Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 21




Về sau cứ như vậy đi.

Trở lại trong phòng, Trần Tĩnh nói qua lại câu này, lặp lại nhiều lần.

Cứ như vậy?

Cứ như vậy vây cô ấn xuống vũng bùn lầy, chờ đợi nước bùn chui vào khoang mũi, sặc sụa chui qua khí quản rồi lấp đầy khoang phổi?

Cứ như vậy là hắn coi như bình thường không có việc gì? 

Trần Tĩnh cười lạnh ra tiếng, không bày tỏ  ý kiến.

Bùi Chẩn bên kia, tay cầm sách lên, tiếp tục lật xem. 

Vừa nãy gấp sách vội vàng, hắn tìm kiếm chỗ vừa đọc, hai ngón tay vân vê trang sách, càng không kiên nhẫn.

Hắn “Bang ——” một tiếng, gấp sách lại, âm thanh không nhỏ hơn lúc nãy.  

Có quan hệ với “Thượng giáo” bí ẩn, giờ phút này hắn cũng không còn quan tâm tìm hiểu.

Hắn lâm vào nhà tù cùng “Thượng giáo” chẳng phân biệt cao thấp.

Đầu hắn cứng đờ, quay sang nhìn con trai đang nằm yên không một tiếng động.

Mấy giây sau lập tức quay đầu lại, cúi xuống, như chịu sức nặng ngàn cân.

Hôm nay hắn ra cửa sớm hơn ngày thường, bốn giờ đã ra khỏi nhà. Không chào hỏi với Trần Tĩnh, chỉ còn âm thanh đóng cửa vang vọng.

Trần Tĩnh đứng trên ban công, không còn nhìn thấy bóng lưng của hắn mới đi ra cửa phòng. Giữa trưa bực tức nên không ăn cơm, qua nửa ngày, giờ phút này cũng đã đói khát. Cô đi về phía nhà ăn, chuẩn bị hâm nóng thức ăn. Nhấc l*иg bàn lên, Trần Tĩnh ngây người một lát.

Đồ ăn còn nóng.

Cô cúi xuống nhìn mâm đồ ăn tinh tế, thức ăn trên bàn thoáng nhìn khác với ban trưa.

Rau từ rau ngó xuân thay đổi thành cải làn.

Nồi cơm điện còn hâm nóng cơm.

Trần Tĩnh khoanh hai tay, đánh giá bàn đồ ăn, cười khẽ ra tiếng. 

Bùi Chẩn hôm nay đi sớm, về cũng sớm hơn so với ngày thường.

Tiếng đóng cửa vang lên, đã gần ba giờ sáng.

Tiếp sau đó, tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Trần Tĩnh yên lặng vặn cửa đi ra ngoài.

Trước năm hai mươi ba mươi tuổi đều sinh hoạt tập thể, nên hắn không có thói quen khóa cửa phòng.

Trăm ngàn lần cũng không nghĩ đến, ba giờ sáng cửa phòng tắm còn bị Trần Tĩnh mở ra.

“Đi ra ngoài!”

Bùi Chẩn kéo chiếc khăn tắm che chắn nửa người dưới, thái độ tức giận.

Trần Tĩnh không co rúm như buổi trưa nữa, dáng vẻ tự nhiện khóa trái cửa phòng tắm, sau đó đi đến. 

Bước chân mềm mại, nhẹ nhàng như đi tản bộ.

“Trần Tĩnh!”

Bùi Chẩn hoảng loạn tắt vòi sen đang cọ rửa đỉnh đầu, nóng vội không thành công làm bọt xà phòng chảy cả vào mắt hắn.  

“Đừng có gấp.”

Trần Tĩnh đã đi đến trước mặt, đưa tay xoa gạt ra bọt nước dính trên mí mắt.

Bùi Chẩn bắt lấy động tác này của cô, vừa mở mắt, tức giận trợn mắt nhìn. Đáy mắt tràn đầy tơ máu, hồng một mảng, không biết là bọt dính vào hay là lửa giận đang bốc lên.  

Trần Tĩnh không thèm để ý bàn tay đang bị giữ chặt, kiễng chân lên, muốn hôn lên môi hắn. 

Hơi nóng bốc lên mặt Bùi chẩn, tay lại tăng thêm lực. Đoạn tay của Trần Tĩnh bị bóp tới trắng bệch, nhưng cô giống như vô cảm, tiếp tục dán lên, không phản kháng.

Theo dòng nước hôn lên viền môi hắn, hốc mắt, khóe môi, tiếp theo lấy lại thăng bằng, hôn xuống hàm dưới của hắn, đến hầu kết, xuống xương quai xanh.

Nụ hôn của cô nhẹ nhàng, chạm vào rồi rời đi, như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

“Cứng”

Trần Tĩnh buông bỏ vẻ mặt, nhìn đối diện với Bùi Chẩn, ánh mắt trong suốt như nữ thần thuần khiết.  

Bùi Chẩn hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra. Hắn buông lỏng cổ tay Trần Tĩnh, nhìn cổ tay đã đỏ hồng, khẽ thở dài:”Trần Tĩnh.”

Giọng nói trầm thấp, lại giống như lúc tức giận làm cho ngữ khí càng thêm kiên định.

Mí mắt Trần Tĩnh buông xuống, chậm rãi nắm lấy đầu ngón tay hắn, âm thanh nhỏ nhẹ:

“Lần thứ hai không phải chú chủ động sao?” 

Lòng bàn tay vuốt ve gân xanh, nâng gương mặt nhỏ nhắn lấp lánh ánh nước không biết là nước ở vòi hoa sen chảy xuống hay là nước mắt.

Hai vai Bùi Chẩn rũ xuống, lưng cũng khom xuống, không còn thẳng như ngày thường, nói:

“Rất xin lỗi”.

Trần Tĩnh đi về phía trước một bước, đôi tay vòng qua, động tác nhẹ nhàng, như chim nhỏ về tổ.

“Tôi nguyện ý”

Cánh môi ướt mềm, đóng mở kề sát ngực hắn.

Bùi Chẩn không đẩy ra như trước, nhưng thân thể cứng đờ như bức tượng thạch. 

Bọt biển ở đáy mắt đã được dòng nước hay là nước mắt cuốn đi, nhưng đáy mắt hắn vẫn đỏ ngầu không thôi. Hắn dại ra nhìn ra bức tường trắng tinh đằng sau Trần Tĩnh, giọng nói gian nan:

“Không thể tiếp tục xấu đi”. 

Hắn nói với cô, cũng nói với bản thân. 

Đáy lòng Trần Tĩnh hoảng hốt, ôm vòng eo của hắn càng chặt thêm, âm thanh dồn dập:

“Một lần hay hai lần, cùng bao nhiêu lần có gì khác nhau, đã làm chính là làm”. 

Bùi Chẩn cầm bàn tay đang ôm hông mình kéo ra, âm thanh kiên định, không còn như vừa rồi:

“Sự việc sai lầm không phải sai một lần, bản chất không thể tiếp tục sai hơn nữa, lừa mình rằng sai một lần cùng nhiều lần không có gì khác nhau, không thể tiếp tục làm xấu thêm”.

Bùi Chẩn không hề trốn tránh, nói xong nhìn vào hai mắt cô. Đáy mắt hắn nặng nề lại bình tĩnh đến đáng sợ, Trần Tĩnh biết bản thân mình đã thua thảm bại. Cô co rúm người lui về phía sau, giọng nói run rẩy như hát muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng cô biết nói gì cũng là dư thừa, miệng đóng mở lại không phát ra tiếng.

“Trần Tĩnh” 

Đôi tay Bùi Chẩn nắm lấy bả vai đang run rẩy của cô, nói:” Cô có thể cùng bất kỳ người nào, nhưng không nên là tôi”. 

Trần Tĩnh lắc lắc đầu, cô nhìn xuống không muốn nhìn vào hắn, cô không muốn, giọng nói phát ra run run: “Không cần, không cần người khác, tôi chỉ cần… chỉ cần…”

Bùi Chẩn lắc nhẹ đầu, không muốn Trần Tĩnh nói ra những lời nói kia.

“Cô không phải người như vậy”.

Bùi Chẩn cầm lấy khăn tắm bao bọc lấy cơ thể đang ướt đẫm của Trần Tĩnh, tiếp tục nói:

“Sự việc nếu không thể khống chế, tiếp tục phát triển xấu đi, cô sẽ càng đau khổ”. 

Ngón tay Trần Tĩnh vân vê khăn tắm, đầu ngón tay phát đau, cô câu lấy ngón út của Bùi Chẩn, dùng hết sức lực cuối cùng:”Vẫn cứng”. 

Bùi Chẩn không quay đầu lại, chậm rãi rút ngón tay út ra, âm thanh bình đạm:

“Đều sẽ là quá khứ”. 

////


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.