch cho ta xem sao? Lúc ta còn sống, ngươi nói ngươi không thương chàng… ngươi không thương chàng nhưng lại đồng ý với phụ thân gả cho chàng làm chính thê. Ngươi biết ta thương chàng, ngươi cũng biết chàng si mê ngươi… mà ngươi lại làm chuyện có lỗi với ta như vậy. Ngươi nói đi, ngươi muốn cái ghế thế tử phi đến như vậy sao? Ngươi nói đi!
Cái quái gì vậy? Tôi kiếp trước là tiu ét đê cướp chồng người khác à? Có nhầm không vậy?
Tôi lắc đầu, gần như van xin:
– Cô nói gì tôi không hiểu, tôi không phải A Kiều, tôi tên Tâm. Chắc là cô nhầm người rồi… tôi không biết cũng không nhớ gì về kiếp trước hết. Cô tha cho tôi đi, tha cho tôi đi.
Oan hồn bay sát đến mặt tôi, nụ cười đầy máu khiến tôi sợ đến run rẩy.
– Ngươi nói ngươi không phải là A Kiều… Haha… Mà phải rồi, ngươi được đầu thai thì nhớ làm sao được chuyện của kiếp trước…
Thấy nữ hồn hiểu ra được vấn đề, tôi liền ra sức phụ họa:
– Đúng rồi… đúng rồi đó. Tôi không nhớ… tôi làm sao nhớ được cái gì… cô… cô tha cho tôi đi…
Oan hồn kia cười ranh mãnh:
– Tha? Haha… khó khăn lắm ta mới tóm được ngươi… ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng tha cho ngươi như vậy sao?
Nói rồi, oan hồn túm lấy tôi, lệnh bài trong tay tôi cũng bắt đầu run lên từng đợt. Tôi rất muốn bùng ra chạy nhưng cơ thể lại không cựa quậy được. Tôi loay hoay trong sợ hãi, miệng mếu máo kêu tha mạng nhưng nữ hồn vẫn trước sau như một giữ chặt lấy vai tôi. Nữ oan hồn cười đầy thích thú, cô ta cất giọng băng lãnh:
– Ở đây với ta, ta từ từ kể cho ngươi nghe chuyện kiếp trước của ta và ngươi. Ngươi đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không làm hại ngươi đâu… chàng thương ngươi như vậy… ta đây cũng không dám hại ngươi… Haha… haha…
Vừa nói oan hồn vừa bóp chặt cổ tôi, vai thì bị bấm, cổ thì bị siết, trong một đoạn thời gian ngắn, tôi đau đến mức gần như chết đi sống lại. Lệnh bài trong tay tôi càng lúc rung càng mạnh, như muốn báo hiệu cho tôi biết là thời gian của tôi sắp hết. Đâu đó trong không trung rộng lớn vang lên tiếng cảnh báo của thầy Hồng:
– Về thôi… mau về thôi!
Tôi cố sức muốn chạy đi nhưng oan hồn lại nhất định không cho tôi nhích bước chân dù là nửa bước. Chẳng hiểu sao khi xuống âm ti, cơ thể tôi gần như không có chút sức mạnh nào cả. Đứng trước oan hồn đầy mạnh mẽ này, tôi như con kiến nhỏ bị con voi giẫm đạp lên vậy. Vừa đau đớn, vừa sợ hãi cũng vừa tuyệt vọng vô cùng.
– Haha… ngươi theo ta đi muội muội… chẳng phải ngươi cũng muốn tỷ muội ta chung sống thuận hòa sao? Haha…
Lệnh bài trong tay rung lắc không ngừng, thời gian một nén nhang cháy của tôi chắc chắn là không còn nhiều nữa. Chợt, tôi nhớ đến cái túi gấm đỏ của ông nội đã cho, miệng tôi chợt hét lên:
– Đường Cẩn, mở túi xách lấy túi gấm đỏ ra cho chị… túi gấm đỏ…
Oan hồn kia đang hăng máu muốn bóp chết tôi nên đâu còn tâm trí để ý xem tôi nói gì. Tôi thì bám víu vào hy vọng cuối cùng rồi gào thét lên mong là Đường Cẩn sẽ nhanh tay cứu mạng tôi.
Một giây… hai giây… trong tay tôi đột nhiên xuất hiện một túi gấm đỏ. Trong lòng tôi mừng như vớ được vật báu, tôi vội mở túi gấm ra rồi xem xem bên trong là cái gì.
Tay sờ được một mảnh lạnh lạnh hình tròn, tôi đưa lên xem thì thấy là một miếng ngọc bội có màu đỏ như màu máu. Thật sự, tôi cũng không biết miếng ngọc bội này có tác dụng thế nào nhưng lúc này không phải là lúc nghi ngờ, cứ thử trước đã.
Tôi đưa ngọc bội đến trước mặt oan hồn, oan hồn kia vừa thấy mảnh ngọc bội liền trợn mắt há hốc mồm đầy máu. Oan hồn kia lùi lại vài bước, miếng ngọc bội trong tay tôi cũng tỏa ánh sáng dần dần như phát quang.
Biết là nữ hồn kia sợ ngọc bội này, tôi liền thừa cơ hội chạy thụt lùi về lại vị trí mà tôi được thầy Hồng đưa xuống. Oan hồn kia vừa giận dữ vừa hoảng loạn nhìn tôi cao chạy xa bay, trước lúc tôi được đưa trở về dương gian, tôi có nghe oan hồn kia hét lên một tiếng đầy oán hận:
– Nếu không phải vì A Kiều ngươi gieo lời nguyền… thì A Tử ta đã không phải làm quỷ ở dưới âm ti hiu quạnh này… A Kiều… ta hận ngươi!
Ánh sáng trước mặt dần dần chuyển thành màu đen, cơ thể tôi được một lực nâng lên rồi bay bổng trong không trung rộng lớn. Chẳng hiểu sao, khi nhìn thấy vẻ ai oán của nữ oan hồn, lòng tôi lại khó chịu như ai cào ai xé. Kiếp này… tôi có nhớ gì về chuyện của kiếp trước nữa đâu!
_______