(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe thấy câu trả lời này, Dương Huyên không nhịn được liếc cô một cái: “Chẳng phải em nói em có kinh nghiệm sao?”
Vưu Tư Gia vừa nghe, lập tức không phục, ngay giây tiếp theo đã hất tay anh ra, trực tiếp ghé sát lại muốn giúp: “Vậy anh để em xem nào.”
Cô cúi người xuống, Dương Huyên nhất thời không kịp ngăn cản, chỉ có thể mặc kệ động tác thô lỗ của cô, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
“Tư Gia…”
Lời vừa dứt, gân xanh trên trán Dương Huyên giật nhẹ một cái, bàn tay đang ôm lấy bờ vai cô bỗng siết chặt.
Vưu Tư Gia như vừa làm sai chuyện gì đó, lập tức buông tay, trong bóng tối liếc nhìn anh một cái: “Em không cố ý… Nó mỏng quá nên lỡ làm rách mất rồi, ừm… Anh không sao chứ?”
Dương Huyên nhẫn nhịn hơn mười giây, sau khi lấy lại hơi thở thì bật cười bất lực.
Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt anh lóe lên tia sáng khó hiểu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh bất chợt kéo mạnh Vưu Tư Gia vào lòng, lần này rơi xuống là những nụ hôn dày đặc đến nghẹt thở.
Vưu Tư Gia ngửa mặt trong lồng ng.ực anh, định vươn người ôm lấy cổ Dương Huyên, nhưng lại bị anh nắm tay dẫn xuống.
Đầu lưỡi bị m.ú.t lấy, lúc nhẹ lúc mạnh, động tác trong tay dần trở nên lộn xộn.
Dương Huyên thì thầm gọi tên cô, một tay vươn ra tìm giấy, sau đó là một tiếng rên trầm đục, hơi thở nóng rực phả lên vành tai Vưu Tư Gia.
Trong lều vọng ra tiếng th.ở d.ốc, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh “lộp độp” dày đặc, từng giọt nặng nề rơi xuống, ngăn cách mọi tạp âm bên ngoài.
Là cơn mưa đêm.
Dương Huyên bật đèn trở lại, nhanh chóng thu dọn mọi thứ, thỉnh thoảng mới ngước mắt nhìn về phía Vưu Tư Gia. Thấy cô đang chăm chú nhìn lòng bàn tay mình, ngẩn ngơ một hồi, cuối cùng giơ lên định ngửi thử.
Dương Huyên lập tức đưa tay giữ lấy cổ tay cô, một tay khác lục lọi trong túi, lấy ra khăn ướt, cẩn thận lau sạch tay cho cô.
Anh hoàn toàn không nhìn cô, từ cổ đến vành tai đều nóng bừng. Ánh mắt chỉ tập trung vào bàn tay của Vưu Tư Gia, cẩn thận lau sạch từng ngón tay, từ đầu ngón đến lòng bàn tay, tỉ mỉ đến từng chi tiết. Chỉ khi chắc chắn đã lau sạch, anh mới buông tay cô ra, nói: “Ngủ đi.”
Chờ đến khi Vưu Tư Gia chui vào túi ngủ, ánh đèn bất chợt vụt tắt, tầm nhìn chìm vào bóng tối. Tiếng mưa rơi trên lều bỗng vang lớn hơn, ngay sau đó, một cơ thể nóng rực áp sát từ phía sau, cánh tay của Dương Huyên vòng qua ôm lấy cô.
Vưu Tư Gia đưa tay đẩy nhẹ cánh tay anh, động tác của anh thoáng khựng lại, nhưng ngay giây tiếp theo, cô xoay người, vùi mặt vào hõm vai anh.
Anh lại siết chặt vòng tay ôm cô, giữa tiếng mưa rả rích, Vưu Tư Gia chìm vào giấc ngủ.
Khoảng hơn năm giờ sáng, cô bị Dương Huyên đánh thức.
Vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, cô nghe thấy anh hỏi: “Có muốn dậy ngắm bình minh và biển mây không?”
Vưu Tư Gia lập tức bật dậy ngay tắp lự.
Dương Huyên đã mặc xong từ trước, còn giúp cô cầm áo khoác, mở rộng ra cho cô luồn tay vào, vừa mặc giúp vừa dặn dò: “Mặc thêm vào, trên đỉnh núi sáng sớm lạnh lắm.”
Quả nhiên, vừa chui ra khỏi lều, cả hai liền cảm nhận được cơn lạnh buốt ập tới.
Trời vẫn chưa sáng hẳn. Sau khi rửa mặt qua loa, khung cảnh trước mắt vẫn phủ một màu xanh thẫm mờ ảo. Cơn mưa đêm qua mang theo từng mảng hơi nước dày đặc, mây cuộn sương vờn, tựa một tấm màn khổng lồ phủ lên những đỉnh núi trùng điệp.
Dương Huyên cầm lấy gậy leo núi, nắm tay Vưu Tư Gia, dắt cô đi về phía chân trời nơi ánh sáng đang dần ló rạng. Nhưng đúng lúc ấy, cô bỗng nhiên kéo anh lại.
Vưu Tư Gia quay đầu nhìn về phía các lều khác: “Có cần gọi họ dậy không?”
Khu lều trại san sát nhau, nhưng chỉ có một nửa số lều là đã sáng đèn, còn lại vẫn tối om.
Cô bước đến trước lều của Dư Miêu Vũ, gọi hai tiếng mà không nghe thấy động tĩnh gì. Đang định bước sang lều bên cạnh thì Dương Huyên lại nắm lấy tay cô: “Không đi ngay thì lỡ mất bình minh đấy.”
Nghe vậy, Vưu Tư Gia mới thôi.
Hai người hướng về phía Đông mà đi. Ngọn cỏ dọc đường khẽ lướt qua lớp quần chống thấm, phát ra âm thanh xào xạc. Màn sương dày đặc giăng phủ, mây trôi chậm rãi, trong khi bầu trời dần sáng lên theo từng bước chân họ. Phía chân trời, sắc đỏ sẫm từ từ chuyển sang màu cam rực rỡ.
“Đẹp quá!”
Ngay khoảnh khắc mặt trời sắp nhô lên, ánh sáng đỏ hồng lan tỏa khắp nơi, Vưu Tư Gia lập tức ném gậy leo núi sang một bên, chạy ùa về phía trước.
Cô chạy rất nhanh, dang rộng hai tay, lao mình vào ánh bình minh rực rỡ.
Dương Huyên liền bước nhanh theo sau, tiện thể nhặt lại chiếc gậy cô vừa vứt đi. Thấy cô dừng chân bên một tảng đá nhô cao, anh cũng bước đến đứng cạnh cô.
Ánh mặt trời rọi xuống, xuyên qua biển mây và sương mù buổi sớm, chiếu rọi lên gương mặt cô, khiến đôi mắt cô cũng sáng bừng lấp lánh.
“Anh nhìn kìa—” Vưu Tư Gia vươn tay ra, vừa nói vừa ngoảnh đầu nhìn Dương Huyên.
Nhưng anh không hề nhìn theo hướng tay cô chỉ, mà từ đầu đến cuối, ánh mắt chỉ dừng lại trên gương mặt cô.
Vưu Tư Gia nhận ra điều đó, cũng quay lại nhìn anh, trong mắt mang theo chút tò mò xen lẫn thăm dò.
Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Huyên buông gậy leo núi xuống, đưa tay nâng mặt cô lên rồi cúi xuống hôn.
Tự nhiên như hơi thở, Vưu Tư Gia cũng nhiệt tình đáp lại, nhón chân lên, vòng tay ôm lấy anh. Hai đầu mũi khẽ chạm vào nhau, nụ hôn dài triền miên khiến cả hai như chìm vào cơn choáng váng ngọt ngào.
Tách nhau ra, Vưu Tư Gia quay đầu tiếp tục ngắm biển mây. Nhưng ngay sau đó, Dương Huyên liền đưa tay véo nhẹ má cô, hơi dùng lực một chút, ép cô quay lại rồi cúi xuống hôn thêm một cái nữa.
Vưu Tư Gia hơi nghiêng đầu tránh đi, nhưng Dương Huyên vẫn tiếp tục hôn lên khóe môi cô. Cô có chút không vui: “Em không nhìn thấy mặt trời mọc nữa rồi.”
Lúc này anh mới chịu dừng lại.
Khi hai người quay về, những người còn lại mới vừa thức dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trước khi xuống núi, họ phải sắp xếp lại ba lô cho gọn gàng. Tranh thủ lúc đó, cả nhóm lại quây quần cùng nhau ăn sáng.
Dư Miêu Vũ ôm cốc giấy, nhìn Vưu Tư Gia đang ăn một cách ngon lành, sau đó cười nói: “Hai người khỏe ghê, mình còn chẳng dậy nổi.”
Vưu Tư Gia ngước lên nhìn cô bạn, miệng vẫn còn nhai thức ăn.
“Cậu chỉ uống cà phê hòa tan thôi à?” Bạn trai của Dư Miêu Vũ hỏi cô, sau đó gợi ý: “Chủ lều trại có bán cơm nắm đấy, cậu có muốn không?”
Thấy Dư Miêu Vũ gật đầu, anh ta đứng dậy đi mua.
Dương Huyên liếc nhìn Vưu Tư Gia một cái rồi cũng đứng lên theo.
Trước bàn nhỏ giờ chỉ còn lại ba người.
Lý Đông Xuyên lục lọi trong ba lô một hồi, lấy ra một túi khô bò, xé ra rồi đưa cho hai cô gái: “Ăn không?”
Vưu Tư Gia nhận lấy, nói cảm ơn rồi rút một miếng bỏ vào miệng nhai. Sau đó, cô quay sang hỏi Dư Miêu Vũ: “Cậu có ăn không?”
Dư Miêu Vũ gật đầu, thế là Vưu Tư Gia liền đưa phần của cô ấy qua.
Ngay sau đó, Lý Đông Xuyên lại đưa thêm một túi bánh mì sandwich cho Dư Miêu Vũ: “Đây, đồ ăn sáng của tôi cho cậu luôn này.”
Dư Miêu Vũ vờ như không thấy gì, tiếp tục cầm cốc giấy uống nước.
Vưu Tư Gia đưa mắt nhìn qua hai người họ một vòng, bỗng hỏi: “Tối qua có chuyện gì thế? Hai người cãi nhau à?”
“Không có.”
“Đúng vậy.”
Người phủ nhận là Dư Miêu Vũ, còn người thừa nhận lại là Lý Đông Xuyên.
Lý Đông Xuyên đưa gói bánh mì sandwich cho Vưu Tư Gia: “Cậu có muốn không?”
Vưu Tư Gia nhận lấy rồi lập tức đưa cho Dư Miêu Vũ: “Cho cậu này.”
Lúc này Dư Miêu Vũ mới chịu đưa tay ra bóc gói bánh.
“Được thôi.” Lý Đông Xuyên nhún vai, nói, “Vậy cậu giúp tôi hỏi một câu nhé?”
Vưu Tư Gia nhìn anh: “Câu gì?”
Lý Đông Xuyên bỗng quay sang Dư Miêu Vũ, cười nói: “Bao giờ thì chia tay?”
Dư Miêu Vũ lập tức liếc nhìn Vưu Tư Gia một cái, sau đó cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Lý Đông Xuyên rồi cười nhạt, chỉ đáp gọn một chữ: “Cút.”
Đợi Dương Huyên và mấy người kia quay lại, cả nhóm lại ngồi thêm một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị xuống núi.
Đường đi đầy sỏi đá gập ghềnh, khi đến lưng chừng núi, họ thấy có xe đưa đón xuống chân núi nên quyết định bao xe đi cho nhanh.
Vừa lên xe, Vưu Tư Gia chẳng nói chẳng rằng, lại gục đầu lên vai Dương Huyên ngủ ngon lành.
Dương Huyên đặt vé xe chuyến chín giờ tối, mà lúc họ về đến chân núi mới chỉ khoảng bốn giờ chiều.
Chuyến đi vui vẻ nhưng cũng khiến ai nấy đều kiệt sức. Những người khác đều về nghỉ ngơi, Dư Miêu Vũ và bạn trai cũng tách ra, cô ấy định quay về trường. Cô ấy liếc nhìn Vưu Tư Gia vẫn còn ngái ngủ: “Đi chung không?”
Vưu Tư Gia mơ mơ màng màng vừa định gật đầu thì chợt cảm nhận được Dương Huyên nhẹ nhàng siết tay cô. Cô lập tức tỉnh táo lại: “À… cậu cứ đi trước đi, mình về sau.”
Dư Miêu Vũ liếc sang Dương Huyên, như chợt hiểu ra điều gì, bèn mỉm cười đầy ẩn ý: “Vậy cũng được.”
Vưu Tư Gia nhìn theo bóng họ rời đi, thấy Dư Miêu Vũ bắt một chiếc xe, vừa mở cửa ngồi vào thì Lý Đông Xuyên, người ban nãy còn chẳng thấy đâu bỗng từ đâu chui ra, mở cửa xe bên kia, cúi người chui vào theo.
Chiếc taxi dừng lại một lúc, nhưng không có ai xuống, cuối cùng xe lại phóng đi.
“Đừng nhìn nữa.” Dương Huyên nắm lấy tay cô, “Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi.”
Họ đặt lại phòng, suốt hai ngày di chuyển khiến cơ thể dính nhớp, ẩm ướt, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Trước khi lên phòng, Dương Huyên dẫn Vưu Tư Gia đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh. Vừa bước vào, bên tay phải là quầy thu ngân và các kệ hàng.
Thấy đồ bày trên kệ, Vưu Tư Gia vội kéo tay anh, chỉ về phía đó: “Lần trước em mua ở ngay mép—”
Dương Huyên lập tức đưa tay bịt miệng cô, nửa ôm nửa đẩy cô vào trong: “Tư Gia, em có muốn ăn vặt gì không?”
Mua thêm vài món đồ cần thiết để thay đổi, Dương Huyên tiện tay lấy thêm một túi thịt bò khô và khoai tây chiên bỏ vào giỏ, sau đó mới ra quầy tính tiền, tiện thể lấy luôn món đồ trên kệ.
Trở về khách sạn, Dương Huyên cởi áo khoác rồi treo lên, sau đó ngồi xuống giường, bảo Vưu Tư Gia đi tắm trước.
Phòng tắm nóng hầm hập hơi nước, Vưu Tư Gia xả nước gần mười lăm phút, đến khi cảm giác mệt mỏi bị làn nước ấm cuốn trôi.
Cô quấn khăn tắm, lau tóc rồi bước ra, hơi nóng vẫn phả ra từ người: “Em tắm xong rồi, anh vào đi.”
Lời vừa dứt nhưng không có tiếng đáp lại.
Cô đi đến bên giường thì thấy Dương Huyên đã ngủ mất.
Anh trông có vẻ mệt mỏi, hơi thở đều đều, hàng mi dài khẽ rung.
Vưu Tư Gia bỗng thấy xót xa và áy náy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");