Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 31




“Chú!”

Bùi Chẩn vẫn chưa đến gần,  Lận Trạch Viễn đã tiến lên tiếp đón, hai tay dang ra ôm nhau, hai người đã lâu ngày gặp lại.

Bùi Chẩn vỗ vỗ vai phải Lận Trạch Viễn, không biết thấp giọng nói câu gì, sau đó hai người đi về phía Trần Tĩnh. Cô đang ngơ ngẩn đánh giá người trước mắt, nhất thời không thể liên hệ được với người này với Bùi Chẩn ở nhà.

“Tiểu Tĩnh.”

Đi đến gần, Bùi Chẩn gật đầu về phía Trần Tĩnh, chủ động chào hỏi.  

“Sao vậy?” Thư ký Quách chờ lâu cũng đứng dậy ra đón người, thấy Bùi Chẩn và Trần Tĩnh đang đối mắt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Trần Tĩnh hỏi: “Người quen à?” 

Bùi Chẩn không trả lời, đi vào nửa bước hướng đến thư ký Quách, hơi cúi xuống đưa tay phải ra, nói:”Chào thư ký Quách, tôi là Bùi Chẩn”.  

Thư ký Quách nắm tay Bùi Chẩn, tiến lên hàn huyên vài câu, không tiếp tục hỏi quan hệ của bọn họ. 

“Thư ký Quách,” Trần Tĩnh đột nhiên mở miệng, vẻ mặt khôi phục lại tự nhiên, nói:” Khả năng tôi phải tránh đi một lát”. 

Thư ký Quách vẫn còn đang nắm tay Bùi Chẩn, nghe được lời này, xoay người, hơi ngạc nhiên.

Trần Tĩnh cười cười, hướng về ba người họ, nói:”Sếp Bùi là ba của Bùi Kính Dương, chồng tôi”. 

Trần Tĩnh vừa nói ra lời này, cố gắng tránh nói trực tiếp hai chữ kia, phát hiện ra cách mình nói, cũng càng chói tai.  Nghe được lời này, thư ký Quách cũng sửng sốt vài giây, sau đó cũng tiếp lời:”À, hóa ra là ba chồng của Tiểu Trần”. 

Chính mình không muốn nói đến hai chữ đó, lại bị người khác thuận miệng nói ra, Trần Tĩnh rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm lớp thảm nhung của khách sạn, ngại ngùng cười cười.

“Hóa ra là em dâu”, Lận Trạch Viễn đứng ở một bên đi tới bên cạnh Trần Tĩnh, nóng lòng chào hỏi: “Lúc trước Kính Dương cùng em kết hôn, tôi còn ở nước ngoài, chưa kịp …”

Nói đến một nửa, đột nhiên im bặt, nhắc tới tên Bùi Kính Dương, đề tài như mắc nghẹn ở cổ họng không phát ra được gì.

Mọi người đều biết được tình huống gia đình nhà Trần Tĩnh, thư ký Quách vội vàng lên tiếng phá vỡ cục diện:”Hôm nay lần đầu gặp mặt, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi”.  

Sau đó hướng Trần Tĩnh cùng Bùi Chẩn cười cười, thu tay lại nói: “Không cần tránh mặt”. 

Một đoàn người lần nữa ngồi xuống. Thư ký Quách cùng Lận Trạch Viễn ngồi giữa, Bùi Chẩn ngồi cách Lận Trach Viễn hai cái ghế, cô không ngồi cùng bàn mà ngồi một bên chờ.

Tay Trần Tĩnh quay quay bút, không ghi nhớ được gì, hạng mục này sẽ bắt đầu từ ngày mai, cô không tham dự sâu vào dự án, nghĩ đến vấn đề khác. Từ ngày có quan hệ với Bùi Chẩn, nhớ lại từng chi tiết nhưng vẫn không liên hệ được người trước mắt này với người trước đó.

Trước khi kết hôn hai người mới gặp nhau một lần, lúc đó Bùi Chẩn tới Diêm Thành, sau đó là tổ chức hôn lễ, trong công việc cô và Kính Dương đều có quan hệ nhạy cảm, không chi mạnh tay, nên chỉ mở tiệc mời mười bàn khách, nghi thức cũng theo tính tình Trần Tĩnh, mọi thứ đều đơn giản.

Hai năm này ở chung, Trần Tĩnh cũng không phát hiện có chỗ nào kỳ quái, cũng như mọi gia đình khác, chỉ là Bùi Chẩn gia trưởng cũng dễ nói chuyện, cô cũng theo an bài của họ.

Lần đó Bùi Kính Dương xảy ra chuyện, Bùi Chẩn lúc đó hình như liên hệ không ít người, mời tới rất nhiều chuyên gia hội chuẩn, đây là chuyện mà mọi người ba cần làm, lúc đó Trần Tĩnh quá sốt ruột, cũng chẳng nghĩ nhiều.  

Trần Tĩnh buông bút, ngẩng đầu nhìn về hướng Bùi Chẩn một lần nữa.

Hắn vẫn mặc bộ thường hay mặc, vẫn một chiếc áo sơ mi cúc cài tận cổ, thần thái điềm nhiên. 

Bùi Chẩn không lên tiếng thảo luận chuyện gì, chỉ có thư ký Quách và Lận Trạch Viễn hỏi han vài câu, nhưng mặt đầy ý cười, trong tay nắm chén trà, chăm chú lắng nghe. 

Lần đàm phán này, tuy miệng thư ký Quách nói là nói chuyện phiếm, nhưng nội dung cũng nói qua, thảo luận không ít, loáng cái đã qua ba tiếng đồng hồ.  

“Tiểu Trần,” lúc tan cuộc,  thư ký Quách gọi Trần Tĩnh, nói: “Buổi chiều cô nói vấn đề kia, nói lại lần nữa cho tôi nghe, ngày mai cần sửa sang một chút”.  

Trần Tĩnh sửng sốt, lập tức đi qua, bị giữ lại.

Bùi Chẩn cùng Lận Trạch Viễn thấy bọn họ còn có việc, chào hỏi rồi đi trước.

“Tiểu Trần,” ngón tay thư ký Quách nhẹ gõ mặt bàn, âm thanh hiền hòa: “Tôi điều cô đến cục cải ban, nhìn thấy cô hành xử rất đúng mực, cố tình bồi dưỡng, cái này cô hiểu chứ?” 

Trần Tĩnh không nghĩ thư ký Quách sẽ nỏi thẳng ra là tiến cử mình đến Cục cải ban là nhờ vào quan hệ của ông ta, lông mi run nhẹ, thẳng thắn trả lời:”Cảm ơn thư ký Quách đã quan tâm, tôi…”. Không chờ cô nói xong, thư ký Quách nâng tay vẫy vẫy, đánh gãy những lời khách sáo, tiếp tục nói:”Ngày ở Đông Tân, cô xử lý rất tốt, cho nên tôi tin lần này, trước sau như một”. 

Thư ký Quách nói đến một nửa thì ngừng lại, đối mắt với Trần Tĩnh, tạm dừng vài giây.

Trần Tĩnh hiểu rõ ý ông, thả lỏng vai, đón nhận ánh mắt ông, hòa hoãn bình tĩnh, chậm rãi đợi lời tiếp theo. 

“Lần trước cô thông qua cơ hội thử sức ở Cục cải ban, lần này tôi tin tưởng cô, công lao sẽ một nửa thuộc về cô, cơ quan sẽ không phụ người trẻ tuổi luôn tiến về phía trước”.  Việc không đáng lại cố ý nhắc tới vào lúc này, cuối cùng là thử hay vẫn là ý khác, đều do ông ta quyết định.

Khóe miệng Trần Tĩnh khẽ giật, khẽ nói:”Đã rõ”.  

Lời nói dừng tại đây, ông ta không còn nhiều lời, hai người tạm biệt.

Trần Tĩnh tiễn thư ký Quách lên xe rời đi, ngẩng đầu thấy Bùi Chẩn đang đứng ở phố đối diện.

Đối diện cô, bóng đêm mông lung, khóe miệng hắn mang ý cười nhàn nhàn, nhìn một cái không xót thứ gì. 

“Bùi tổng?” Trần Tĩnh đi đến bên cạnh Bùi Chẩn, tay kéo túi, nghiêng đầu hỏi hắn:

“Sao lại bỏ dở đầu tư vào thương trường, hạ mình làm chủ quán thịt xiên nướng ở Diêm Thành”. 

Tối hôm trước Trần Tĩnh đã đọc tư liệu về tập đoàn Nhuận Sinh, tuy không nổi danh cả nước, nhưng khu bên đó vẫn có sức hút, xứng đáng là nơi phát triển tiềm năng. 

Bùi Chẩn không trực tiếp trả lời cô, cúi đầu cười cười, kéo cô đi vào bên trong, mình đi phía ngoài đường. 

Sau bốn năm Bùi Chẩn tốt nghiệp trường quân đội, tham gia tuyển chọn vào bộ đội, ba của Lận Trạch Viễn ngày đó là đội trưởng của hắn. Một lần tham gia hành động bí mật, ba Lận Trạch Viễn đã cứu hắn một mạng, mất đi chân trái, chân phải Bùi Chẩn bị thương cũng vì nhiệm vụ đó, gân chân bị đứt.

Hai người xuất ngũ như vậy, thừa dịp khu bên đó mở ra chính sách, mạo hiểm đầu tư, gánh lấy gánh nặng hai nhà. Sau khi Bùi Kính Dương xảy ra chuyện, lòng Bùi Chẩn như bị đông lạnh đến thấu xương, cũng trở thành một cành cây khô héo, nói gì đến lăn lộn trên thương trường.

Hắn lui về sau, vị trí quản lý của Nhuận Sinh giao cho Lận Trạch Viễn, mình trở về chăm sóc cho Bùi Kính Dương, tính mãi sống qua ngày như vậy.

Mở cái quán nướng kia chỉ vì muốn giảm bớt thời gian ở nhà cùng Trần Tĩnh, tránh đi những lời đàm tiếu của thiên hạ.

Kế hoạch của hắn là như vậy, nhưng cuộc đời vốn dĩ không theo như kế hoạch. Bùi Chẩn nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh, ánh đèn màu vàng, dán lên mặt cô sáng lấp lánh.

Hắn cười nhẹ nhìn miệng cô phàn nàn, chậm rãi buông ánh mắt nhìn theo bàn tay trái cô đang không ngừng đong đưa, tay phải hắn đưa đến gần một chút, động tác tiến thêm một bước, ngẩng đầu nhìn bốn phía, người cũng không nhiều, tốp năm tốp ba cùng nhau tản bộ.

Tay xoay chuyển nhưng vẫn còn bối rối phía sau, rồi hai bàn tay giao nhau, nắm lấy.

“Sao lúc trước mua nhà, không mua cho chúng ta căn tốt hơn?”

Trần Tĩnh bỗng nhiên nghĩ đến, lại hỏi.

Bùi Chẩn mím môi, không nói cẩn thận như lúc nãy, nói: “Kính Dương nói là mình cưới vợ, phải dùng tiền của mình, nhưng nói đến, tiền lương của nó cũng không nhiều”. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.