Ngày Thứ Ba Sau Khi Tôi Chết

Chương 30: Kết




St. Catharines những ngày này thật buồn, thật ảm đạm thê lương. Mơ hồ tỉnh giấc sau một cơn mê dài mộng mị, tôi đảo mắt nhìn quanh, thật chẳng muốn thức dậy một chút nào. Chầm chậm lê từng bước ra khỏi phòng, đánh răng rửa mặt, tôi thấy mình trong gương, không chút sức sống, gương mặt đờ đẫn cố nặn ra một nụ cười. Tôi lắc đầu thở dài, trở lại trong phòng, cứ ngồi đó bất động lâu rất lâu. Thường ngày tôi sẽ làm gì nhỉ? Phải rồi, tôi sẽ mở điện thoại, hạnh phúc đọc tin nhắn chúc ngủ ngon từ tối hôm qua rồi trả lời, sẽ có người hỏi tôi ăn chưa, sau đó nhắc nhở tôi ăn đi. Tôi nhớ những ngày ấy biết bao!

Bây giờ, chẳng còn ai hỏi nữa. Điện thoại cả ngày luôn trong tình trạng hết pin, bởi vì tôi chẳng buồn cắm sạc tử tế, cũng chẳng có lấy một tin nhắn, cứ lặng im mà lướt qua đời nhau. Tôi lại khóc, nước mắt dâng lên đến khóe mi, vội vàng đưa tay quệt đi. Lẽ ra khi thấy cậu ấy sống tốt như vậy tôi phải vui mừng mới đúng chứ, sao tim tôi lại nhói đau thế này? Là tôi ích kỷ, là tôi vô lý, vì cuộc sống ấy vĩnh viễn không có chỗ cho tôi?

Tôi cứ vậy ôm rùa nhỏ trong lòng bàn tay, khóc như mưa. Tôi khóc tức tưởi như mình bị oan ức, tôi chẳng biết nữa, chỉ muốn khóc thôi. Vì sao năm xưa xung quanh cậu có biết bao nhiêu người nổi trội cậu chỉ chọn duy nhất một mình mình? Vậy mà bây giờ bao nhiêu kẻ xun xoe xung quanh cậu, cậu cũng chẳng muốn chọn mình nữa rồi?

Thế giới của mình đúng là rất nhỏ, vậy mà cậu lại có thể dễ dàng bước vào đó. Thế nhưng cậu lại vì chê thế giới của mình nhỏ quá mà vội vã rời đi. Lạc nhau rồi, mình biết phải tìm cậu nơi đâu? Chưa một lần gặp gỡ, lại gieo cho ta thương nhớ cả một đời. Cậu nói muốn tìm được một người sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ mà ở bên cậu, tại sao gặp được mình, ở bên mình rồi lại lặng lẽ rời xa? Cậu nghĩ mình sẽ quên, không đâu, nước mắt mình không rơi, bởi vì mình không thấy cậu. Khi thấy cậu rồi, mình lại tức tưởi mà òa lên nức nở, cậu đừng đi, cậu đừng đi nữa mà!

Ánh mắt tôi dừng lại nơi cuốn lịch để bàn, trên ấy chi chít những con số đánh dấu từng ngày một trôi đi, còn một tuần nữa là sinh nhật cậu ấy..

Bảo bối à, chúc mừng sinh nhật! Phải thật vui vẻ đấy nhé.

Lại thở dài, trên màn hình máy tính lúc này con trỏ chuột vẫn nhấp nháy từng hồi trong trang văn bản dở dang. Từng dòng chữ hiện ra trong tâm trí tôi, về "Ngày thứ ba sau khi tôi chết".

Mọi người thường hay ném đá vào những thứ tỏa sáng,

Nhưng tình yêu này là của chúng ta

Tình yêu này..

Là của chúng ta..

St. Catharines,

Day 36,

I miss you!

Thương nhớ dành hết cho cậu, Bảo Bối của tôi!

26.04.20

#Latte

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.