Ngày Xuân Xao Động (Tư Xuân Kỳ)

Chương 15: Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô bé lại quay về bên cạnh cánh cửa, không chịu bỏ cuộc, tay bám vào khung cửa, áp cả khuôn mặt vào khe hở, muốn nhìn kỹ hơn vào bên trong.

Ánh mắt còn chưa kịp quan sát hết cảnh vật trong sân thì đã nghe thấy tiếng nói từ phía sau—

“Con đang làm gì ở đây vậy!”

Vưu Tư Gia lập tức quay người lại, nhìn thấy Vưu Chí Kiên vừa từ nhà thầy bói trở về.

Phía sau anh ta không có ai khác, tay phải và tay trái đều xách đầy đồ, đang mắng cô bé: “Quần áo mới mua về, đừng có làm bẩn. Nhà này không có ai, đừng nhìn nữa.”

Vưu Tư Gia vội vàng hỏi: “Mọi người đâu rồi?”

“Mấy ngày nay không có ai cả, hình như đi nằm viện rồi.”

Vưu Tư Gia giật mình: “Chuyện gì vậy ạ?”

“Hình như là bà Tư của con.” Vưu Chí Kiên có vẻ cũng chỉ nghe được đồn đại, vừa nói vừa quay người đi về nhà, “Trước giờ hay đau dạ dày đau ngực, mấy ngày trước bị ông Tư của con chọc tức phát bệnh, đi khám mới biết là có vấn đề về tim nên phải vào viện đặt stent.”

“Có nghiêm trọng không ạ?”

Vưu Chí Kiên không kiên nhẫn nữa: “Làm sao bố biết được!”

Vưu Tư Gia đuổi theo phía sau tiếp tục hỏi: “Vậy khi nào họ về?”

“Bố làm sao biết được!” Vưu Chí Kiên đặt đồ xuống đất, gãi gãi mặt, “Mấy thứ này… là chú và cô vừa rồi cho con đấy.”

“Con mở ra được không?”

“Mở đi.”

Được cho phép, Vưu Tư Gia reo lên một tiếng, không quên chia sữa trong hộp cho Vưu Tư Khiết đang đứng bên cạnh thắc mắc.

Mấy ngày liền, Vưu Tư Gia cứ loanh quanh ở cửa.

Hai ngày nắng gắt, hai ngày mưa như trút nước, rồi lại đến nắng gắt. Đất trên con đường nhỏ trước cửa từ nứt nẻ thành lầy lội rồi lại trở về trạng thái cứng ngắc, cánh cửa gỗ nhỏ phía đối diện vẫn còn khóa bằng một ổ khóa sắt.

Buổi tối Vưu Tư Gia nằm trên giường trằn trọc không ngủ được bèn xuống giường đi vệ sinh, chân vươn ra quơ mấy cái nhưng không chạm được dép. Cô bé đành phải lùi lại, nằm sấp trên mép giường cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên đôi dép đã bị đá vào gầm giường. Vưu Tư Gia đưa tay vớt lấy, ngón tay chạm phải một vật c.ứ.ng giống như tấm vỏ.

Cô bé lập tức sững người, sau đó chẳng thèm đi dép nữa, trực tiếp nhảy xuống giường chân trần, quỳ một chân xuống, kéo luôn thứ vừa sờ thấy ra ngoài.

Đó là một cái hộp giấy. Mở tấm bìa phía trên ra, bên trong là những món đồ quen thuộc——

Bi ve, túi cát và nhiều thứ khác đều ở đó, thậm chí còn có thêm nhiều thứ trước đây chưa từng có, ví dụ như mấy gói kẹo cao su thổi bong bóng, hai khẩu súng nhựa và kẹo cao su có kèm hình xăm dán.

Vưu Tư Khiết đang phe phẩy quạt vì nóng nực cũng bị động tĩnh của cô bé làm giật mình, bèn ngồi thẳng dậy: “Em đang làm gì vậy?”

Vưu Tư Gia ngẩng mặt lên: “Sao đồ của em lại ở dưới gầm giường?”

“À cái này.” Vưu Tư Khiết nằm xuống lại, cái quạt đập trên đùi phát ra tiếng phần phật, “Sau khi sửa xong nhà, Dương Huyên mang tới đây. Bảo đợi em về thì nói cho em biết chuyện này, kết quả chị lại quên mất.”

Sau khi Vưu Tư Khiết nói xong, trong phòng chỉ còn tiếng quạt lá cọ đung đưa, không nghe thấy tiếng trả lời nên xoay người liếc nhìn Vưu Tư Gia.

Cô bé ngồi xổm trên đất, lấy từ trong hộp ra một con chó vải nhỏ cầm trong tay, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

“Bảo sao mấy ngày nay em cứ loanh quanh trước cửa nhà người ta là vì cái gì.” Vưu Tư Khiết thắc mắc, “Sao em lại mặt ủ mày chau vậy? Trách chị quên à? Đồ không mất là được rồi.”

“Anh ấy còn nói gì nữa không?”

“Không, chỉ bảo chị nhớ đưa lại cho em thôi.”

Cô bé để đồ vào trong hộp rồi đẩy hộp trở lại dưới gầm giường, ậm ừ “ừ” một tiếng.

Lưu Tú Phân cuối cùng cũng xuất viện.

Khi Vưu Tư Gia nhìn thấy đứa em gái trong tã lót, lập tức thất vọng tràn trề——

Đen đen gầy gầy, như một con chuột nhỏ chưa phát triển đầy đủ.

Tuy xấu xí là vậy, nhưng Vưu Tư Gia vẫn sẵn lòng ngồi xổm trong phòng nhìn em bé, thấy đứa nhỏ ngoài bú sữa ra thì chỉ ngủ, ngủ dậy lại khóc, cô bé tò mò vén tấm chăn nhỏ của em lên, phát hiện bên trong ướt đẫm một mảng, hóa ra là tè dầm.

Cô bé nhìn em gái, Lưu Tú Phân bên cạnh cũng nhìn Vưu Tư Gia, cuối cùng thở dài mấy tiếng gần như không thể nghe thấy.

Bữa tối hôm đó mời ông bà nội qua ăn cùng. Mọi người ngồi quây quần bên nhau, tám món đầy ắp, còn thịnh soạn hơn cả bữa tất niên.

Vưu Tư Gia vui vẻ nhảy tưng tưng, được hưởng đãi ngộ mà ngay cả Tết cũng không có. Vưu Tư Khiết bên cạnh cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng: “Sao lại làm nhiều món ngon thế này?”

Người lớn không trả lời thắc mắc của Vưu Tư Khiết, lấy cốc uống rượu rót cho Vưu Tư Gia một ly nước trái cây.

Sau khi ăn xong, Vưu Chí Kiên gọi Vưu Tư Gia vào phòng, hỏi cô bé còn nhớ chú và cô đã tặng quà cho cô bé mấy ngày trước không.

Vưu Tư Gia nói nhớ.

“Nhà họ ở khu trung tâm thành phố, là người thành phố.” Vưu Chí Kiên hắng giọng, “Mấy ngày nay họ về làm thủ tục rồi, sau này con sẽ đi học ở thành phố, ở cùng với họ.”

Ban đầu Vưu Tư Gia không phản ứng kịp, chớp chớp mắt suy nghĩ một lúc, hỏi: “Chị con có đi không?”

“Nó đi làm gì.”

Vẻ mặt Vưu Tư Gia như một cục băng chưa tan, chỉ toát ra hơi trắng mờ mịt, lại hỏi: “Vậy khi nào con về?”

“Con ngốc quá.” Vưu Chí Kiên nói, “Con đi hưởng cuộc sống tốt đẹp rồi, về đây làm gì nữa?”

Vưu Tư Gia vân vê tay, ngẩng mặt suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ của mình, giọng nhỏ nhỏ: “Vậy, vậy nếu không có ai chơi với con thì sao?”

“Con lo cái này à?” Vưu Chí Kiên có vẻ hơi không kiên nhẫn, “Nhà người ta ở chung cư, đến lúc đó con sẽ được ăn ngon mặc đẹp, chơi đồ chơi đẹp.”

“Nhưng mà——”

“Đừng nhưng nhị gì nữa.” Vưu Chí Kiên ngắt lời em, “Mấy ngày nữa họ sẽ đến đón con.”

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa đã nghe thấy một tiếng “bốp” giòn tan.

Vưu Chí Kiên vội vàng chạy ra ngoài xem, Vưu Tư Gia cũng theo sát phía sau, chỉ thấy trên mặt đất bắn tung tóe những mảnh sứ trắng vỡ vụn. Đứa bé trong nhà đối diện bị đánh thức, bắt đầu khóc ré lên, Lưu Tú Phân vội vào phòng dỗ dành.

Thủ phạm gây ra chuyện này lại chính là Vưu Tư Khiết, ông bà nội bên cạnh vội vàng kéo cô lại an ủi: “Cháu giận cái gì chứ, nó vốn còn nhỏ, dễ dỗ dành, cháu làm vậy nhỡ làm nó không muốn đi nữa thì…”

Vưu Chí Kiên cũng nổi giận: “Con muốn làm loạn à?”

Vưu Tư Khiết giãy khỏi bàn tay bên cạnh, mắt đỏ hoe nhìn Vưu Chí Kiên một cái, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.

Còn hơn một tuần nữa mới đến ngày khai giảng, Vưu Tư Gia đã ngồi lên chiếc xe đi về khu trung tâm thành phố.

Vưu Minh và Lâm Tuệ Mẫn đích thân đến đón cô bé. Khi Vưu Tư Gia mở cửa xe, một luồng khí lạnh ngọt ngào và nồng nặc phả vào mặt.

Cô bé co ro bên cửa sổ ghế sau, cả người cứ ngượng nghịu. Ban đầu dùng tay che mũi, sau đó bắt đầu thở bằng miệng, ghế ngồi bọc da cọ xát với làn da chân trần, có cảm giác khó chịu.

Khi cảnh vật ngoài cửa sổ bắt đầu chuyển động, Vưu Tư Gia đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Qua lớp kính sau hơi mờ mờ, thấy bố mẹ đã vào nhà, chị cô bé vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nhìn xa hơn nữa, cánh cửa gỗ phía đối diện cho đến giờ vẫn không có dấu hiệu mở ra.

Thân xe lắc lư rẽ một góc, những hàng dương liễu chuyển động nhanh nối thành hàng rào, nhốt người vào trong. Thôn làng bắt đầu mờ dần, nhà thờ nhỏ thoáng qua, cánh đồng ngô đã thành rừng, con suối nhỏ nơi cô bé từng bắt cua, bãi hoang nơi cô học đi xe đạp, những căn cứ địa bí mật của cô rải rác khắp nơi, tất cả đều lần lượt lóe lên rồi vụt qua.

Vưu Tư Gia nhìn ra ngoài, cứ nhìn mãi như thế, cho đến khi vùng hoang vu kia trở thành một đường phân cách, trở thành một bóng tối phủ xuống khi mi mắt chớp động, cho đến khi cô bé không còn nhìn thấy bất kỳ khung cảnh quen thuộc nào từ trước thì mới quay người ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày nặng trĩu, có thứ gì đó không ngừng cuộn trào bên trong.

Từ thị trấn Thanh Hà đến khu trung tâm thành phố không có đường sắt, hành trình trên đường cũng quanh co khó đi, phải đi qua đường phố thị trấn và những con đường đất không bằng phẳng, rẽ ra khỏi vùng núi mới có thể lên đường cao tốc, và phải mất gần ba tiếng đồng hồ trên đường.

Vưu Minh rời khỏi đường cao tốc, đạp ga đi thẳng đến tiệm rửa xe.

Nhân viên trong tiệm kéo ống nước dài liên tục phun rửa ghế sau xe, Vưu Minh đứng bên cạnh hút thuốc, trên mặt không có biểu cảm gì: “Sao cháu không nói trước là cháu say xe?”

Vưu Tư Gia bị mùi nước hoa trong xe bao phủ suốt cả đường đi, ghế sau lắc lư khiến cô khó chịu, khi rẽ trên đường cao tốc, còn chưa kịp nói gì đã nôn ra. Lúc này cô bé mới giật mình nhận ra có lẽ mình đã phạm phải sai lầm lớn, chỉ biết đứng dưới ánh nắng với vẻ mặt xanh xao, giữa mũi và miệng còn sót lại cảm giác nhớp nháp của dị vật, người khi lạnh khi nóng.

Lâm Tuệ Mẫn mua chai nước đi tới, nghe vậy đáp lại: “Anh đừng có vừa mới bắt đầu đã đổ lỗi cho đứa trẻ.”

Vưu Minh rũ rũ tàn thuốc: “Anh đổ lỗi gì chứ?”

Lâm Tuệ Mẫn xoay người xoa xoa đầu cô bé, vặn nắp chai nước khoáng đưa cho cô: “Tư Gia, uống nước súc miệng đi.”

Vưu Tư Gia làm theo, lại nghe Lâm Tuệ Mẫn hỏi: “Trước đây cháu cũng say xe à?”

Vưu Tư Gia ngậm nước trong miệng, lắc lắc đầu.

“Trước đây không say sao?”

“Trước đây cháu chưa từng đi xe.” Vệt nước Vưu Tư Gia nhổ xuống mặt đất đang bốc hơi với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, cô bé cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lâm Tuệ Mẫn sững người: “Không sao đâu, lần sau cháu cứ nói trước với cô, chúng ta sẽ cầm theo túi.”

Vưu Tư Gia gật gật đầu.

Xe chạy vào một khuôn viên cũ kỹ, Vưu Tư Gia nhìn những tòa nhà bong tróc sơn này, mỗi hộ là một ô nhỏ, những ô nhỏ chồng chất lên nhau, trông như chuồng chim bồ câu. Nhưng sau khi vào trong, mới phát hiện bên trong còn chật hẹp hơn cả tưởng tượng của mình, rất khác với nơi cô bé từng ở trước đây.

Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, nội thất cũ kỹ nhưng gọn gàng, có nhiều đồ điện và nội thất, phòng của cô bé đối diện với phòng vợ chồng Vưu Minh và Lâm Tuệ Mẫn, sát ban công.

Trong phòng là giường hai tầng, đối diện là tủ sách và bàn nhỏ, bên cạnh thậm chí còn có một chiếc máy tính vuông vức. Vưu Tư Gia trước đây chỉ được dùng máy tính ở phòng vi tính của trường, hai tuần một lần, mỗi lần trước khi vào học còn phải mang bọc giày bên ngoài giày.

Buổi tối Lâm Tuệ Mẫn dạy cô bé dùng bình nước nóng để tắm, Vưu Tư Gia thấy mới lạ. Trước đây khi sống ở làng, mùa hè trên mái nhà trải túi đựng nước màu đen, đến tối thì nguội, còn ở đây vòi sen lúc nào cũng có nước nóng.

Vưu Tư Gia không thường gặp Vưu Minh. Mấy ngày nay, hầu hết chỉ tối mới về nhà, còn Lâm Tuệ Mẫn làm việc ở bệnh viện, thời gian làm việc không cố định, nhiều khi tối đi làm, hôm sau ngủ cả buổi sáng, ngủ dậy thì nấu cơm, sau đó lại phải đi làm.

Vưu Tư Gia rất muốn ra ngoài chơi, nhưng môi trường lạ lẫm, cô bé nhốt mình trong nhà, mỗi ngày đều cảm thấy khó thở. Lâm Tuệ Mẫn nhận ra sự bồn chồn của Vưu Tư Gia bèn dẫn cô bé đi dạo vài vòng quanh khu phố, nhưng không cho phép cô tự đi một mình.

Gần đến ngày khai giảng, Vưu Minh dẫn Vưu Tư Gia đến trường mới làm thủ tục.

Trường tiểu học không quá xa nhà, trên đường đi, Vưu Minh xuống xe làm cho cô một thẻ xe buýt học sinh, rồi chỉ cho cô tuyến đường đi học, nói rằng đây là trường tiểu học tốt nhất khu trung tâm thành phố, anh ta đã phải tốn không ít công sức để cô bé có thể đến đây học.

Vưu Tư Gia chỉ biết gật đầu, trường mới rất lớn, gấp mấy lần trường tiểu học ở nông thôn trước đây. Có lẽ thủ tục chuyển trường đều được làm vào buổi sáng này, Vưu Tư Gia vào sảnh lớn của trường, nhìn hàng người xếp thành hàng dài trước bàn, cô đi bên cạnh Vưu Minh, quan sát môi trường xung quanh.

Có người nộp xong tài liệu đi về phía trước, Vưu Minh tiến lên theo, Vưu Tư Gia cũng đi theo về phía trước, bước chân đột nhiên khựng lại.

Cô bé thấy một nhóm người đứng dậy rời đi từ phía trước, một người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao dẫn theo hai cậu bé, một cao một thấp, cậu bé cao đi cuối cùng mặc áo phông trắng quần jean, hơi cúi đầu.

Bộ quần áo này lạ lẫm, nhưng dáng người gầy gò, dáng đi và khuôn mặt thoáng qua từ phía bên khiến Vưu Tư Gia chắc chắn đó là Dương Huyên.

Cô bé theo bản năng định gọi tên cậu, nhất thời xúc động, mở miệng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rẽ ra ngoài.

Vưu Tư Gia không kịp nghĩ ngợi gì khác, lập tức phóng người đuổi theo.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.