(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vưu Tư Gia không chậm trễ, nhanh như chớp chạy thẳng đến bên cạnh Dương Huyên.
Dương Huyên lại kéo cô bé ra sau lưng mình, cánh tay cầm hòn đá liền giơ lên, nhắm thẳng vào Lưu Điên mà ném tới.
Lưu Điên mang đôi giày vải rách, vậy mà động tác lại linh hoạt vô cùng. Gã nghiêng người tránh thoát, sau đó ngoảnh lại nhìn viên gạch lăn lóc trên mặt đất rồi bước đến cửa, cười tủm tỉm nhìn hai người:
“Ê! Không trúng đâu!”
Dương Huyên dùng ngón tay cái ấn xuống ngón trỏ, lập tức vang lên một tiếng “rắc” khẽ khàng. Cậu sải hai bước đến trước chiếc xe đạp, giật mạnh túi nilon treo bên hông xe xuống rồi thọc tay vào bên trong lục tìm.
Nụ cười thèm thuồng còn dính trên mặt Lưu Điên thoáng chốc đông cứng lại. Gã thấy tình thế không ổn, lập tức quay người, cắm đầu chạy thẳng vào con hẻm nhỏ.
Dương Huyên quăng túi xuống đất, vớ lấy cây liềm rồi lao theo.
Vưu Tư Gia nhìn chiếc xe đạp, lại nhìn hai người đang đuổi nhau, vội vàng chạy theo sau Dương Huyên. Nhưng tốc độ của cô bé không bằng cậu, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách giữa hai người ngày càng xa.
Tính khí liều lĩnh của Dương Huyên lúc này mới lộ rõ, cậu vừa chạy vừa vung liềm chém về phía trước. Lưu Điên né tránh nhưng vẫn bị lưỡi liềm quẹt trúng. Gã đau đến mức gào lên một tiếng, ôm lấy cánh tay rồi rẽ sang hướng khác.
Gã lêu lổng suốt ngày trong những con hẻm nhỏ này, rõ ràng quen thuộc địa hình hơn hẳn. Chỉ trong chớp mắt, gã vừa lăn vừa bò, quẹo qua mấy khúc ngoặt rồi lao vào nhà mình. Gã vội quay người, giật mạnh cánh cửa, chỉ thò đầu ra ngoài.
Còn chưa kịp mở miệng, một âm thanh sắc lạnh chợt vang lên. Cán liềm va thẳng vào cửa sắt, tạo ra một tiếng “xoẹt” chói tai. Lưu Điên hoảng hốt co rụt đầu lại, đóng chặt cửa, không dám ló ra nữa.
Giữa đường còn sót lại một chiếc giày vải rách của kẻ bỏ chạy.
Dương Huyên cúi xuống nhặt lên rồi dùng sức ném mạnh về phía trước. Cánh cửa lớn bị đập trúng, rung lên hai cái “rầm rầm”.
Lúc này, Vưu Tư Gia cuối cùng cũng đuổi kịp. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô bé có phần chần chừ, không dám tiến lại gần.
Cô bé thấy Dương Huyên bước lên bậc đá trước cửa, nhấc chân đá chiếc giày rơi xuống rãnh nước đen ngòm bên cạnh. Sau đó, cậu cúi xuống nhặt cây liềm lên, liếc nhìn Vưu Tư Gia một cái, khẽ mấp máy môi nhưng không nói gì rồi xoay người đi thẳng.
Vưu Tư Gia vội vàng quay đầu, lặng lẽ đi theo sau cậu.
Hẻm nhỏ chật hẹp, bóng tối cũng bị dồn nén lại bên trong. Vưu Tư Gia chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo màu sáng của Dương Huyên lắc lư phía trước.
Cậu không lên tiếng, cô bé cũng không dám mở miệng.
Không gian yên tĩnh đến mức tiếng bước chân của cả hai vang lên rõ mồn một, hơi thở hổn hển sau khi chạy vội cũng trôi nổi giữa không khí đọng lại.
Hai người cứ thế một trước một sau bước nhanh về phía trước.
Đột nhiên, Dương Huyên dừng lại.
Vưu Tư Gia đang cúi đầu, không kịp phản ứng, đâm sầm vào lưng cậu. Cô bé đưa tay sờ mũi, ngẩng lên thì thấy Dương Huyên quay lại, ánh chiều tà phủ lên mặt cậu khiến biểu cảm ấy trở nên nghiêm nghị khó diễn tả thành lời.
“Em…”
Cậu mới thốt ra một chữ liền im bặt, hít sâu một hơi rồi quay người đi tiếp.
Chưa đi được hai bước, cậu lại dừng lại, như thể không nhịn được mà quay sang hỏi cô bé:
“Đầu óc tên đó có vấn đề, em không biết à?”
Vưu Tư Gia khẽ đáp: “Biết…”
“Dù biết mà em vẫn dám đi theo tên đó?” Dương Huyên chỉ tay lên trên: “Mặt trời lặn rồi, anh đạp xe quẹo qua đó thì thấy em đi theo tên đó vào đây. Anh gọi mà em cũng không nghe thấy.”
Vưu Tư Gia định nói gì đó, hé môi nhưng lại bị cậu cắt ngang.
“Còn nữa.” Giọng Dương Huyên càng lúc càng cao, nhấn mạnh từng chữ quan trọng, “Không chỉ riêng tên Lưu Điên kia, mà người lạ gọi em, em cũng không được đi theo! Ai gọi là em cũng chạy theo, em là con gái, phải biết phân biệt nguy hiểm chứ!”
“Không được để người khác chạm vào em.” Cậu tiếp tục, “Người nhà không dạy em à? Đặc biệt là mấy tên đàn ông trông không bình thường như thế này, em…”
Vưu Tư Gia ngây người nhìn cậu.
Giọng điệu và biểu cảm của Dương Huyên lúc này như biến thành một người khác, hoàn toàn không giống với bộ dạng khi cậu dẫn cô bé đi chơi thường ngày. Vưu Tư Gia cúi đầu, vặn vẹo ngón tay, không nói gì nữa.
Dương Huyên cũng nhận ra điều gì đó, cậu đưa tay gãi đầu, xoay một vòng tại chỗ, giọng điệu dịu đi đôi chút: “Xin lỗi, anh không phải đang cáu với em.”
“Hôm nay là do anh đến trễ.” Cậu nói, “Chuyện này là lỗi của anh. Em… đừng sợ, hắn có chạm vào em chỗ nào không?”
Vưu Tư Gia chớp chớp mắt, vài giây sau mới lắc đầu.
Dương Huyên kéo xe đạp lại gần, trong bánh xe còn mắc đầy rơm lúa mạch, cậu ngồi xuống tỉ mỉ gỡ từng cọng ra.
Gió đêm thổi qua, hai người men theo đường tắt về nhà. Chiếc xe đạp lộc cộc chạy trên bờ ruộng.
Vưu Tư Gia ngồi ở yên sau, bị xóc nảy liên tục.
Dương Huyên quay đầu nói chuyện với cô bé, hỏi cô chờ cậu bao lâu rồi.
Vưu Tư Gia nhìn cánh đồng lúa mạch hai bên đường đã bị gặt trơ trụi, im lặng không đáp.
Dương Huyên lại quay đầu, hỏi lại lần nữa.
Vẫn không nghe thấy câu trả lời.
Cậu bóp hai cái chuông xe, quẹo vào con đường nhỏ dẫn vào khu rừng trước làng, rồi ngoảnh đầu nhìn Vưu Tư Gia thêm lần nữa rồi hỏi cô bé có lạnh không.
Vưu Tư Gia lúc này mới lên tiếng, nhỏ giọng nói một câu không lạnh.
Đến khi đến cổng làng, cô bé nhảy xuống xe, kéo cặp sách đi thẳng đến nhà bà ăn cơm. Dương Huyên ở phía sau bấm còi xe thêm một cái, nhưng cô bé cũng không quay đầu lại.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô bé ngồi bên bàn thu dọn cặp sách, bỗng dưng Vưu Tư Khiết nhìn cô bé một cái, hỏi: “Hôm nay em làm sao thế?”
Vưu Tư Gia dùng gọt bút chì vót từng cây một rồi đặt ngay ngắn vào hộp bút, không ngẩng đầu lên: “Hửm?”
“Có gì đó không đúng.” Vưu Tư Khiết nhìn cô bé đầy nghi ngờ, “Từ lúc ăn cơm đã thấy không bình thường rồi, em im lặng chẳng khác gì cà tím bị sương làm héo ấy, bình thường tràn đầy sức sống lắm cơ mà? Hôm nay còn chủ động làm bài tập, chẳng giống em chút nào. Bị mắng ở trường à?”
“Không có đâu.” Vưu Tư Gia đặt cặp sách xuống, bắt đầu đi về phía giường, “Chị ơi, em buồn ngủ rồi, lên giường ngủ trước đây.”
Không đợi Vưu Tư Khiết nói gì, cô bé liền đá văng dép rồi nhào lên giường, kéo góc chăn cuộn tròn một vòng, quấn kín người trong chăn.
Hơi thở của cô bé phả vào mặt chăn rồi bật ngược lại, tạo thành những tiếng “vù vù” mơ hồ bên tai, giống như tâm trạng của cô bé lúc này. Cô bé cảm thấy hơi khó nói rõ, có chút sợ hãi, lại có chút ấm ức.
Lúc này nhớ lại tên Lưu Điên, nỗi sợ hãi đã vơi đi nhiều, thay vào đó là hình ảnh gã bị Dương Huyên đuổi chạy trối chết, ngay sau đó là dáng vẻ dữ dằn của cậu.
Cô bé chui trong chăn lăn qua lăn lại, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng đến mức không thở nổi liền tung mạnh chăn ra.
Vưu Tư Khiết đang ngồi trước bàn cũng bất giác quay đầu lại: “Em còn chưa ngủ à?”
“À.” Vưu Tư Gia kéo chăn lại, “Em ngủ ngay đây.”
Hôm sau là thứ Sáu, theo lịch trực nhật dán trên tường, hôm nay vốn dĩ là ngày trực nhật của Dương Huyên.
Trong giờ ra chơi trước tiết học cuối cùng buổi chiều, cậu quay đầu gõ lên bàn người ngồi phía sau:
“Này, đổi lịch trực nhật với tôi đi, hôm nay cậu trực giúp tôi được không?”
Người ngồi sau là một cậu bé mập mạp, bình thường thích đi theo Hổ Tử. Vừa nghe thấy liền có chút không vui: “Thứ Sáu tôi cũng phải về sớm.”
Dương Huyên đứng dậy, đi đến bên bàn cậu ta. Vì cao hơn, cậu cúi mắt nhìn xuống: “Có việc đặc biệt, có người đang đợi tôi bên ngoài.”
Cậu bé mập mạp muốn vòng qua cậu để ra ngoài, nhưng Dương Huyên bước lên một bước chặn lại.
“Được rồi, nghe cậu vậy.” Cậu ta đành chịu thua, “Anh à, tránh ra chút đi? Tôi muốn đi vệ sinh.”
Lúc này Dương Huyên mới quay lại chỗ ngồi.
Chuông tan học vang lên, giáo viên một tay cầm cốc trà, tay kia cầm sách vở. Vừa mới bước chân ra khỏi cửa trước thì lập tức thấy Dương Huyên lướt sát qua mình, phóng thẳng xuống cầu thang. Cậu chạy nhanh đến mức suýt làm đổ cả cốc trà trên tay thầy.
Thầy “ấy” một tiếng, vội vàng giữ chặt cốc trà: “Xem lũ học trò bây giờ kìa!”
Dương Huyên một mạch chạy ra cổng trường mới dừng bước, quay đầu nhìn quanh hai vòng, sắc mặt thoáng vẻ bối rối.
Cậu bước lên vài bước, nhìn vào bờ ruộng bên trong rồi lại đi đến dãy nhà trống xung quanh, quét mắt tìm kiếm mấy lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Vưu Tư Gia đâu. Cậu quay lại trường học, phát hiện cửa lớp hai cũng đã bị khóa chặt.
Dương Huyên đành quay trở lại, vừa đạp xe vừa quan sát xung quanh.
Khi vào đến trong làng, từ đằng xa cậu đã nhìn thấy một nhóm trẻ con tụ tập ở trung tâm con phố.
Tiến lại gần hơn, cậu thấy bọn nhỏ đang chơi nhảy dây chun. Tất nhiên, Vưu Tư Gia cũng ở đó, cô bé là người căng dây, miệng còn đọc nhịp cho người khác:
“Cây hoa mộc lan nở hai mươi mốt, hai tám hai lăm sáu, hai tám hai lăm bảy…”
Đọc được một lúc, dường như cô bé nhận ra điều gì đó, vừa ngẩng lên liền chạm ngay ánh mắt với Dương Huyên. Giọng cô bé nhỏ dần, lén lút liếc nhìn cậu một cái rồi vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác.
Dương Huyên chỉ đứng đó khoảng nửa phút, sau đó xoay đầu xe, chầm chậm rẽ vào con hẻm.
Vưu Tư Gia tiếp tục giữ dây, nhưng tâm trí lơ đãng, nhìn sợi dây chun trước mặt như gợn sóng nước lắc lư rồi đột nhiên dừng lại. Cô bé còn chưa kịp phản ứng thì tiếng reo hò của đám bạn đã vang lên bên tai:
“Người chiếu phim đến rồi!”
Cô bé lập tức tỉnh táo hẳn, theo hướng bọn nhỏ chỉ nhìn sang, quả nhiên thấy ở trung tâm con phố đã dựng lên một tấm màn trắng, buộc chặt vào hai cây cột điện, lay động như cánh buồm nhỏ giữa dòng nước.
Mọi người vội vàng thu dây, tản ra như đàn ong vỡ tổ, ùa về nhà ăn cơm, vì đến trễ sẽ không giành được chỗ ngồi đẹp. Vưu Tư Gia cũng không ngoại lệ, cô bé lon ton chạy về nhà bà nội. Nhưng hôm nay không may, ông nội đi chăn cừu về trễ, bữa cơm cũng nấu chậm, cuối cùng cô bé chỉ kịp húp hai ngụm canh rồi vội vàng xách ghế chạy ra phố.
Trước và sau màn chiếu đã chật kín người ngồi. Vưu Tư Gia nhìn thoáng qua những cái đầu chen chúc đen kịt phía trước. Cô bé đành phải lùi lại, chọn một chỗ ở phía sau, ngồi sát cạnh nhân viên chiếu phim.
Cô bé thấy anh ta mở chiếc hộp lớn bên cạnh, lấy ra một thứ trông như chiếc mâm sắt lớn rồi đặt lên máy chiếu. Sau khi cúi đầu thao tác vài cái, chiếc hộp vuông màu đen lập tức phát ra ánh sáng, băng phim cũng bắt đầu quay đều, phát ra tiếng ù ù.
Khoảnh khắc hình ảnh xuất hiện trên màn chiếu, tiếng reo hò phấn khích của bọn trẻ lập tức vang lên. Chùm ánh sáng chiếu qua đỉnh đầu mọi người, những hạt bụi bay lơ lửng trong đó. Một đứa trẻ ngồi phía trước giơ cánh tay lên cố tình che ánh sáng, khiến trên màn chiếu xuất hiện một dấu bàn tay đen sì. Nhưng nó còn chưa kịp khoe khoang thì phụ huynh bên cạnh đã “chát” một tiếng, vỗ xuống cánh tay nó.
Vưu Tư Gia đang nhìn đứa nhỏ kia bị đánh đến mức la oai oái, bỗng cảm giác có ai đó chạm vào mình.
Cô bé quay đầu lại liền thấy Dương Huyên đứng bên cạnh. Cậu không nói gì, chỉ cúi người kéo nhẹ chiếc ghế con mà cô bé đang ngồi.
Vưu Tư Gia đứng lên, thấy cậu xách chiếc ghế con của mình rồi đi thẳng về phía trước, cô bé vội vã đi theo. Xuyên qua từng cái đầu vươn dài cổ, cuối cùng cô bé phát hiện ra Dương Huyên đã dành được một chỗ ở hàng đầu tiên.
Cậu dịch chiếc ghế của mình sang một chút, nhét ghế con của cô bé vào khoảng trống giữa mình và người bên cạnh.
Vưu Tư Gia ngồi xuống bên cạnh cậu, phía trước không còn ai chắn nữa, hình ảnh và phụ đề đều trở nên rõ ràng.
Bộ phim chiếu hôm nay là Giơ Tay Lên!, một bộ phim vẫn được chiếu đi chiếu lại mỗi mùa hè. Mọi người đều đã thuộc lòng các tình tiết, nhưng vẫn cười rộ lên không ngớt.
Trên màn ảnh, bọn lính Nhật bị bà lão hắt đậu xuống, trượt ngã lộn nhào, khán giả bên dưới cũng cười nghiêng ngả. Vưu Tư Gia cũng không nhịn được mà bật cười hai tiếng, sau đó vô thức quay sang nhìn phản ứng của người bên cạnh.
Nhưng chỗ ngồi của Dương Huyên lại trống trơn.
Vưu Tư Gia xoay đầu nhìn quanh một vòng. Ánh sáng phản chiếu từ màn chiếu lúc sáng lúc tối, chiếu lên những gương mặt chăm chú phía sau, nhưng lại không có người cô bé đang tìm.
Xung quanh lại vang lên một tràng cười rộ, nhưng tâm trí của Vưu Tư Gia đã không còn đặt vào bộ phim nữa. Cô bé vừa định đứng dậy ra ngoài tìm thì một bóng người thoáng lướt qua phía trước.
Vẫn là Dương Huyên. Cậu lom khom vòng từ phía trước về chỗ ngồi, hơi thở gấp gáp, ánh sáng lập lòe từ màn chiếu phản chiếu lên những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cậu.
Sau khi điều chỉnh nhịp thở, cậu chìa vật đang cầm trong lòng về phía Vưu Tư Gia.
Là một chai nước ngọt vị chanh, vỏ thủy tinh đọng một lớp nước lạnh buốt.
Vưu Tư Gia sững sờ. Loại nước ngọt này trong cửa hàng hợp tác xã bán những một đồng năm một chai, cô bé không có tiền tiêu vặt, chưa từng mua bao giờ.
Thấy cô bé không nhận lấy, Dương Huyên quay đầu nhìn sang, đôi mắt và vầng trán bị thấm ướt bởi mồ hôi, cậu dùng khẩu hình hỏi: “Em không muốn à?”
Vưu Tư Gia không nói gì, liếc nhìn chai nước, trong đầu giằng co giữa “ngại không dám nhận” và “muốn nếm thử xem có vị gì”. Cuối cùng, cô bé vẫn lựa chọn lắc đầu.
Dương Huyên cụp mắt, vặn nắp chai ra, lấy từ túi áo một chiếc ống hút bằng nhựa mềm thả vào. Nửa phút sau, cậu lại một lần nữa đưa chai nước cho cô bé.
Lần này, Vưu Tư Gia cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy.
Nước ngọt chắc hẳn mới lấy ra từ tủ lạnh, vỏ chai mát lạnh, những giọt nước trên đó thấm ướt cả lòng bàn tay cô bé. Cô bé cẩn thận cầm lấy chai, đợi không ai chú ý mới cúi đầu, khẽ cắn vào ống hút, lén lút hút một ngụm nhỏ.
Dương Huyên liếc thấy hành động của cô bé qua khóe mắt, lúc này mới thả lỏng vai, tập trung trở lại vào bộ phim.
Sau khi phim kết thúc, mọi người lục tục xách ghế ra về.
Dương Huyên tay trái xách ghế của mình, tay phải xách ghế con của Vưu Tư Gia, chậm rãi bước đi phía sau đám đông.
Vưu Tư Gia vẫn đang cầm chai nước chanh, chất lỏng màu vàng nhạt trong suốt vẫn còn chiếm khoảng một phần ba chai.
“Sao em không uống hết?” Dương Huyên hỏi. “Không ngon à?”
Vưu Tư Gia lắc lắc chai nước: “Em để dành một ít cho anh.”
“Anh không uống.”
“Thế anh từng uống chưa?”
Dương Huyên nói chưa từng.
Vưu Tư Gia rút chiếc ống hút mềm ra, đưa chai nước cho cậu: “Vậy anh nếm thử đi.”
Tay Dương Huyên đều đang xách đồ, cậu đành hơi khom người xuống. Vưu Tư Gia nhón chân, đặt miệng chai lên môi cậu, cẩn thận nghiêng chai cho đến khi không còn một giọt nào.
“Uống hết rồi.” Vưu Tư Gia dốc ngược chai nước, lắc lắc, “Giờ em có thể dùng chai này để nuôi bé cưng đại dương (*) rồi.”
(*) Một loại hạt nở đồ chơi cho trẻ con, khi thả vào nước chúng sẽ nở phình ra thành các màu sắc sặc sỡ.
Dương Huyên đứng thẳng dậy, tiếp tục xách ghế đi về phía trước.
Đến trước cửa nhà, Vưu Tư Gia đón lấy chiếc ghế con, vẫy vẫy tay chào cậu rồi chuẩn bị bước vào trong.
“Đúng rồi, Tư Gia.” Cậu gọi cô bé lại.
Vưu Tư Gia dừng chân, quay đầu nhìn.
“Anh đã đổi lịch trực nhật với người khác rồi.” Dương Huyên nói, “Thứ Hai có thể anh sẽ ra muộn một chút.”
“Ồ.” Vưu Tư Gia gật đầu. “Em sẽ đợi anh ở bãi đất trống.”
Dương Huyên bật cười: “Vậy đừng chạy lung tung nhé.”
Cô bé lại gật đầu như gà mổ thóc, sau đó tung tăng nhảy chân sáo vào trong nhà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");