“Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, Trần Tĩnh!”
Bùi Chẩn vừa tắm xong chuẩn bị về phòng, nghe thấy âm thanh người đang ho khan, trần chừ đứng gõ cửa phòng cô.
Người bên trong càng thêm hoảng loạn, nuốt khan một cái làm sặc tới cổ họng, ho khan không ngừng.
Bùi Chẩn đứng ngoài cửa khẽ chau mày, cảm cúm sao đến hôm nay vẫn ho nặng như vậy, tiếp tục gõ cửa.
Cô đang bị sặc nói không nên lời, lôi chăn lên che miệng, muốn che bớt âm thanh ho khan lại.
“Trần Tĩnh, tôi vào đây.”
Bùi Chẩn không thấy cô trả lời, càng sốt sắng hơn, tay nhẹ nhàng nắm cửa đẩy ra. Nghe tiếng Bùi Chẩn đi vào phòng, cô trấn tĩnh không lộ ra sự hoảng loạn, cuốn chăn quanh người. Hắn nhìn thấy vậy càng thêm lo lắng, bắt lấy góc chăn muốn sốc lên.
“Đừng… Khụ… Khụ khụ…”
Trần Tĩnh ho ở trong chăn nghe không thấy. Bùi Chẩn dùng lực, rút chăn trên người làm cô buông tấm chăn ra. Trần Tĩnh bị xốc lên làm vài sợi tóc hỗn độn, mặt mày ửng đỏ, hốc mắt có hơi ướŧ áŧ, mắt càng thêm sáng ngời.
Cô nghiêng đầu, ngực phập phồng lên xuống. Vẫn còn ho khan, cổ họng ngứa ngáy không chịu ngừng. Chân mày Bùi Chẩn càng cau có, mu bàn tay dán lên trán cô. Hơi nóng không cao, Bùi Chẩn càng thêm nghi ngờ.
“Chỗ nào không thoải mái?”
Mu bàn tay hắn lại đưa xuống cổ, sau đó là cánh tay. Cuối cùng hắn nắm lấy tay cô, không nắm toàn bộ, chỉ có một phần ba ngón tay. Động tác mềm mại rất nhanh, không dừng lại một nơi nào đó, nhưng lại như đốt lửa.
Thấy cô không trả lời, Bùi Chẩn hỏi với vẻ mặt nghi ngờ:”Hửm?”
Âm thanh dịu dàng, như không cần lăn lộn yết hầu, chỉ dùng xoang mũi.
Cổ họng Trần Tĩnh thít chặt, cố sức nuốt xuống, quay đầu nhìn về phía hắn.
Bùi Chẩn mới vừa tắm xong, trên trán còn có vài sợi tóc mái ướŧ áŧ, rối tinh rối mù.
Hắn vẫn còn đang nói, nhưng Trần Tĩnh nghe không vào nữa, chỉ nhìn thấy cánh môilúc đóng lúc mở. Ánh mắt cô rời xuống dưới, nhìn theo hầu kết hắn đang lộn qua lộn lại, rồi nhìn về phía vai rộng, cánh tay cùng với ngón tay thô ráp.
“Hửm?”
Trần Tĩnh hồi lâu không trả lời, Bùi Chẩn càng thêm nghi ngờ.
Vẫn là âm thanh đó, câu lấy cô.
Trần Tĩnh nghĩ đến ngày đó, đầu ngón tay hắn lướt qua trong một cái chớp mắt. Trong lòng nóng lên, lại ho khan không ngừng.
Bùi Chẩn vội vàng nâng gáy cô lên, tránh bị sặc.
Bàn tay ấm áp kề sát, lướt qua chỉ một cái chớp mắt.
Trần Tĩnh nhìn về phía hắn, ánh mắt thâm trầm.
“Rốt cuộc làm sao vậy?”.
Hai mắt Bùi Chẩn sáng ngời, đầu ngón tay vỗ vỗ trán cô, vén tóc mái sang một bên.
Là người thật đi vào.
Ánh mắt Trần Tĩnh thay đổi, nhìn chằm chằm hiện thực.
“Cổ họng không thoải mái…”
Trần Tĩnh tay bám lấy vai hắn, mượn lực ngồi thẳng dậy.
“Đi bệnh viện khám lại?”
“Không cần.”
“Hay ăn gì thuận họng.”
Bùi Chẩn đứng dậy muốn đi.
Trần Tĩnh đè cổ tay hắn, người dựa vào l*иg ngực, cằm đè lên vai hắn:”Sẽ sặc…”
Thanh âm nhẹ nhàng như làm nũng.
Bùi Chẩn chưa từng ở tư thế này bao giờ, người căng thẳng không dám động đậy.
Trần Tĩnh cười thầm chống đầu vào l*иg ngực cứng như đá, cô cầm cánh tay hắn vòng ra sau lưng mình, nói:”Giúp tôi…”.
Bùi Chẩn khó hiểu, nghi ngờ hỏi:”Hửm?”
Trần Tĩnh giả vờ không còn kiên nhẫn: “Vỗ vỗ … lưng!”
Giọng nói khe khẽ như muốn được chiều chuộng. Bùi Chẩn nghe thấy thì hơi lúng túng. Căng thẳng, đắn đo, tay phải vỗ vỗ sau lưng, một cái lại một cái.
Chỉ có động tác này, nhưng quanh thân Trần Tĩnh như đang bốc hỏa, cô mím chặt cánh môi. Cả người không chịu khống chế, tự phát dựa vào người hắn ngày càng gần.
L*иg ngực Bùi Chẩn cũng cảm nhận thấy luồng nhiệt ngày càng nóng. Tay bỗng ngừng lại, kéo vai Trần Tĩnh đẩy ra một khoảng cách.
Sắc mặt hơi xấu hổ: “Không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”
Nói xong muốn rời đi.
Trần Tĩnh bắt lấy cánh tay hắn, nghiêng mặt lại ho khan hai tiếng.
“Đừng đi, tôi không ngủ được.”