Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 40




Trần Tĩnh gọi tiếng “Anh” này, như mắc tội lỗi lớn.

Bùi Chẩn bắn xong lần đầu chưa chờ được bao lâu, bắt đầu lăn lộn lần hai, bắt cô tiếp tục phải gọi  ANH.

Trần Tĩnh trợn trắng mắt, tự nhận mình quá xui xẻo, không còn sức để kêu rên.

Hai người làʍ t̠ìиɦ trong căn phòng nhỏ, từ chiều đến chập tối. 

Trần Tĩnh đã sớm không có sức lực, giống như cá bị mắc cạn trên bờ, ghé người vào trên giường, không muốn nhúc nhích. Bùi Chẩn thì khác, tinh thần như được tắm xong gió xuân, đổi ga giường mới, sau đó ôm Trần Tĩnh đi tắm rửa.

Hai chân Trần Tĩnh bủn rủn, mơ hồ, thấy hắn vẫn bình thường như không có việc gì, càng thêm bực tức. Nhân lúc hắn xuống giường, cô dùng sức đạp một cái vào mông. 

Bùi Chẩn liếc xéo một cái, ý vị không rõ, nhìn thấy Trần Tĩnh hoảng hốt, vội vàng vùi mặt vào gối, không dám động tiếp. Hắn thấy dáng vẻ như đà điểu này của cô, nở nụ cười nhẹ, không trêu cô nữa, chân bước ra ban công.

Chờ tiếng bước chân xa dần, đầu Trần Tĩnh lúc này mới lộ đầu ra ngoài.

Bùi Chẩn đứng ở ban công không lâu, liền đi vào phòng, tay nhiều thêm một vật.  

“Từ lúc Kính Dương xảy ra chuyện bắt đầu hút sao?”

Bùi Chẩn dựa nghiêng vào mép giường, mở bàn tay ra, mở đồ vật trong tay đưa ra trước mắt Trần Tĩnh.

Đúng là thuốc lá mà Trần Tĩnh giấu ở ban công.

Lông mi cô chợt lóe, cong khóe miệng cười khẽ, chậm rãi đứng dậy dựa vào đầu giường, cầm lấy bao thuốc trong tay hắn, nhìn về phía bật lửa ở chỗ xa, sau đó rút ra một điếu, ngậm ở cánh môi. Cô không tự châm lửa, mà liếc mắt nhìn Bùi Chẩn, ý bảo hắn hành động. Bùi Chẩn như bị mê hoặc, làm theo mệnh lệnh, lấy bật lửa ở thành giường, tay chụm lại, châm thuốc. 

Trần Tĩnh  nghiêng đầu tìm kiếm góc độ, tóc tai toán loạn, càng thêm vẻ phong tình. 

Điếu thuốc đã được châm lửa kẹp giữa hai ngón tay cô, hít sâu một ngụm, chậm rãi phun ra mộ vòng khói dài, sau đó bắt đầu kể.

Cô nói đơn giản về chuyện xưa của mình.

Ba của Trần Tĩnh kém cô mẫu mười tuổi, ba mẹ coi như già mà có con, nhưng ông không giống những đứa con út trong nhà khác.

Tính tình ông hiền lành thật thà, theo như người khác khen, kỳ thật là có hơi ngốc, vẫn luôn đi theo đuôi xe tải, ba mẹ già vẫn muốn các con học bản lĩnh tự lực cánh sinh mà sống tạm.

Chồng cô mẫu lúc đó là lái xe tải, cho ông theo học lái xe, sau đó đã trở thành tài xế lái xe tải.

Vận chuyển hàng hóa rất vất vả, nhưng những năm chín mươi, thu nhập công việc cũng không tệ, cũng do công việc này mới quen được mẹ của Trần Tĩnh.

Mẹ Trần với ba cô cũng như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, là một cô gái mồ côi không có lai lịch rõ ràng.

Mẹ Trần lớn lên xinh đẹp, còn đẹp hơn so với Trần Tĩnh, như đóa hoa thược dược đẹp nhất. Nhưng không chỉ xinh đẹp, mồ côi nên còn biết làm nhiều việc, chính là mở bán cơm hộp cho tài xế. Ba Trần chính là một trong số đó, nhưng ông đến nhà bà mua cơm vì thức ăn cho nhiều, ăn được no, không phải vì bà chủ xinh dẹp, cho nên không có ý nghĩ đen tối nào.

Như vậy, một tên ngốc lăng ngốc tử, lại được cô tây Thi bán cơm hộp coi trọng, cứ thế bị bắt lấy. 

Chị gái như mẹ, mối hôn sự này bị cô nhất quyết phản đối, nói em trai mình không hợp với cô gái như vậy, ngày sau nhất định hại thân. Ba Trần xưa nay không giỏi ăn nói, một lòng đã sớm bị đào đi, không để ý đến lời cô nói như thế nào, cuối cùng cũng đem mẹ Trần cưới về nhà.

Vợ chồng son ân ái, năm sau liền sinh được Trần Tĩnh.

Trong nhà nhiều thêm một người, ba Trần lái xe càng chăm chỉ hơn, đơn người ta không muốn nhận mà ông cũng nhận, chỉ vì thương hai mẹ con nên vất vả một chút,làm cho cuộc sống dư giả. Trong trí nhớ Trần Tĩnh, ba Trần luôn có một chiếc vải bạt che nắng che mưa cho chiếc xe, dây thừng kết nhiều góc. 

Một xe có mấy cái mối được kết lại, phủ một lần, mất rất nhiều thời gian.

Trần Tĩnh ngồi ở buồng lái, bắt chước động tác của ba Trần, rất nhanh học được.

“Cho nên” nghe đến đây, Bùi Chẩn đánh gãy lời Trần Tĩnh nói, hỏi: “Em học theo việc kết dây vải che mưa, buộc chặt được tôi”.

Trần Tĩnh khóe môi cong lên, không nói gì, kẹp điếu thuốc lá trong miệng, nghiêng người lấy dưới nệm ra một cái dây. Đây là dây thừng lần trước trói Bùi Chẩn, cũng là một cái dây lớn nhất trên xe của ba cô.

Dùng ba động tác, đã đem hai tay Bùi Chẩn trói chặt lại với nhau.

Bùi Chẩn không còn sốt ruột như lần trước, nhận lấy dây cô buộc, vẻ mặt yêu chiều, hỏi:

“Sau đó thì sao?” 

Trần Tĩnh cởi bỏ dây thừng trên tay hắn, bưng tay hắn như gạt tàn thuốc gạt vào, sau đó tiếp tục nói.

Hết thảy đều rất tốt, mẹ Trần không như những lời cô nói, bà là một người mẹ hiền đảm đang, một lòng mong muốn được sống hạnh phúc yên ổn.

Ba Trần tiếp tục chạy xe, mẹ tiếp tục bán cơm hộp, thêm một Trần Tĩnh, cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng cuộc sống vững vàng lại phát sinh ở năm 2008, ba Trần nhận một đơn chạy đường dài, mẹ Trần cảm thấy đường quá xa xôi, lo lắng ba Trần ăn uống không tốt, khăng khăng muốn đi theo, dặn Trần Tĩnh ở nhà chú ý an toàn.

Trời cao khả năng chứng minh được cái mà mẹ Trần lo lắng, việc ngoài ý muốn phát sinh, xe ba Trần ngày đó, đang chạy thì mất phanh.

Trần Tĩnh vào năm 2008 tháng 5 ngày 12, ngày 14 khi cô học tiết lịch sử, nhận được tin ba mẹ tử vong. Nói đến đây, giọng nói Trần Tĩnh nghẹn ngào, không thành câu.

Bùi Chân ôm cô vào trong ngực, vỗ vai cô, hôn lên môi vài cái, như an ủi.

Trần Tĩnh kẹp điếu thuốc hút một ngụm, sương khói mang theo sự buồn bực phun ra, sau đó tiếp tục…

Tiểu Trần cứ như vậy ở với cô mẫu, ăn ở cùng một nhà. Khi đó con của cô ở nơi khác học đại học, trong nhà cũng chỉ có cô và chồng cô, thêm một Trần Tĩnh cùng sinh sống.

Trần Tĩnh không muốn gọi ông ta là dượng, làm trong lòng Bùi Chẩn cũng căng thẳng theo, mày nhíu lại.

Chồng của cô chính là người mà ba Trần đi theo học lái xe, nhưng hắn cũng không chạy lâu, kiếm được ít tiền, không còn muốn làm tài xế mệt như vậy nữa.

Lúc đó Trần Tĩnh mười ba tuổi, tầm đó đang đến tuổi dậy thì, lại phát hiện ra chồng của cô nhìn lén cô tắm rửa vào ban đêm.

Lúc đó cô còn làm công nhân trong xưởng bông, thường hay trực đêm.

Đêm đó Trần Tĩnh chạy đến xưởng, tìm được cô, nói chuyện này ra.  

Mặt cô trầm xuống không nói gì, bảo Trần Tĩnh ngủ trong xưởng một đêm. Mấy ngày sau cũng không nói đến việc này, chỉ là một tuần sau giúp Trần Tĩnh nhập học, đưa cô vào trong ký túc xá của trường, cô nói xin lỗi cháu, nhưng cô không có cách nào, cháu phải tự bảo vệ mình.

Cứ như vậy, từ cấp hai cho đến đại học, cơ bản Trần Tĩnh đều ở tại trường, có việc gì mới về nhà cô. Hút thuốc là khi học cấp ba, cuộc sống ép cô không thở nổi. Ngày thi đại học càng đến gần, việc học đè ép, như đi trên tấm băng mỏng.

Lúc đó Bùi Kính Dương xuất hiện, chiếu sáng cuộc sống đen tối gần mười năm qua của cô, cứ như vậy mà cai thuốc lá. Một câu này, Trần Tĩnh không nói ra.

Cô rũ mắt, tạm dừng vài giây mới ngẩng lên, nét mặt vui vẻ, cười nói:”Chuyện cũ nói xong rồi”. 

Âm thanh nhẹ nhàng.

Bùi Chẩn không nói gì, sắc mặt nặng nề,  nhận tàn thuốc của cô. Rất ngắn, chỉ còn một mẩu nhỏ, chỉ đủ cho một hơi. Hắn đưa đến bên môi, hít mây nhả khói:”Một điếu cuối cùng, được không?” 

Trần Tĩnh nhìn hắn, khóe mắt long lanh, hai mắt sáng ngời, cô ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi, mùi nicotin quẩn quanh giữa môi lưỡi hai người.

Hôn chưa được bao lâu, bị một tiếng “Ọc ~” đánh gãy.

Đầu Trần Tĩnh chôn cần cổ Bùi Chẩn, không còn mặt mũi nào.

Bùi Chẩn cười nắm vai cô, nói: “Muốn ăn gì?”

Trần Tĩnh vẫn không muốn hé răng, tiếp tục vùi đầu lắc lắc. Hôn được một nửa, bụng lại đói kêu vang, quá mất mặt…

Bùi Chẩn dỗ mãi, cô mới ngẩng mặt đỏ nói đồ ăn. 

Bùi Chẩn đứng dậy đi nấu cơm tối.

Trần Tĩnh đi theo phía sau, tay ném nửa bao thuốc còn lại vào thùng rác trong phòng, miệng lẩm bẩm:”Chị Đỗ nấu cơm quá nhạt nhẽo…” 

Bùi Chẩn bước chân chững lại, quay đầu nhìn cô.  

Trần Tĩnh lập tức dính người, ôm cánh tay hắn nói “Tiểu Vương cũng…”

Suy nghĩ nửa ngày, chọn không ra lời nào.

Bùi Chẩn giương mí mắt lên, chờ nửa câu sau của cô… 

Trần Tĩnh không miễn cưỡng diễn nữa, chẳng buồn tìm lý do, dựa đầu vai hắn nói:”Để Tiểu Vương và chị Đỗ đi đi…” 

Bùi Chẩn không để ý đến, tiếp tục đi về phía bếp, bận rộn làm đồ ăn. Trần Tĩnh thấy hắn không trả lời, đi theo lăn lộn ở sau lưng, không ngừng lặp đi lặp lại, thẳng cho tới khi Bùi Chẩn bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Làm cho Trần Tĩnh thỏa mãn mong muốn, cô cũng không rời đi, ở một bên ra vẻ giúp đỡ.

Giúp qua giúp lại, Bùi Chẩn càng vội, hai người lại vui đùa ầm ĩ.

Cuối cùng, vì bữa cơm này Bùi Chẩn còn muốn ăn, nên đem Trần Tĩnh trở về phòng, ra lệnh cho cô không được ra khỏi cửa. Trần Tĩnh nhìn bóng dáng bận rộn của hắn, không quấy rối nữa, đẩy ban công đi ra ngoài.

“Thật là nóng”

Lời Trần Tĩnh còn chưa nói xong, một cơn gió liền ập đến trước mặt, man mát.  

Còn tốt, vẫn chờ được cơn gió muộn của đêm hè.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.