Ngày thứ ba sau khi tôi chết..
"Nếu giờ này còn sống, ngươi vẫn sẽ chờ đợi?"
"Đúng vậy. Có vẻ như câu chuyện của tôi đã làm động lòng tử thần lạnh lùng rồi chăng? Tôi cứ tưởng ngài kiệm lời lắm chứ."
"Không có kết quả mà vẫn đợi vậy sao?"
"Ai quan tâm chứ. Cậu ấy cũng từng nói rằng, chờ đợi lâu như vậy, dẫu biết trước kết cục mà vẫn chờ, đúng là đại ngốc. Dĩ nhiên tôi biết mình ngốc chứ, chẳng phải con người vốn dĩ là sinh vật yếu đuối nhất thế gian ư? Chẳng ai đánh thuế lời nói, nhưng từ lời nói đến hành động lại là cả một quá trình khổ ải, mấy ai nói được mà sẽ làm được đâu."
Ai nói rằng ở bên cậu không vui? Ai bảo rằng ở bên cậu không hạnh phúc? Tôi chẳng bao giờ dám có cái suy nghĩ ấy. Từng có những lúc giận hờn cãi vã, nhưng trên hết, sau tất cả lại trở về bên nhau. Cậu ấy đã xuất hiện vào những tháng ngày tôi suy sụp vì một cuộc tình mới tan, ở cạnh tôi, cùng tôi tâm sự, cùng tôi chuyện trò thâu đêm suốt sáng, cứ tự nhiên như vậy mà bước vào thế giới chật chội ảm đạm của tôi. Tôi chưa bao giờ thật sự trải lòng mình với ai, những người xung quanh tôi, mỗi người một ít, chẳng ai nắm rõ được câu chuyện của tôi từ đầu tới cuối, ngoại trừ chính tôi, cậu ấy cũng vậy. Tôi chưa bao giờ kể chuyện cuộc đời mình với cậu ấy, nhưng cậu ấy ít nhiều cũng đã mở lòng với tôi, có lẽ, với tư cách là người dưng mà nói, tôi được quyền biết nhiều hơn. Khi mà tôi đã thật sự có được một cái danh, cậu ấy chẳng còn nói gì với tôi về cuộc sống của mình nữa. Khi tôi bế tắc trong cuộc sống, khi tôi thật sự mở lòng mình và tin tưởng, thì cậu ấy lại bỏ tôi mất rồi. Phải, cậu ấy đi rồi, cậu ấy không về nữa đâu, cậu ấy sẽ không ngoảnh mặt lại nhìn tôi thêm bất kì một lần nào nữa.
Mãi mãi là bao lâu? Một năm? Một đời người? Mười lăm năm cậu ấy từng nói, cuối cùng cũng tựa như gió thoảng mây bay. Ai dám trách cậu ấy chứ, là tôi tự nguyện ở bên cậu ấy, tự nguyện đứng đây chờ đợi, tự nguyện vứt bỏ tất cả mọi thứ kia mà. Tôi tin nụ cười cùng lòng nhiệt thành ngày ấy đều là thật, là thứ xuất phát từ con tim, đã có sức mạnh làm lay động con tim. Và vì thế, tôi vẫn sẽ yêu ngày hôm qua, ngày hôm qua không có lỗi.
"Cuộc sống đại học của ngươi?"
"Cũng chẳng có gì đặc biệt. 18 tuổi, rời nhà đến nơi thủ đô xa hoa lộng lẫy, sống cuộc sống của một sinh viên, gần như là tự lập. Thi thoảng cuối tuần chạy ra bến xe, bắt vội một chuyến xe cuối ngày mà chạy về nhà, tôi thật sự không thích cuộc sống xô bồ nơi thủ đô, thành phố mà tôi sinh ra trong lành và yên bình hơn rất nhiều. Cuộc sống sinh viên của tôi không có gì đặc sắc, đỗ vào một trường đại học danh tiếng nhưng vì không đủ can đảm mà bỏ lỡ cơ hội vào học tại ngôi trường mình luôn ao ước, ngày ngày miệt mài vùi đầu trên giảng đường. Nhiều người hỏi tôi tại sao lại bỏ qua nhiều cơ hội trước đây để bây giờ đường đột đi du học, tôi cũng không giải thích chính xác được, vì tôi không phải người nắm quyền quyết định, cho dù đó là cuộc đời mình."
"Vậy còn khi ở nước ngoài?"
"Cuộc đời thử thách tôi hết lần này đến lần khác kìa, có phải quyết định đi là đi ngay được đâu. Tôi khá tự tin vào khả năng tiếng anh của bản thân, nhưng hết lần này đến lần khác tôi đều không đủ điểm, đã có lúc tôi chán nản và muốn bỏ cuộc, bố lại ở đó, động viên tôi. Tôi giận bản thân mình, nhưng tôi cũng đã làm hết sức, đến mức tôi đi thi chẳng ai buồn hỏi đến nữa, họ đã chán nhìn mặt tôi rồi. Thật mừng là mọi nỗ lực cũng được đền đáp xứng đáng. 19 tuổi, xách va li ra sân bay, ngoảnh mặt nhìn lại nước mắt thoáng vương trên khóe mi, tôi phải đi rồi.."
Mẹ nói tuổi của tôi rất đẹp, nhưng thường phải đi xa. Mẹ cũng nói rằng tuổi này thường lận đận trong chuyện tình duyên. Tôi cũng không phải một người mê tín tin vào bói toán, nhưng chuyện lận đận này hoàn toàn là có cơ sở và đã được kiểm chứng mà. Mẹ nói đi xa sẽ tốt, xa nhà nhưng đừng tủi thân, đừng buồn, phải mạnh mẽ lên, tôi vẫn luôn làm rất tốt, phải không?
Tôi vẫn nhớ những ngày đầu tiên tỉnh giấc ở một đất nước xa lạ, bắt đầu một cuộc sống mới, tự lập hoàn toàn. Tôi phải học cách chi tiêu hợp lý, đó là lần đầu tiên tôi biết quý trọng đồng tiền hơn bao giờ hết. Cuộc sống cũng không khó khăn, chỉ có việc đối mặt với nỗi cô đơn hàng ngày. Người ta nói cô đơn có mười cấp độ, tôi đây đều đã trải qua cả rồi. Cấp một chính là một mình dạo siêu thị, cấp hai là một mình đến nhà hàng, một mình uống café, một mình xem phim, một mình ăn lẩu, một mình hát karaoke, một mình ngắm biển, một mình đi khu vui chơi, một mình chuyển nhà. Và cấp thứ mười – một mình đến bệnh viện. Cả mười cấp độ ấy, chẳng có gì là tôi chưa từng trải qua, tôi cũng chẳng nhận mình mạnh mẽ, tôi cũng có chút sợ. Nhưng chính trong cái cảm giác đơn độc ấy tôi mới cảm thấy yên lòng.