Ngày Thái Tử Thành Hôn, Ta Nhào Vào Lòng Thủ Phụ Đại Nhân

Chương 12: Hết




"Thật sao?" Ánh mắt Thẩm Dực Thanh bỗng sáng lên, nỗi bất an tích tụ bấy lâu cuối cùng cũng tan biến.

Ta nhẹ nhàng hôn lên mi mắt hắn.

"Thẩm Dực Thanh, giấc mộng của ta đã tỉnh từ lâu rồi, nhưng ta sẽ không bỏ ngươi mà đi đâu."

Niềm vui thanh tao hay nỗi buồn đắng cay đều phải trải qua, đó là điều hắn đã dạy ta.

Xiêm y rơi xuống, bóng dáng thanh tao cao ráo của thiếu niên in trên vách doanh trướng. Đêm dài lê thê, bóng dáng ấy nhiều lần cúi xuống, thì thầm bên tai người yêu bao nỗi nhớ nhung.

Lương Châu lạnh lẽo, không ấm áp như đế đô, nhưng trái tim ta lại như vừa tan băng, dần dần hồi sinh.

Đồng cỏ bao la, lúa xanh mênh mông, chính là bến đỗ.

16

Mồi câu đã đổi.

Sở Tĩnh Đường thuận lợi rơi vào tay môn phái Thanh Nhạc, trở thành con bài để kiềm chế Sở Tướng quân.

Móng vuốt đắc lực nhất của Kỳ Tu Trác đã bị khéo léo tháo gỡ, không thể gây sóng gió gì nữa.

Dựa vào tin tức ta mang về, Thẩm Dực Thanh giúp các phiên quốc loại bỏ được những tai mắt triều đình cài cắm, tám trong số mười hai phiên quốc quy thuận, sẵn sàng cùng nhau giải oan vụ án Lương Châu.

Anh hùng tranh bá, thẳng tiến kinh thành.

Nền tảng của triều Dục đã sụp đổ từ lâu, lúc này lung lay sắp đổ, cơ nghiệp tan tành.

...

Ba tháng sau, quân khởi nghĩa tấn công chiếm được kinh thành. Ta ghìm ngựa trước trận, nhìn Kỳ Tu Trác từ xa.

Lần này, hắn ta không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như lúc mới gặp, không còn vẻ điên loạn như trong phòng tối, ánh mắt nhìn ta đau buồn mà cam chịu: "A Vũ, cuối cùng ngươi cũng đi con đường này."

"Đúng vậy."

"Thực ra ngươi chưa bao giờ thay đổi vì ta, phải không? Ngươi từng ngoan ngoãn đến gần ta như vậy, chỉ là để một ngày nào đó có thể dứt khoát đẩy ta ra xa hơn."

Ta nắm chặt ngọn thương trong tay: "Ngay từ ngày ngươi dập tắt ngọn lửa trên đài Lang Yên, chúng ta đã định sẵn là kẻ thù không đội trời chung rồi."

"Hoàng huynh, tháng sáu khi tuyết Lương Châu rơi, trong lễ sách phong ngươi đã hứa cho ta một điều ước, còn có hiệu lực không?"

Kỳ Tu Trác bỗng đỏ hoe mắt, như thể nảy sinh hy vọng, tiến lên một bước, run giọng nói: "Đương nhiên còn hiệu lực, ngươi cứ nói đi."

Ta cười buồn bã.

"Vậy xin hoàng huynh khi xuống suối vàng, thay ta hỏi thăm phụ thân một tiếng, nói với người rằng thù lớn đã báo, mười vạn oan hồn có thể yên nghỉ rồi."

Lời vừa dứt, tiếng giao chiến nổi lên. Triều đại đã mục nát trăm năm, ầm ầm sụp đổ.

Cỏ và nước Lương Châu vẫn xanh tốt, chiến mã vẫn hùng tráng. Lần này, những chiến sĩ không còn bảo vệ lãnh thổ dưới quyền lực Đế vương, mà là bảo vệ chính quê hương mình.

Triều Dục diệt vong, các phiên quốc nổi lên. Chín châu mười ba phân, mỗi nơi trị vì một nước, yên bình trăm năm.

Hết

- -----------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.