Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 19: Hoàn cảnh




Dì Tâm vội gật đầu, từ lúc cô bị lôi đi tới giờ dì Tâm vô cùng lo lắng cho cô, rất muốn lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng lại sợ cô đang ở trên phòng làm việc của giám đốc. Trong lòng dì Tâm cũng có linh tính xấu, sợ là chuyện cho cô học nấu ăn lúc sáng này bị phát hiện nên cô mới bị giám đốc lôi đi như thế, chứ công việc của cô, dì Tâm luôn quan sát rất kỹ và biết cô rất là giỏi và siêng năng. Lúc này đây Duy Nam nói:

"Dì là bếp trưởng dì biết lỗi của mình là gì rồi đúng không? Tôi nói như thế chắc gì hiểu mà?"

Dì Tâm sợ đến phát run, đã biết trước thế nào bị mời lên phòng làm việc của anh ta cũng là vì chuyện đó, dì ấy lại một lần nữa gật đầu mà không dám nói thêm lời nào. Người đàn ông thấy thế nên nói tiếp:

"Lúc nãy tôi định sa thải cô ta và dì, nhưng đang trong tình cảnh hiện tại, cô ta mà bị sa thải thì không thể nào lo cho em trai của cô ta được, nên tôi muốn dì nói rõ cho tôi biết hoàn cảnh của cô ta, nói tất tần tật hết về cô ta và phải thật nếu không tôi sẽ không giúp đỡ cho cô ta đâu!"

"Giám đốc, tôi không hiểu cho lắm, giám đốc nói thế là sao? Em của Kiều Mộng, nó bị gì vậy mà phải cần đến giám đốc giúp?"

"Cô ta vẫn chưa gọi cho dì biết à? Tôi cứ tưởng cô ta có một mình dì là người thân chứ, em trai của cô ta tên là Trình Kiều Quang đúng không? Hiện tại đang nằm trong bệnh viện, và cần có tiền phẫu thuật gấp, nhưng giờ phút này tôi muốn vào vấn đề chính, đừng làm mất thời gian của tôi."

Dì Tâm nghe Duy Nam nói xong thì sốc vô cùng, không biết Kiều Quang đang bị cái gì mà phải cần đến tiền phẫu thuật, nhưng dì Tâm hiểu rất rõ về hoàn cảnh của cô, cô làm gì còn tiền nữa mà lo cho em trai của cô phẫu thuật, dì Tâm vội nói:

"Dạ, tôi sẽ nói về hoàn cảnh của con bé Kiều Mộng cho giám đốc nghe, xin giám đốc hãy giúp đỡ hai chị em của nó."

"Nói nhanh đi."

"Dạ, không giấu gì giám đốc, tôi chỉ là hàng xóm của hai chị em Kiều Mộng thôi, hai đứa nó đã lên thành phố này sống được bốn năm rồi. Kiều Mộng sáng nó sẽ đi làm ở quán cơm, trưa đến thì đi giao cơm hộp, mỗi tháng hai chị em của nó đều gửi tiền về quê cho mẹ của nó, hai đứa nghèo lắm, lúc đầu rời bỏ quê nhà lên đây lập nghiệp, thuê cái phòng trọ xong thì không còn tiền bạc gì nữa hết, vậy mà bốn năm lam lũ thì đã có dư mua được hai chiếc xe tay ga cũ để đi lại, tiền gửi về quê thì nó mới khoe với tôi là mẹ của nó xây nhà xong rồi. Công việc rửa bát ở nhà hàng nó làm được bốn tháng nay, hôm nay nó mua được xe mới cho con trai của nó. Nó có nói với tôi, nó sẽ cố gắng làm thêm hai năm nữa là nó có dư ra được chút ít lúc đó nó sẽ về dưới quê sống luôn với mẹ của nó, giờ lại gặp chuyện như vậy xảy ra, chắc Kiều Mộng đang sốc lắm."

Dì Tâm kể hoàn cảnh của cô mà hai hàng nước mắt cứ ứa nước, làm sao dì ấy có thể cầm lòng được khi biết tin tức này. Khi nãy lúc cô mới vào làm, cô đã gặp dì Tâm nói với dì ấy đã mua xe xong cho Kiều Quang, tối nay về ăn mừng một hôm thật hoành tráng vậy mà giờ chưa kịp ăn mừng thì em trai của cô đã thành ra như thế. Dì Tâm không biết giờ này có ai đang bên cạnh của cô không, chắc chắn nãy giờ cô khóc nhiều lắm.

Duy Nam không ngờ được rằng cô giỏi đến thế, giờ anh ta mới biết lý do vì sao nhìn cô luôn giản dị, tất bận tiền kiếm được không còn cắt nào là vì lo cho mẹ rồi đến em trai, thật sự cô đúng là một người con gái khó tìm, vì trên đời này làm gì có một cô gái biết suy nghĩ giống như cô, kể ra thấy cô thật đáng thương.

Ngay lúc này Duy Nam cũng đang rất cần cô giúp, và anh ta sau khi nghe hoàn cảnh của cô xong thì cũng biết thời điểm hiện tại chỉ duy nhất anh ta có thể giúp được cô thôi. Anh ta nói:

"Được rồi, tôi tin những lời dì vừa nói, giờ dì xuống bếp làm tiếp công việc của dì đi. Chuyện này cứ để tôi lo, nhưng hiện tại tôi cần gặp riêng cô ta để nói chuyện, dì khoan hãy thông báo cho cô ta biết, tôi sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ."

"Dạ... tôi cảm ơn giám đốc, cảm đốc nhiều lắm, tôi đi làm việc ngay đây, xin phép giám đốc tôi đi."

Dì Tâm nói rồi thì đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc của Duy Nam, trong lòng dì ấy bây giờ vừa lo lắng cho tình hình hiện tại của Kiều Quang, không biết cậu bị cái gì mà phải cần tiền phẫu thuật, nhưng cũng vừa mừng khi biết Duy Nam sẽ giúp đỡ hai chị em của cô trong lúc này, anh ta đã đoán đúng, quả thật dì Tâm rất muốn gọi để thông báo cho cô biết tin để cô đỡ lo hơn nhưng khi nãy anh ta đã nói như thế thì làm sao dì Tâm dám làm trái ý.

Bên trong phòng làm việc lúc này, Duy Nam nhanh tay lấy điện thoại ra gọi cho Minh Hiếu, bên đầu dây anh ta thấy cuộc gọi của Duy Nam thì vội nghe máy:

"Tôi đây, anh Nam cần gì à?"

"Xuống gặp thu ngân lấy hai trăm triệu cho tôi ngay đi."

"Anh cần gấp sao?"

"Tôi không có thời gian để trả lời cho cậu biết đâu, cho cậu mười phút đấy, sau mười phút chưa có mặt ở phòng làm việc của tôi thì cậu biết chuyện gì sắp xảy ra rồi đấy."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ có mặt đúng giờ mà."

Kết thúc cuộc gọi đó, đúng mười phút sau Minh Hiếu đã có mặt tại phòng làm việc của Duy Nam. Vội đưa hai trăm triệu cho Duy Nam, anh ta thắc mắc hỏi:

"Anh Nam, anh cần tiền làm gì vậy? Thuê người làm việc đó không tốn nhiều tiền thế đâu, anh coi chừng bị lừa đấy."

Cầm xấp tiền cất vào túi áo trong sau đó anh ta liếc nhìn Minh Hiếu rồi nói:

"Lừa cái đầu của cậu đấy, mau gọi về nhà của tôi thông báo cho bà nội biết tôi có việc bận nên hôm nay về muộn, còn mọi chuyện ở nhà hàng tôi giao cho cậu quản lý, tôi đi đây."

"Khoan đã anh Nam, anh có cần tôi đi theo không? Anh đi kiếm người để thuê hay đi tạo ra em bé thế? Anh Nam... anh Nam.. tôi chưa nói xong mà, coi chừng bị gái lừa đấy nhé, anh có nghe tôi nói không vậy anh Nam?"

Mặc cho Minh Hiếu nói, Duy Nam không quan tâm mà cất bước đi đến thang máy, việc anh ta cần làm bây giờ là đi đến bệnh viện để gặp cô chứ không phải ở lại đây giải thích cho Minh Hiếu hiểu, càng nói chuyện với hắn ta chỉ càng làm mất thời gian chứ không đem lại lợi ích gì hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.