Ngày Yêu Anh - Hàng Năm Thì Giờ

Chương 10




Vĩ thanh, pháo hoa

Lời tựa:

Thượng đế cho mỗi người trên thế gian này hai cơ hội. Một cơ hội sinh ra, một cơ hội để yêu thương.

... Hai tay Vệ Gia Nam tạo thành hình chữ thập, bức thư tình kẹp giữa lòng bàn tay, sau đó hai tay từ từ hạ xuống, đặt lên bàn tay cô để trên đầu gối, giữ nó lại thật chặt. Mười ngón đan xen, bức thư tình được kẹp trong lòng bàn tay, nóng như lửa đốt. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn.

Ngoài cửa sổ, một bông pháo hoa rực rỡ nở tung...

Năm nay thật quá náo nhiệt. Bởi vì ba mẹ nói, đây là năm cuối cùng họ sống trong căn phòng này, đầu xuân sang năm, nơi này sẽ bị giải tỏa để xây một tòa cao tầng mới. "Dỡ hết sao?"

"Dỡ hết, cả ngõ này đều bị phá." Mẹ nói, rồi chuyển sang nói với bà Vệ, "Bà uống chút rượu nho đỏ này đi, tốt cho cơ thể lắm, tổ chức dinh dưỡng quốc tế khuyên nên uống 200 ml rượu nho mỗi ngày đấy". "Được, cho bà một chút." Bà Vệ đẩy cái ly tới, "Bà vẫn còn thích phòng cũ mà". Hạ Sùng Ngu đứng trước cửa nói: "Phá cả ngõ vậy cái cây kia thì làm sao ạ?"

"Chắc là chặt đi thôi." Mẹ cô trả lời. Bà Vệ nói: "Đáng tiếc, một gốc cây lớn như thế, trồng bao nhiêu năm mới được vậy chứ". Hạ Sùng Ngu thở dài nói: "Hồi bé con hay lạc đường, mẹ có nói ngõ nhà chúng ta có gốc cây lớn này, con mới tìm được đường về nhà."

"Con ngốc à, trẻ con nhà người ta đều biết nhớ số nhà đấy". Mẹ gắp một miếng đậu hũ thập cẩm đặt vào bát bà Vệ. "Không đâu, nhớ cây cũng tốt." Bà Vệ nói, "So với biển số nhà thì cây có tình cảm hơn". Điện thoại vang lên, "Chắc là thằng bé Gia Nam gọi đến chúc tết đó." Bà Vệ để đũa xuống nói, "Nói cho nó biết, bà đang vui vẻ lắm, cho nó tiếc vì không chịu về".

Hạ Sùng Ngu cười nhận điện thoại: "Alo?" "Là nhà của Hạ Sùng Ngu phải không?" "Bạn Gia Nam à, bà của cậu đang ở trong tay mình." Cô học theo giọng của bọn cướp nói, "Bà ngoại của cậu còn nói, bà đang rất vui vẻ hài lòng, nói cậu sẽ tiếc vì không về đấy".

"Được, nói địa chỉ nhà cậu cho mình đi, mình lập tức đi máy bay tới ngay". Hiếm khi anh lại biết nói đùa. "Được, cậu nhớ đấy nhé." Cô đọc địa chỉ nhà xong còn bổ sung, "Trước ngõ có một gốc cây lớn, đừng nhầm đó!" "Được, cậu đừng cúp điện thoại, mình nhìn xem có máy bay bay qua không."

Sau một lúc, anh nói: "Đầu ngõ có gốc cây lớn phải không? Rất cao đúng không, cây ngô đồng cao bằng lầu ba tầng ấy?" "Đúng thế!" Đoán chuẩn thật, cô nghĩ. "Phiền cậu ra đây đón mình đi, ngõ này hẹp quá, máy bay không vào được."

"Ồ thế á?" Anh đúng là biết nói đùa thật. "Đúng vậy! Có hai đứa bé đang chơi pháo hoa ngoài này này." Anh còn chưa nói xong, Hạ Sùng Ngu đã nghe thấy tiếng "vút" trên bầu trời rồi "bùm bùm" hai tiếng nữa, giữa trời đêm nở ra hai bông pháo hoa đẹp đẽ. Lòng như giật mình nảy lên, cô đặt xuống điện thoại chạy ra ngoài.

"Con bé này làm sao thế, đang ăn cơm mà." Ba nghi ngờ nói rồi cầm điện thoại lên: "Alo..." Cô đi dép và mặc một chiếc áo lông từ trong nhà chạy ra, thẳng một mạch tới đầu ngõ, dưới cây đại thụ, quả nhiên có hai đứa bé đang cầm pháo hoa. Ánh sáng rực rỡ bốn phía, Vệ Gia Nam gập di động lại, cười nói với cô: "Xe taxi nói vào không quay đầu ra được, cho nên..." Anh nhún nhún vai.

Tất cả những thứ này đều là mơ sao, cô giật mình đến mức không tin nổi. "Còn nữa,... ". Anh ngẩng đầu nhìn cây, "Mình thấy ở đây rất quen, hình như đã tới rồi." Đương nhiên là cậu đã tới, cô định nói cho anh biết, khi chúng ta còn rất nhỏ, anh đã từng đi xe đạp chở cô về nhà sau giờ học bổ túc. Khi đó hai người đều còn nhỏ, vóc dáng của cô chỉ lớn ngang eo mình bây giờ, anh cũng chỉ cao ngang lưng, chiếc xe đạp đó cũng con con, chở hai người nho nhỏ.

Lúc Vệ Gia Nam đi vào cửa nhà cô thì cũng làm bà Vệ sợ hết hồn: "Thằng nhóc này..." Bữa cơm tất niên vui vẻ trôi qua, ba mẹ và bà nội ở trong phòng khách xem chương trình liên hoan tết âm lịch. Anh thì đi thăm quan phòng học của cô. "Phòng này sắp bị dỡ rồi, chắc nhà mình sẽ chuyển tới nơi cách xa nội thành". Cô ngồi trên bệ cửa sổ nói.

"Trên cái bàn này cậu đã viết ra quyển truyện mười vạn chữ đó hả?" Anh hỏi, gõ gõ mặt bàn: "Không biết có phải do cái bàn này có gì đặc biệt không nhỉ, mình cũng muốn ngồi thử". "Cậu còn nhớ nó à." "Sao không nhớ được, mình muốn xem lại lần nữa".

"Ngây thơ vậy mà..." "Cho mình xem đi, được không?" Cô đành phải đứng lên, đi vào phòng ngủ, lấy tập giấy đặt bên gối đầu.

Vệ Gia Nam nhìn thấy hũ đựng tiền ngày ấy trên giá sách, "Mình còn tưởng cậu vất rồi, hóa ra để ở đây". Anh cầm lên lắc lắc một cái: "Nhẹ hơn mình nghĩ, để được bao nhiêu rồi?" Anh liếc nhìn vào miệng ống nhưng lại không thấy gì, "Sao lúc đó không làm một đường lấy ra chứ...". Anh vừa nói vừa đưa tay vào, hũ đựng tiền trượt ra rơi phịch xuống đất, vỡ toang, "Thôi xong". Anh nói xong lại phát hiện trong đó không giống như tưởng tượng của mình, không phải một đống những đồng xu lớn nhỏ rơi ra, mà lại là rất nhiều mẩu giấy xếp chỉnh tề màu trắng. Là ghi chép sao? Cầm lên một mẩu giấy mở ra, ghi chép sao lại đặt trong hũ đựng tiền được.

Lúc Hạ Sùng Ngu đi vào phòng sách thì thấy người kia đang nhặt từng mẩu giấy rơi vung vãi trên nền đất, mở ra xem, hũ đựng tiền thì đã vỡ. Thượng đế cho mỗi người trên thế gian này hai cơ hội. Một cơ hội sinh ra, một cơ hội để yêu thương. Hạ Sùng Ngu lặng lẽ lùi ra, cô biết rồi sẽ có một ngày nào đó hũ đựng tiền này rơi xuống, không phải trên tay anh thì cũng là trên tay người khác. Cô đi vào phòng ngủ, nhìn lại "Bảo thạch mặt trăng" của mình lần nữa ----

"Đây là một viên đá tình yêu, chỉ có nó mới có thể chống lại người ngoài hành tinh, bởi vì họ không biết yêu thương... Người ngoài hành tinh run sợ trước sức mạnh của viên bảo thạch này, họ muốn hủy diệt nó, nhưng bảo thạch lại tỏa ra một nguồn năng lượng khiến người ta sợ hãi... Mỹ Lạp và Tô Y đi đến trước cửa một sơn động lớn, bên trong sâu không thấy đáy..." Cô đọc một đoạn rồi cười, thứ mười năm trước vẫn có thể khiến cô cảm động. Nhìn đến đoạn cuối, cửa phòng ngủ được nhẹ nhàng đẩy ra, cô ngẩng đầu nhìn anh không nói gì đi tới bên giường, cầm trong tay bức thư tình được gấp thành hạc giấy, từ từ ngồi xuống cạnh cô. Hai tay Vệ Gia Nam tạo thành hình chữ thập, bức thư tình kẹp giữa lòng bàn tay, rồi hai tay anh từ từ hạ xuống, đặt lên bàn tay cô để trên đầu gối, giữ nó lại thật chặt. Mười ngón đan xen, bức thư tình được kẹp trong lòng bàn tay, nóng như lửa đốt.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn. Ngoài cửa sổ, một bông pháo hoa rực rỡ nở tung...

~END~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.