Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 26: Chương 26




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giống như thuở ấu thơ.

Đứng chờ trên con đường nhỏ đầy hoa ngô đồng rụng, chờ đợi anh mời mình.

Dương Huyên quay vào nhà, không biết lấy từ đâu ra một cái mũ bảo hiểm khác, vẫn còn mới tinh. Anh giơ tay lên, chiếc mũ bảo hiểm trầm trầm trùm lên đầu Vưu Tư Gia.

Động cơ khởi động, cảnh vật từ chậm trở nên nhanh lùi về phía sau, khi thôn xóm bị bỏ lại phía sau, sắp rẽ vào con đường nhựa bằng phẳng thì Dương Huyên đột nhiên quẹo một cái.

Vưu Tư Gia cảm thấy dưới thân trống rỗng, vội ôm lấy eo anh.

Giọng Dương Huyên qua lớp mũ bảo hiểm nghe trầm trầm, anh hơi nghiêng đầu: “Sợ à?”

Vưu Tư Gia ôm chặt tay hơn nữa, sợ anh không nghe thấy, bèn hét to: “Nhanh hơn nữa đi! Em không sợ đâu!”

Dương Huyên có vẻ cười mà cũng có vẻ không cười, vì Vưu Tư Gia nghe không rõ lắm.

Cô chỉ nghe rõ tiếng gió rít bên tai và tiếng động cơ xe gầm rú bên dưới, chỉ thấy rõ những hàng cây xanh vụt qua nhanh chóng, chúng hòa thành những đường kẻ dày đặc trong tầm mắt, chỉ về phía bầu trời xa xăm. Vưu Tư Gia lao vào hoàng hôn chuyển màu từ chàm sang đỏ thẫm, bóng núi xa mờ ảo, con đường kéo dài rung rinh, thế giới của cô chỉ còn lại một màu sóng vàng.

Cho đến khi đi ngủ tối đó, cảm giác lâng lâng mãnh liệt vẫn bao bọc lấy Vưu Tư Gia, vở kịch nhỏ trong đầu cô cũng theo đó mà lắc lư.

Có vẻ như muốn bù đắp cho phẩm giá đã mất, Vưu Chí Kiên bắt đầu làm quá, càng ngày càng lôi kéo nhiều người vào nhà đánh mạt chược.

Giờ ăn trưa, Vưu Tư Gia kể chuyện này với Dương Huyên, hỏi dò anh xung quanh có lớp tự học buổi tối nào không.

Dương Huyên như suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi: “Đó là cái gì?”

“Là, kiểu cơ sở đó.” Vưu Tư Gia ra hiệu, “Là kiểu mình trả tiền, rồi đến đó học tự học buổi tối, có thầy cô hướng dẫn ấy.”

Dương Huyên uống một ngụm nước: “Ở đây không có, có lẽ chỉ có dịp hè đông thầy cô trong trường tự mở, nhưng thường cũng không tuyển được người.”

“Không có thầy cô hướng dẫn cũng được, có chỗ tự học là được.”

“Vậy còn cần gì tiền?”

“Hả?” Vưu Tư Gia không hiểu.

Dương Huyên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, chỉ nói sau này đi học cùng anh, anh thử xem, xem có thể tìm cho cô một chỗ tự học miễn phí không.

Hôm sau tan học, Dương Huyên dẫn cô đi mua ba phần mì, trước tiên quay về tiệm sửa xe tìm Lý Mãn.

Dương Huyên đặt ghế cao trước mặt Vưu Tư Gia làm bàn nhỏ, để cô gục lên trên ăn, còn anh và Lý Mãn thì ngồi xổm trên ghế đẩu, một tay bưng bát, một tay cầm đũa, ba người đối diện với xe cộ qua lại trên đường xì xụp ăn mì.

Đợi trời tối sẫm, Dương Huyên kéo cửa cuốn xuống, ném mũ bảo hiểm cho Vưu Tư Gia: “Đi, anh tìm được chỗ học cho em rồi.”

Cô đón lấy, như cái đuôi nhỏ đi theo sau Dương Huyên: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi đâu à?” Lý Mãn cũng đẩy xe của anh ta ra, là một chiếc xe máy điện nhỏ, vừa vặn chìa khóa vừa cười khẽ, “Dĩ nhiên là đi làm cho anh rồi, không thì tại sao anh ngày nào cũng giúp cậu ta trông cái tiệm sửa xe này, anh là nhà từ thiện chắc?”

Xe máy chạy trên đường được vài phút, bắt đầu quanh co, vào một con hẻm nhỏ.

Nơi này không xa trường Trung học Xuân Hà Số Ba, con hẻm đường hẹp, nổi tiếng là “phố một chiều”. Vưu Tư Gia một tay ôm eo Dương Huyên, thấy từng tiệm cắt tóc lướt qua bên đường, các bà chủ đều chen chúc bên cửa, ánh mắt xuyên qua rèm cửa rơi xuống người họ.

Khi dừng lại, Vưu Tư Gia vừa tháo mũ bảo hiểm, ngẩng đầu nhìn thấy biển đèn chữ thẳng đứng nhấp nháy —

Phúc Mãn Net.

Vưu Tư Gia định nói lại thôi: “Hả? Lên mạng sao?”

Vẻ mặt Dương Huyên dưới ánh đèn có sự dịu dàng khác thường, anh đưa tay xách túi của cô, mở cửa bước vào, Vưu Tư Gia bám sát theo sau.

Trong phòng tối tăm, hơi ồn ào, hai hàng máy tính xếp thành vòng tròn, có thể ngửi thấy mùi khói thuốc, ánh sáng mờ ảo chiếu lên toàn những gương mặt trẻ, Vưu Tư Gia dường như còn thấy hai nam sinh trong lớp mình, đang vặn đầu muốn nhìn kỹ, một cánh tay đã đỡ vai cô xoay người lại, rồi lòng bàn tay Dương Huyên đặt lên, hờ hờ che mắt cô.

“Đừng nhìn lung tung Tiểu Tư Gia à.” Anh đẩy cô lên cầu thang tầng hai, “Nhìn lung tung dễ học hư lắm.”

“Tư Gia!” Giọng nói trầm khẽ từ phía sau vang lên, cô giật mình quay lại.

Ván gỗ dưới chân kêu cót két khi bước lên, lên cầu thang rẽ trái, tầng hai yên tĩnh hơn nhiều, bên cạnh có mấy cánh cửa phòng, Dương Huyên mở một trong số đó: “Em học ở phòng này, lúc về anh gọi em.”

Lúc này Vưu Tư Gia mới biết nhà Lý Mãn là mở tiệm net, buổi tối Dương Huyên sẽ đến quầy đăng ký làm quản lý.

Chỗ anh chọn chỉ vài mét vuông, giống như phòng nghỉ ngơi thường ngày, chỉ có một cái giường, một cái bàn, tường trống không có gì cả, bàn gần cửa sổ, đóng cửa lại thì tiếng ồn ào đều bị cách ly bên ngoài.

Vưu Tư Gia thấy khá tốt, thậm chí còn mở điện thoại chụp một tấm ảnh chỗ học mới của mình gửi cho Trình Viên Viên.

Ảnh vừa gửi đi, Dương Huyên đã gõ cửa, Vưu Tư Gia ngoảnh đầu: “Vào đi.”

Dương Huyên không biết lấy đâu ra một đĩa hoa quả, còn kèm theo hai chai nước ngọt, anh đặt tất cả lên bàn của Vưu Tư Gia, trước khi đi liếc cô một cái: “Học bài cho tốt, đừng chơi điện thoại.”

Vưu Tư Gia gật đầu như gà mổ thóc.

Cho đến bây giờ, việc học và cuộc sống của Vưu Tư Gia mới đi vào nề nếp.

Sáng đi học cùng Dương Huyên, trưa cùng ăn cơm, Dương Huyên thường trốn tự học buổi chiều, Vưu Tư Gia liền đến tiệm sửa xe, cơm tối là hai người cùng Lý Mãn ăn chung, sau đó về tiệm net. Dương Huyên trực ca dưới nhà, cô học bài trên lầu, học đến gần mười giờ, cuối cùng đi về cùng Dương Huyên.

Vưu Tư Gia không cảm thấy có gì không ổn. Cho đến khi thời tiết dần nóng lên, ngày thứ hai sau khi nghỉ Tết Đoan Ngọ trở lại trường, cuối cùng Vương Tử Hàm sau giờ đọc sách buổi sáng quay người hỏi cô: “Tư Gia, dạo này cậu vẫn ổn chứ?”

Vưu Tư Gia ngẩng đầu lên: “Mình rất tốt mà.”

Đối phương lại định nói rồi thôi.

Vưu Tư Gia gãi gãi tóc: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

“Tư Gia, dạo này sao cậu cứ giao du với đám người đó vậy?”

Vưu Tư Gia ngẩng đầu lên: “Hả? Đám người nào?”

“Là bọn cấp ba… với cả người ngoài trường, lớp mình còn có người thấy cậu đi tiệm net nữa.”

Vưu Tư Gia do dự một chút: “Mình nói mình đến tiệm net để học bài, cậu có tin không?”

Vương Tử Hàm dừng lại hai giây, cuối cùng lo lắng nói: “Trong lớp nhiều người đang bàn tán về cậu đấy.”

“Mình không biết luôn á, họ nói gì vậy?”

“Tôn Đình Đình lớp mình nói.” Vương Tử Hàm liếc cô một cái, “Nói cậu… hình như đang yêu đương với cái anh cấp ba nào đó.”

Vưu Tư Gia lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi: “Đó là cậu ta nói bậy!”

“Đừng phản ứng mạnh thế!” Vương Tử Hàm kéo cô xuống, “Tụi mình đều biết cậu ta nói bậy mà.”

Vưu Tư Gia đột nhiên cảm thấy rất nóng, tai và má đều nóng bừng, cô lấy sách ra quạt, phành phạch, giấy bay phất phơ, một chút gió mát lại khiến cô càng thêm bồn chồn.

Vương Tử Hàm tiếp tục an ủi: “Không sao đâu, sau này cậu giữ khoảng cách với anh nào đó là được. Nhưng cũng bình thường thôi, thực ra bọn họ chỉ hơi ghen tị với cậu thôi, mình nghe thấy họ bàn tán về giày dép, quần áo của cậu mấy lần rồi…”

Động tác quạt của Vưu Tư Gia chậm dần, cuối cùng dừng lại, cô nhìn những cành cây xanh um ngoài cửa sổ, cả người gục xuống bàn, trong lòng ba phần bối rối, một chút thẫn thờ.

Có vẻ như ở chỗ người khác cô luôn là người khác biệt, luôn là người không hòa hợp. Vì quá quê mùa, hoặc quá tân thời.

Sau giờ học, Vưu Tư Gia ôm bài tập tiếng Anh đã thu xong, như thường lệ mang đến phòng giáo vụ.

Bàn của thầy tiếng Anh ở góc phòng giáo vụ, là vị trí khuất. Vưu Tư Gia ôm bài tập đi qua hành lang, nhìn qua cửa sổ đang mở, vẫn thấy thầy chưa tan làm.

Vào đặt bài tập, cô mới phát hiện trước mặt thầy tiếng Anh còn có một nữ sinh đứng, đúng lúc là Tôn Đình Đình, bị thầy kéo đến để mắng và học bổ túc.

Thầy giơ tay lên, gạt cuốn vở bài tập trên cùng xuống, tiện tay cuộn lại, bắt đầu thúc vào cánh tay Tôn Đình Đình: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, em lại không chịu nghe giảng, có phải không?”

Vưu Tư Gia đứng bên cạnh, lên tiếng: “Thầy ơi, đây là bài tập thu hôm nay ạ.”

Thầy tiếng Anh lúc này mới phát hiện ra sự hiện diện của cô: “Ồ, được, để đây đi.”

Sau đó thầy dạ.ng châ.n ra, đưa tay kéo Tôn Đình Đình về phía trước: “Em tiến lên chút nữa, nghe rõ không?”

Vưu Tư Gia theo động tác của thầy liếc qua một cái.

Cô phát hiện thầy tiếng Anh vừa nói, tay cầm sách từ chỗ thúc vào cánh tay đối phương chuyển sang thúc vào bụng. Quần áo mùa hè mỏng manh, áo của Tôn Đình Đình bị cuộn lên một chút, cô ấy đưa tay che lại, thầy lại theo vị trí cô ấy che trượt lên trên.

Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện trong phòng giáo vụ chỉ còn lại mình thầy tiếng Anh, Vưu Tư Gia vội kêu lên: “Thầy ơi!”

Đối phương khựng động tác, sau đó ngoảnh đầu, qua tròng kính, mắt híp lại: “Vẫn chưa về à, có chuyện gì không?”

“À cái này…” Vưu Tư Gia liếc nhìn Tôn Đình Đình, Tôn Đình Đình cũng đang nhìn cô, vẻ mặt khó xử.

“Thầy có muốn kiểm tra xem bài tập có thu đủ không ạ!”

“Đó không phải là việc em làm lớp phó phải làm sao?” Thầy tiếng Anh quay người lại, “Đình Đình, em nộp bài tập chưa?”

“Thầy ơi!” Vưu Tư Gia lại kêu lên một tiếng, “Hôm nay Tôn Đình Đình trực nhật, cậu ấy phải ở lại quét dọn ạ.”

Không đợi đối phương phản ứng, cô đã kéo Tôn Đình Đình sang một bên: “Tôn Đình Đình cậu đúng là đáng ghét thật, sao lại lười như vậy!”

Tôn Đình Đình bị cô kéo loạng choạng một cái, ngây ngốc nhìn cô.

Thầy tiếng Anh đẩy đẩy kính: “Vậy Tôn Đình Đình về trước đi.”

Thấy người ra khỏi cửa lớp, Vưu Tư Gia thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay người đi ra liền cảm thấy phía sau có người kéo mình một cái.

“Tư Gia.” đối phương nắm lấy một cánh tay của cô, “Em làm lớp phó học tập cũng được một thời gian rồi, thầy vẫn chưa có dịp nói chuyện với em.”

Vưu Tư Gia phản ứng rất nhanh, rút tay lại ngay lập tức, vừa lùi về phía sau vừa đáp: “Thầy ơi, hôm nay em có trực nhật, em đi trước đây ạ.”

Nói xong, cô liền chạy ra khỏi văn phòng.

Khi đến khúc quanh cầu thang, bước chân của Vưu Tư Gia dần chậm lại.

Ở chỗ Tôn Đình Đình, cô ấy vừa thấy Vưu Tư Gia đi ra thì liền có hành động không tự nhiên, khẽ vén tóc lên.

Vưu Tư Gia đi ngang qua cô ấy, bỗng nhiên dừng lại rồi lùi vài bước, hỏi: “Thầy thường như vậy lắm sao?”

Tôn Đình Đình lại vén tóc một lần nữa: “Như thế nào cơ?”

“Thì…” Vưu Tư Gia bắt đầu diễn tả bằng động tác tay, “Thì quấy rối đó!”

“Cậu nhỏ giọng chút đi!” Tôn Đình Đình căng thẳng, “Thầy này thực ra chỉ hay động tay động chân thôi, nhưng cũng chưa làm gì cụ thể cả…”

“Không đúng.” Vưu Tư Gia lắc đầu, “Vừa rồi khi ông ta lấy cuốn sổ chọc vào người cậu, cậu có thấy khó chịu không?”

Tôn Đình Đình gật đầu.

“Vậy thì đó là sai rồi!” Vưu Tư Gia phẫn nộ, “Hồi nhỏ có người đã nói với mình, đừng để đàn ông lạ chạm vào mình. Chỉ cần cậu cảm thấy không thoải mái thì nghĩa là nó không đúng!”

“Nhưng thầy ấy là giáo viên…”

“Giáo viên thì cũng không được. Cậu chưa nói với ai sao?”

“Nói với ai bây giờ?” Tôn Đình Đình liếc cô một cái, “Mấy nam sinh trong lớp mà biết thì chỉ có cười cợt thôi. Hơn nữa, thầy ấy chỉ gọi mấy đứa học kém như bọn mình, dù bố mẹ có biết cũng chỉ nghĩ rằng thầy có ý tốt…”

Vưu Tư Gia có chút nản lòng.

Lúc ăn trưa, Dương Huyên thấy cô ủ rũ liền hỏi có chuyện gì.

Vưu Tư Gia kể lại sự việc cho anh nghe, sắc mặt đối phương dần trở nên nghiêm túc, anh hỏi: “Ông ta có chạm vào em không?”

“Không.” Vưu Tư Gia vội lắc đầu, “Em chạy mất rồi, và cũng đang định đến chỗ giáo viên chủ nhiệm để từ chức lớp phó học tập.”

Nói xong, Vưu Tư Gia cầm đũa, thở dài đầy phiền muộn. Như cảm nhận được điều gì, cô ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn của Dương Huyên.

Ánh mắt đối phương khiến cô cảm thấy kỳ lạ: “Trên mặt em có gì à?”

Dương Huyên lắc đầu.

“Thế sao anh lại cười?”

“Chỉ là vừa mới nhận ra, em hình như không còn là trẻ con nữa.”

Vưu Tư Gia sững người, nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ em đã không phải trẻ con rồi.”

Nói xong, như muốn che giấu sự bối rối, cô cúi đầu vội vã ăn cơm.

Tiết đầu tiên của thứ Sáu là tiếng Anh. Mười phút sau khi chuông vào lớp reo lên, giáo viên tiếng Anh vẫn chưa đến.

Trong lớp có nam sinh hét lên: “Lớp phó học tập sao không đi gọi thầy cô?”

Lời còn chưa dứt đã bị người phía sau đập một cái: “Gọi gì mà gọi, tự học không được à?”

Vưu Tư Gia vẫn chưa từ chức, cô vừa định đứng dậy đi đến văn phòng thì giáo viên chủ nhiệm bước vào.

Thầy cầm cục lau bảng đập mạnh hai cái lên bục giảng: “Yên lặng! Nghe xem! Cả hành lang này chỉ có lớp mình là ồn ào nhất!”

Lớp học lập tức im phăng phắc, bốn mươi đôi mắt đồng loạt nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, chờ đợi câu nói tiếp theo của thầy.

Quả nhiên, thầy nói: “Giáo viên tiếng Anh của các em dạo này không được khỏe, mấy ngày tới các em sẽ tự học môn này.”

Lời vừa dứt, cả lớp đồng loạt vỗ tay hoan hô.

Giáo viên chủ nhiệm lại đập mạnh hai cái xuống bục giảng: “Yên lặng! Có gì đáng vui thế? Không học bài có lợi cho các em chắc? Cả đám ở đây làm trò gì không biết! Thầy tiếng Anh đi xe đạp bị ngã, sức khỏe không tốt mà các em còn hớn hở vui mừng thế này! Lớp phó học tập, lên đây trông lớp tự học!”

Vưu Tư Gia đành phải ôm ghế lên bục giảng. Đợi giáo viên chủ nhiệm rời đi, lớp học lập tức trở nên hỗn loạn.

Ngay khi Vưu Tư Gia định lấy tai nghe ra, đột nhiên có người đập mạnh xuống bàn hai cái, cả lớp lập tức im lặng.

Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, hóa ra là Tôn Đình Đình. Sau khi đập bàn xong, cô ấy lớn tiếng nói: “Đừng có nói chuyện nữa, không thấy lớp phó học tập đang ngồi trên kia à!”

Lời vừa dứt, vài nam sinh thích gây chuyện lập tức huýt sáo trêu chọc.

Tôn Đình Đình có uy trong lớp, cô ấy lại vỗ bàn một lần nữa, lúc này lớp học mới hoàn toàn yên ắng.

Sau khi tan học, Vưu Tư Gia chuẩn bị ra ngoài đi vệ sinh, Tôn Đình Đình bỗng nhiên từ phía sau bước đến, nhét vào tay cô một chai nước, thần bí nói: “Tư Gia, vẫn là cậu đỉnh nhất.”

“Hả? Mình làm gì cơ?”

Tôn Đình Đình tinh nghịch huých vai cô, trêu ghẹo: “Mình sẽ giữ bí mật giúp cậu.”

Vưu Tư Gia đột nhiên có dự cảm không lành: “Giữ bí mật gì?”

“Mình hiểu mà.” Tôn Đình Đình vỗ vai cô, giọng điệu khoa trương, “Người phụ nữ của đại ca như cậu, đương nhiên là phải giữ bí mật rồi, đúng không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.