(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa mới chạy được hai bước, phía sau liền vang lên một tiếng gọi: “Ê!”
Vưu Tư Gia quay đầu lại, thấy Vưu Minh với vẻ mặt khó chịu: “Đi đâu đấy?”
Cô bé ngoái đầu nhìn, chỉ kịp thấy vạt áo của Dương Huyên biến mất trong sảnh lớn. Vưu Tư Gia cuống lên, lại quay sang nhìn Vưu Minh, hai tay ra hiệu: “Cháu thấy người quen, nói một câu rồi về ngay.”
“Không được, cháu không thể chạy lung tung, sắp đến giờ—”
“Cháu sẽ về ngay.” Vưu Tư Gia bỏ lại câu này rồi lập tức đuổi theo.
Lúc chạy, tóc mái trước trán cô bé cũng bay lên, suýt nữa còn va vào người khác. Ra khỏi sảnh, cô bé nhìn quanh bốn phía, lướt qua đình nhỏ phía tây, dãy nhà dạy học phía đông, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả. Chỉ có những người đi đường vội vã ngoài cổng trường, còn Dương Huyên thì chẳng biết ở đâu.
Vưu Tư Gia nhìn theo hướng cậu vừa rời đi, bước nhanh về phía bãi đỗ xe, vừa đi vừa tìm kiếm.
Cô bé không chú ý đến đường phía trước, vô tình vấp vào mép bồn hoa. Một cảm giác mất thăng bằng đột ngột ập tới, cả người đổ nhào xuống đất.
Đầu gối truyền đến một cơn đau nhói, lòng bàn tay chống xuống nền gạch, cảm nhận rõ hơi nóng hầm hập do ánh nắng nung suốt cả buổi sáng.
Vưu Tư Gia chống tay xuống đất, nhích người qua một bên. Vừa mới hơi ngẩng đầu lên thì một cái bóng che khuất trước mặt cô bé.
Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là một đôi giày.
Viền giày sạch sẽ, trắng tinh, trông có vẻ rất đắt tiền.
Vưu Tư Gia giãy giụa hai cái, vất vả đứng dậy, nheo mắt nhìn cậu con trai trước mặt.
Cậu ta cao hơn cô bé khoảng nửa cái đầu, làn da trắng, khuôn mặt không có biểu cảm gì, chỉ cụp mắt xuống, nhìn cô bé từ dưới đất lồm cồm bò dậy, cả người lấm lem bụi bẩn.
Vưu Tư Gia phủi bụi trên người, phát hiện đầu gối đã trầy da, còn đang rỉ máu. Cô bé lại ngẩng đầu, thấy quần áo của người trước mặt có chút quen mắt. Đột nhiên, cô bé bừng tỉnh. Chẳng phải cậu ta chính là người đi cùng Dương Huyên khi nãy sao?
Vưu Tư Gia tròn xoe mắt, mặc kệ vết thương đang đau rát, vội bước lên một bước: “Cậu có biết—”
“Không biết.”
Lục Trạch Minh vừa nói vừa lùi lại một bước.
Giọng cậu ta lạnh nhạt, như thể tránh cô bé không kịp. Ngay sau đó, cậu ta xoay người bước đi.
Lên bậc thang, đi được mấy bước, Lục Trạch Minh nhận ra động tĩnh phía sau bèn nghiêng đầu liếc một cái.
Dương Huyên từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Lục Trạch Minh đứng ngoài cửa, tập trung nhìn về phía trước. Cậu vẩy mấy giọt nước còn đọng trên tay rồi nhìn theo hướng ánh mắt của cậu ta, nhưng không thấy có gì đặc biệt, bèn hỏi: “Em nhìn gì đấy?”
Hỏi xong không thấy hồi đáp, Lục Trạch Minh vẫn cứ nhìn về phía cũ, chẳng buồn để ý đến cậu.
Dương Huyên thu hồi ánh mắt, cũng chẳng mong cậu ta trả lời.
Từ sau khi Lục Tân Dân đưa cậu ấy về đây, đứa em trai này mỗi khi ở riêng với cậu đều tỏ vẻ hờ hững, yêu thích thì đáp, không thích thì lơ đẹp. Dương Huyên nghĩ, rõ ràng cùng một lứa tuổi, sao mà khác nhau như trời với đất thế này.
Đúng lúc này, Lục Trạch Minh bỗng nhiên mở miệng: “Vừa nãy, có một cô bé va vào bồn hoa rồi ngã xuống.”
Dương Huyên ngạc nhiên liếc cậu ta một cái: “Rồi sao?”
“Sau đó, bố cô bé tới.” Cậu ta cười nhạt, “Vừa kéo vừa lôi, dẫn cô bé đi mất rồi.”
Dương Huyên cúi đầu, kéo cặp lên trước ngực rồi mở khóa kéo: “Có gì buồn cười chứ?”
“Bởi vì tư thế ngã của cô bé ấy rất buồn cười, trông cũng thảm hại nữa.” Lục Trạch Minh quay mặt nhìn cậu, “Không thấy buồn cười sao?”
Dương Huyên không tỏ thái độ gì.
Sau đó, cậu lấy từ trong cặp ra một chai nước khoáng nhỏ, hỏi Lục Trạch Minh: “Trong cặp anh có nước, em uống không? Chưa khui đâu.”
Lục Trạch Minh quay mặt đi, ngay cả lắc đầu cũng lười.
Dương Huyên không so đo với cậu ta, chỉ cảm thấy cổ họng khô khan, bèn vặn nắp chai bằng một tay, ngửa đầu uống cạn. Cậu bóp nhẹ chai nước đã rỗng, do dự nhìn thùng rác bên cạnh một chút, cuối cùng vẫn bỏ chai vào lại trong cặp.
Hai phút sau, tài xế lái xe từ bãi đỗ đến, cửa kính xe hạ xuống, Lục Tân Dân ngồi ghế phụ quay sang gọi bọn họ lên xe.
“Tối nay có một bữa tiệc.” Đợi cả hai đã ngồi vào trong, Lục Tân Dân nói, “Lát nữa ông dẫn hai đứa đến đó ăn cơm.”
“Ông nội.” Lục Trạch Minh lên tiếng, “Bốn giờ chiều nay cháu có buổi học piano, tối mẹ còn mời gia sư dạy cờ vây cho cháu nữa.”
Lục Tân Dân không nói gì, ngón tay gõ nhẹ hai cái lên đầu gối rồi mới cất giọng: “Chuyển sang ngày mai được không?”
“Ngày mai cháu có lớp cưỡi ngựa,” Lục Trạch Minh co người lại một chút, “Không đi học, mẹ cháu chắc chắn sẽ không vui.”
Lục Tân Dân hừ một tiếng: “Mẹ cháu cả ngày chỉ thích đối đầu với ông.”
Ông quay sang hỏi Dương Huyên: “Cháu có muốn đi với ông không?”
Ánh mắt Dương Huyên dừng lại bên ngoài cửa sổ, mông lung không biết đang nhìn vào đâu: “Cháu muốn đến bệnh viện thăm bà ngoại.”
Xe dừng lại ở ngã tư, Lục Tân Dân hừ một tiếng: “Hai đứa đúng là hiếu thảo.”
Nói xong, ông không ép buộc nữa.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh, đèn tín hiệu đổi màu, tài xế đạp ga chạy tiếp.
“Anh.”
Ánh mắt Dương Huyên vẫn lơ đãng, không biết đang dừng ở đâu. Đột nhiên nghe thấy người bên cạnh gọi mình, cậu giật mình, nhất thời không kịp phản ứng.
Giọng của Lục Trạch Minh hiếm khi mềm mại như vậy: “Em khát sắp chết rồi, trong cặp anh còn chai nước khoáng nào không?”
Dương Huyên ngẩn ra, sau đó nói không còn.
“Anh không chừa lại cho em sao?”
Lục Tân Dân nhìn hai đứa qua gương chiếu hậu, rồi đẩy chiếc cốc bên cạnh về phía sau.
“Cảm ơn ông nội.” Lục Trạch Minh nhận lấy, cười nói, “Vẫn là ông tốt nhất.”
Lục Tân Dân được khen, bật cười hừ một tiếng, tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Buổi tối, Dương Huyên ghé vào một quầy hàng dưới lầu bệnh viện, mua mấy quả táo, xách túi ni lông lên lầu.
Khi cậu bước vào phòng bệnh, bà ngoại đã hoàn thành ca phẫu thuật, đang được theo dõi sau điều trị. Bà mặc đồ bệnh nhân, tựa người vào đầu giường. Bên cạnh có một chiếc ghế xếp trống không, nhưng không thấy bóng dáng ông ngoại đâu.
Thấy Dương Huyên tới, bà ngoại vẫy tay gọi cậu.
Dương Huyên ngồi xuống bên giường, giúp bà bóp tay bóp chân, rồi hỏi ông ngoại đi đâu rồi.
“Đừng để ý đến ông ấy.” Giọng bà ngoại yếu ớt, “Trốn đâu đó rồi, đang giận đấy.”
Dương Huyên không nói gì nữa.
Ông ngoại không ưa Lục Tân Dân. Nhưng sau khi bà nhập viện, rất nhiều việc đều do Lục Tân Dân tìm người xử lý. Ông ấy đón cậu về nhà ở, trong lời nói và hành động đều ngầm ý muốn cậu ở lại đây. Sáng nay thậm chí còn trực tiếp dẫn cậu đến thăm trường mới, ngay cả thủ tục chuyển trường cũng đã chuẩn bị sẵn.
Bà ngoại lại hỏi: “Cháu ở đó có ổn không? Đã gặp bố cháu chưa? Người trong nhà có dễ chung sống không?”
Một loạt câu hỏi liên tiếp khiến Dương Huyên do dự gật đầu, trả lời qua loa.
Nói chính xác, cậu mới chỉ gặp cha ruột của mình một lần, thậm chí còn không biết tên anh ta. Hôm đó, anh ta trở về trong tình trạng say khướt, liếc nhìn cậu một cái, lầm bầm mấy câu rồi đi ngủ. Sáng hôm sau đã biến mất.
Lục Tân Dân nghe Sư Văn Thục kể lại rằng, mới sáng sớm hôm sau, anh ta đã bị “bạn bè rượu chè” kéo đi ăn chơi tiếp.
Sư Văn Thục là mẹ của Lục Trạch Minh, một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp, sở hữu vài tiệm thẩm mỹ. Hằng ngày, ngoài công việc ra, cô ta chủ yếu dành thời gian chăm sóc Lục Trạch Minh.
Có lần, khi đi lên cầu thang, khoảng cách giữa hai người khá gần, Dương Huyên có thể ngửi thấy rõ mùi nước hoa nồng nàn trên người cô ta.
Lúc Dương Huyên mới chuyển đến ở, bề ngoài Sư Văn Thục không thể hiện thái độ gì, cũng rất ít khi nói chuyện với cậu. Nhưng với Lục Trạch Minh thì cô ta lại cực kỳ nghiêm khắc. Mỗi khi cậu bé học cùng gia sư, cô ta đều ngồi cạnh giám sát, buổi tối còn thường xuyên kiểm tra bài tập của con trai.
Bà ngoại nhìn chằm chằm vào phản ứng của Dương Huyên, sau đó nắm lấy tay cậu nói: “Ca phẫu thuật dùng Stent sản xuất trong nước. Bà đã hỏi bác sĩ phẫu thuật rồi, sau khi xuất viện còn có thể được bảo hiểm chi trả phần lớn chi phí…”
Động tác trên tay Dương Huyên vẫn không dừng lại, nhưng ánh mắt thì cụp xuống, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Mãi đến khi trời nhá nhem tối, cậu mới đứng dậy ra về.
Cậu lên xe buýt, thả đồng xu vào hộp vé, thấy hàng ghế cuối sát cửa sổ vẫn còn trống bèn bước lên, len qua đám đông rồi ngồi xuống, kéo cửa sổ mở rộng hơn, khuỷu tay đặt trên thành cửa.
Gió đêm đã bắt đầu mang theo chút se lạnh, từng sợi tóc lòa xòa trên trán bị thổi bay.
Giờ đã là cuối tháng Tám, mùa hè oi ả sắp sửa kết thúc. Dương Huyên cảm thấy mùa hè ở thành phố dường như dài hơn ở vùng quê. Nếu là ở quê, đến tối thi thoảng bọn họ sẽ khoác lên mình chiếc áo mỏng.
Nghĩ đến đây, cơn gió từ bên ngoài lùa vào dường như cũng mang theo thêm vài phần lành lạnh. Cậu nhìn ra ngoài, phát hiện xe buýt đang lắc lư đi ngang qua bờ sông.
Những nhành liễu rủ xuống, dòng Mặc Thủy dưới màn đêm cuồn cuộn trôi, mặt nước phản chiếu ánh đèn trên bờ, giống như một dải lụa mềm mại uốn lượn, lấp lánh rực rỡ. Bên kia bờ là một khu biệt thự đơn lập, nằm yên tĩnh giữa lòng đô thị nhộn nhịp. Từng căn nhà đều tỏa ra ánh đèn vàng dịu nhẹ, như những viên bảo thạch rải rác trên dải lụa, ẩn hiện giữa những tán cây xanh um.
Nhà của Lục Tân Dân cũng nằm trong số đó. Ông đã góa vợ từ lâu, sống cùng con cháu trong một căn biệt thự nhỏ.
Khi Dương Huyên vào nhà, Lục Tân Dân vì bận tiệc tùng nên không có ở đó. Còn Sư Văn Thục thì đang đắp mặt nạ, tay bê đĩa trái cây đã cắt sẵn, chuẩn bị đem vào phòng của Lục Trạch Minh – lúc này đang học với gia sư.
Lúc đi lên lầu, thấy Dương Huyên bước vào, cô ta khựng lại một chút rồi nói: “Dì đã dặn dì Trần chừa phần cơm tối cho cháu, ở trong bếp đấy.”
Dương Huyên khẽ đáp: “Cảm ơn dì.”
Cậu đi vào bếp một mình. Dương Huyên ăn rất nhanh, chưa đến mười phút đã gần như ăn xong.
Dì Trần bước vào dọn dẹp, nhìn thấy Dương Huyên đặt bát đũa xuống, liếc mắt một cái liền có chút ngạc nhiên: “Ăn sạch thế này! Có phải không đủ ăn không?”
“Không phải ạ.” Dương Huyên mỉm cười, “Chỉ là cháu thấy không nên lãng phí, dạ dày cũng hơi no rồi.”
Nói xong, cậu dọn dẹp bát đĩa rồi mang đến bồn rửa, xắn tay áo lên định rửa bát.
“Ấy ấy ấy.” Dì Trần vội bước tới ngăn cản, “Việc này không cần cháu làm đâu.”
“Dì Trần.” Không biết từ lúc nào, Sư Văn Thục đã đứng ở cửa, cười tủm tỉm, “Nếu Huyên Huyên muốn làm thì cứ để nó làm đi.”
Dì Trần ngượng ngùng rụt tay lại, vô thức chà xát tay lên tạp dề: “Ôi chao, còn nhỏ vậy mà đã hiểu chuyện thế này.”
Vòi nước mở ra, dòng nước ào ào chảy, mùi nước hoa nồng đậm tỏa ra.
“Tất nhiên rồi.” Sư Văn Thục tươi cười phụ họa, “Dù sao mẹ nó trước đây cũng từng làm giúp việc, mấy việc rửa bát này, nó chắc chắn quen tay.”
Dì Trần không nói gì thêm. Nước bắn tung tóe, Dương Huyên cảm thấy trên mặt lành lạnh, cậu đưa tay lau nhẹ má.
Còn ba ngày nữa là khai giảng, Dương Huyên chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Bên ngoại đã lo xong thủ tục xuất viện. Khi Dương Huyên ra cửa, Sư Văn Thục xách mấy thùng quà đặt vào tay cậu, đôi mắt cong cong: “Bà ngoại cháu nằm viện lâu vậy rồi, dì vẫn chưa đến thăm, mấy thùng thuốc bổ này cháu cầm lấy đi, tốt cho sức khỏe bệnh nhân lắm.”
Dương Huyên do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Lục Tân Dân lái xe từ công ty về nhà, đến nơi thì thấy Dương Huyên đang nhận đồ rồi đi ra ngoài. Ông liếc mắt qua Sư Văn Thục, đối phương không để ý đến ông, chỉ quay người vào nhà.
Lục Tân Dân đi tới trước mặt Dương Huyên, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sao thế, vẫn muốn về à?”
Dương Huyên gật đầu.
“Không quen sống ở thành phố?”
“Không phải.”
“Ông bà ngoại ép cháu về à? Ông đã nói là tiền thuốc men cứ để ông lo, họ vẫn không chịu sao?”
Dương Huyên lắc đầu: “Không phải.”
“Ở đây chẳng phải vẫn tốt hơn về quê sao?”
“Khi ông đến tìm cháu.” Dương Huyên nói, “Cháu đang gieo hạt ngô trên đồng, sau đó còn phun thuốc, xới đất, mấy lần xuống ruộng nhổ cỏ.”
Lục Tân Dân không nói gì nữa.
Giọng điệu và nét mặt của Dương Huyên đều rất bình thản: “Còn một tháng nữa là đến Quốc khánh, ngô cũng sắp chín rồi, cháu phải về bẻ ngô.”
“Bẻ ngô?” Lục Tân Dân nhắc lại, “Chỉ vậy thôi?”
Dương Huyên khẽ gật đầu, lặp lại một lần nữa: “Chỉ vậy thôi.”
Lục Tân Dân vốn định tiễn Dương Huyên, nhưng cậu nói không cần.
Cậu ghé vào trung tâm thương mại bên cạnh, đứng thật lâu trong cửa hàng bách hóa tầng một, tính toán số tiền trong túi rồi cuối cùng chọn một hộp búp bê Barbie bản cao cấp.
Trước đó cậu từng hỏi Lục Trạch Minh, nghe nói các bé gái trong thành phố đều thích chơi cái này.
Người bán hàng thấy cậu đứng lưỡng lự hồi lâu bèn bắt chuyện: “Cậu nhóc đẹp trai, mua cho ai thế?”
“Mua cho em gái.”
“Cái trong tay em không bằng cái này đâu.” Người bán hàng lấy một hộp dài hơn đưa cho cậu, “Hộp này sang trọng hơn nhiều.”
Dương Huyên so sánh một chút, phát hiện hộp kia chỉ có thêm mấy bộ quần áo, nhưng giá lại gấp đôi. Thế là cậu xua tay: “Em lấy cái này là được rồi.”
“Nhưng hộp kia có nhiều quần áo, có thể chơi trò thay đồ đấy.”
Dương Huyên ghé sát nhìn kỹ hơn, xác nhận xong thì càng yên tâm: “Em về có thể tự may.”
Thanh toán xong, cậu ôm hộp quà, lòng nhẹ nhõm hẳn.
Vưu Tư Gia có chút hay hờn dỗi, nhưng cũng không khó dỗ dành.
Tay xách nách mang mấy túi lớn nhỏ, Dương Huyên lại lên xe buýt. Qua bờ sông, cậu ngước nhìn về khu nhà kia.
Ánh nắng chói lòa, mặt kính trên mái nhà phản chiếu lấp lánh, trông như một chiếc hộp trang sức được cây xanh bao bọc.
Trang sức dù quý giá đến đâu, tiếc là không thuộc về cậu.
Sắp về nhà rồi.
Nghĩ vậy, chiếc xe buýt dưới chân cậu chòng chành lăn bánh. Lòng cậu, bên tay, dưới chân đều là đồ đạc, cậu siết chặt cánh tay ôm lấy, tâm trạng nhẹ bẫng như con chim vừa vỗ cánh bay ngang qua cánh đồng rộng lớn, chỉ để lại một khoảng trời thênh thang.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");