Ngày Yêu Anh - Hàng Năm Thì Giờ

Chương 6




Năm thứ năm, năm tháng đốt tình

Lời tựa:

Thế nhưng, yêu cậu cứ yêu, khổ thì cứ khổ, trên thế giới này luôn có một cô gái như thế, được chiều thì kiêu, cũng có những người sẽ yên lặng ngóng nhìn. Mặc dù cô không quan tâm tình yêu trong mắt người khác, nhưng cô biết rõ mình muốn gì, cho nên cho tới nay chưa từng mê man khổ sở.

... Trong các câu chuyện cổ tích vẫn hay nói, từ đó về sau, họ sống bên nhau hạnh phúc, hạnh phúc bao lâu thì không nói tới. Công chúa Bạch Tuyết trong vũ hội cũng chỉ nhảy được ba năm. Ba năm sau thì sẽ ra sao? Không ai hay biết. Gia Nam, từ tối nay trở đi, mình sẽ là công chúa Bạch Tuyết của cậu, ba năm cao trung, cậu và mình đều có tương lai riêng, ai còn có thể nhớ đến giai điệu này...

Rất nhanh họ đã quen nhau, lúc Ôn Thiến từ Miễn Hoa tới đưa áo quần cho Hạ Sùng Ngu là đã một tuần sau, khi đó Hạ Sùng Ngu đang ở trong kí túc xá, vừa mở cửa ra thấy cô nhàn nhã quá nên kéo người tới nhà ăn. Vẫn là vị trí lần đó, Vệ Gia Nam gọi ba ly sữa, lần này Ôn Thiến nói ngọt quá, ê răng, ăn không tiêu, cho nên đưa hết cho Hạ Sùng Ngu giải quyết. Uống xong một bát sữa lớn, lúc uống chén thứ hai, Vệ Gia Nam thực sự không nhịn được, nhìn chằm chằm cô nói: "Có ngấy lắm không, mình mua cho cậu bát canh nhé? "A, không phải A Ngu thích ăn ngọt sao?" Ôn Thiến ngẩng đầu lên nói.

"Đúng thế, mình thích ăn ngọt." Cô vội vàng phụ họa. "Vậy cũng không thể ăn nhiều như thế được, ai mà chịu nổi?" Cậu cau mày, vẻ mặt như đang cực khổ chịu đựng cái vị ngọt đó rồi đoạt lấy cái chén trong tay Hạ Sùng Ngu, "Không muốn uống thì đừng uống, mặc dù không nên lãng phí thức ăn nhưng cũng không thể ép buộc mình vậy được". "Kỳ lạ, cậu cũng đâu phải A Ngu, làm sao biết người ta không uống được?" Ôn Thiến mở to mắt phản bác.

"Không có việc gì đâu, không sao hết, mình thích uống, thật." Hạ Sùng Ngu vội vã cắt ngang đoạn tranh luận của họ, cầm lại cái ly hút hai ngụm. Hai người kia tiếp tục liếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào nữa. "Mình đi nhà vệ sinh một lát." Giải quyết xong hai ly sữa lớn, cô lao vào phòng vệ sinh, nói thật, sữa này ngọt chết người, cô sắp nôn mất thôi. Đưa lưng về phía hai người ngồi, mặt cô nhăn thành một nhúm.

Lúc rửa tay ở bồn rửa tay, cô lấy tay hứng chút nước ấm cho vào miệng súc, ngay cả mùi nước cũng trở nên ngọt lịm, ngọt đến phát khổ. Cô sợ mình sẽ nôn hết mấy đồ vừa ăn mất. Vừa lắc đầu mắng mình ngu vừa liều mình súc miệng. Ở bên bồn rửa tay khác có một nữ sinh đang nôn thốc nôn tháo, Hạ Sùng ngu nghi ngờ nhìn sang, thấy cô ấy cũng mặc đồng phục học sinh như mình, thương cảm lấy chiếc khăn tay trong váy đưa sang, "Này, cậu lau đi, dạ dày không khỏe à?" "Không." Nữ sinh kia nhìn cô một cái, thấy bên môi cô dính đầy nước thì cười khẽ: "Cậu cũng thế mà, còn nói mình".

"Hả?" Hạ Sùng Ngu ngây ngốc há miệng. "Muốn ăn lại sợ béo đúng không." Cô gái ấy không nhận khăn tay của cô, lấy một tờ giấy trong hộp lau tay một lúc rồi đi mất. Khi Hạ Sùng Ngu trở về chỗ ngồi, Vệ Gia Nam đã gọi một bát canh nóng đặt trước mặt cô, "Uống hai chén có ngấy không? Uống đồ nóng này đi".

Giọng cậu ấy như có phần trách móc, cô chỉ cười cho xong việc, "Mình ít khi ăn nhiều đồ ngọt như thế, rất đã nghiền mà". "Ăn không nổi thì thôi, sợ lãng phí làm gì, giờ con gái có ai như cậu không, người nào cũng sợ béo, có người còn hận không thể ăn một trái cà chua qua ngày nữa kìa". "Cậu nói mình à?" Ôn Thiến chau mày hỏi.

"Mình có chỉ ai à." Cậu ấy thẳng thừng. "Gian xảo". Ôn Thiến nhỏ giọng nói một câu, cúi đầu thổi thổi chén canh. Một lát sau, cô ấy lại nói: "Cuối tháng trường các cậu có tổ chức tiệc đấy, các cậu có biết không?"

Vệ Gia Nam và Hạ Sùng Ngu cùng đồng thanh: "Không biết." "Các cậu..." Ôn Thiến bất đắc dĩ nhìn họ, "Các cậu không phải học sinh Hạnh Trí à? Hạnh Trí đạt trường học trọng điểm cấp Quốc gia, có một đoàn đến nghiệm thu. Giờ trường đang chuẩn bị tiệc tối, chứ đâu như Miễn Hoa, đúng là điên rồi, cứ hết phụ đạo này tới phụ đạo khác". Hạ Sùng Ngu và Vệ Gia Nam cùng nhìn nhau, Hạ Sùng Ngu nghi ngờ nói: "Nhưng mà ở Hạnh Trí không có chút động tĩnh gì".

Ôn Thiến giật mình nhìn họ: "Thật hay giả thế? Mục đính chính của đoạn nghiệm thu là tới trường các cậu mà". "Có lẽ hai ngày nữa sẽ tuyên bố đấy." Vệ Gia Nam nói, "Mình trong hội học sinh mà, không thể không biết được." "Cậu chắc là người đầu tiên biết đấy, cậu biết danh sách thành viên của đoàn nghiệm thu không? Trong đó có mẹ cậu mà".

"Thế à, nói thế thì tháng sau bà về nhà rồi." Đối với những câu Ôn Thiến nói,Vệ Gia Nam có vẻ khá tự nhiên. "Cậu không biết sao?" "Đã nửa năm bà không về nhà rồi, điện thoại cũng không gọi, sao mình biết được."

"Thế bà ngoại cậu thì sao?" Ôn Thiến vội vã hỏi. "Nửa đêm tuần trước bà phát bệnh, đi bệnh viện cấp cứu, giờ còn đang nằm viện đấy." "Thế sao được, giờ cậu ở trọ trong trường, không thể giống như trước đây, làm sao mà chăm sóc bà?"

"Đành phải mời một hộ lý giúp, nhưng lại sắp nghỉ rồi, các công ty môi giới không chọn được người nào khá hơn. Bà nội mình tính tình hơi khó, đồ ăn hộ lý nấu lại không hợp khẩu vị của bà, giờ bà muốn ăn ớt xanh chua ngọt, nhưng mình làm bà lại không thích ăn". "Thật phiền quá." Ôn Thiến nói, cúi đầu cắn một miếng hamburger. Hạ Sùng Ngu nhịn không được hỏi: "Vệ Gia Nam, bà của cậu ở bệnh viện nào, nếu là ở Cổ Lăng thì cô mình là bác sĩ phụ trách đó".

Cậu sửng sốt một chút, có vẻ vui mừng nói: "Là Cổ Lăng." "Để mình nói với cô, bà cậu ở giường số mấy, chắc cô mình biết hộ lý nào được, hơn nữa cô cũng sẽ để ý tới bà hơn". "Lầu mười một phòng 602."

"Phòng đơn à?" "Ừ." Hạ Sùng Ngu ghi vào vở ghi chú rồi ngẩng đầu cười cười, "Được, mình nhớ rồi."

"Cám ơn cậu nhé." "Đừng khách sáo mà." "Gia Nam cậu thiếu người ta một khoản lớn đấy, nhất định phải mời người ta một bữa ngon nhé." Ôn Thiến nói đùa.

"Vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!" Ba người tiếp tục cười đùa nói chuyện, tranh thủ ăn hết thức ăn. Hạ Sùng Ngu vội gọi điện thoại cho cô, cô nói sẽ đặc biệt lưu ý, còn nói từ lầu mười trở lên đều là người chính phủ, lãnh đạo và người nhà, bệnh viện cũng có dặn dò rồi, cho nên cháu cứ yên tâm.

Thứ bảy dậy sớm, cô đi chợ mua ớt xanh mềm, về rửa làm đồ trộn, vì người trong nhà cũng thích ăn, cho nên ba mẹ cũng hay nói cô làm, nhiều năm qua, ớt xanh chua ngọt cô làm những người ăn xong đều khen không dứt miệng. Mặc dù bệnh viện Cổ Lăng ở rất xa nhưng không cần chuyển xe là có thể đi thẳng tới. Là bệnh viện tiên tiến nhất trong thành phố, địa thế cao, không khí tốt, người qua lại cũng đông như trung tâm thành phố, cô không cần tốn sức có thể tìm được khu nội trú lầu 11 phòng 602, sau khi gõ cửa, bên trong có một giọng nữ rất nghiêm nói: "Vào đi". Trong phòng bệnh khá sạch sẽ, có mùi của nước khử trùng, trên đầu giường là một bình hoa, hoa vẫn mới, giấy gói còn chưa gỡ xuống. Bà cụ tựa vào đầu giường đọc sách, thấy cô thì hòa nhã hơn một chút: "Cháu tìm ai, cô bé?"

"Bà là bà ngoại của Vệ Gia Nam ạ?" Bà gỡ kính mắt ra, "Đúng vậy, là bà, cháu là... " "Cháu là bạn cùng lớp của cậu ấy, tên là kêu Hạ Sùng Ngu ạ." Cô nhẹ nhàng đi tới, "Cô cháu là bác sĩ ở đây ạ, nãy cháu mang cho cô ít đồ nên tranh thủ sang thăm bà ạ".

"Tiểu Hạ à, đến ngồi đi." Bà cụ hứng thú quan sát cô bé dịu dàng với hai bên tóc bím, Hạ Sùng Ngu đặt bình thủy trên đầu giường, nói: "Nghe Vệ Gia Nam nói, bà thích ăn ớt xanh chua ngọt ạ." "Đúng vậy, người thành phố này đều thích ăn, giờ ít người ăn món đó nữa". Bà Vệ gập sách lại, "Ông ngoại Gia Nam và bà rất thích ăn, mẹ nó với cậu nó lại không ăn".

Hạ Sùng Ngu mở nắp bình ra, rút một đôi đũa: "Cháu cũng thích ăn, bà nếm thử một miếng xem?" "Được." Bà Vệ vui vẻ nhận đũa ăn một miếng. "Ừm". Nhai nhai. "Vị đậm, nước nhiều, non! Cô bé này, lâu rồi bà chưa ăn món ớt xanh ngon như thế đấy, cháu không biết bà nhớ vị nó thế nào đâu, cháu có việc gì gấp không? Không thì ngồi nói chuyện với bà một lúc". "Cháu không có việc gì ạ, chỉ mang chút đồ cho cô thôi".

"Được, cởi áo khoác đi, ở đây có hệ thống sưởi". "Dạ ". Cô cởi áo khoác ngoài, bên trong là đồng phục học sinh, Hạ Sùng Ngu ngồi xuống ghế bên giường, hai tay đặt trên đầu gối. "Ăn quýt đi." Bà Vệ thuận tay cầm một quả trên giỏ trái cây đầu giường, "Mấy người kia không có việc gì thì đưa này đưa nọ, bà đâu có ăn được".

Hạ Sùng Ngu cười cười, bắt đầu bóc vỏ quýt, "Bà ơi, bà còn thích ăn gì nữa?" Lúc Vệ Gia Nam đẩy cửa bước vào, thấy cảnh này thì ngẩn người nói: "A Ngu? À, đúng rồi, cậu đi thăm cô hả?" Cô đã nói với cậu cô mình làm việc ở đây, cho nên cậu cũng đoán thế. .

"Ừ, nhân tiện đến thăm bà một chút." Cô vừa lột quýt xong, thuận tay đưa tới, Vệ Gia Nam cầm lấy rồi giật một cái ghế ngồi gần giường bệnh, "Bà ơi, hôm nay thấy thế nào?" "Người già rồi, bệnh đương nhiên sẽ nhiều hơn". Bà Vệ bỗng nhiên nghĩ tới hộp ớt xanh chua ngọt đầu giường, "Gia Nam, nếm thử ớt xanh này xem, ngon đấy".

Hạ Sùng Ngu giờ mới nhớ tới chuyện ớt xanh, cô thầm than không ổn, Vệ Gia Nam cầm lấy đũa và hộp giữ ấm, gắp một miếng. Cậu ấy không nhận ra gì chứ, nhìn cậu ăn vài miếng rồi nuốt, xong nói với bà, "Ngon ạ". Có vẻ không nghi ngờ gì, Hạ Sùng Ngu thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi cũng thở dài vì sao cậu không phát hiện. Nhưng mà cô lại tự giải thích, đều là vị như thế, đương nhiên là giống nhau, không nhận ra cũng là chuyện thường mà. Ở lâu cũng không có chuyện gì, cô cầm áo khoác lên nói: "Bà ơi, cháu về ạ, có thời gian cháu lại tới thăm bà".

"Gia Nam, mau tiễn Tiểu Hạ đi." Cậu để hộp xuống, Hạ Sùng Ngu quay đầu nhìn cậu nói: "Tạm biệt nhé." "Mình tiễn cậu ra -- cậu ngồi xe tới sao?"

"Ừ, xe buýt." "Nhà xa không?" "Cũng được."

Vệ Gia Nam cầm găng tay đưa cho cô, "Mang vào đi, trên xe lạnh như băng ấy". "Không cần đâu, ghế cuối ấm hơn." "Mang đi, găng tay của mình mà, cẩn thận nứt da."

Cô đành phải nhận lấy, mang vào trước mặt cậu, đúng là rất ấm, cậu cười, hai người đi dọc đến thang máy ở hành lang bệnh viện. "Ngày kia về trường mình mang bình thủy trả lại cho cậu". ."Được, bà còn muốn ăn gì thì cậu cứ nói, mình sẽ làm".

Vệ Gia Nam nhìn cô một lúc, có phần ngưỡng mộ: "Cậu biết nấu ăn à, lâu rồi mình chưa được ăn ớt xanh ngon thế đâu". Hạ Sùng Ngu nhịn không được cười, nói: "Ăn ngon à... Cũng không phải món gì quá phức tạp đâu, mình làm một lúc là xong thôi". Cậu nhấn vào nút đi xuống, hai người đứng hai bên cửa thang máy, nhìn nhau lại không nói lời nào.

"Cậu..." Vệ Gia Nam bỗng nhiên thốt lên, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, một đám người nối đuôi nhau rời khỏi thang máy, Hạ Sùng Ngu nhìn qua họ, thấy cậu cúi mặt trầm tư, không định nói tiếp câu vừa rồi nữa. Có lẽ chỉ là mấy câu gặp lại thông thường, cho nên cô đi vào thang máy, lễ phép nói: "Thứ hai gặp nhé." "Thứ hai gặp." Cậu cũng nói. Cửa thang máy từ từ đóng lại, bắt đầu đi xuống. Cậu thất vọng trở về phòng bệnh, bỗng nhiên cầm quyển sách của bà lên rồi hỏi: "Bà ơi, Ôn Thiến có biết làm ớt xanh chua ngọt không?"

"Thiến Nhi à?" Bà Vệ đẩy kính mắt, "Từ nhỏ con bé đã không thích ớt xanh mà. Năm bảy tuổi con còn ép nó ăn một miếng, nó khóc nửa này kìa". "Thế ạ... Thế có biết làm không?" "Không biết, gần đây không biết con bé lại bận gì, lâu không tới thăm bà già này nhỉ".

Cậu nhìn qua cửa sổ, bởi vì trong nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh lệch nên trên cửa sổ thủy tinh đọng một lớp hơi nước, nhìn xuyên qua lớp mờ mờ có thể thấy được cửa lớn ngoài bệnh viện, xe buýt tới tui... Thứ hai, Vệ Gia Nam mang bình thủy đưa cho Hạ Sùng Ngu, thuận tiện nói một tin cho cô biết. "Hội học sinh đã nhận được tin chính thức rồi, mỗi lớp phải có một tiết mục, nội dung cụ thể tự quyết định. Bọn mình đang bàn xem kịch bản chung phải thế nào giờ, giao cho cậu viết được không?"

"Mình?" Cô giật mình chỉ vào người, "Viết một kịch bản?" Cậu gật gật đầu, "Một đoạn kịch ngắn khoảng mười phút, đề tài là phản ánh cuộc sống của học sinh sau khi học xong, diễn viên thì có thể từ ba đến bảy người, nếu muốn có thể nhờ thầy cùng diễn. Nhưng thời gian chỉ có bốn ngày, sau bốn ngày phải tổng diễn thử rồi, cho nên cậu chỉ có tối đa hai ngày thôi". Trở lại chỗ ngồi, chống má, Tô Y đưa cho cô một vấn đề khó khăn rồi. Tính cô vốn chậm chạp không nói, giờ chỉ có hai ngày, hai tuần chưa chắc đã nghẹn ra được một kịch bản đâu.

Nghe nói muốn viết kịch, ba người bạn cùng phòng cũng vui vẻ ủng hộ, "Viết kịch bản à, tham khảo mấy tình tiết trong truyện tranh ấy". "Là bi kịch hay hài kịch? "Hạ Sùng Ngu, là một cơ hội tốt đấy, cậu phải thể hiện mình." Thư Văn vỗ vỗ cô.

Sau khi ba người giải tán, cô ngồi ở trước bàn, trầm tư suy nghĩ. Hình ảnh tốt đẹp của Tô Y lại hiện ra trong đầu, vì sao cô không thể nhảy ra khỏi khoanh tròn của hai người đó, bước vào thế giới rộng lớn hơn ngao du thiên địa? ! #! [email protected]%@%

Trăng lên cao, cà phê uống đến chén thứ ba. "A Ngu, không viết được thì ngủ đi, tốn sức cũng không được gì đâu." Nửa đêm Đỗ Tình tới nhà vệ sinh, mắt lờ lờ ngáp một cái, rồi đứng bên đèn khẽ giọng nói với Hạ Sùng Ngu. Viết xong câu nói cuối cùng, Hạ Sùng Ngu duỗi người hô to: "Mình viết xong rồi".

Một câu này của cô vô cùng lớn tiếng khiến cho hai người kia đang nằm trên giường cũng phải bật dậy. "Cái gì cái gì, viết xong gì?" "Cho mình xem với."

Đèn lớn không được mở, Cổ Song Vũ phải dùng đèn pin, Thư Văn và Đỗ Tình cùng chui đầu tới. Kịch bản gồm hai màn, màn đầu là bên bồn hoa trường học, một học sinh nhảy lò cò, độc thoại ba phút, cô ấy vừa từ trường M chuyển tới, thấy người ta kết bạn với nhau, tốp năm tốp ba vô cùng náo nhiệt, mình cô đơn chiếc bóng, tự nhiên lại thấy rầu. Cảnh hai là sau đó, đủ các hoạt động và thi đua làm người ta hoa mắt, có một học sinh tự tổ chức tiệc, nhưng cô lại không biết đi cùng ai, cũng lo trường học sẽ cấm đoán. Lúc này lại có người mời cô, hỏi cô đã có bạn đi cùng chưa.

Lúc kết thúc kịch bản cũng là khi vũ hội hoàn thành, vô cùng tự nhiên. "Hay quá, A Ngu, đồ xấu xa này, không uổng công bọn mình chờ mà!" Cả nhóm hoan hô xong, bỗng nhiên Thư Văn nghi ngờ hỏi: "Đúng rồi, nữ chính và nam chính sẽ chọn ai?"

Ngày đó có đoàn nghiệm thu đoàn đến, cho nên cô viết kịch bản cũng thấy lo sợ hồi hộp, đọc lại lời thoại một lần nữa, đặc biệt là phần nhân vật nữ. Hạ Sùng Ngu ngồi trong phòng học, sau khi giao kịch bản rồi thì cô cũng không biết thêm gì nữa, chuyện khác đều do hội học sinh sắp xếp. Hiệu quả diễn xuất thực vượt ra khỏi tưởng tượng của cô, thật ra cô không chú ý tới phản ứng của những người khác đang xem, cô chỉ quan tâm tới nam sinh đó, khi cậu đứng trước mặt cô gái mở lời mời, cô nghe thấy trong lòng mình cũng vang lên tiếng cười trong trẻo. Lúc trước người lạnh lùng từ chối Mặc Lăng đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cậu rồi. Các chuyên gia trong đoàn nghiệm thu đoàn đều vỗ tay nhiệt tình, còn nói cô gái kia diễn thật xuất sắc. Vũ hội tiếp sau, học sinh và giáo viên cùng nhảy múa, sau màn biểu diễn đầu, mọi người đều có vẻ rất hài lòng. Cả phòng nói chuyện vui vẻ, trên sân khấu tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Lúc này Hạ Sùng Ngu thấy Vệ Gia Nam buông tay nữ sinh kia ra, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, bước về phía cô.

"Biết khiêu vũ không?" "..." Cô vừa mới lắc đầu cậu đã nói tiếp, "Đến đây đi, bài này rất thích hợp để khiêu vũ, chỉ lắc lắc vài cái rồi xoay người thôi". Cô cởi áo áo khoác ngoài ra đặt xuống chỗ ngồi, đi theo cậu lên sân khấu.

Cậu đưa tay bên người vỗ một cái, cô cũng đưa tay về hướng ngược lại vỗ vỗ. Cậu đưa chân về trước cô sẽ lui một bước. "Cậu biết nhảy mà." Vệ Gia Nam cười nói.

"Xem trên ti vi thôi." "Cũng coi như tự học." Bài hát ngừng lại, nhạc chỉ có 5 phút nhưng lại kéo dài một ước mơ.

Trong các câu chuyện cổ tích vẫn hay nói, từ đó về sau, họ sống bên nhau hạnh phúc, hạnh phúc bao lâu thì không nói tới. Công chúa Bạch Tuyết trong vũ hội cũng chỉ nhảy được ba năm. Ba năm sau thì sẽ ra sao? Không ai hay biết. Gia Nam, từ tối nay trở đi, mình sẽ là công chúa Bạch Tuyết của cậu, ba năm cao trung, cậu và mình rồi sẽ có tương lai riêng, ai còn có thể nhớ đến giai điệu này... Hạ Sùng Ngu cầm áo khoác lên, đi ra khỏi hội trường. Ven đường có người vui vẻ nói chuyện về phản ứng của đoàn khách quý, còn nói chắc chắn sẽ thành công. Cô đi xuyên qua đám người, bước tới sân bóng, trong lòng lại nghĩ, đối mặt nhảy cùng nhau một khúc, nhưng tay lại không hề nắm. Nếu như không xảy ra ở thành phố này, ở trường học này, các nhân vật trong chuyện tình yêu hôm nay, có ai sẽ tin đây?

Thế nhưng, yêu cậu cứ yêu, khổ thì cứ khổ, trên thế giới này luôn có một cô gái như thế, được chiều thì kiêu, cũng có khi sẽ yên lặng ngóng nhìn. Mặc dù cô không quan tâm tình yêu trong mắt người khác, nhưng cô biết rõ mình muốn gì, cho nên cho tới nay chưa từng mê man khổ sở. Đoàn khách quý rời đi, các giáo viên trong trường lúc đi qua gặp Hạ Sùng Ngu thì kéo cô vào phòng làm việc, lấy một hộp kẹo cho cô ăn."Hiệu trưởng đã quyết định lưu kịch bản mà em viết lại, hằng năm kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ diễn cho học sinh xem". "Ha ha, hiệu trưởng cười đến sái cả miệng rồi." Giáo viên lịch sử duỗi người nói.

"Làm tốt lắm, tôi nói với em, sau này chuyên viết kịch bản đi, trước đó không lâu trên báo chí với ti vi có nói, hiện tại ở đài truyền hình thiếu người viết kịch bản lắm đấy!" Trong túi Hạ Sùng Ngu đều là sô-cô-la, cô về lại bàn chia cho mọi người cùng ăn. "Mình sợ béo lắm, không ăn đâu."

Thư Văn không khách khí từ chối, sau đó chỉ về phía trước nói: "Nhưng mà cậu có thể đưa cho hắn ăn, dù sao cũng có lý do". Thế là Hạ Sùng Ngu mang hộp kẹo đi theo phương hướng đó, nhìn sau lưng cậu, bên trong áo khoác là cổ áo phưởng phiu, đuôi tóc màu nhạt, cần cổ rõ ràng, còn tóc trên đỉnh đầu nữa, bởi vì cậu đang vùi đầu viết gì đó nên xương bả vải nổi lên... Cô nhẹ nhàng mở hộp đặt trước mặt cậu: 'Thầy phụ đạo mời chúng ta ăn này..." Vệ Gia Nam nhìn cô một cái, "Cậu thích đồ ngọt mà, giữ ăn đi".

"Cậu lấy hai cái đi." "Được, mình muốn... hạt có nhân hạnh nhân." Hạ Sùng Ngu chọn trong hộp sô-cô-la rồi đặt lên cuốn sách đang mở. Quyển sách này khá quen, cô thoáng liếc mắt, là Bảo thạch mặt trăng của Wilkie Collins.

Thấy cô nhìn sách, Vệ Gia Nam cười nói: "Cái này của cậu phải không?" Cậu lật đến trang tên sách, nơi đó có dòng bút máy viết : Sùng Ngu năm XX tháng X ngày XX. "Cũng không biết sao nó lại tới được tay mình." Cậu nói, "Nhưng mà mình vừa nhìn đã thích, đọc xong trả cậu được không?"

"Mình không vội, cậu cứ từ từ xem đi." Cô trở lại chỗ ngồi, nghĩ tới một ngày buổi chiều, cậu ngủ bên hồ nước ở Miễn Hoa, trên mặt cậu là quyển sách này của cô, ngay cả cô cũng thấy buồn cười. Không muốn nói với cậu, rằng ngay cả mình cũng không biết vì sao. Lại một tuần kết thúc, học sinh lên chuyến xe duy nhất về nhà cuối tuần.

Lúc ra khỏi kí túc xá là ba giờ, Hạ Sùng Ngu bất ngờ phát hiện Vệ Gia Nam đã ở nhà ga, ngồi đọc sách, trừ cặp sách ra cậu còn một đống túi bọc lớn, hình như là sách báo, cậu đã làm biên tập sách báo hơn nửa năm rồi, thành tích không hề tệ. Ở nhà ga trừ họ ra còn thưa thớt vài người, xung quanh vô cùng yên tĩnh, cô cũng không đến quấy rầy cậu, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang. Chuyến xe buýt tuyến 72 từ từ chạy tới, vừa vào trạm, cửa xe mở ra, học sinh các lớp trật tự xếp hàng lên xe.

Đến lượt cậu, cậu kẹp tờ báo dưới cánh tay, xách túi lên. Khi đó, xe buýt dùng vẫn dùng vé tháng chứ không dùng thẻ tín dụng. Thấy cậu tìm tìm, Hạ Sùng Ngu đứng phía sau bật hỏi: "Cậu tìm gì thế?" "Vé tháng của mình". Cậu cau mày nói, "Hình như để chỗ thẻ cơm rồi".

"Mình trả cho." Hạ Sùng Ngu lấy ra một mớ tiền xu ra, cầm hai đồng nhét vào thùng đầu xe, phát ra từng tiếng ting ting lanh lảnh. Vệ Gia Nam quay đầu cười nói: "Sao lại nhiều tiền xu thế, trong túi đều là tiền xu hả?" "Vì phải ngồi xe nên mới chuẩn bị, nhiều người cũng không mang tiền lẻ, có thể đổi với mình".

Hạ Sùng Ngu cho tay vào túi, tiếng leng keng lại vang lên. Sau khi họ ngồi xuống, Vệ Gia Nam nói: "Có nặng không?" "Không đâu." Hạ Sùng Ngu lấy ra một túi nilon, "Bình thường mình có một gói to tiền lẻ ở phòng, cứ cất từ từ lại nhiều hơn".

"Mình có làm một hũ đựng tiền lúc thi đấu nghệ thuật, bên ngoài bình thường thôi nhưng dùng rất ổn, cậu có muốn không?" "Thi đấu nghệ thuật? Được." "Thế thứ hai mình mang đi cho".

... Quả nhiên thứ hai cậu mang hũ đựng tiền tới, hình dạng cũng như những lon đựng tiền thông thường. Miệng rất nhỏ, chỉ có thể nhét hai đồng xu vào, phần bụng lại lớn, để cả trăm xu cũng được. Vỏ ngoài màu hồng và đen, nhìn khá tối. Hạ Sùng Ngu phát hiện bình này không thể lấy tiền ra, Vệ Gia Nam sơ ý chỉ làm lỗ nhét vào mà dưới đáy không có chỗ lấy ra.

Bốn năm qua, nhật kí của cô cũng sắp kín. Từ lúc suýt bị giáo viên phát hiện lúc ở sơ trung, cô vẫn cất rất cẩn thận, dù viết cũng không nhắc trực tiếp, chỉ dùng kí hiệu mà mình hiểu, viết trên trang giấy phai màu. Thế nhưng dù cho như vậy cô cũng không thấy yên tâm. Cô nhìn hũ đựng tiền kia, ném thử hai đồng tiền xu vào, rồi thử lấy ra nhưng không được. Bỗng nhiên cô nảy ra một ý, dưới ánh đèn vàng nhạt, khóe miệng cong thành một nụ cười nhàn nhạt.

Cô lấy quyển nhật kí trước kia, cắt thành từng mẩu giấy nhỏ nhét vào hũ tiền. Từ nay về sau, cô sẽ viết cảm nhận vào mảnh giấy rồi cho vào đây, trước khi nhét lại nhìn đi nhìn lại nhiều lần, bởi vì nhét vào sẽ không thể nào lấy ra -- trừ khi bình vỡ. Mẩu giấy thả vào không vang lên tiếng động nào. Nó chỉ là một hũ đựng tiền, sẽ không ai phát hiện được bí mật bên trong. Cứ như vậy rất nhiều năm, vẫn, vẫn, vẫn không ai phát hiện. Bí mật yêu thương này.

Nhưng mà lúc bí mật đó được vén lên, tình yêu của cô cũng sẽ như lửa cháy trên cánh đồng hoang vu, hừng hực lan tràn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.