Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 62: Chương 62




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hành động của cô nhanh và mạnh mẽ, dù Dương Huyên đã có chuẩn bị trước vẫn bị đẩy lùi một bước nhỏ, sau đó anh ôm lấy vai cô, cười bất lực: “Chỗ đông người đừng chạy, lỡ như ngã thì sao?”

Vưu Tư Gia ôm chặt eo anh, trong lời nói mang ý trách cứ: “Sao anh không trả lời tin nhắn của em?”

“Tín hiệu không tốt cứ quay vòng vòng.” Anh cúi đầu, đưa tay xoa xoa tóc cô, “Nhưng vừa ra là đã thấy em rồi.”

Vưu Tư Gia vẫn ôm anh không buông: “Vậy anh có mệt không-“

Chưa nói hết câu, phía sau đã truyền đến tiếng ho.

Hai người cùng quay đầu lại, Vưu Tư Gia thấy Dư Miêu Vũ nắm tay ho khan, Dương Huyên có vẻ bất ngờ.

Lý Đông Xuyên và Dư Miêu Vũ đi tới gần. Vưu Tư Gia mới buông tay ra, giúp anh giới thiệu: “Ừm… đây là Dư Miêu Vũ, anh chắc đã gặp rồi, ừm… phải rồi! Đây là Lý Đông Xuyên.”

Ánh mắt Dương Huyên theo lời giới thiệu của cô dừng lại trên người chàng trai trẻ bên cạnh.

Lý Đông Xuyên đưa tay ra, nở nụ cười vừa phải: “Xin chào, tôi là Lý Đông Xuyên, là bạn của Vưu Tư Gia.”

Dương Huyên bắt tay anh ta, nhìn hai người: “Xin chào các bạn.”

Lý Đông Xuyên ung dung tự tại, thu tay về rồi tiếp tục mỉm cười: “Khách sạn ở ngay bên cạnh, sau khi đưa đồ lên phòng, chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?”

Dương Huyên gật đầu nói được.

Vưu Tư Gia nhìn chiếc túi lớn phía sau anh, đưa tay ra: “Có nặng không? Em giúp anh đeo một lúc nhé.”

“Không cần đâu.” Dương Huyên nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng bóp bóp, “Anh tự làm được.”

Lý Đông Xuyên đẩy cặp kính đen trên trán xuống, che khuất khuôn mặt: “Tôi dẫn đường, mời đi lối này.”

Dương Huyên đi theo Lý Đông Xuyên về phía trước, cổ tay Vưu Tư Gia cũng theo đó được buông ra. Cô lập tức bị Dư Miêu Vũ kéo lại phía sau, đối phương nén giọng, tiếc sắt không thành thép: “Cậu cứ lo lắng cho đàn ông đi, mình thấy hai năm sau các cậu cũng chưa chắc thành đâu.”

Vưu Tư Gia sững người, lúc này mới nhớ ra kế hoạch của họ, cô bắt đầu lo lắng: “Vậy làm sao bây giờ? Mình quên mất rồi.”

“Cậu từ giờ không thể thế này nữa.” Dư Miêu Vũ nhìn cô, “Phải lạnh nhạt hiểu không? Đợi tối ăn cơm ấy.”

Vưu Tư Gia giúp Dương Huyên đặt phòng xong, Dư Miêu Vũ ngồi trong đại sảnh khách sạn đợi bạn trai.

Lý Đông Xuyên giúp Dương Huyên lấy thẻ phòng, đưa cho đối phương: “Tôi đưa anh lên nhé.”

Dương Huyên nhận lấy cảm ơn, lại nói không cần, nhìn số phòng trên thẻ, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Vưu Tư Gia: “Em ở tầng mấy?”

“Em ở bên cạnh anh nè.”

Vưu Tư Gia vừa nói vừa định đi qua, phía sau đột nhiên có người nhẹ đá vào giày cô. Cô dừng bước, di chuyển về phía Lý Đông Xuyên một chút, đứng yên rồi nói: “Chúng em đợi anh ở dưới này cùng ăn cơm.”

Dương Huyên sững người, liếc nhìn hai người rồi gật đầu: “Vậy anh xuống ngay.”

Chỗ ăn cơm là một quán nhỏ không khí thoải mái sạch sẽ, năm người vào một phòng riêng, bên trong là một chiếc bàn gỗ chữ nhật.

Vưu Tư Gia đang định theo Dương Huyên vào trong ngồi, bên cạnh Lý Đông Xuyên đột nhiên lên tiếng: “Này, Vưu Tư Gia.”

Cô quay người: “Hả?”

“Ngồi đây này.” Anh ta chỉ vào bên cạnh mình, “Điều hòa không thổi tới chỗ này.”

“Ồ.” Vưu Tư Gia đi qua ngồi xuống, vô thức nhìn Dương Huyên một cái.

Dương Huyên ngồi xuống đối diện cô.

Dư Miêu Vũ bên cạnh Lý Đông Xuyên giơ ngón cái lên, đối phương nhận được, khóe môi hơi nhếch lên.

Bạn trai Dư Miêu Vũ cầm thực đơn, hỏi một vòng rồi bắt đầu gọi món, cuối cùng lại hỏi mấy người đàn ông có mặt: “Uống rượu được không?”

Vưu Tư Gia háo hức: “Được! Chúng ta không say không về!”

Ánh mắt Dương Huyên dừng lại trên mặt cô, Vưu Tư Gia lập tức im lặng, rụt cổ về sau.

Lý Đông Xuyên nhìn Dương Huyên: “Anh uống được không?”

“Tửu lượng của tôi không tốt lắm.” Dương Huyên cười cười, “Mai không phải còn leo núi sao? Không thích hợp uống lắm.”

“Vậy uống ít thôi.”

Lý Đông Xuyên và Dương Huyên nói qua nói lại, chủ đề về xe cộ Vưu Tư Gia không hiểu lắm, đợi thức ăn lần lượt được mang lên, sự chú ý của cô đã bị chuyển hướng, chỉ lo cắm đầu ăn cơm.

Nói chuyện một lúc, Dương Huyên tiện miệng hỏi: “Cậu cũng là bạn cùng lớp của Tư Gia à?”

“Chúng tôi cùng chuyên ngành.” Anh ta hơi ngả ra sau rồi tay lơ đãng gác lên ghế của Vưu Tư Gia, “Nhưng quen nhau ở câu lạc bộ ngoại khóa, quan hệ vẫn luôn rất tốt, thỉnh thoảng cũng nghe cậu ấy nhắc đến anh.”

Dương Huyên đặt đũa xuống, cười nhìn Vưu Tư Gia đang ăn cơm một cái, như thể có hứng thú: “Em ấy nói gì về tôi vậy?”

“Chuyện riêng tư của cậu ấy tôi không tiện tiết lộ, tôi đã hứa giữ bí mật.” Lý Đông Xuyên nhìn Vưu Tư Gia, “Phải không?”

Lời vừa dứt không thấy phản hồi. Dư Miêu Vũ liếc nhìn Vưu Tư Gia đang chăm chú cuốn vịt quay, lại đá sang bên cạnh một cái.

Vưu Tư Gia không phản ứng, sắc mặt Lý Đông Xuyên thì thay đổi. Anh ta quay sang Dư Miêu Vũ, mỉm cười.

Dư Miêu Vũ sững người, nhưng cũng không tỏ vẻ hối lỗi. Cô ấy thấy Vưu Tư Gia đưa bánh đã cuốn xong cho Dương Huyên đối diện, lại liếc mắt qua lần nữa.

Lý Đông Xuyên nhận được tín hiệu, múc một bát canh đưa cho Vưu Tư Gia: “Canh sườn ngô này, cậu nếm thử xem, rất ngon.”

Vưu Tư Gia nhận lấy, nếm một ngụm, sau đó gật đầu: “Ngon.”

Nói xong đặt bát xuống, cô đưa giấm bên cạnh cho Dương Huyên: “Nhưng hơi nhạt, đưa anh cái này.”

Dương Huyên nhận lấy, mỉm cười.

Đợi khi ăn gần xong, mấy người đàn ông ngồi đó chia nhau xong một chai rượu, Dư Miêu Vũ và Vưu Tư Gia đi vệ sinh.

“Lý Đông Xuyên diễn độc thoại nửa ngày trời ở đó, kết quả sao, cả tối mắt cậu với Dương Huyên dính lấy nhau, cậu nhìn anh ta, anh ta nhìn cậu.” Dư Miêu Vũ tự bỏ cuộc, “Mình thấy anh ta cũng không phải không có ý với cậu, hay cậu cứ thẳng thắn nấu cơm gạo sống thành cơm chín luôn đi.”

Vưu Tư Gia vẩy vẩy nước trên tay, thật sự đang cân nhắc: “Mình thấy được đấy, dù sao mình cũng học được không ít từ mấy thứ hay ho của cậu.”

“Cậu làm được không?” Dư Miêu Vũ hơi lo lắng, cũng không hy vọng gì, cuối cùng vẫn dặn dò thêm một câu, “Làm tốt biện pháp phòng hộ nhé, khách sạn cái đó… chất lượng không tốt lắm.”

Vưu Tư Gia ghi nhớ trong lòng.

Quay lại khách sạn, Dư Miêu Vũ vào phòng tắm rửa mặt. Vưu Tư Gia thì mở cửa đi ra, đi sang bên cạnh, gõ gõ cửa.

Không có động tĩnh.

Đợi hơn nửa phút, Vưu Tư Gia lại gõ cửa, lần này bên trong truyền đến giọng Dương Huyên: “Ai thế?”

Vưu Tư Gia nói là em.

Sau cửa truyền đến động tĩnh, Dương Huyên chỉ hé một khe cửa, giọng nói rõ ràng hơn: “Tư Gia?”

“Em vào được không?” Nói xong, Vưu Tư Gia dùng sức đẩy về phía trước. Dương Huyên không cản được, cô trực tiếp đi vào.

Dương Huyên vẫn mặc áo ba lỗ đen và quần đùi, mái tóc đen vẫn đang đọng những giọt nước. Vưu Tư Gia hiểu vừa rồi anh đang tắm.

Mắt Dương Huyên hơi dao động, tối nay uống một chút rượu, được nước nóng xông lên, tỏa ra mấy phần men say, anh cười: “Sao khuya thế này lại chạy sang phòng anh?”

“Nhớ anh chứ sao.”

Động tác lau tóc của Dương Huyên khựng lại. Anh vắt chiếc khăn bông trắng lên vai, ánh mắt dừng lại trên người cô:

“Vừa mới gặp mà.”

“Dĩ nhiên rồi.” Vưu Tư Gia ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn anh. “Cả ngày nay bọn mình còn chưa nói chuyện đàng hoàng.”

Dương Huyên cụp mắt, giọng khẽ khàng “Ừm” một tiếng.

Nói xong, anh đi tới, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô: “Tắm chưa?”

Vưu Tư Gia lắc đầu: “Dư Miêu Vũ đang tắm, em chạy qua đây trước.”

“Các em ngủ chung à?” Anh hỏi, “Bạn trai cô ấy thì sao?”

“Bạn trai cậu ấy ở chung phòng với Lý Đông Xuyên.”

Dương Huyên gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Mai phải dậy sớm, em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Vưu Tư Gia ngồi bên mép giường, ngẩng mặt lên nhìn anh. Đôi mắt cô trong veo, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại cúi đầu.

Dương Huyên nhận ra sự khác thường: “Sao thế?”

Vưu Tư Gia đứng dậy, nhón chân, nhưng vẫn không đủ cao nên đành nói: “Anh có thể ngồi xuống không?”

Dương Huyên không hiểu ý cô, nhưng vẫn ngồi xuống mép giường, sau đó ngước lên nhìn cô.

Chỉ trong tích tắc, Vưu Tư Gia bước tới, đưa tay đẩy anh ngã nhẹ về phía sau rồi nắm lấy vạt váy, trực tiếp ngồi lên đùi anh.

Dương Huyên theo phản xạ đặt tay lên eo cô. Đợi đến khi cô ngồi vững, anh mới hoàn hồn: “Tư Gia—”

Cô không cho anh cơ hội lên tiếng. Hai tay cô đặt lên vai anh, nghiêng đầu hôn xuống.

Cảm giác mềm mại lướt qua khóe môi. Cô hơi ngẩng lên, nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong mắt anh rồi lại cúi xuống. Lần này khẽ ngậm lấy bờ môi dưới của anh, bắt chước động tác của anh lần trước.

Trên người Dương Huyên vẫn vương hơi nước, thoang thoảng mùi sữa tắm của khách sạn, nhưng lúc này, với anh, tất cả chỉ còn lại hương vị mềm mại, ngọt ngào trong lòng. Khi ý thức được điều gì đang diễn ra, anh lập tức giữ lấy khuôn mặt cô, từ bị động chuyển thành chủ động, nụ hôn dần trở nên sâu hơn.

Lưỡi quấn lấy nhau, tiếng nước mơ hồ vang lên giữa những hơi thở gấp gáp.

Bàn tay Dương Huyên từ sau gáy cô chậm rãi trượt xuống, dừng lại ở eo. Cảm giác thô ráp như châm ngòi cho ngọn lửa. Trong khoảnh khắc đổi hơi, cô còn thoáng cảm nhận được mùi rượu nhàn nhạt.

Dương Huyên phải dùng rất nhiều ý chí mới có thể dừng lại. Khi tách ra, anh nhìn thấy đôi môi Vưu Tư Gia đỏ hồng, ươn ướt, hơi thở dồn dập, trong ánh mắt còn mang theo chút mơ màng.

Cô hít vào vài hơi, sau đó nắm lấy tay anh đặt lên eo mình, kéo anh ôm chặt lấy cô một lần nữa.

Chiếc váy ngủ bị vén lên, mỗi lần cô điều chỉnh tư thế, da thịt càng thêm sát khít, hơi nóng lan tràn không thể kìm nén.

Dương Huyên rốt cuộc cũng nhận ra cô hôm nay khác hẳn mọi khi.

Anh gần như bật ra một hơi thở nóng rực, khóe mắt cũng phủ hơi ấm: “Chờ đã… Em học mấy cái này từ đâu vậy?”

“Anh đừng căng thẳng.” Vưu Tư Gia nhích người, có chút không thoải mái, chỉ đành hơi ngả người về sau. Đối diện với ánh mắt anh, cô khẽ an ủi: “Chuyện này ấy à… Em có kinh nghiệm đấy.”

Một chút men rượu còn sót lại lập tức tan biến.

Nụ cười nơi khóe môi Dương Huyên dần tắt: “Em có cái gì cơ?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.