Ngày Sau Còn Dài - A Tô Duật

Chương 20: Rung động




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghiêm Dụ liếc nhìn cậu một cái: "Cậu, tớ, rạp chiếu phim riêng?"

Trong giờ sinh hoạt lớp, cô Hứa Anh tổng kết về hoạt động học làm nông kéo dài một tuần, nói rằng để cho các em làm chút việc thôi mà cũng lắm tai ương. Người thì sốt, người thì gãy xương, ngộ độc thực phẩm, thậm chí có cả người bị rắn cắn...

Cả lớp lập tức cười ồ lên, nháy mắt trêu chọc nhau, Đào Trác mặt dày làm như không nghe thấy.

May mắn là tiếng cười không kéo dài quá lâu, Hứa Anh nhanh chóng chuyển giọng. Cô nói rằng các em đã về trường rồi thì hãy tập trung tinh thần, tuần sau là thi giữa kỳ rồi, kỳ thi này là kỳ thi chung của sáu trường, xếp hạng chung, các em hiểu rồi đấy.

Đám học sinh lập tức im bặt, cả khối lớp 11 lại chìm trong bầu không khí ảm đạm.

Từ lớp 11 trở đi, mỗi lần thi lớn đều sẽ được ghi vào hồ sơ, ảnh hưởng trực tiếp đến kế hoạch đào tạo tài năng và cả suất được đề cử tham gia trại hè của các trường danh tiếng.

Vì vậy, để đạt được thành tích không bị tụt hậu trong mỗi kỳ thi, học sinh lớp chọn đều dốc sức ôn tập. Ngay cả một người lêu lổng như Thiện Vũ cũng bị ảnh hưởng, nghiêm túc nghiên cứu cuốn vở ghi chép môn Toán mà cậu ta khó khăn lắm mới xin được từ Nghiêm Dụ.

Mỗi tối đến giờ tự học, cả dãy hành lang đều yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi. Hồ Bân rất hài lòng về điều này, vừa lắc đầu vừa đắc ý tan làm sớm.

Vào tối hôm đó, sau tiết tự học đầu tiên, người thì đi lấy nước, người thì đi vệ sinh, còn Đào Trác thì lôi ra tập bài tập Toán vừa sửa xong, định hỏi Nghiêm Dụ về một câu không hiểu.

Ai ngờ vừa quay đầu lại, đã thấy Đấng Nghiêm bị bao quanh bởi đám học sinh của lớp A5, tầng tầng lớp lớp.

Cho dù Nghiêm Dụ trả lời từng người một rất nhanh gọn và đúng trọng tâm, nhưng khi hắn trả lời hết tất cả mọi người thì tiết tự học thứ hai cũng sắp bắt đầu rồi.

Thế là Đào Trác gãi gãi đầu, quyết định quay sang nhờ một bạn học khác trong lớp có điểm toán luôn ổn định trên 145 để hỏi bài.

Sau khi giải đáp xong cho đám "gà con háu đói", Nghiêm Dụ quay đầu lại, luôn cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó. Nghĩ kỹ lại mới phát hiện ra là thiếu mất chú gà con đáng yêu nhất, cái đứa hay giật giật góc áo mình để nghe giảng bài.

Nghiêm Dụ nhíu mày, khó chịu tìm kiếm xung quanh. Rồi hắn chợt phát hiện ra học trò của mình bị người ta cướp mất rồi, cậu đang ghé vào bàn học cách đó hai dãy, chăm chú nghe người ta giảng đề toán.

Đào Trác đang tập trung nghe giảng, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng,quay đầu lại nhìn thì thấy Nghiêm Dụ đang mặt không cảm xúc bê một cái ghế đến ngồi bên cạnh.

Đào Trác: "?"

Nghiêm Dụ thản nhiên: "Cậu hỏi đi, tớ cũng muốn nghe."

Người bạn có điểm toán 145 đang giảng bài nghe thấy câu này lập tức toát mồ hôi lạnh, giọng nói nhỏ dần, đến bước cuối cùng thì không phát ra âm thanh nữa.

145 hỏi Đào Trác: "Cậu hiểu chưa?"

Thực ra Đào Trác chưa hiểu hết, nhưng nhìn nét mặt của Nghiêm Dụ, cậu lập tức nói: "Cũng gần hiểu rồi, cảm ơn cậu nha."

Dứt khoát cầm bài kiểm tra đi theo người kia về chỗ ngồi.

Tiết tự học buổi tối thứ hai bắt đầu, Đào Trác tiếp tục vò đầu bứt tai nghiên cứu bài toán đạo hàm kia. Nhưng mãi không tính ra kết quả, cậu đành phải kéo tay áo của Nghiêm Dụ, người rõ ràng đang có tâm trạng không vui: "Hồi nãy cậu ấy nói bước cuối cùng làm thế nào ấy nhỉ?"

Nghiêm Dụ lạnh lùng kéo tay áo đồng phục của mình về: "Không biết, phức tạp quá, nghe không hiểu."

Đào Trác nhạy bén nhận ra ẩn ý trong câu nói, lập tức hỏi dồn: "Vậy cậu làm thế nào? Cậu mau dạy tớ đi, dạy tớ đi, dạy tớ đi mà!"

Thầy Nghiêm lại lên cơn, lạnh lùng như băng đáp: "Vừa rồi sao không hỏi?"

"Vì lúc đó có nhiều người mà..." Hồ Bân đang tuần tra ngoài hành lang nên Đào Trác phải ghé sát lại gần Nghiêm Dụ, thì thầm nhỏ giọng nói chuyện.

Nghiêm Dụ dường như không chấp nhận lời giải thích này, lấy cán bút chặn lên trán Đào Trác đẩy cậu về chỗ cũ.

Đào Trác rất kiên nhẫn, tiếp tục quấy rầy Nghiêm Dụ: "Thầy Nghiêm, Nghiêm Dụ, anh Dụ, anh trai ơi... Thế này là được chưa hay là tớ phải gọi cậu là bố nữa?"

Chú cún con xù lông rồi. Nghiêm Dụ cuối cùng cũng chịu rủ lòng thương, cầm lấy bài tập và bút của Đào Trác, bắt đầu viết lời giải cho cậu.

"Lần sau có thể chen hàng." Nghiêm Dụ viết xong, trả lại bài tập, đồng thời thản nhiên nói.

Thế nhưng Đào Trác vẫn có ý thức công dân: "Làm vậy không hay lắm đâu?"

Nghiêm Dụ thì lại ích kỷ và thiếu đạo đức: "Tớ nói được là được."

Đào Trác: "..."

Đào Trác thầm nghĩ thôi cũng được, rồi cúi đầu đọc quy trình tính toán mà ai đó đã viết trên tờ nháp.

Bỗng nhiên cậu thấy trong lòng khẽ động, cảm thấy nét chữ kia thật sự quá phóng khoáng, quá đẹp mắt. Hành động một cách vô thức, Đào Trác gấp tờ giấy lại, kẹp vào trong vở của mình.

Tuần ôn tập sôi nổi với cảnh tượng mọi người vùi đầu vào học tập đã nhanh chóng trôi qua, và kỳ thi giữa kỳ cũng nhanh chóng đến gần.

Chiều hôm trước ngày thi, theo lệ phải sắp xếp phòng thi nên được tan học sớm hơn mọi khi. Thiện Vũ lại rủ mọi người đi ăn khuya ở căng tin. Lần này Đào Trác đã rút kinh nghiệm, không đụng đến bất cứ món nào không nên ăn.

Quả nhiên, tối hôm đó không có gì xảy ra. Hệ tiêu hóa của cậu ngoan ngoãn đến mức khiến người ta xúc động rơi nước mắt.

Nhưng khi dạ dày bình yên, thì có người lại không yên. Lúc trằn trọc mãi không ngủ được, Đào Trác phát hiện Nghiêm Dụ cứ mười phút lại đứng dậy, đi ra ban công một vòng, chẳng làm gì cả. Rồi hắn lại quay lại ngồi xuống với vẻ mặt vô cảm, khiến Đào Trác bị quấy nhiễu tinh thần nghiêm trọng.

Sau không biết bao nhiêu lần chạm mắt với Nghiêm Dụ qua tấm màn, cuối cùng Đào Trác cũng không thể chịu nổi nữa. Cậu ngồi dậy, vẻ mặt hoang mang bám vào thành giường hỏi: "Rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy?"

Nghiêm Dụ cúi đầu nhìn cậu, một lúc lâu sau mới nói: "Cậu không đau bụng nữa à?"

Đào Trác: ".................."

Đào Trác chịu thua: "Cậu muốn tớ đau bụng nữa sao?"

Nghiêm Dụ không trả lời, Đào Trác bật cười, nói với người nào đó: "Tớ là học trò cưng của thầy Nghiêm đấy, có gì mà phải căng thẳng chứ."

Nghiêm Dụ im lặng nhìn Đào Trác, nghe vậy mí mắt giật giật. Một lúc sau hắn mới qua loa "ừ" một tiếng, ngồi xuống giường dưới, rồi không đứng dậy nữa.

Cuối cùng Nghiêm Dụ cũng yên tĩnh nằm im trên giường dưới, nhưng không hiểu sao Đào Trác cứ có cảm giác bóng lưng của hắn toát lên vẻ cô đơn.

Thế là Đào Trác lại thò đầu ra, nhìn Nghiêm Dụ: "Thật ra thì vẫn hơi căng thẳng một chút."

Nghiêm Dụ ngẩng lên, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Đào Trác cười tủm tỉm: "Cậu nghĩ tớ có thể vào top 100 không? Nếu không được thì cậu cũng mua kem Tám bình phương cho tớ nhé, được không?".

Nghiêm Dụ: "..."

Nghiêm Dụ không nói gì, lật người, làm ra vẻ lười biếng không thèm để ý đến Đào Trác nữa.

Một lát sau, một tiếng "Được" lơ lửng vọng đến.

Kỳ thi này Đào Trác vẫn không được xếp cùng phòng thi với Nghiêm Dụ, thậm chí còn không cùng một tầng.

Nhưng khi tách khỏi Nghiêm Dụ ở tầng bốn, Đào Trác tự giác lục cặp sách của ai đó, lấy ra một cây bút màu đen mà thầy Nghiêm đã dùng, nâng niu trong lòng bàn tay hớn hở chạy lên lầu.

Sáng hôm sau thi xong môn Khoa học tự nhiên, học sinh lớp 11 lập tức ào ào xông thẳng đến căng tin, chiếm cứ địa bàn. Toàn bộ khu vực ăn uống trong nháy mắt rộn ràng như một cái tổ ong, toàn là những kẻ "tiểu nhân" lớn tiếng thảo luận đáp án.

Loại tình huống như này sao có thể thiếu Kiều Nguyên Kỳ chứ? Kiều Nguyên Kỳ chẳng bao giờ vắng mặt, tay cầm đũa, thao thao bất tuyệt về điều kiện ẩn trong câu hỏi cuối cùng của bài Vật lý.

"Aaaaaaaaaa!" Có người không chịu nổi nữa, bùng nổ, giơ đĩa thức ăn của Kiều Nguyên Kỳ lên: "Còn lải nhải cái môn Vật lý chết tiệt của mày nữa là tao hất cơm ngay đấy!"

Thấy vậy, Đào Trác thản nhiên rút điện thoại ra: "Câu 1 phần trắc nghiệm môn Ngữ văn đáp án là A, câu 2 là C, các từ quan trọng trong phần dịch văn cổ là..."

Ma cao một thước, đạo cao một trượng, Kiều Nguyên Kỳ lập tức im bặt, cười nịnh nọt đưa cho Đào Trác một cái đùi gà rán sốt cay ngọt, định bịt miệng cậu.

Chỉ có Thiện Vũ là xui xẻo nhất, tránh thế nào cũng không thoát được việc bị truyền tai nghe đáp án. Cậu ta túm lấy cổ hai người kia, tức giận nói: "Tao bảo này, chúng mày công kích lẫn nhau thì đừng có làm tổn thương người vô tội được không?!"

Cả bàn cười ồ lên, bữa cơm kết thúc trong bầu không khí thoải mái.

Đào Trác đứng dậy, trả lại khay ăn rồi đi về phía khu ký túc xá. Vừa bước xuống cầu thang, cậu đã thấy Nghiêm Dụ đang đứng dưới gốc cây long não cách đó không xa, đeo tai nghe hình như đang đợi ai đó.

Đó là cây long não cao lớn và um tùm nhất trong khuôn viên trường Trung học số 1, cành lá rậm rạp như một chiếc ô khổng lồ. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lốm đốm, như những mảnh vàng vụn rắc lên người Nghiêm Dụ.

Nghiêm Dụ dường như cảm nhận được ánh nhìn. Hắn quay đầu lại, thấy là Đào Trác thì lập tức tháo tai nghe, hai tay đút vào túi quần, rõ ràng là đang đợi cậu.

Tim Đào Trác đập mạnh, cảm giác vui sướng lạ thường trỗi dậy. Cậu chạy ba bước gộp làm hai tới chỗ Nghiêm Dụ, cùng hắn bước vào phòng tự học.

Theo quy định của trường Trung học số 1, mỗi buổi trưa, học sinh ngoại trú có thể về lớp tranh thủ thời gian làm bài tập, còn học sinh nội trú lại chỉ có thể nằm trên giường ngủ trưa.

Vào những ngày có kỳ thi buổi chiều như thế này, nếu học sinh muốn ôn tập vào buổi trưa, họ phải trốn trong chăn lén lút xem từ vựng. Còn phải cẩn thận không bị quản lý ký túc xá bắt gặp, vừa làm vừa lo lắng rất khó chịu.

Có lẽ vì nghĩ đến điều này nên khi tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, Nghiêm Dụ đứng dậy khỏi chỗ ngồi quen thuộc của mình. Lúc đi ngang qua sau lưng Đào Trác, hắn cúi đầu, thoáng nói một câu: "Ra ngoài không?"

Đào Trác quay đầu lại, suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm: "?"

Nghiêm Dụ hình như khẽ cười, xách cổ áo Đào Trác lên, kéo cậu đi theo.

Đầu tiên hai người dùng chăn bọc gối lại, tạo hình người trên giường mình. Sau đó cả hai như kẻ trộm lén lút chuồn xuống, tránh ánh mắt của quản lý, rón rén chạy đến vị trí bức tường phía sau ký túc xá.

Lúc này Đào Trác mới phát hiện, bên cạnh bức tường cũng có một cây long não. Vì thân cây phát triển nên bức tường gạch đỏ ở đây bị ép sụp xuống, tạo ra một khoảng trống thấp.

Bởi vậy, chỉ cần những học sinh có ý định "vượt ngục" đủ nhanh nhẹn, đạp lên những viên gạch mà ai đó đã lén đặt dưới chân tường, là có thể dễ dàng trèo ra khỏi ký túc xá.

Nghiêm Dụ leo lên trước, rồi kéo Đào Trác lên theo.

Hai người lẻn ra khỏi khu ký túc xá, ngồi trong khu vườn nhỏ, bắt đầu yên lặng tự ôn tập tiếng Anh.

Thế giới rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc, và chú mèo thi thoảng lại ngáp dài, lăn qua lăn lại dưới chân người.

Dưới ánh nắng buổi trưa, thời gian như được dát vàng lấp lánh, chậm rãi trôi qua, lưu luyến chẳng muốn rời, cứ ngỡ như thể không muốn trôi tuột khỏi kẽ tay người ta.

Đào Trác đang mải mê suy nghĩ về một câu sửa lỗi trong bài đọc ngắn, mãi mà không tìm ra lỗi sai cuối cùng. Nghiêm Dụ bỗng nhiên lên tiếng: "Dòng cuối."

Đào Trác lướt mắt qua, phát hiện ra lỗi sai nằm ở từ quan hệ của mệnh đề trạng ngữ.

"Cậu dám nhìn trộm bài của tớ!" Đào Trác giả vờ giận dữ nói.

"Ai bảo cậu làm bài chậm quá." Nghiêm Dụ thản nhiên đáp lại, giọng đầy tự tin.

Đào Trác biết không thể cãi lại hắn, nên bèn dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, coi Nghiêm Dụ như phần mềm tra đáp án. Hễ gặp chỗ nào không làm được, cậu lại kéo nhẹ vạt áo người kia để xin đáp án.

Vấn đề duy nhất là, phần mềm tìm kiếm đáp án có tên Nghiêm Dụ này quá thông minh. Nếu câu hỏi hơi khó, Nghiêm Dụ sẽ dùng một chút kiên nhẫn ít ỏi, tiện tay chỉ cho Đào Trác một chút. Nhưng nếu đề bài quá đơn giản, thậm chí hơi ngớ ngẩn, Nghiêm Dụ sẽ nhíu mày, với vẻ mặt hơi bất mãn chọc vào trán Đào Trác, ý bảo cậu phải tự suy nghĩ. Đào Trác chỉ đành rụt cổ lại vắt óc ra mà nghĩ.

Buổi trưa tiếng ve kêu râm ran, ánh nắng chói chang.

Làm bài một lúc, mí mắt Đào Trác bắt đầu nặng trĩu.

Vì tìm quanh quất chẳng thấy vật gì mềm mềm để gối đầu, cậu nhìn quanh một vòng, cuối cùng thản nhiên nằm xuống gối đầu lên đùi Nghiêm Dụ dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của người kia. Một chân co lại, một chân duỗi ra khỏi ghế dài đung đưa, đầu gối lên đầu gối Nghiêm Dụ, thoải mái đánh một giấc ngon lành.

Thế là bên trái Nghiêm Dụ là Đào Trác đang nằm ngủ, bên phải là hai chú mèo con. Cuộc sống hoàn hảo "có cả chó lẫn mèo" cũng chỉ đến thế này.

Đào Trác nằm một lúc, thấy ánh nắng chiếu gay gắt quá, cậu bèn lấy quyển vở bài tập tiếng Anh che lên mặt như cái chăn. Không ngờ dưới tác dụng của trọng lực, quyển vở từ từ trượt xuống và cuối cùng rơi xuống đất.

Ánh nắng bất chợt chiếu xuống, chói đến nhức mắt. Đào Trác nhăn mặt mở mắt và ngay lập tức bắt gặp gương mặt của Nghiêm Dụ.

... Nghiêm Dụ thật sự rất đẹp trai, Đào Trác bỗng nhiên nghĩ vậy.

Sống mũi cao, góc cạnh rõ ràng, các đường nét trên gương mặt đều cân đối hoàn hảo, còn có một đôi mắt đen sâu thẳm tựa như có thể hút hồn người khác.

Đào Trác nhất thời ngẩn ngơ, nhìn Nghiêm Dụ không chớp mắt, rơi vào trạng thái mơ màng.

Nghiêm Dụ "rộng lượng" để cho cậu nhìn một lúc, một lát sau mới thản nhiên nói: "Nhìn tớ làm gì."

Đào Trác giật mình tỉnh táo lại, lập tức nhắm mắt, cứng đầu đáp: "Ai thèm nhìn cậu chứ."

Nghiêm Dụ khẽ cười một tiếng, không phản đối, tiếp tục lật đọc tài liệu viết văn của mình.

Một lát sau, Đào Trác kéo quyển bài tập lên che mặt, rầu rĩ nói: "Vậy thì cậu cũng không được nhìn tớ."

Nghiêm Dụ không tỏ ý kiến gì, chỉ nhướn mày một cái: "Cậu không nhìn tớ, sao biết tớ đang nhìn cậu?"

Đào Trác: "................"

Đào Trác có trăm cái miệng cũng không thể cãi lại. Còn đang tìm lý do thì Nghiêm Dụ đã lấy chiếc áo khoác đồng phục của mình ở bên cạnh, tiện tay trùm lên mặt Đào Trác, lạnh lùng ra lệnh: "Được rồi. Ngủ đi."

Ngay khoảnh khắc đó, hương hoa nhài thoang thoảng quanh mũi, Đào Trác cảm thấy trái tim dưới lồng ngực mình bỗng nhiên đập mạnh một cái vô cớ.

Giữa buổi trưa yên bình như dòng sông dài màu vàng óng ấy, dường như đó là tiếng vọng cộng hưởng với nhịp đập của một trái tim khác.

Buổi chiều thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, kỳ thi giữa kỳ chính thức kết thúc. Chuông thu bài còn chưa kịp reo hết, học sinh lớp 11 đã ùa ra hành lang nô đùa, ngay cả việc dọn dẹp lớp học cũng làm qua loa đại khái.

Sách vở và tài liệu vứt ngổn ngang khắp nơi, bài tập cuối tuần vẫn chưa phát hết, những đứa chạy nhanh đã ra khỏi cổng trường biến mất tăm.

Chỉ còn lại cô Hứa Anh đứng trên tầng năm hét lớn: "Tiếng Anh còn một tờ bài tập nữa đấy—Xem ai quay lại trường mà chưa làm xong thì cứ đợi chép phạt đi—"

Đám học trò nghe vậy lập tức tản ra như chim vỡ tổ, Đào Trác thì ôm cặp sách chậm rãi đi về ký túc xá. Giữa dòng người náo nhiệt, cậu bắt gặp một hình bóng khác biệt—Nghiêm Dụ đang xách cặp, khoác hờ chiếc áo đồng phục, một mình trở lại phòng tự học.

Không lẽ cậu ấy còn muốn học tiếp sao? Đào Trác nghi ngờ nghĩ, trên đời sao lại có người như vậy chứ!

Đào Trác thu dọn đồ đạc, về ký túc xá tắm rửa trước. Cậu thay một bộ đồ thoải mái, rồi từ từ đi xuống phòng tự học.

Quả nhiên trong phòng tự học chỉ có mình Nghiêm Dụ, hắn đang cúi đầu tính toán trên giấy nháp, cứ như thể nếu không làm bài tập thì sẽ chết vậy.

Thấy không có người ngoài, Đào Trác bèn ngồi ngay xuống đối diện Nghiêm Dụ, ngang nhiên nằm bò ra bàn làm phiền hắn: "Lại học! Không cho học nữa! Cậu không nghỉ ngơi chút nào à? Cậu là cái máy học hả?"

"Máy học" Nghiêm Dụ vẫn không nói gì, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ quen thuộc đưa một cây bút ra, chặn lên trán Đào Trác đẩy chú cún con ra xa.

Đào Trác nhận ra quyển sách bài tập mà Nghiêm Dụ đang làm trông khá lạ, cậu cố nghiêng nghiêng cổ để nhìn trộm, định dò la tình hình quân địch. Nghiêm Dụ chú ý đến tư thế kỳ quặc của Đào Trác, bèn thoải mái giơ bìa sách lên để cậu nhìn rõ.

Là một quyển đề thi thật môn Toán theo hướng thi học sinh giỏi.

Đào Trác khó hiểu hỏi: "Cái này là gì vậy? Cậu muốn thi học sinh giỏi à?"

"Không," Nghiêm Dụ thản nhiên đáp, "kỳ thi vào lớp Thiếu niên sẽ có những dạng câu hỏi này."

"À..." Đào Trác biết về lớp Thiếu niên, đó là chương trình dành cho học sinh lớp 11 đăng ký thi chung kỳ thi đại học với lớp 12, sau đó sẽ tham gia kỳ thi riêng của các trường đại học. Nếu đạt điểm chuẩn thì có thể vào đại học sớm.

Đào Trác hỏi: "Cậu định đi à?"

Nghiêm Dụ trả lời: "Mẹ tớ muốn tớ đi."

"Vậy à." Đào Trác gật đầu.

Không hiểu sao, khoảnh khắc này khi nhìn Nghiêm Dụ, trong lòng Đào Trác lại dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Cậu nhận ra mình cũng khá thích Nghiêm Dụ đấy chứ. Nghiêm Dụ là một... người bạn rất tốt. Đào Trác đã dần quen với sự tồn tại của Nghiêm Dụ, thậm chí còn cảm thấy thiếu vắng nếu không có hắn trong cuộc sống. Thế là Đào Trác bỗng nhiên muốn hỏi: "Thế còn cậu, cậu có muốn đi không?" Nhưng câu hỏi ấy cứ nghẹn lại trong cổ họng mãi không thốt ra được.

Cuối cùng Đào Trác chỉ nói: "Vậy là cậu không học lớp 12 nữa à?"

Không ngờ Nghiêm Dụ nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cậu một cái.

"Cậu nghĩ sao?" Hắn đột nhiên hỏi ngược lại.

"Hả?" Đào Trác ngẩn người, một lúc sau mới lẩm bẩm, "Tớ thấy... cũng khá tốt đấy chứ. Có thể vào đại học sớm một năm, áp lực cũng nhẹ hơn."

Nghiêm Dụ lạnh nhạt "ừ" một tiếng, gật đầu, tiếp tục nhìn đề bài.

Đào Trác còn muốn nói gì đó, nhưng có vẻ như Nghiêm Dụ đã hoàn toàn chú tâm vào làm bài, không để ý đến cậu nữa.

Nửa tiếng sau, Đào Trác chậm chạp nhận ra, Nghiêm Dụ hình như lại giận rồi.

Cậu hơi do dự, thử lượn lờ trước mặt Nghiêm Dụ để gây sự chú ý, nhưng Nghiêm Dụ cứ như không nhìn thấy, đầu cũng chẳng ngẩng lên.

Đào Trác đành phải lấy ra một tờ đề Toán để làm. Cuối cùng cậu cũng gặp một câu nhìn qua đã thấy khó, thậm chí còn chưa đọc đề đã lập tức đi quấy rầy Nghiêm Dụ: "Anh Dụ ơi, tớ không biết làm bài này."

Không ngờ Nghiêm Dụ chẳng thèm nhìn lấy một cái, nói: "Tôi cũng không biết."

Đào Trác: "..."

Được rồi, khỏi cần thử nữa, chắc chắn là đang giận rồi.

Đào Trác có hơi khó hiểu, sao lại giận chứ?

Nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, sự khó hiểu này biến thành phát điên—Rốt cuộc là giận cái gì? Nghiêm Dụ cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật dễ nổi giận. Có khi nào cậu ấy lớn lên bằng hơi giận không nhỉ?!

Đào Trác gãi đầu gãi tai hồi lâu, cảm thấy vấn đề hình như xuất phát từ cuộc trò chuyện về lớp Thiếu niên lúc nãy. Nhưng cậu vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi mạch não của Nghiêm Dụ—Hay là cậu ấy muốn mình nói là không được? Muốn mình bảo là "cậu đừng thi lớp Thiếu niên"? Nhưng rõ ràng cậu ấy đang tự làm bài tập liên quan đến nó mà! Chẳng lẽ mình phải nói cái câu tệ hại "chúc cậu thi trượt" sao?!

Đào Trác nghĩ mãi không ra, chỉ đành ủ rũ nằm dài trên bàn làm bài tập tiếng Anh.

Nghiêm Dụ không chỉ dễ nổi giận mà còn giận rất lâu. Hắn là kiểu người "tôi không nói cho cậu biết vì sao tôi giận, cậu tự đoán đi, đoán không ra thì chịu khó mà lãnh hậu quả", cái kiểu mà khó đối phó nhất.

Vì vậy, tối hôm đó, nhiệt độ trong phòng 508 đột ngột giảm 5 độ. Đào Trác lạnh đến mức không chịu nổi, thực sự không còn cách nào khác, đành phải chạy đi hỏi Thiện Vũ: "Anh Dụ giận rồi, phải dỗ thế nào đây?".

Thiện Vũ trả lời ngay lập tức, mang theo vẻ kinh ngạc: "? Ai? Ai giận? Dỗ ai?".

Đào Trác: "..."

Đào Trác: "Nghiêm Dụ chứ ai."

Thiện Vũ: "Mày làm cậu ta giận á?"

Đào Trác: "Hình như là vậy."

Thiện Vũ: "Mày làm cậu ta giận mà mày vẫn còn sống? Mày nghĩ chuyện đó có thể xảy ra không?"

Đào Trác: "............"

Đào Trác: "Thôi đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Ký túc xá lạnh quá TT"

Thiện Vũ không đùa cợt nữa, hỏi han Đào Trác về ngọn ngành câu chuyện. Nhưng nghe xong cũng chẳng phân tích ra được gì, cuối cùng cậu ta đành quy kết loại triệu chứng này là "Đấng Nghiêm mỗi tháng lại lên cơn vài ngày, mày nên quen dần đi", rồi bắt đầu bày ra cho Đào Trác những kế sách dở hơi.

Mớ ý tưởng tồi tệ của Thiện Vũ nghe qua đã thấy không khả thi. Đào Trác chẳng muốn phí thời gian với Thiện Vũ nữa nên bèn chuyển sang mở Xiaohongshu để tìm kiếm, gõ "Lỡ nói sai làm bạn giận thì phải làm sao".

Đào Trác bắt đầu tìm kiếm những lời khuyên khả thi, cứ thế lướt xuống, chẳng để ý đến tiêu đề của người ta có thêm chữ "trai". Giữa 50 lời khuyên, cậu chọn một cái có vẻ hợp với tính cách của Nghiêm Dụ nhất theo suy nghĩ của mình.

Vậy nên, tối hôm đó trước khi đi ngủ, Đào Trác ở trên giường tầng bám vào lan can, cố gắng hết sức dùng giọng điệu ngoan ngoãn nịnh nọt nhất để mở lời với Nghiêm Dụ, mắt long lanh nói: "Ngày mai đi chơi với tớ đi."

Nghiêm Dụ lạnh lùng từ chối: "Không đi."

Đào Trác đã sớm lường trước: "Nhưng lần trước cậu cũng đã đi rồi mà."

Nghiêm Dụ phản đòn: "Lần trước đi rồi thì lần sau cũng phải đi à?"

"..." Đào Trác nghẹn lời, nhưng không hề nản lòng, đầu óc quay cuồng tìm lý do: "Nhưng mà tớ muốn đi xem phim. Đi xem phim một mình thì tội nghiệp lắm."

Nghiêm Dụ nghe vậy khẽ nhướng mày, không lập tức trả lời "không". Đào Trác cảm thấy có hy vọng, thừa thắng xông lên: "Đúng không! Tớ rất muốn xem bộ phim này, chính là bộ phim..."

Thực ra Đào Trác chẳng hề để ý gần đây có phim gì công chiếu. Cậu vừa nói vừa mở ứng dụng bán vé xem phim, định bụng chọn đại một bộ để kéo Nghiêm Dụ ra ngoài, thế nhưng chỉ lướt mắt một cái cậu đã thấy lòng mình tan nát—

Sao toàn phim tình cảm thế này!

Đào Trác tuyệt vọng, phim tình yêu học đường, tình yêu đô thị, tình yêu khoa học viễn tưởng, tình yêu trong thế giới huyền ảo. Và cả một bộ phim tình cảm trinh thám có nội dung dở hơi đến mức ngay cả Đào Trác cũng từng nghe nói, nhưng có lẽ vì nội dung quá tệ nên đã góp phần làm giảm tỷ lệ kết hôn...

Hai người bọn họ cùng nhau đi xem bất cứ bộ phim nào trong số này đều rất kì quặc đúng không! Là phim tình cảm đó, cậu và Nghiêm Dụ ư?

Thế là Đào Trác lập tức ứng biến, đổi giọng: "... ý là chúng ta cùng nhau đi rạp chiếu phim riêng tư", còn lôi cả Thiện Vũ ra làm lá chắn, "Thiện Vũ nói có một rạp mới mở cũng được đấy... ừm ừm... ngay cạnh đây thôi... giá cả phải chăng, điều kiện cũng tốt..."

Nghiêm Dụ liếc cậu một cái: "Tôi, cậu, rạp chiếu phim riêng tư?"

Đào Trác: "..."

Đào Trác chậm chạp nhận ra, đúng là hơi kỳ quặc thật. Dù sao hai thằng con trai cùng nhau ra ngoài xem phim thì có vẻ sao sao ấy?

Đào Trác đang định chữa cháy thì Nghiêm Dụ lại dứt khoát nói: "Được."

Đào Trác: "...?"

Nhưng có vẻ như Nghiêm Dụ rất thích đề nghị này. Sau khi đồng ý hắn lập tức tắt đèn đi ngủ, không cho Đào Trác bất cứ cơ hội nào để đổi ý. Đào Trác chỉ còn cách ôm điện thoại, thức cả đêm để tìm xem gần đó có rạp chiếu phim riêng nào không.

Nửa đêm, sau khi đánh game xong, Thiện Vũ nhớ ra có một người anh em đang chịu lạnh, cậu ta bèn nhắn tin quan tâm: "Thế nào rồi? Dỗ được chưa đấy? Đừng để lúc tao về mà phòng vẫn đang lạnh ngắt, tao lại phải đi mua áo phao lông vũ ngay trong đêm mất."

Đào Trác nhắn: "Ừm, gần xong rồi, mai đi xem phim."

Đào Trác: "Mày biết gần đây có rạp chiếu phim riêng nào ổn không?"

Thiện Vũ: "..................?"

Thiện Vũ: "Mày, Nghiêm Dụ, đi xem phim?"

Đào Trác: "Không được à?"

Thiện Vũ: ".................."

Thiện Vũ: "Cái này khó đánh giá quá, tao chúc mày thành công."

Đào Trác: "[Mỉm cười]"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.