(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Dụ để trần nửa người trên.
Vào ngày hẹn, Đào Trác chuẩn bị ra ngoài, mặc áo phao vào rồi thay giày ở cửa. Nghiêm Dụ bước tới hỏi: "Cậu đi vậy?"
Đào Trác thuận miệng trả lời, Nghiêm Dụ im lặng, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Gần bốn giờ rồi."
Lúc này Đào Trác mới sực nhớ ra, hôm nay là thứ Sáu, cậu và Nghiêm Dụ đã hẹn cùng nhau ra ngoài mua sắm.
Siêu thị dưới nhà cứ đến 4 giờ chiều thứ Sáu hàng tuần là lại giảm giá bán tháo mấy món sandwich và cơm nắm sắp hết hạn. Hai người họ sẽ cùng nhau đi chọn, coi như là bữa sáng cho ngày hôm sau. Tiện thể mua luôn thức ăn, vừa đi dạo vừa ôn từ vựng.
Đào Trác bỗng nhiên cảm thấy rất áy náy: "Xin lỗi, tớ quên mất, hay là tớ..."
"Không sao, cậu cứ đi đi." Nghiêm Dụ nói, "Cậu muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Nghiêm Dụ gật đầu, quàng khăn quàng cổ cho Đào Trác.
Đào Trác hơi áy náy. Cậu vội vàng xuống lầu, muốn đi sớm về sớm, không để ý phía sau có thêm một bóng người quen thuộc, là Nghiêm Dụ đang âm thầm theo sau cậu.
Đào Trác dựa theo địa chỉ Triệu Thanh Đồng đưa mà tìm đến quán cà phê kia. Triệu Thanh Đồng đã đến trước, đang ngồi dưới một chiếc ô che nắng ngoài trời vẫy tay với cậu, Đào Trác bước nhanh tới.
Đào Trác gọi một ly Caramel Macchiato, Triệu Thanh Đồng uống trà sữa.
Nhân viên phục vụ bưng khay đến hỏi: "Quý khách có muốn gọi cho bạn gái một phần bánh ngọt không ạ? Hiện tại cửa hàng chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, tất cả các loại bánh ngọt nhỏ đều được mua một tặng một."
Đào Trác ngẩn người, rồi lập tức phủ nhận: "Không không không, bọn em không phải là người yêu, chị hiểu lầm rồi."
Người phục vụ vội vàng xin lỗi, Triệu Thanh Đồng mỉm cười nói không sao, nhưng khi cúi đầu xuống thì nét mặt cô lại thoáng vẻ chán nản.
Cuối cùng Đào Trác vẫn gọi hai miếng bánh ngọt nhỏ, một bánh tart phô mai dâu tây và một tiramisu.
Triệu Thanh Đồng đưa cho Đào Trác một xấp dày tài liệu môn Văn đã được sắp xếp gọn gàng. Đào Trác vội vàng nhận lấy, rồi đi thẳng vào vấn đề chính, bắt đầu giúp Triệu Thanh Đồng phân tích những bài toán mà cô không hiểu.
Nhưng bài toán lại tốn khá nhiều thời gian để giảng giải. Bản thân Triệu Thanh Đồng vốn không giỏi tư duy trừu tượng, tuy Đào Trác đã cố gắng tăng tốc hết mức có thể, nhưng khi giảng xong toàn bộ thì trời cũng đã ngả về chiều tà.
Triệu Thanh Đồng có phần áy náy: "Phiền cậu quá, làm mất nhiều thời gian của cậu rồi."
"Không sao đâu." Đào Trác nhìn điện thoại, phát hiện đã gần sáu giờ. Cậu sợ Nghiêm Dụ lo lắng nên định nhắn tin cho hắn, nhưng khi mở WeChat ra xem thì thấy Nghiêm Dụ hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Đào Trác có chút thất thần.
Triệu Thanh Đồng hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"
Đào Trác ngẩng đầu: "Không sao, để tôi tiễn bạn về trước nhé."
Triệu Thanh Đồng nói không cần, cô sẽ tự đi tàu điện ngầm về. Nhưng vì phép lịch sự, Đào Trác vẫn quyết định đưa cô đến ga tàu, đứng dậy rời khỏi quán cà phê cùng Triệu Thanh Đồng.
Trên đường, Triệu Thanh Đồng đột nhiên khơi mào một chủ đề: "Đào Trác, cậu có biết trong khối chúng ta có rất nhiều bạn nữ thích cậu không?"
"Hả?" Đào Trác bất ngờ, sững người trong giây lát, đáp: "Không biết. Tại sao lại thích tôi? Chẳng phải nên thích Nghiêm Dụ sao?"
Triệu Thanh Đồng cười: "Cậu nói cũng có lý... nhưng có lẽ vì Đấng Dụ có tính cách quá lạnh lùng, mang một vẻ đẹp chỉ có thể ngắm từ xa chứ không dễ dàng tiếp cận nên các bạn nữ không dám. Còn cậu thì khác... tóm lại có rất nhiều người thích cậu."
Chủ đề này đến quá bất ngờ, Đào Trác hơi đỏ mặt, ấp úng mãi mới nói: "Không có đâu, tôi thấy anh Dụ... Nghiêm Dụ thật ra rất tốt."
"Đấy không phải trọng điểm." Triệu Thanh Đồng hỏi: "Vậy còn cậu thì sao? Cậu có thích ai không?"
Hình ảnh giấc mơ đêm hôm đó chợt lóe lên trong đầu Đào Trác.
Cậu cố xua đi những ý nghĩ lung tung đó đi, lắc đầu: "Không biết, tôi không hiểu mấy chuyện này lắm."
"Cậu ngốc thế. Vậy cậu có mẫu người mình thích không?"
"... Không, tôi không biết." Đào Trác lắc đầu, "Thích một người là cảm giác như thế nào?"
Triệu Thanh Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Thích một người là khi cậu luôn muốn nhìn thấy người ấy, luôn muốn ở bên người ấy, không muốn xa người ta dù chỉ một phút. Cậu có thể làm mọi thứ vì điều đó."
"Vậy sao?" Đào Trác thót tim, "Nhưng đôi khi với bạn bè cũng có cảm giác như vậy mà."
"Đúng vậy." Triệu Thanh Đồng nói, "Đôi khi ở bên bạn bè cậu cũng có cảm giác không muốn tách rời, muốn mãi mãi cùng nhau đùa giỡn, nhưng với người mình thích thì lại khác."
"Khác chỗ nào?"
"Với người mà cậu thích, chỉ cần ở bên cạnh người ấy, cho dù không làm gì cả, cậu cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán. Chỉ cần nhìn thấy người ấy là đã thấy mãn nguyện rồi." Triệu Thanh Đồng nói xong rồi nghĩ một lúc, cô lại nói thêm: "Đối với người cậu thích, cậu sẽ có cảm giác chiếm hữu."
Đào Trác giật thót tim.
"Với bạn bè thì không có cảm giác đó sao?" Đào Trác hỏi.
"Cũng có, với bạn bè cũng vậy." Triệu Thanh Đồng nói, "Mong bạn bè chỉ chơi với mình, chỉ chia sẻ bí mật với mình. Cảm thấy người ấy có thể có nhiều bạn nhưng người quan trọng nhất phải là mình. Nhưng với người mà mình thích thì không như thế."
"Với người cậu thích, cậu sẽ muốn mình là duy nhất."
Thế là Đào Trác chợt nhớ đến những lời đã thoáng qua trong đầu cậu hôm đó.
Có lẽ, việc cậu mong Nghiêm Dụ đừng nhận lời tỏ tình của bất kỳ ai không phải chỉ là vì cảm giác chiếm hữu của một người bạn, mà là...
"Vậy, cậu có người nào đem lại cảm giác như thế không?" Triệu Thanh Đồng nắm chặt bức thư giấu trong túi áo khoác, mỉm cười hỏi Đào Trác.
"Tôi không biết." Đào Trác nói, "Tôi nghĩ là có lẽ vậy."
Nghe câu trả lời này, Triệu Thanh Đồng nhún vai, nói: "Thôi được rồi." Cô giữ vẻ bình thản, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Nhưng trong túi áo, cô chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt phong thư. Cô không chọn lấy lá thư ra, chỉ nói với Đào Trác: "Mình đến nơi rồi! Cảm ơn cậu đã đưa mình về."
Đào Trác gật đầu, chào tạm biệt cô rồi xoay người rời đi. Cậu bắt một chiếc taxi và ngồi ngẩn người trên xe.
Suốt dọc đường, cậu cứ mãi thất thần vì những lời nói bất ngờ của Triệu Thanh Đồng, đăm chiêu suy nghĩ về một vấn đề đã khiến cậu băn khoăn suốt cả mùa đông.
Đào Trác đã mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, cậu đã hôn Nghiêm Dụ. Nhưng tại sao lại mơ thấy giấc mơ như vậy?
Đào Trác không thể nào tiếp tục phớt lờ những lần tim đập thình thịch và cảm giác xao xuyến tận sâu trong tâm hồn mỗi khi đối diện với Nghiêm Dụ nữa.
Đào Trác về đến nhà, Nghiêm Dụ đã nấu cơm xong. Cảm giác tội lỗi lại trào dâng trong lòng, Đào Trác cởi khăn quàng cổ: "Xin lỗi nhé, không ngờ là lại mất nhiều thời gian thế này. Lần sau tớ sẽ không thế nữa."
Nghiêm Dụ chỉ nhìn cậu một cái, bình thản nói: "Không sao, ăn cơm thôi."
Đào Trác bỗng dưng có chút luống cuống, không dám nhìn thẳng Nghiêm Dụ, suốt bữa ăn chỉ cúi đầu ăn cơm.
Cậu nào biết được cái thói quen chột dạ này của mình đã bị Nghiêm Dụ phát hiện từ lâu. Thế là Nghiêm Dụ gắp một ít cá hấp, rồi thêm cánh gà nướng, vừa bỏ vào bát của Đào Trác vừa làm như vô tình hỏi: "Triệu Thanh Đồng tìm cậu làm gì?"
"À..." Đào Trác giả vờ gặm cánh gà, không ngẩng đầu lên, "Thì... như tớ đã nói với cậu đó... hỏi bài tập Toán... ở quán cà phê."
Giọng cậu càng lúc càng nhỏ dần, càng lúc càng mơ hồ, đồng thời cậu vẫn đang cố gắng nhét đầy cơm vào miệng.
"Ồ, bài tập Toán à." Nghiêm Dụ nói với giọng điệu đều đều. "Nói chuyện lâuvậy sao?"
"Không có, chỉ là, sau đó tớ lại đưa bạn ấy ra ga tàu điện ngầm..." Đào Trác nói, đột nhiên cậu rất không muốn nói cho Nghiêm Dụ biết rằng mình và Triệu Thanh Đồng đã thảo luận về một số vấn đề tình cảm phức tạp, mà những vấn đề tình cảm này dường như còn có liên quan đến chính Nghiêm Dụ.
Cuối cùng cậu chọn cách nói dối: "Bạn ấy còn hỏi tớ... về bài tập tiếng Anh nữa."
"Bài tập tiếng Anh à." Nghiêm Dụ thản nhiên.
"...Ừm."
Nghiêm Dụ bỗng nhiên im bặt, cụp mắt xuống yên lặng húp canh.
Ăn cơm xong, Nghiêm Dụ đi tắm trước, Đào Trác ngồi trên ghế sofa ngẩn người.
Hình như đây không phải là giờ tắm thường ngày của Nghiêm Dụ mà nhỉ... Đào Trác nghĩ vẩn vơ, chú cá vàng trong bể bơi lội tung tăng, đuôi quẫy "ào ào" ra làm bắn ra những bọt nước.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Nghiêm Dụ bước ra ngoài, người hắn vẫn còn bốc hơi nước. Đào Trác vô thức ngước mắt nhìn lên, nào ngờ Nghiêm Dụ lại để trần nửa người trên.
Đào Trác lập tức sững người lại——
Nghiêm Dụ khoác khăn tắm lên người, kéo một góc khăn trùm lên đầu, tiện tay lau mái tóc ướt sũng.
Dưới lớp khăn tắm lộ ra một đoạn eo thon gầy, làn da trắng mịn, cùng những cơ bụng lấp ló, và đôi tay rắn chắc mạnh mẽ.
Đào Trác lập tức liên tưởng đến chuyện hôm đó ở bể bơi. Nghiêm Dụ dạy cậu bơi, bọn họ ngâm mình trong nước. Chính là đôi tay này ôm lấy cậu, ghì chặt cậu, để cậu dựa vào người hắn, cảm nhận được nhiệt độ gần như nóng rực từ vai đến ngực đối phương...
Còn có cả đôi môi ướt át, hồng nhạt, khiến người ta muốn cắn một cái.
Tai Đào Trác lập tức đỏ bừng, cậu vội vàng dời mắt đi chỗ khác. Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu, vờ như không biết hỏi: "Cậu sao vậy? Mặt đỏ thế."
"..." Đào Trác cố giữ vẻ mặt bình thản, bắt đầu cởi áo phao: "Không có gì, trong phòng hơi nóng."
Nghiêm Dụ nhướn mày, nhìn Đào Trác không nói lời nào. Đào Trác lập tức luống cuống chạy vào phòng ngủ, thuận tay đóng sầm cửa lại, thầm nghĩ Nghiêm Dụ đang làm cái trò gì thế này?!
Chỉ mặc mỗi một chiếc áo mỏng khiến cậu run rẩy vì lạnh, cuống cuồng tìm điều khiển để bật điều hòa. Nhưng một lúc sau cậu mới phát hiện cái điều hòa chết tiệt sao hôm nay bỗng nhiên không hoạt động?! Không còn cách nào khác, Đào Trác đành phải cắn răng đến gõ cửa phòng Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ mở cửa phòng, lúc này hắn đã mặc một chiếc áo dài tay màu đen, chỉ có điều mái tóc vẫn còn hơi ướt, chưa khô hẳn. Một giọt nước rơi xuống vai Đào Trác, mang theo hơi thở của Nghiêm Dụ, khiến trái tim Đào Trác lại đập thình thịch.
Nghiêm Dụ cụp mắt nhìn cậu, đôi đồng tử rất sâu: "Sao thế?"
Đào Trác né tránh ánh mắt ấy: "Hình như điều hòa trong phòng hỏng rồi."
Nghiêm Dụ đi theo Đào Trác vào phòng ngủ của cậu, nhận lấy điều khiển từ xa rồi ngẩng đầu lên nghiên cứu chiếc điều hòa.
Căn phòng ngủ không lớn lắm, hai người đứng chung hơi chật chội. Đào Trác đứng sau lưng Nghiêm Dụ, ngước lên nhưng không nhìn thấy điều hòa, chỉ thấy mỗi tấm lưng của Nghiêm Dụ.
Thế rồi, Đào Trác bỗng cảm thấy cả căn phòng dường như đều bị mùi hương sữa tắm trên người Nghiêm Dụ, à không, phải nói là bị chính Nghiêm Dụ lấp đầy, không chừa lại một khoảng trống nào.
Ánh mắt của cậu vô thức rơi vào sau gáy Nghiêm Dụ, rồi từ từ trượt xuống, lướt qua bờ vai rộng và vòng eo thon, rồi lại xuống dưới nữa...
Đào Trác lập tức phát điên, thầm nghĩ: Đào Trác, mẹ kiếp mày lại đang làm cái quái gì thế hả?! Giở trò dâm dê à?!
Cậu phải dồn hết sức mạnh ý chí mới kiềm chế được bản thân không nhìn lung tung.
"Hình như bị hỏng thật rồi." Một lát sau, Nghiêm Dụ cũng bó tay với cái điều hòa, hắn nói với Đào Trác: "Ngày mai gọi người đến sửa vậy. Tối nay ngủ ở phòng tớ nhé?"
Đào Trác thầm kêu trời, sao có thể được chứ? Thế nhưng miệng nhanh hơn não, cậu không do dự mà trả lời: "Được."
Đào Trác: ".............."
Cậu thật sự muốn tự tát mình một cái. Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi không thể thu lại. Đào Trác thực sự không còn mặt mũi nào, cũng chẳng bịa ra được lý do gì để từ chối Nghiêm Dụ nữa.
Nửa tiếng sau, cậu lo lắng bất an ôm gối và chăn đi vào phòng Nghiêm Dụ, vứt chúng hết lên giường của hắn. Nghiêm Dụ thản nhiên liếc nhìn cậu một cái.
Giường của Nghiêm Dụ rộng khoảng một mét rưỡi, không quá lớn nhưng cũng không nhỏ. Một người nằm thì rộng rãi thoải mái, nhưng với hai người, lại còn là hai cậu thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, chân tay dài lêu nghêu, thì sẽ trở nên chật chội vô cùng. Chỉ cần khẽ trở mình là sẽ chạm vào người kia.
Đào Trác cực kỳ căng thẳng, bồn chồn lo lắng, cố gắng mở to mắt chơi điện thoại, muốn kéo dài thời gian đi ngủ càng lâu càng tốt. Không ngờ Nghiêm Dụ đưa tay tới, tàn nhẫn lấy đi chiếc điện thoại: "Đừng chơi nữa, ngủ đi."
Nói rồi Nghiêm Dụ tắt đèn, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng điều hòa hoạt động, "ù ù" phát ra những luồng khí ấm áp, nhẹ nhàng phả vào cả hai.
Đào Trác cẩn thận xoay người, định đổi sang tư thế nằm nghiêng. Nhưng khi cậu xoay người lại thì phát hiện Nghiêm Dụ cũng đang quay về phía mình, yên lặng nhìn cậu. Hai người bỗng chốc trở thành đối mặt mà ngủ.
Cả người Đào Trác cứng đờ. Không do dự thêm, cậu lập tức giả vờ như không có việc gì mà xoay người trở lại.
Xoay qua, xoay lại... xoay qua, xoay lại... xoay qua, xoay lại...
Cuối cùng Nghiêm Dụ không chịu nổi nữa, giữ chặt chăn của Đào Trác: "Cậu đang rán bánh à?"
Đào Trác đầu hàng: "Không rán nữa, tớ đi ngủ đây." Rồi lại đổ lỗi cho điều hòa: "Cậu bật bao nhiêu độ thế? Hình như hơi nóng."
Nghiêm Dụ không nói nên lời, liếc nhìn nhiệt độ trong phòng đã hạ xuống còn 23 độ, xong lại cầm điều khiển hạ thấp nhiệt độ xuống.
Đào Trác kéo chăn kín mít, không dám nói rằng thực ra cậu cảm thấy hơi lạnh, chỉ lặng lẽ nhắm mắt.
Nhưng vẫn không ngủ được.
Đào Trác nghĩ, mình bị làm sao thế này? Sao tim đập nhanh vậy?
Trước đây đâu phải chưa từng ngủ chung giường với Nghiêm Dụ... Từ lần đầu tiên trước kỳ thi lớn, cậu bị đau bụng, nằm trên giường Nghiêm Dụ. Nghiêm Dụ cho cậu gối đầu lên gối của hắn, đắp chăn của hắn, thậm chí còn xoa bụng cho cậu qua một lớp áo... Cho đến lúc đi học làm nông, cậu là bệnh nhân nên được Nghiêm Dụ chăm sóc. Những lần đó cậu đều ngủ cùng giường với Nghiêm Dụ.
Trước đây, cậu thậm chí còn ngang nhiên cướp chăn của Nghiêm Dụ, chiếm chỗ của Nghiêm Dụ, cù lét Nghiêm Dụ, cuối cùng lại bị Nghiêm Dụ kẹp hai tay ném trở về chăn của mình.
Nhưng tại sao bây giờ lại khác? Tại sao khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêm Dụ, tim lại đập nhanh đến thế. Tại sao cậu lại có sự thôi thúc muốn hôn Nghiêm Dụ, tại sao sự thôi thúc này cứ liên tục ùa vào tâm trí hết lần này đến lần khác?
Đào Trác miên man suy nghĩ, vô ý trở mình, nào ngờ lần này động tác hơi mạnh, cứ thế áp sát vào người Nghiêm Dụ.
Nghiêm Dụ cũng đồng thời mở mắt, lặng lẽ nhìn cậu trong bóng tối.
Khoảng cách giữa hai đôi môi rất gần, chỉ còn một chút nữa là chạm vào nhau. Hơi thở phả vào tai nhau, đan xen đầy mập mờ.
Đầu óc Đào Trác trong nháy mắt trở nên trống rỗng, nhưng cơ thể cậu lại phản ứng rất nhanh, theo bản năng lùi về phía sau một chút. Hành động né tránh đó quá rõ ràng, ánh mắt Nghiêm Dụ bỗng chốc tối sầm lại.
Hình như Nghiêm Dụ thở dài một tiếng, ngồi dậy, kéo chăn trùm qua người Đào Trác: "Cậu ngủ đi, tớ ra sofa."
Đào Trác sững sờ, nhìn Nghiêm Dụ cụp mắt xuống, một bên mặt với những đường nét rõ ràng trong bóng tối trông vô cùng lạnh lùng.
Đào Trác như bị người ta đánh cho một gậy vào đầu. Cậu muốn mở miệng giữ Nghiêm Dụ lại, nói rằng không phải đâu, không phải là tớ không muốn ngủ chung với cậu, chỉ là...
Nhưng cuối cùng cậu chẳng thể nói ra điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghiêm Dụ rời đi.
Một lát sau, Đào Trác mở cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách. Cậu nhìn thấy Nghiêm Dụ đang cuộn mình trên chiếc ghế sofa ngắn ngủn kia, tay vịn rất cứng, chắc hẳn đã làm cổ hắn đau. Nghiêm Dụ khẽ nhíu mày, dường như ngủ không được ngon giấc.
Đào Trác không khỏi nghĩ, Nghiêm Dụ hiểu lầm rồi sao? Cậu ấy lại nghĩ rằng mình chán ghét cậu ấy rồi ư? Rõ ràng Nghiêm Dụ mới là người bị chứng lo âu hành hạ, thường xuyên mất ngủ, vậy mà lại hết lần này đến lần khác nhường nhịn mình.
Trái tim Đào Trác chua xót khó tả, một lát sau cậu mới khẽ gọi: "Nghiêm Dụ."
Nghiêm Dụ mở mắt nhìn cậu.
"Vào đây ngủ đi." Đào Trác nói.
Nhưng Nghiêm Dụ chỉ lặng lẽ nhìn cậu một lúc, rồi lại nhắm mắt: "Không cần đâu. Cậu ngủ đi."
Đào Trác còn định năn nỉ thêm, nhưng Nghiêm Dụ đã thản nhiên nói: "Vào đi."
Lời của Nghiêm Dụ luôn luôn không cho phép cãi lại. Đào Trác không dám tranh luận nữa, đành ủ rũ đáp một tiếng, rồi rầu rĩ quay về phòng ngủ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");