Ngày Nóng Bức - Tam Phục Thiên

Chương 20




Trần Tĩnh nhìn theo bóng dáng kia, ngốc lăng vài giây.

Mình ngồi chỗ này do dự thấp thỏm, mà tên kia lại như người chẳng có việc gì.

Hừ một tiếng bằng mũi, cười tự giễu.

Cô đứng lên, dậm dậm chân, như muốn xúc cảm hoảng loạn của bản thân rơi xuống, tiếp bước đi theo vào khu nhà. Trong lòng Trần Tĩnh nghĩ ngợi phẫn quất khó có thể bình tĩnh được, chân bước thong dong rất chậm, khác hẳn so với ngày thường chỉ muốn chạy nhanh về nhà, lúc đổi giày bàn chân còn đỏ bừng.

Trần Tĩnh  ném chìa khóa “lạch cạch” một tiếng vang lên trên tủ giày, dùng lực rất lớn. 

Ngực cô phập phồng, giống như hồi bé làm một cô bé ngoan ngoãn, bất ngờ trở nên phản nghịch làm chuyện gì đó sai, sau đó lo lắng đề phòng, chỉ đổi lấy ánh mắt của ba mẹ nhìn nhau hiểu ý cười cười. Cô ghét bọn họ có thể khống chế nhẹ nhàng, nhưng trong lòng mình bất kham đả kích. Ngực cô buồn bực, nhưng vẫn sợ hãi.

Đi vào cửa chính, bước đến giữa nhà, cô cương cứng không dám rẽ sang phía bên kia, không muốn đi qua phòng ngủ phía nam, cô co đầu ngón tay lại,  lần đầu tiên buồn dầu đi về phòng mình.

Cô kéo chặt bức rèm, tấm vải mỏng làm cho phòng nhỏ tối đen một mảnh, tiếp theo ấn điều khiển điều hòa hai tiếng bíp bíp, chỉnh đến mức thấp nhất.

Đầu óc Trần Tĩnh đầu loạn thành một cục, cô bọc chăn mỏng như một cái kén rúc trong đó. Mắt nhìn màn hình TV, hi vọng gửi gắm tâm tình làm rời đi lực chú ý. Chọn qua chọn lại, tâm thêm phiền ý loạn. Cuối cùng chọn một bộ phim hài, bên trong là tiếng cười quen thuộc.

Mỗi tập chưa đến nửa giờ, tình tiết cũng nhanh, nhưng bất giác đã trôi qua gần ba tiếng.

Tuy xem không vào đầu, nhưng cũng giải tỏa ít cảm xúc, cảm giác phiền chán cũng tan đi một chút. Ở trong phòng nửa ngày, đầu óc căng trướng, Trần Tĩnh tắt TV, đi đến ban công hít thở.

Ra ra vào vào, thời gian đã trôi đi rất lâu, lúc này đã qua nửa đêm.

Nhà Trần Tĩnh cách hồ Kính Hồ rất gần, giờ phút này dựa vào lan can còn có thể nghe tiếng ếch kêu, ve kêu râm ran. Khoảng cách vừa đẹp, không có tiếng người ầm ĩ, có thể làm tạp âm trong lòng được trấn an.

Trong tay Trần Tĩnh ấn bật lửa, tiếng máy lửa vang lên tạch tạch, cô rũ mắt nhìn chằm chằm vào giữa ngọn lửa, cho đến khi chói mắt.

Đến giờ.

Trần Tĩnh rời ánh mắt về phía cổng lớn tiểu khu. 

Bùi Chẩn về tới, không mệt mỏi, lưng eo vẫn thẳng tắp, bước đi có lực.

Bùi Chẩn đi đường rất giống Bùi Kính Dương, hai người đều chân phải bước ngắn hơn nhiều. Bùi Chẩn là vì tham gia nhiệm vụ nên chân phải bị thương, còn Bùi Kính Dương chỉ vì khi còn bé bướng bỉnh bắt chước dáng đi của hắn, sửa không được. 

Hai người rất giống nhau, đặc biệt là hình dáng.

Sau khi trời lộ ra bụng cá trắng, lúc đó Trần Tĩnh mới nhợt nhạt đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã là buổi trưa.

Trần Tĩnh xoa xoa hốc mắt đi rửa mặt, lúc đi qua nhà ăn, dừng bước chân. 

Trên bàn cơm bày hai mặn một canh.

Trần Tĩnh cười, quay đầu đi đến phòng ngủ phía nam, còn chưa đến cửa đã mở miệng nói:

“Không phải nói không muốn tôi ăn đồ thừa sao?”  

“Không phải thừa.”

Mí mắt Bùi Chẩn không nâng, tiếp tục lật xem sách trong tay. 

Lần này trang sách trắng bằng phẳng, là sách mới.

Trần Tĩnh như bị chặn miệng, cô cong môi nói:”Nguội rồi”. 

“Lò vi sóng làm nóng.”

Giọng Bùi Chẩn nhàn nhạt như cũ.

“Ha” Trần Tĩnh cười nhạo thành tiếng, cô không quen nhìn bộ dạng như không có việc gì này, cô bực tức muốn xé rách tấm mặt nạ ngày thường của hắn xuống: “Ngủ xong…”

Bùi Chẩn bỗng nhiên gấp sách lại, “Bang ——” một tiếng, tiếng vang rất lớn, làm lời cô muốn nói ra nghẹn trong cổ họng.  Sau đó hắn đứng lên, đứng trước cách một khoảng với Bùi Kính Dương nhìn vào Trần Tĩnh nói: “Đừng nhắc lại”. 

Trần Tĩnh thấy rõ bìa của cuốn sách, hắc đế hoàng tự, là mạch gia 《 nhân sinh hải hải 》. Bùi Chẩn nắm cuốn sách mà mu bàn tay gân xanh nổi lên, nhìn qua đang dùng rất nhiều sức.

Trần Tĩnh mặc đồ ở nhà đeo dép lê, thấp hơn so với hắn một cái đầu. 

Hai người đối lập chiều cao, khí thế cũng cách xa. 

Trần Tĩnh không tự giác lui về phía sau nửa bước, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt chằng chịt đầy gân xanh kia. Bùi Chẩn thấy trong mắt cô đang lạnh run, tiện tay đặt cuốn sách sang một bên, che lấp cửa phòng, giọng nói trở lại bình thường, nói:

“Về sau cứ như vậy đi”. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.