(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dương Huyên thực ra không thường nhớ về chuyện thời thơ ấu, nhưng những ký ức ấy vẫn ẩn sâu trong tâm trí anh, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo, khiến anh không thể nào quên được.
Anh sống trong một căn sân nhỏ hẹp, ba gian nhà rộng năm mươi mét vuông, sân trước lát đá, sân sau nuôi gia cầm.
Từ khi có ý thức, Dương Huyên đã bận rộn không ngừng nghỉ.
Bếp lò trong nhà được xây bằng gạch. Thuở đầu khi nấu ăn, anh phải cầm xẻng đứng trên ghế đẩu, cả người lắc lư chông chênh. Sau này khi cao lớn hơn, anh bắt đầu đeo giỏ theo sau bà ngoại ra đồng làm việc, tưới nước cho khoai lang, gặt lúa mì, trước khi trời đổ tuyết vào mùa đông thì phải vận chuyển bắp cải từ ngoài đồng về nhà.
Mặt trời lắc lư mọc lên từ phía đông, dưới chân là đất vàng khô ráo. Đường và làng xóm trong những ngày đông mang màu u ám cũ kỹ, đến mùa hè nóng bức lại chuyển thành màu sắc chói chang.
Ấn tượng sâu đậm nhất vẫn là những khoảnh khắc hoàng hôn—
Khi chiều tà dần buông xuống, lũ trẻ tan học ùa ra đầu phố, tụ tập thành từng nhóm, chỗ này một đám, chỗ kia một đám, nhảy lò cò, chơi bi ve, đủ các trò chơi không ngừng đổi mới.
Dương Huyên nấu cơm xong thì đứng trước cửa gỗ, con chó Đại Hoàng quanh quẩn bên chân anh, còn anh nhìn về phía đầu phố. Phía sau lưng là tiếng chửi mắng của ông ngoại, tiếng nức nở của bà ngoại, phía trước là tiếng cười đùa ồn ào từng đợt vọng lại từ ngoài phố.
Đợi khi trời tối dần, Dương Huyên liền quay người bước vào trong nhà.
Chẳng ai gọi anh đi chơi cùng, mà anh cũng không hòa nhập được. Nhưng vì đã quen với lối sống này từ nhỏ nên anh cũng không cảm thấy cô đơn hay vất vả gì.
Dương Huyên không được lũ trẻ mến mộ cho lắm. Vì trưởng thành sớm nên bọn trẻ nhỏ hơn không muốn chơi với anh, còn những đứa con trai cùng tuổi thì hầu hết đều từng đánh nhau với anh.
Ngược lại với anh, nhà đối diện có một cô bé, bố mẹ đều đi làm ăn xa, cô bé rất được lòng mọi người, Dương Huyên thường thấy cô chạy nhảy khắp nơi.
Từ cửa nhà đi ra rồi rẽ về sau, vòng qua một dãy nhà ngói là đến vườn rau. Vườn rau nằm sát một ngôi nhà bỏ hoang, nơi đó từng là một trường tiểu học, giờ bị một nhóm trẻ con chiếm giữ.
Có một buổi sáng trong kỳ nghỉ hè, Dương Huyên đi gánh nước giếng để tưới vườn, xách thùng nước đến trước vườn rau thì thấy trong vườn nhà mình có một đám trẻ con, chúng thấy anh đến thì tản ra tứ phía như bầy chim bị kinh động: “Tư Gia mau chạy đi! Có người đến rồi!”
Một bóng đen vọt ra từ bên giàn đậu, phía sau khu rừng dương vang lên tiếng sột soạt.
Dương Huyên đi đến gần mới phát hiện bên mép vườn rau nhà mình xuất hiện những dấu chân lộn xộn.
Anh nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đi đến căn nhà bỏ hoang phía sau, nhìn thấy một số “di tích”—
Giữa nhà dùng mấy viên gạch đỏ xếp thành một cái bếp nhỏ, bên dưới là củi đốt đen thui, xung quanh bày biện nhiều thứ:
Vài chai nhựa được cắt làm bát nhỏ, những cọng cỏ dại không biết tên, còn có đậu và ớt từ vườn rau.
Có lẽ vì sợ bị phát hiện nên những rau củ này được hái từ nhiều vườn rau khác nhau gom lại.
Dương Huyên nhìn một vòng, ngẩng đầu lại thấy tấm bảng đen phía trước, trên đó vẽ một số ký hiệu lung tung, lúc này anh mới hiểu ra, đây là căn cứ bí mật của lũ trẻ.
Khi Dương Huyên đi ra, trong bụi cỏ phía sau nhà vừa lúc thò ra một cái đầu bù xù, đôi mắt đen láy tròn xoe, nhìn anh chợt lóe rồi rụt ngay về, sau đó cả đám khom người lẻn đi qua con đường nhỏ phía sau.
Về sau anh thường để ý quan sát, phát hiện Vưu Tư Gia ngày nào cũng dẫn theo một đám người bận rộn qua lại—
Vào buổi trưa nóng nực nhất của mùa hè, cô cũng không ngủ, vác cây chổi to đuổi bắt bướm trong đám cỏ rậm rạp; sau giờ học, cô đeo cặp sách đi lang thang vô định, xắn quần lội xuống suối nhỏ chuyển đá cả nửa ngày, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì; trong sân nhà thím Hai ở bên kia đường có trồng hai cây hồng, cô cứ có việc không việc là cầm cây sào tre nhỏ đi loanh quanh bên ngoài tường nhà người ta…
Còn có một lần, Dương Huyên làm xong việc trong vườn rau, nghe thấy tiếng quen thuộc từ bên cạnh vọng lại, nên anh đứng bên cửa sổ nhìn vào trong, phát hiện chỉ có một mình Vưu Tư Gia, không ai chơi với cô, cô liền cầm cành cây làm thước giáo, đứng trước lớp học trống không, hăng say bắt chước thầy cô giảng bài.
Dương Huyên đứng bên cạnh xem đến say mê, vừa đổi tư thế thì chân đá phải một hòn đá nhỏ dưới đất văng vào chân tường, phát ra một tiếng động nhẹ.
Người bên trong lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Dương Huyên đứng ngoài cửa sổ, hai người nhìn nhau chằm chằm, một lúc đều không cử động.
Hai giây sau, cô ném cái que nhỏ đi, một tay gãi gãi đầu rồi chạy biến mất.
Sau đó gặp lại cô là vào buổi chiều tan học, cô cùng một đám trẻ ngồi chơi bi ve ngoài phố, đầu này chạm đầu kia, thỉnh thoảng ngẩng mặt lên thấy anh thì cũng vội vàng quay đi. Cô cũng giống như những đứa trẻ khác, có vẻ hơi sợ anh.
Chắc cô khá để tâm đến chuyện này, bởi vì từ hôm đó, anh rất ít khi thấy cô một mình đến đây nữa, cuối tuần cũng không thấy bóng dáng đâu.
Dương Huyên nghĩ, chắc chắn cô đã tìm được một căn cứ bí mật khác rồi.
Trẻ con thích nhất là dịp Tết, nhưng Dương Huyên khá thờ ơ, nhiều lúc niềm vui và sự náo nhiệt của mọi người xung quanh càng làm nổi bật sự tĩnh lặng của họ.
Có một đêm giao thừa, anh nhớ rất sâu sắc.
Hôm đó ông ngoại uống rượu, trời lạnh thấu xương, nằm trên nền đá trong sân. Anh đến kéo ông, nhưng bị đấm một cú vào mũi, chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt chảy ra.
Bà ngoại lấy khăn tay lau nước mắt bên cạnh, Dương Huyên tiếp tục kéo người nằm dưới đất, đối phương lại cởi giày ra, ném thẳng vào người anh. Nhưng Dương Huyên đã đoán trước, nghiêng người sang một bên, giày bay ra ngoài cửa.
Đại Hoàng bên ngoài r.ên r.ỉ một tiếng, rồi trong bóng tối có một bóng người nho nhỏ không nhúc nhích.
Dương Huyên vội vàng chạy ra hỏi cô có sao không, nghĩ đến việc trong sân còn có người đang nằm, bỗng cảm thấy hơi ngượng, sau đó lùi lại.
Nhưng chẳng mấy chốc, Vưu Tư Gia cũng đi vào theo, còn háo hức muốn giúp họ.
Anh phát hiện ra cô dường như không sợ anh lắm, từ ngày đó, hai người cũng tiếp xúc nhiều hơn trước.
Vì đi học cùng một nhóm nam sinh giống như những kẻ nghịch ngợm nên khi gặp cô trên đường, Dương Huyên cũng không chào hỏi gì nhiều, chỉ khi gặp riêng mới chơi cùng cô.
Mỗi lần bắt được nhím con trong bụi cỏ, bắt được cua con trong suối, anh đều tặng cho cô. Vưu Tư Gia sẽ vui đến phát điên, khiến Dương Huyên cũng vui lây theo.
Còn một lần nữa, anh thấy Vưu Tư Gia mình đầy bụi đất và cỏ khô chơi bi ve với người khác, chơi đến cuối không còn gì cả. Trời đã tối, cô ngồi xổm trong bụi cỏ tìm kiếm s.ờ s.oạng gì đó, dáng vẻ hơi khôi hài, cũng hơi tội nghiệp.
Vì thế anh đã tặng cô tất cả bi ve của mình.
Tối trước khi ngủ, Dương Huyên nghĩ đến vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của Vưu Tư Gia, một mình cười một lúc, sau đó lại không ngủ được.
Anh ngồi dậy ra ngoài uống nước, ông ngoại cũng vừa hay thức dậy đi vệ sin. Vừa thấy anh, giọng nghiêm túc còn say rượu hỏi: “Làm gì đấy?”
“Không có gì ạ.”
Sau khi Dương Huyên trả lời xong, tiếp tục nằm trên giường.
Không biết tại sao lại hơi mất ngủ. Nhìn ra ngoài song cửa sổ, anh mới chợt nhận ra, trăng mùa xuân đặc biệt sáng tỏ.
Và đêm xuân thật dịu dàng.
Dương Huyên cảm thấy tất cả đều đẹp đẽ như thế.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");