Ngày Về

Chương 46




Cả buổi tối, Khang phu nhân thân thiện đối đãi nhưng Đỗ Nhược Hành lại khá trầm mặc. Cô chưa bao giờ nghĩ tới cảnh gặp mặt trưởng bối đường đột như vậy, vả lại cô cũng cảm thấy khá lúng túng.

Sau khi về đến nhà, cô chuẩn bị chăn ga cho con gái đi ngủ, cô gái nhỏ lôi kéo vạt áo của cô, đột nhiên hỏi: “Mẹ, trong ba năm nay, đã có lúc nào mẹ nghĩ chuyện quay lại với ba chưa?”

Đỗ Nhược Hành cúi đầu nhìn con gái, dụ dỗ nói: “Bảo bối nên đi ngủ rồi.”

“Nhưng con muốn biết.”

Đỗ Nhược Hành dịu dàng nói: “Nhưng mẹ không muốn trả lời. Không nên làm khó mẹ, được không?”

Chu Đề rất ngoan ngoãn, lập tức nhắm mắt ngủ, không hỏi tới nữa. Chờ Đỗ Nhược Hành đứng dậy tắt đèn cho mình, Chu Đề đột nhiên nói: “Con chỉ hy vọng mẹ vui vẻ, mặc kệ ở chung với ai. Nhưng tối hôm nay con thấy mẹ không vui.”

Đỗ Nhược Hành lần nữa ngồi trở lại bên giường, nhìn Chu Đề chăm chú. Bỗng nhiên cô hỏi: “Lúc con ở với mẹ, có bao giờ nghĩ tới chuyện muốn mẹ quay lại với ba không?”

Sau một lúc lâu, Chu Đề nhỏ giọng trả lời: “Rất muốn.”

“Chú Khang và ba, con thích người nào hơn?”

Chu Đề quan sát sắc mặt của Đỗ Nhược Hành, nhất thời hé miệng không nói lời nào. Đỗ Nhược Hành bổ sung: “Mẹ muốn con nói thật.”

Lại qua chốc lát, Chu Đề đáp: “Ba.”

Đỗ Nhược Hành rũ mắt, vuốt ve gò má Chu Đề. Cô gái nhỏ nhìn mẹ, nói: “Nhưng ba đã làm sai, mẹ là nạn nhân của lỗi sai ba gây ra. Nếu như hai người không thể ở chung một chỗ, con sẽ bênh vực mẹ. Cho nên con mới ở cùng với mẹ.”

Đợi đến lúc Chu Đề ngủ, Khang Thần gọi điện thoại cho Đỗ Nhược Hành giải thích là quả thật không biết chuyện Khang phu nhân tới, cô đừng suy nghĩ nhiều.

Hai người tán dóc vài câu. Đỗ Nhược Hành hỏi: “Dạo này tâm trạng anh không tốt ư? Sao em không thấy anh nói gì?”

Khang Thần ôn hòa đáp: “Anh không muốn làm khó em.”

Đỗ Nhược Hành im lặng một lát sau đó nói: “Thật ra thì là lỗi của em, cũng là sơ sót của em, nên sớm nghĩ ra bởi vì cuộc họp bổ nhiệm Hội Đồng Quản Trị Viễn Hành mà anh vất vả. Đã ba năm em không trở về thành phố T, cũng chẳng quan tâm gì đến Viễn Hành. Anh nói tình hình cho em nghe một chút đi.”

Khang Thần dừng một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Viễn Hành tổng cộng mười ba vị đổng sự, lần này nhiệm kỳ mới lựa chọn, Chu Yến Cầm muốn liên kết với mấy vị đổng sự trong ban lãnh đạo đào thải hai cổ đông. Đến tột cùng có thể đuổi được hai người kia hay không, nhìn số tương quan của cổ đông và cổ phần anh cũng chưa nói chắc được nhưng anh chỉ muốn nói anh và anh ta không hợp nhau. Hai người anh ta muốn đuổi là hai người ủng hộ anh, chống đối Chu Yến Cầm.”

Đỗ Nhược Hành ngẩn người một lúc lâu, cuối cùng từ từ nói: “Anh không muốn tôi bảo trì tư tưởng trung lập nữa đúng không?”

“Anh thực sự không muốn làm khó em.” Giọng nói của Khang Thần trầm thấp, “Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Đối với chuyện này anh không thể nói để em thoải mái, nên em đừng giúp anh. Đây là nói láo. Nhưng anh cũng không thể bởi vì anh mà bắt em phải phá bỏ nguyên tác của mình. Lâu nay em bảo trì tư tưởng trung lập, không nhúng tay vào Hội Đồng Quản Trị Viễn Hành, đây là rất tự nhiên, cũng hoàn toàn có thể hiểu.”

Đỗ Nhược Hành khẽ thở dài. Khang Thần còn nói: “Anh vẫn luôn cố ý tránh vấn đề này bởi vì luôn hy vọng chuyện này không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta về sau.”

Đỗ Nhược Hành rũ mắt xuống, nói: “Thật ra thì anh nên nói chuyện này với em sớm hơn.”

Ngày hôm sau Đỗ Nhược Hành đang xem xét báo cáo doanh thu của quầy bar trong tháng này thì Khang phu nhân gọi điện thoại tới, nói muốn gặp mặt cô uống trà, không biết cô có nể mặt không.

Đỗ Nhược Hành đến chỗ hẹn. Khang phu nhân trang điểm tinh xảo, nhìn thấy cô liền cười rất thân thiết. Diện mạo của bà được bảo dưỡng rất tốt, có thể mơ hồ nhìn thấy cốt cách mỹ nhân lúc còn trẻ. Khang phu nhân nói: “Ta muốn tránh Khang Thần, hai chúng ta cùng nhau ngồi trò chuyện riêng một lúc. Nếu như mạo muội, xin cháu thứ lỗi.”

Đỗ Nhược Hành châm trà: “Có việc gì Khang phu nhân cứ chỉ dạy.”

Khang phu nhân khẽ mỉm cười, từ từ nói: “Thật ra thì ba năm trước ta đã biết đến sự tồn tại của cháu. Khi đó ta bị bệnh, ở nước ngoài cảm thấy không tốt, người già nên hướng về cội nguồn nên quyết định về nước nghỉ ngơi. Khang Thần về thành phố T chăm sóc ta, nhưng ta vẫn cảm thấy nó lúc nào cũng thất thần. Trước kia nó đâu có như vậy, dựa vào linh cảm của người mẹ ta biết nhất định nó đã có người thương.”

“Nhưng trước sau Khang Thần vẫn một mực không thừa nhận chuyện có người yêu, sau ta hỏi mãi nó nhận nhưng tuyệt đối không hé lộ tên tuổi của cháu. Trên phương diện tình cảm, Khang Thần luôn khẩn trương, có thể nói thẳng là nó khá nhút nhát, nếu như ta không tra hỏi đến cùng thì không đời nào nó sẽ nói với ta. Đến năm trước ta mới được thấy hình cháu.”

Đỗ Nhược Hành cười cười, chờ bà tiếp tục nói.

Khang phu nhân nói tiếp: “Thẳng thắn mà nói, lúc ta nhìn thấy ảnh cháu thì có chút kinh ngạc. Khang Thần hàng năm đều ở nước ngoài nên trước kia nó không biết cháu. Nhưng ta thì lại biết cháu, bởi vì hôn lễ của cháu và Chu Yến Cầm ta cũng tham gia, tất nhiên khách khứa đám cưới rất nhiều nên có lẽ cháu không nhớ ta nhưng ta vẫn nhớ cháu, lúc kết hôn cháu rất đẹp. Ta không ngờ tới cuối cùng cháu và con trai ta lại có duyên như thế, sau khi cháu ly hôn lại đem con gái đến thành phố S, con trai ta sau khi về nước không bao lâu cũng đến thành phố S, hai người lại cùng nhau làm việc tại Cảnh Mạn.”

Đỗ Nhược Hành nghe xong, hạ mí mắt suy tư chốc lát, nói: “Ngài không thích việc cháu và Khang Thần qua lại.”

“Cháu hiểu nhầm rồi, ta không có ý này.” Khang phu nhân thong thả ung dung nói, “Ta có nghe loáng thoáng chuyện cháu đã ly hôn và còn có con nhỏ nhưng không biết thực hư. Chỉ là mặc kệ như thế nào, nếu Khang Thần cảm thấy việc cháu đã ly hôn và đứa trẻ của cháu đều không phải là vấn đề, nó vẫn yêu thương cháu thì ta cũng không có ý kiến gì. Ta luôn tin tưởng ánh mắt của con trai mình. Nó nói cháu thông tuệ dịu dàng, danh tiếng rất tốt, quan trọng nhất là người phụ nữ hiểu đạo lý, huống chi Chu Đề lại đáng yêu như vậy, ta tin tưởng chúng ta về sau sẽ là một gia đình hòa thuận.”

Đỗ Nhược Hành cười cười, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Khang phu nhân nhìn cô, cuối cùng nói: “Ta hiểu rõ phụ nữ sau khi ly hôn luôn có bóng ma tâm lý, lúc xử lý chuyện tình cảm sẽ nghiêng về suy nghĩ bảo thủ, điều này ta cũng không thể phê phán gì cháu nhưng thân là trưởng bối, ta vẫn luôn hy vọng cháu có thể thẳng thắn chia sẻ quan điểm cùng Khang Thần, mặc kệ là trong quan hệ yêu đương hay sau này là vợ chồng, đều cần thấu hiểu giúp đỡ lẫn nhau mới có thể đi cùng nhau lâu dài. Nhất là lúc đối phương gặp phải điều khó khăn, thuận tay giúp một tay vốn là chuyện phải làm, cháu nói đúng không?”

Cách một hồi lâu, Đỗ Nhược Hành mỉm cười: “Ngài nói đúng.”

Buổi tối Đỗ Nhược Hành kể chuyện cuộc trò chuyện của cô và Khang phu nhân cho Tô Cầu nghe. Tô Cầu suy nghĩ trong chốc lát, nói gần đây cậu có vẻ thường xuyên suy nghĩ đến chuyện yêu đương nhỉ, thích tự làm tội mình thì tự chịu đi.

“Này! Tớ đang nói chuyện đứng đắn đó nha.”

“Ơ hay thế tớ đang nói chuyện không đứng đắn chắc.” Tô Cầu tiếp lời, “Về lý Khang Thần hiện là bạn trai chính thức của cậu, quang minh chính đại mà nói hiện tại anh ta cần giúp một tay, cậu mà không giúp thì khó coi lắm. Lại nói chỉ là bỏ một phiếu cho phe anh ta trong cuộc họp mà thôi, cũng đâu phải là chuyển nhượng cổ phần, tất cả mọi người đều bỏ phiếu, bao nhiêu tấm phiếu là bấy nhiêu sự tình trong đó, chả khác cậu là bao.”

“. . . . . .”

“Thật ra thì chuyện của tập đoàn Viễn Hành đâu có liên quan gì tới cậu. Mặc kệ là Chu Yến Cầm vẫn ngồi được trên ghế Chủ tịch hay Khang Thần lên đài, cũng đâu có quan hệ. Tất cả mọi người muốn làm nên chuyện thì đều phải dựa vào bản lãnh của mình, nếu như cuối cùng Chu Yến Cầm thực sự thua cũng đâu có thể đổ lỗi cho cậu. Bây giờ quay lại hoàn cảnh của cậu đây này, nếu cậu thực sự không bỏ phiếu giúp Khang Thần, anh ta là bạn trai cậu, coi như trên miệng nói là không liên quan gì đến tình cảm của hai người nhưng cậu cũng phải tự suy nghĩ lấy, làm sao lại không có khoảng cách được? Mọi người đều là người trưởng thành có suy nghĩ, nói cái gì mà chỉ hai chúng ta yêu nhau là đủ những thứ như vật chất hay lời nói của những người xung quanh không quan trọng là thật tâm ư. Đều là người trưởng thành nên tình cảm không thể cứ cho đi một cách vô tư mà cần cả hai bên cho và nhận.”

Đỗ Nhược Hành nói: “Chả phải trao tình cảm cho nhau đấy ư.”

“Có tình cảm mà trong tình huống người mình yêu cần giúp đỡ cậu lại không giúp đỡ. Nói thế có lý không vậy? Cậu cảm thấy cuộc sống chung đụng của hai người có vấn đề, quan niệm không nhất trí, hơn nữa có thể anh ta đang lợi dụng hay hiềm nghi cậu? Nhưng nó chẳng phải là vấn đề quan trọng hiện nay, bởi vì phải lâu dài mới có thể khẳng định. Tớ chỉ biết chắc chắn một điều, nếu cuộc họp Hội Đồng Quản Trị Viễn Hành tháng sau, cậu không giúp Khang Thần, hai người sớm muộn cũng phải chia tay. Nếu cậu bỏ phiếu cho anh ta, về sau ở cùng một chỗ, cũng né tránh được một vấn đề không hay. Cứ cho rằng sau này kết quả không hay là hai người không thể bên nhau nữa thì ba năm nay Khang Thần đối đãi với mẹ con cậu cũng đâu có tệ, tấm phiếu thuận cho Khang Thần coi như là tấm phiếu trả ơn người ta ba năm nay vất vả vì mẹ con cậu.”

Đỗ Nhược Hành trầm ngâm không nói. Tô Cầu dùng giọng mũi hừ một tiếng: “Gần đây Chu Yến Cầm lại tìm cách tiếp cận cậu hả? Anh ta lại đang tính toán gì thế?”

Đỗ Nhược Hành nói không có.

Tô Cầu không tin, một mực nói nhất định có chuyện: “Chu Yến Cầm nhất định lại bày ra bộ mặt như tình thánh trước mặt cậu, nếu không cậu đã chẳng lằng nhằng vậy. Tớ nói thật nhé, dựa vào đức hạnh của Chu Yến Cầm, cậu ngàn vạn lần đừng tin anh ta thêm một lần nữa. Đừng gặp gỡ anh ta nữa cũng đừng nói chuyện. Anh ta có như thế nào thì cậu cũng đừng thương xót anh ta, anh ta hoàn toàn không có chút nào đáng thương đâu, cậu nghĩ Chu Yến Cầm thực sự cải tà quy chính sao? Coi như hiện tại cải tà quy chính, về sau lại thật sự là không tái phạm sao? Những chuyện này ai có thể bảo đảm. Nói không chừng hiện tại anh ta đang cố ý yếu ớt để lấy lòng cậu đó.”

“Thêm nữa, thật ra thì cậu cũng sớm không cần anh ta. Ba năm nay không có Chu Yến Cầm xuất hiện không phải cậu sống rất tốt đấy ư. Coi như về sau không có Khang Thần trong cuộc sống, cùng lắm thì cậu trực tiếp từ chức, ngày ngày ở nhà trồng cây nuôi cá cũng đã đủ an nhàn sung sướng rồi.” Tô Cầu nói: “ Trên đời này đàn ông đẹp trai muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đẹp trai hơn Chu Yến Cầm tất nhiên là có, trẻ trung hơn thì vô số, cần gì phải suy nghĩ đến một tên đàn ông trung niên nhan sắc suy tàn như Chu Yến Cầm.”

Đỗ Nhược Hành sặc nước.

Cuối tháng năm, Khang Thần và Đỗ Nhược Hành cùng nhau đến thành phố T.

Đại hội cổ đông diễn ra vào cuối tháng năm, Khang Thần nói muốn đến thành phố T trước một tuần, chủ yếu đến sớm là tiến hành những giao dịch cam kết cuối cùng, thỉnh thoảng lúc cần thiết cũng sẽ dẫn theo Đỗ Nhược Hành. Nhưng đại đa số thời điểm Đỗ Nhược Hành không đi cùng Khang Thần, cô thường mang con gái đi đây đi đó, những nơi quen thuộc con bé trước kia thích đến ở đây. Hôm ấy, hai mẹ con vào trung tâm thương mại mua cho Chu Đề hai bộ quần áo mới thì Chu Đề đòi đến tập đoàn Viễn Hành tìm ba.

Đỗ Nhược Hành nói đường quá xa. Chu Đề nghiêm túc nói: “Không xa. Trước kia ba dẫn con đi ở đây rồi, chỉ cách hai con đường.”

Đỗ Nhược Hành không còn lời nào để nói. Chu Đề bỏ chạy xuống đường vẫy một chiếc xe tắc xi, Đỗ Nhược Hành mới chỉ chớp mắt một cái, con bé đã chui tọt vào tắc xi.

Chỉ mất gần mười phút đã đến dưới cổng tập đoàn Viễn Hành, đúng lúc nhìn thấy Chu Yến Cầm và trợ lý cùng nhau tiễn khách. Vẻ mặt Chu Yến Cầm bình thản, mặc một chiếc áo sơ mi đậm màu, tay áo vén lên, cả người toát lên phong thái tự nhiên. Đỗ Nhược Hành nhớ tới lời hôm đó Tô Cầu nói về anh ta- một tên đàn ông trung niên nhan sắc suy tàn.

Ờm thật ra thì đây là phạm trù hoàn toàn khác.

Chờ Chu Yến Cầm tiễn khách xong, Chu Đề mở cửa xe nhảy xuống, đứng ở bên cạnh bồn hoa gọi lớn: “Ba!”

Chu Yến Cầm ngay lập tức quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Chu Đề, Chu Yến Cầm đang nhíu mày nhưng chỉ một giây sau đã nở nụ cười như hoa mùa xuân, nhìn con gái chạy ù tới, giang hai cánh tay, ôm lấy Chu Đề.

Chu Yến Cầm ngồi chồm hổm xuống, vuốt mái tóc bị gió thổi loạn của con gái nói: “Tại sao đột nhiên tới đây? Không báo trước cho ba một tiếng? Một mình con tới đây sao? Dù con là cô con gái thông minh nhanh nhẹn của ba nhưng con vẫn còn bé, một mình đón xe rất nguy hiểm, lần sau đừng làm thế này nữa nhé.”

Chu Đề không nghe nổi mấy lời càu nhàu của ba mình nữa nên dùng một tay dứt khoát bịt miệng Chu Yến Cầm lại, một tay khác chỉ về phía sau lưng mình. Chu Yến Cầm nhìn theo hướng con gái chỉ về thì thấy Đỗ Nhược Hành đang trả tiền tắc xi. Chu Yến Cầm hóa đá.

Chu Đề nhỏ giọng nói: “Ba, con vất vả lắm mới đem mẹ đến đây. Ba tính thưởng cho con cái gì đây?”

Chu Yến Cầm trấn định cánh tay đang run run, đặt ở khóe miệng ho khan một tiếng. Chu Đề đạp chân ba mình ra điều kiện: “Con muốn hai búp bê Barbie số lượng có hạn.”

Chu Yến Cầm nói: “Một.”

“Hai. Không cho phép ba cò kè mặc cả!”

Chu Yến Cầm thỏa hiệp: “Tốt.”

Đỗ Nhược Hành đang từ từ đi tới, Chu Yến Cầm đứng lên quan sát chốc lát, mới nói: “Tại sao lại vô duyên vô cớ tới đây?”

Đỗ Nhược Hành nhàn nhạt nói: “Đề Đề nhớ anh nên tôi đem con bé tới đây. Nếu như anh đã ở đây rồi thì tôi để con ở đây chơi với anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.