(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Huyên không nói gì, bước tới đặt tay lên cổ Vưu Tư Gia. Cô bị lạnh đến rùng mình, rụt cổ né tránh, vội vàng cầu xin: “Em biết rồi, em biết rồi!”
Lúc này, Dương Huyên mới bỏ tay vào túi áo.
“Nhưng từ bé chị em đã không thích em chơi với anh.” Vưu Tư Gia vừa nói vừa nhìn anh, “Anh muốn gặp chị em không?”
Dương Huyên đáp chắc chắn là muốn.
Vưu Tư Khiết cũng đã vài năm chưa về, nhưng vừa nghe tin Dương Huyên quay lại quê nhà tặng quà, chị lập tức từ tận Nam Thành trở về.
Dương Huyên định đưa Vưu Tư Gia về thành phố, chuẩn bị đặt khách sạn để tiếp đón.
Trước khi đi, cả hai vẫn quay về thăm làng Vưu Gia một chuyến.
Trên đường làng có một cụ già chống gậy, còng lưng bước đi, nheo mắt nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang nắm tay nhau. Càng nhìn càng thấy quen, nhưng lại không dám chắc.
Dán xong câu đối Tết, hai người trở lại thành phố. Sáng hôm đó, họ đặt khách sạn và phòng ăn, tất bật cả ngày, chiều lại vội vàng ra bến xe đón Vưu Tư Khiết.
Dương Huyên chỉnh lại trang phục cẩn thận, trông nghiêm túc hơn ngày thường. Hiếm khi Vưu Tư Gia còn hồi hộp hơn cả anh. Đợi mãi, cuối cùng cũng nghe thấy có người gọi tên mình.
Cô quay đầu lại, thấy Vưu Tư Khiết bước ra từ bến xe. Chị khoác một chiếc áo dạ màu kaki, phía sau là một người đàn ông trông có vẻ hiền hòa.
Vưu Tư Gia nhanh chóng chạy tới định giúp chị cầm hành lý, nhưng Vưu Tư Khiết bảo không cần, sau đó giới thiệu người phía sau: “Đây là anh rể em.”
Người đàn ông ấy không cao lắm, nhưng nước da rất trắng, trên người còn đeo một chiếc túi nữ, mỉm cười với Vưu Tư Gia.
Dương Huyên cũng bước đến chào hỏi hai người. Vưu Tư Khiết chăm chú quan sát anh nhưng không nói gì, mãi đến khi Vưu Tư Gia kéo tay chị: “Chị mệt rồi phải không? Bọn em đã đặt khách sạn cho hai người rồi…”
Vưu Tư Khiết và bạn trai vẫn chưa kết hôn, hai người cùng kinh doanh ở Nam Thành.
Mọi người theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi lên tầng trên vào phòng riêng. Khi rẽ qua góc hành lang, bước chân Dương Huyên bỗng khựng lại.
Vưu Tư Gia đã đi đến cửa phòng, quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”
Dương Huyên thu ánh mắt về: “Không có gì.”
Trong bữa ăn, Vưu Tư Khiết liên tục đặt câu hỏi, Dương Huyên ở bên cẩn thận suy nghĩ rồi mới trả lời.
Bề ngoài anh trông bình thản, nhưng Vưu Tư Gia vẫn nhận ra sự bất an và căng thẳng của anh. Vì thế, cô nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay anh, giống như cách anh vẫn thường làm để an ủi cô.
Vừa đặt tay xuống, cô bỗng cảm giác ánh mắt chị mình quét qua liền vội rụt tay lại.
Vưu Tư Gia giấu tay xuống dưới bàn, ngay sau đó, Dương Huyên cũng thả một tay xuống, để cô dùng đầu ngón tay khẽ cào vào lòng bàn tay anh. Cuối cùng, anh nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay mình.
Dương Huyên hơi nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nghe nói Dương Huyên hiện tại làm ăn cũng khá ổn, sắc mặt Vưu Tư Khiết dịu đi phần nào. Nhưng cuối cùng, chị vẫn hỏi: “Sau này định thế nào, cậu đã nghĩ chưa?”
Dương Huyên nhìn sang.
“Cậu ở Bằng Thành, nó thì còn chưa học xong, tính lại ham chơi chẳng chịu ngồi yên.” Vừa nói, Vưu Tư Khiết vừa lườm Vưu Tư Gia một cái. “Việc làm ổn định nó không thích, sau này ở đâu còn chưa quyết định được. Cậu tính sao? Định để nó tìm cậu à?”
Dương Huyên không hề do dự: “Tùy em ấy. Em ấy đi đâu, em đi đó.”
Vưu Tư Khiết sững người.
“Cứ theo ý em ấy.” Dương Huyên tiếp tục nói, “Em ấy muốn ở đâu, em sẽ lập nghiệp ở đó. Ngoài công việc, em sẽ tranh thủ thời gian để đến tìm em ấy. Có lẽ sẽ cần một khoảng thời gian…”
Vưu Tư Gia thấy anh cứ mãi nói chuyện mà chưa động đũa liền nhân lúc Vưu Tư Khiết không để ý, lén gắp không ít đồ ăn vào đĩa trước mặt Dương Huyên.
Vì đã về rồi nên Vưu Tư Khiết cũng quyết định ở lại đón Tết. Tiện thể, chị sẽ xử lý nốt chuyện căn nhà trước đây. Hôm sau còn phải về lại thị trấn Xuân Hà, ăn xong liền quay về khách sạn ngủ một đêm.
Vừa đến cửa phòng, Vưu Tư Gia đã bị Vưu Tư Khiết kéo lại: “Hai chị em mình ngủ chung, để anh rể em với Dương Huyên ngủ một phòng.”
Vưu Tư Gia liếc nhìn Dương Huyên.
Từ đợt gặp nhau kỳ nghỉ đông đến giờ, hai người vẫn chưa có cơ hội thân mật đúng nghĩa. Cô hơi chần chừ một chút đã bị Vưu Tư Khiết kéo tiếp: “Nghĩ gì thế? Đồ đạc em đâu, mang sang phòng chị đi.”
Vưu Tư Gia đành gật đầu.
Sau khi đóng cửa, Vưu Tư Khiết treo áo khoác lên rồi bắt đầu lẩm bẩm: “Thằng nhóc đó, thật ra cũng được… nhưng cũng không thể để cậu ấy được nước lấn tới…”
Nhân lúc Vưu Tư Khiết vào phòng tắm rửa mặt, Vưu Tư Gia lén chuồn ra ngoài.
Dương Huyên đứng đợi cô ngoài hành lang.
Vưu Tư Gia lập tức chạy đến ôm chầm lấy anh, cười híp mắt: “Chị em còn khen anh nữa đấy.”
Dương Huyên véo nhẹ má cô, sau đó cúi xuống hôn.
Vưu Tư Gia quấn chặt lấy cổ anh không chịu buông. Cho đến khi không khí giữa hai người bị đối phương cướp đi sạch sẽ, cô mới áp má vào ngực anh, bỗng nhớ ra gì đó, cô liền vội vàng đẩy anh ra: “Chị em sắp ra rồi, mai gặp nhé!”
Dương Huyên bất đắc dĩ cười.
Hôm sau, Vưu Tư Khiết trở về thị trấn Xuân Hà, còn Vưu Tư Gia thì ở lại.
Dương Huyên không quên sắm Tết, mang theo Vưu Tư Gia đến nhà Trình Viên Viên chúc Tết bố mẹ cô ấy để cảm ơn họ vì đã chăm sóc cô suốt bao năm qua.
Bố mẹ Trình Viên Viên vốn định giữ hai người lại ăn Tết cùng, nhưng không giữ được.
Lần này về, Dương Huyên có khá nhiều thời gian, dự định sẽ ở bên Vưu Tư Gia trọn kỳ nghỉ đông. Anh đưa cô đến những thành phố khác, vừa đi du lịch vừa đón năm mới bên nhau.
Ban ngày họ cùng nhau lang thang khắp nơi, tối đến lại để nỗi nhớ khi xa cách được bù đắp. Vì còn trẻ, vì vẫn còn khao khát thân thể của đối phương, giữa họ luôn tràn đầy đam mê không điểm dừng.
Họ cùng nhau đón giao thừa trên đỉnh núi. Khi đồng hồ điểm không giờ, pháo hoa nổ vang từ thị trấn dưới chân núi, hai người trao nhau nụ hôn đón năm mới.
Kỳ nghỉ sắp kết thúc, Dương Huyên đưa Vưu Tư Gia quay về thị trấn Xuân Hà tìm Lý Mãn, chuẩn bị mấy hôm nữa sẽ cùng đến Bằng Thành. Nhưng trước khi xuất phát, anh quay lại làng Vưu Gia một chuyến.
Không có chuyện gì to tát. Từ khi Dương Huyên trả hết số nợ kia, gia đình chủ nợ cũng đã chuyển khỏi nhà Vưu Tư Gia.
Khi dán câu đối Tết, Dương Huyên phát hiện sân nhà cũ cỏ dại mọc um tùm. Những năm tháng không có ai chăm sóc, căn nhà nhỏ nghèo nàn ấy gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi đám cỏ hoang đang mặc sức sinh trưởng.
Trời sắp chuyển ấm. Anh ra thị trấn mua thuốc diệt cỏ, rải đơn giản quanh sân. Làm xong, anh quay đầu lại thì không thấy bóng dáng Vưu Tư Gia đâu nữa.
Anh đi về phía nhà đối diện, thấy cửa mở bèn cất tiếng gọi tên cô. Lần này, cuối cùng cũng có người đáp lại.
Dương Huyên bước vào, thấy Vưu Tư Gia đang đứng trên ghế, lắc lư không vững, định lấy cái hộp lớn trên tủ quần áo xuống.
Anh vội bước tới, một tay ôm cô xuống rồi tự mình bước lên ghế, giơ tay bê cái hộp xuống đặt dưới đất.
Khi chạm vào, Dương Huyên đã đoán được là gì rồi.
Vưu Tư Gia cầm khăn phủi sạch bụi bặm trên đó, cô mở ra, lật qua một lượt, sau đó ngẩng mặt nhìn anh, cả người phấn khởi: “Không mất, vẫn còn tất cả!”
Dương Huyên xoa xoa đầu cô, cũng cười theo.
Vưu Tư Gia tiếp tục cúi đầu xem những thứ này.
Những thứ này đều là báu vật qua nhiều lần thất lạc rồi tìm lại được, cầm lên mỗi một món như chạm vào ký ức ngày xưa.
Cô lại trân trọng để nó vào tủ.
Dương Huyên đã dọn sạch cỏ dại trong sân, đang thu dọn đồ chuẩn bị rời đi, còn Vưu Tư Gia thì ngồi trên ghế đá bên cổng gỗ nhỏ đợi anh.
Dương Huyên đi ra, thấy cô ngồi một bên, ngẩng mặt ngẩn ngơ, anh cụp mắt nhìn cô, giọng dịu dàng: “Đang nghĩ gì thế?”
Vưu Tư Gia chống cằm, thở dài buồn bã: “Em đang nghĩ chuyện hồi bé.”
Dương Huyên nhướn mày, nhìn quanh một vòng, thấy cái chum ngói đỏ bên cạnh: “Hồi bé em nghịch ngợm kinh lắm, chuyện lấy pháo đốt con Đại Hoàng, em không nhớ à?”
“Đó là vì Đại Hoàng ăn trộm gà của em.” Vưu Tư Gia vẫn nhớ chuyện này, vội vàng đứng dậy, “Em là tốt bụng giúp anh đấy!”
Dương Huyên tiến lại gần, thấy cô giờ vẫn còn bất phục, cúi đầu in một nụ hôn lên trán cô, nói: “Anh biết.”
Sau đó Dương Huyên dừng lại một chút, tiếp tục mở lời: “Tư Gia, cảm ơn em.”
Khi cô còn là một cô bé, mỗi ngày chạy nhảy nô đùa trong làng, trong độ tuổi vô lo vô nghĩ nhất, đã quen biết Dương Huyên tràn đầy tâm sự.
Đã từng chia xa, cũng có những lúc nâng đỡ nhau trong thời niên thiếu, đồng hành cùng nhau đến tận bây giờ. Giờ đây nhìn lại, dường như tất cả những ngày tháng ấy vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Mùa xuân đi gieo hạt, Vưu Tư Gia bắt châu chấu ở bờ ruộng; mùa hè mong ngóng xem phim, Dương Huyên mua cho cô một chai nước ngọt để xin lỗi; mùa thu lá rụng trên yên sau xe moto của anh, anh đưa tay phủi đi, chở cô đi dạo; mùa đông bắt đầu có tuyết rơi, Vưu Tư Gia ôm anh từ phía sau, anh chỉ khóc trong vòng tay của cô. Bốn mùa cứ thế luân chuyển qua đi, họ tiếp tục đợi một mùa xuân khác đến.
“Cạch” một tiếng, Dương Huyên khóa cửa lại, anh nắm tay Vưu Tư Gia, hai người chậm rãi bước đi xa dần.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");