Người Bùi Chẩn không còn cứng đờ chống cự như lúc nãy, dần dần mềm xuống. Trần Tĩnh cũng thu lại sức lực trên tay, cánh tay đặt nhẹ trên vai hắn, cánh môi cọ qua mang tai:”Bùi Chẩn…”
Một tiếng gọi này, trong lòng ngứa ngáy.
Vành tai Bùi Chẩn nóng bừng, nghiêng đầu muốn tránh.
Trần Tĩnh đuổi qua theo, tiếp tục gọi: “Bùi Chẩn…”
Bùi Chẩn càng không đáp lại, cô càng không ngừng gọi.
Một tiếng lại một tiếng êm dịu, ngọt ngào, như nước trong ao gợn sóng.
“Ừm”.
Cuối cùng Bùi Chẩn không chống đỡ được nữa, cổ họng lăn lăn, cố gắng trả lời.
Trần Tĩnh nghe được, tâm cũng thả lòng, đáy mắt long lanh sáng ngời, lại gọi một tiếng:
“Bùi Chẩn.”
Lần này âm thanh rõ ràng, không hề lả lướt.
Bùi Chẩn tựa như chiếc cờ đầu hàng đang rũ đầu xuống, khóe môi lại vòng lên một độ cung, âm thanh rõ ràng:”Ừm”.
Cổ hai người kề sát, đè nặng lên vai nhau, cùng cười to.
Trần Tĩnh ngẩng đầu lên trước, người lùi về sau một khoảng cách, hai tay chống lên vai Bùi Chẩn, nhìn chăm chú vào mắt hắn, mặt mày vui vẻ.
“Bùi Chẩn.”
Cô tựa như một em bé thích thú, lại gọi một tiếng.
“Ừm.”
Con người cứng rắn, Bùi Chẩn trả lời.
Mắt Trần Tĩnh ý cười càng tăng lên, cô dán lại mổ lên chóp mũi hắn, sau đó nhìn chằm chằm hắn, lại gọi: ” Bùi Chẩn”.
Bùi Chẩn bất đắc dĩ, nhìn vẻ mặt nịnh nọt của cô, đáp lời: “Ừm”
Trần Tĩnh lặp lại động tác, mi, mắt, má, một chỗ chỗ hôn lên, từng tiếng được gọi ra, Bùi Chẩn trả lời từng tiếng một.
Cuối cùng là môi, Trần Tĩnh nhẹ nhàng di di, nhưng lần này cô không còn gọi tên hắn, mắt sâu thẳm, nhìn một lúc mới chậm rãi mở miệng:”Bùi Chẩn, tôi…”
Bùi Chẩn trực tiếp đè lên, nhẹ mổ cánh môi cô, tay ép lưng cô đến gần người mình, lưỡi mềm mại cạy răng cô ra, nuốt những lời chưa nói ở đầu lưỡi của cô vào trong miệng.
Bùi Chẩn hôn rất dịu dàng, Trần Tĩnh thở hổn hển, cánh môi hồng thắm.
Cô nhìn hắn, ánh mắt áy náy, cái miệng nhỏ hết đóng lại mở, câu nói kia đã ấp ủ bao lâu rồi.
Bùi Chẩn nhẹ lắc đầu, cúi đầu lại mổ lên cánh môi cô, thấp giọng nói:”Đủ rồi”.
Hơi thở nóng bỏng thổi vào hàm dưới Trần Tĩnh, tê tê dại dại.
Hai chữ đơn giản, lại làm cho Trần Tĩnh vỡ lẽ.
Cô suy nghĩ đến bây giờ còn muốn xin lỗi cùng nói ra quyết định, Bùi Chẩn đều không để bụng, chỉ cần câu trong lòng có hắn, đã đủ rồi.
Trần Tĩnh giữ mặt hắn hôn lên môi, từ mi mắt xuống đến hàm dưới, nụ hôn tinh tế, nước mắt phủ kín mặt hai người, cô học theo hắn liếʍ từ hầu kết phác họa theo yết hầu đang nhô lên.
Bùi Chẩn yết hầu co chặt, ngẩng đầu lên, bàn tay vỗ về vòng eo bỗng nhiên bóp chặt, mu bàn tay xuất hiện gân xanh ẩn nhẫn. Mông cô di di về phía trước, ngồi lên trên đồ vật đang gắng gượng, chậm rãi động thân từ trước ra sau, di lên phía dưới thân càng trướng căng.
Hàm dưới hắn căng chặt, hầu kết lăn lộn, nổi lên màu đỏ hồng nhợt nhạt.
Bỗng nhiên Trần Tĩnh để sát vào, hé miệng nhỏ bao chặt lấy hầu kết, nhưng không dùng đầu lưỡi liếʍ láp như vừa rồi, mà lộ ra hàm răng, cắn cắn ở trên. Bùi Chẩn bị cắn đến xương cùng tê dại, dưới thân căng cứng phát đau, hai tay không còn thỏa mãn vì chạm vào lớp vải quần áo, trực tiếp kéo áo cô ra, đôi tay dò xét đi vào, từ bên hông mò lên khóa. Cởi đồ lót đơn giản chỉ bằng hai ngón tay, hai luồng thịt đã được tự do. Hắn không vội vã lột sạch quần áo cô, hai tay đưa vào làm chuyện mờ ám.
Khảy nhẹ búng búng, hai luồng vυ” trong tay biến hóa. Ngực là nơi mẫn cảm của Trần Tĩnh, mỗi khi bị hắn đùa bỡn như vậy, cô đều cảm thấy như củi khô bốc lửa, tâm cũng cháy lên.
Trần Tĩnh cong eo đưa vυ” mình vào lòng bàn tay hắn, muốn hắn xoa cho núʍ ѵú cứng lên.
Bùi Chẩn thả lòng tay định rút ra.
Trần Tĩnh khó hiểu, mở hai mắt đang say mê ra, nghi ngờ nhìn hắn, bắt lấy bàn tay đưa vào trong ngực mình.