Ngày Về

Chương 40




Ba năm sau.

Sáng chủ nhật một ngày đầu hè, cô bé Chu Đề đã bảy tuổi, đoan chính ngồi ở trước bàn ăn, dùng tiếng Anh chuẩn hỏi mẹ mình, mùa hè này liệu có thể quay lại Hongkong chơi một chuyến hay không.

Năm ngoái lúc này, mẹ con cô cùng với Khang Thần đang vi vu ở Hongkong. Chu Đề được Khang Thần chiều chuộng, mua cho bao nhiêu thức ăn ngon cùng đồ chơi đẹp, lại được đi công viên Disney chơi trò chơi, cô bé vui đến nỗi cho tới lúc ôm gấu bông ngồi trên máy bay quay về vẫn quay đầu nhìn lại một cách lưu luyến. Khang Thần thấy vậy nên hứa năm nay vẫn sẽ mang con bé tới chơi, Đỗ Nhược Hành lúc ấy không nghe thấy nhưng Chu Đề đã tâm tâm niệm niệm suốt một năm.

Chu Đề dùng cặp mắt long lanh đầy hy vọng nhìn mẹ mình nhưng Đỗ Nhược Hành lại đang cắn bánh bao có chút không tập trung. Chu Đề thấy mẹ mình không tỏ thái độ gì thì không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết phần bữa sáng của mình, không tiếp tục tiếp tục đề tài này, sau đó tự mình thay xong quần áo chờ mẹ cùng đi dạo phố.

Vậy mà Đỗ Nhược Hành lại không hành động giống như thường ngày. Cô vẫn ngồi trên ghế sa lon gọi Chu Đề lại, vẻ mặt có chút nghiêm túc, sau đó nói rằng mẹ muốn cùng con thương lượng một chuyện.

Sau đó Đỗ Nhược Hành hỏi: "Đề Đề, nếu mẹ và chú Khang kết hôn, con đồng ý hay không?"

Chu Đề đột nhiên im bặt mấy giây, vẻ kinh ngạc thoáng xuất hiện trên khuôn mặt cô bé, sau đó nói: "Chú Khang cầu hôn mẹ rồi sao?"

"Đúng vậy."

"Lúc nào vậy ạ?"

"Tối hôm qua."

"Mẹ đồng ý rồi?"

"Mẹ bảo mẹ còn phải suy nghĩ, chưa có quyết định cuối cùng."

Chu Đề lại mím môi suy nghĩ trong chốc lát. Cô bé khép hờ mắt, không có biểu cảm gì. Cuối cùng ngẩng mặt lên, nhìn Đỗ Nhược Hành: "Ý kiến của con rất quan trọng sao?"

"Nếu con phản đối, mẹ sẽ không kết hôn."

"Như vậy nếu như con không phản đối, mẹ sẽ kết hôn cùng người khác sao?"

Đỗ Nhược Hành dịu dàng nói: "Mẹ hỏi ý kiến của con trước nhưng cũng không nhất định sẽ đồng ý. Hơn nữa cho dù thật sự quyết định kết hôn, cũng phải là con hoàn toàn vui vẻ đồng ý thì mới được."

Chu Đề rất lâu không trả lời. Con bé càng lớn càng xinh, mặt mày có nét thanh tú của mẹ nhưng mang mấy phần anh khí của ba, nhìn đi nhìn lại dù sao cũng thấy con bé càng ngày càng giống ba. Tính khí cũng bướng bỉnh y như ba mình. Rõ ràng ba năm nay, thời gian gặp gỡ của hai cha con tính tổng lại không quá hai tháng, nhưng thái độ đối địch của con bé vẫn không khá hơn lên, vô cùng có chủ kiến, ngạo mạn hơn nữa còn cố chấp.

Chu Đề rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình y như một cô gái trưởng thành: "Con chưa nghĩ tới, con cũng cần chút thời gian để suy nghĩ."

******

Tin tức Khang Thần cầu hôn Đỗ Nhược Hành này vài ngày sau đã truyền tới thành phố T. Thẩm Sơ nhận ủy thác của người khác nhờ Chu Yến Cầm làm giúp một việc, nên chủ động giúp người ta mời Chu Yến Cầm cùng đi đánh gôn, hơn nữa ba người còn ước định một ván thắng ăn mười vạn tiền cược. Thẩm Sơ vừa vào cuộc đã thua Chu Yến Cầm ba ván, mắt thấy ba mươi vạn của mình sắp dâng không cho Chu Yến Cầm thì cảm thấy đầu nhưng nhức, mắt thấy bóng của Chu Yến Cầm lại sắp vào lỗ cuối liền hắng giọng một cái, nói: "Nghe nói tập đoàn Viễn Hành lại chuẩn bị cuộc họp bổ nhiệm Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị nhiệm kỳ mới rồi hả?"

Chu Yến Cầm ừ một tiếng.

Thẩm Sơ lại cười nói: "Khang Thần đặt chân vào Hội Đồng Quản Trị rồi, nghe nói cậu ta khó nhai hơn cả lão cha Khang Tại Thành đang bị đi đày ở xa xứ hả?"

Chu Yến Cầm không tưởng để ý tới Thẩm Sơ, vung cây gậy màu xám bạc, làm động tác chuẩn bị muốn đánh, trong nháy mắt thấy không ổn, Thẩm Sơ bắt đầu thực hiện kế làm loạn tư tưởng, làm bộ như nhìn hình con hỉ thước trên cọc gôn nói: "Tôi nghe nói Đỗ Nhược Hành và Khang Thần chuẩn bị đính hôn."

Quả bóng gôn màu trắng của Chu Yến Cầm văng lên, xoay mấy vòng trên không trung sau đó bay vào trong bụi cỏ. (Tội...)

******

Đỗ Nhược Hành chọn một khoảng thời gian rảnh, hẹn Chu Tô cùng đi uống cà phê. Nói chung mục đích chủ yếu là để thông báo cho bạn mình biết là Khang Thần đã cầu hôn cô. Tô Cầu lúc đó đang ngậm một ngụm cà phê bỗng nhiên bị sặc, ho khan nửa ngày mới nói hai người có vấn đề à, nói kết hôn là kết hôn ngay à, dù gì cũng phải đúng trật tự chứ.

Đỗ Nhược Hành cười nói: "Vì vậy tớ mới tìm đến người phụ nữ theo chủ nghĩa độc thân là cậu đến thuyết phục tớ đây."

Tô Cầu cười nói: "Cái này tớ không chịu trách nhiệm được. Chủ yếu là hai người các cậu mấy năm nay trông có giống yêu đương gì đây, trông giống vợ chồng già ấy." Dừng một chút, hỏi, “Tại sao đột nhiên Khang Thần lại cầu hôn cậu?"

Đỗ Nhược Hành cũng cảm thấy việc Khang Thần cầu hôn quả thật quá đột ngột. Thực sự từ tận sâu trong đáy lòng, Đỗ Nhược Hành cũng chưa hề có ý tưởng là sẽ bắt đầu một cuộc hôn nhân mới, đây là ý nghĩ của cô từ lúc mới ly hôn với Chu Yến Cầm, vào ba năm trước càng thêm trở nên kiên định. Cô đã từng nói chuyện với Khang Thần về chuyện này, trước cả lúc hai người quyết định qua lại với nhau cơ.

Chính vào mùa hạ năm ngoái, Khang Thần chính thức được thăng chức lên làm bạn trai Đỗ Nhược Hành. Nhưng theo lời Tô Cầu nói thì việc Đỗ Nhược Hành chấp nhận Khang Thần là bạn trai chủ yếu là trong lòng cảm thấy áy náy với Khang Thần, cho rằng anh ta đã quá tốn thời gian chờ đợi mới chịu đồng ý. Bởi vì theo Tô Cầu thấy, Đỗ Nhược Hành là bạn gái của Khang Thần hay Đỗ Nhược Hành độc thân không có gì khác nhau. Phương thức qua lại của Đỗ Nhược Hành và Khang Thần vẫn khó hiểu như trước như vậy.

Chuyện nên độc lập hay không nên độc lập Đỗ Nhược Hành đều độc lập, có chuyện gì cần thương lượng một chút thì Đỗ Nhược Hành đầu tiên sẽ tìm Tô Cầu thương lượng, sau đó mới nói với Khang thần. Tô Cầu thường nói, tác dụng của Khang Thần đối với Đỗ Nhược Hành khá giống người giao hàng, nói chung là khi cần một túi gạo hay bình ga mới nhớ tới.

Đỗ Nhược Hành cảm thấy chẳng có chút nhiệt tình nào để bắt đầu một đoạn tình cảm chết đi sống lại mới. Công việc bận rộn cùng việc phải chăm sóc cho Chu Đề là lấy cớ, thực ra trong lòng Đỗ Nhược Hành biết rõ đây không phải là toàn bộ lý do. Lý do chính là trong lòng cô đã có bóng ma tâm lý. Mặc kệ Khang Thần ôn tồn chăm sóc như thế nào, thái độ của cô đối với anh vẫn không nóng không lạnh, sẽ không bài xích nhưng vẫn không muốn đặc biệt thân cận. Sức ảnh hưởng của Khang Thần thực sự không quá lớn, từ trên trình độ nhất định nói anh ta vẫn không thể thay đổi thói quen tự lập của cô, ví dụ như khi gặp phải vấn đề khó giải quyết, phản ứng đầu tiên của cô không phải nhờ giúp đỡ mà là tự mình giải quyết.

Đỗ Nhược Hành vì thế cảm thấy khá hổ thẹn với Khang Thần. Anh càng rộng lượng cùng biểu hiện phóng khoáng, vẫn chăm sóc mẹ con cô như cũ thì Đỗ Nhược Hành lại càng áy náy. Nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào. Đỗ Nhược Hành đã ly hôn năm năm, Tô Cầu nói bệnh khiết phích (thích sạch sẽ) của cô lại càng ngày càng nghiêm trọng, đã đạt đến trình độ làm người ta giận sôi gan.

Đỗ Nhược Hành chống cằm cười: "Cậu xem có phải Khang Thần đang nhắm vào số cổ phần tớ nắm trong tay không?"

Tô Cầu suy nghĩ rất nghiêm túc một lát mới đáp: "So với việc nói thích cậu vì cậu xinh đẹp thùy mị thì nguyên nhân cổ phần có vẻ hợp lý hơn."

Đỗ Nhược Hành cười không nói. Tô Cầu lại nói: "Vậy rốt cuộc cậu định trả lời sao?"

Cách một lát, Đỗ Nhược Hành mới nói: "Tớ vốn cho rằng Chu Đề sẽ thích sự thay đổi này bởi vì mấy năm nay, con bé có vẻ rất thân thiết với Khang Thần."

"Nhưng mà?"

Người mẹ là cô rất chuẩn xác những gì con gái mình biểu hiện: "Mặc dù không biết nguyên nhân là gì nhưng nói là con bé thích thì không giống, con bé giống như kinh ngạc hơn."

Đến lúc chạng vạng, Đỗ Nhược Hành nhận được điện thoại, cô bạn sơ trung đã từng điều trị chứng uất ức trước kia nói, hiện tại cô ấy đang ở thành phố S tham gia Hội thảo Y học, vừa đúng lại ở cạnh khách sạn Cảnh Mạn, không biết cô có rảnh rỗi gặp mặt một lần hay không.

Đỗ Nhược Hành vội vàng tới khách sạn kia, đối phương đang ngồi ở quầy bar chờ cô. Sau khi thấy Đỗ Nhược Hành, đối phương quan sát toàn thân, cuối cùng cười nói: "Nhìn dáng dấp khí sắc cũng không tệ lắm."

Đỗ Nhược Hành nói: "Tất cả đều là nhờ hồng phúc của cậu."

Hai người cùng nhau ăn cơm tối, hàn huyên tình trạng gần đây của mình, đối phương đột nhiên hỏi: "Cậu và Chu Yến Cầm còn liên lạc không?"

Đỗ Nhược Hành im lặng, đã rất lâu rồi cô chưa nghe thấy cái tên này, phải hồi tưởng mới có thể nói ra đáp án: "Không."

Đối phương quan sát sắc mặt của cô, trầm ngâm hỏi "Vậy cậu có muốn biết tình trạng gần đây của anh ta không?"

Đỗ Nhược Hành không chút nghĩ ngợi, cười nói: "Đã là người dưng, chuyện này không còn cần thiết nữa."

Buổi tối hôm ấy, Đỗ Nhược Hành trở lại khách sạn Cảnh Mạn, trước cửa thang máy đụng phải Khang Thần.

Hôm nay anh vẫn ăn mặc chỉnh tề như vậy nhưng không bằng bữa tiệc dưới ánh nến tối hôm qua. Thật ra thì bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua có rất nhiều dấu hiệu cho rằng Khang Thần muốn cầu hôn, tuy nhiên đều bị Đỗ Nhược Hành xem nhẹ. Bọn họ cùng nhau ăn cơm rất nhiều lần nhưng bữa tối tinh xảo và lãng mạn như hôm qua chỉ thường diễn ra vào ngày lễ. Ngày hôm qua vừa vặn là sinh nhật Khang Thần, những năm trước mẹ con cô và Khang Thần sẽ cùng nhau dùng bữa nhưng năm nay anh lại cố ý tách Chu Đề ra, chỉ có hai người lớn cùng nhau dùng bữa.

Anh hỏi cô xem có tính toán gì cho tương lai chưa lại nói một ít chuyện về công việc. Bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ, Khang Thần nói đủ thứ chuyện khiến Đỗ Nhược Hành vui vẻ không thôi. Thật ra mà nói, ý nghĩa của sự tồn tại của Khang Thần đối với Đỗ Nhược Hành chính là như vậy. Trong cuộc sống của Đỗ Nhược Hành hiện nay, không có ai có thể khiến cô vui vẻ hơn Khang Thần. Trên phương diện công việc, bọn họ rất hợp nhau, trên phương diện cuộc sống trợ giúp lẫn nhau, Khang Thần chính là người mà cô tiếp xúc nhiều nhất trừ Chu Đề ra, cũng chỉ có anh ta mới chịu chấp nhận chuyện qua lại mập mờ không có giới hạn mà Đỗ Nhược Hành đưa ra.

Thời điểm Khang Thần cầu hôn, có một nghệ sỹ Violin đánh một bản nhạc nhẹ nhàng từ trên sân khấu, trong tay Khang Thần chẳng biết lúc nào xuất hiện thêm một chiếc nhẫn kim cương, rất chói mắt, nhưng ánh mắt anh rất dịu dàng, chân thành hỏi cô, liệu có đồng ý kết hôn với anh không.

Đỗ Nhược Hành theo bản năng dùng tay bịt miệng, nhất thời chưa phản ứng kịp, nhưng quả thật tâm trạng lúc đó không thể nói là vui mừng. Cuối cùng cô nói, cần có thời gian suy nghĩ.

Khang Thần rất có phong độ nói được thôi.

Về mặt tình cảm mà nói, Đỗ Nhược Hành vẫn luôn muốn duy trì trạng thái như thế này đối với Khang Thần. Nhưng mà nhìn trên phương diện lý trí, nếu như kết hôn với Khang Thần cũng không phải là chọn lựa không tồi. Khang Thần rất kiên nhẫn, làm bạn với cô hơn ba năm, chưa bao giờ tạo cho cô bất kỳ sự áp lực nào. Cô cũng không phải là không có hảo cảm với Khang Thần, thậm chí ở trước mặt anh ta cũng có thể rất thẳng thắn nói mình thích anh. Rồi còn Chu Đề cũng rất thích anh.

Cuối cùng, nếu nói về cảm giác áy náy trong lòng, Đỗ Nhược Hành cảm thấy, thật sự mười năm trước có người đàn ông nào đối xử với mình như thế này thì chắc chắn cô sẽ lấy thân báo đáp.

Hai ngày nay vì chưa biết trả lời thế nào nên Đỗ Nhược Hành luôn cố ý đi vòng, tránh những nơi có thể gặp Khang Thần. Vì vậy thời điểm đụng nhau trước cửa thang máy, Đỗ Nhược Hành có chút lúng túng.

Lúc cửa thang máy chậm rãi khép lại, Đỗ Nhược Hành cúi mặt nhìn chằm chằm xuống mặt đất chào một câu qua loa: “Chào buổi tối…Tổng giám đốc”

Khang Thần cười một tiếng, nói có hai người chúng ta, không phải khách sáo đến nỗi như vậy đâu. Nếu như em có ý định từ chối anh thì người lúng túng phải là anh mới đúng chứ.

Một lát sau Đỗ Nhược Hành mới ngẩng đầu lên nhìn Khang Thần, dùng ánh mắt chân thành nói: "Tôi vẫn cảm thấy quá nhanh."

Khang Thần ừ một tiếng sau đó cười khổ: "Vậy lỗi là ở anh, cầu hôn lúc thời điểm chưa chín muồi."

Đỗ Nhược Hành nghe Khang Thần nói thế lại càng áy náy, theo bản năng khẽ khom người tạ lỗi với anh ta: "Không phải. Đều là lỗi của tôi."

Khang Thần cũng khom người với cô, giọng nói càng thành khẩn hơn: "Không phải. Là do anh quá nóng nảy rồi."

Đỗ Nhược Hành tiếp tục cúi người: "Không. Là do tôi còn quá mâu thuẫn."

Khang Thần dứt khoát cúi người bốn mươi lăm độ: "Không. Là do anh chưa đủ tốt."

Hai người cứ liên tiếp cúi người nhận lỗi như thế mãi cho đến lúc cửa thang máy mở ra. Ai cũng nghĩ trừ người trong cuộc căn bản không ai biết quá trình này, ngay cả Tô Cầu cũng không biết. Nhưng bức vách cũng có lỗ tai, vị giám sát an anh trực hôm đó vốn đang ngồi nhìn màn hình camera một cách uể oải, thấy một màn như vậy bỗng tỉnh táo trong nháy mắt, hơn nữa còn ngạc nhiên đến độ thiếu chút nữa rớt mất cằm.

(Haiz. Anh Khang Thần này có tốt thế nào thì cũng không làm gì được, căn bản là nam phụ luôn là con ghẻ)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.