Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 5: Lên trấn




Editor: AM

Triệu Trữ vừa nhìn thấy Chung Tử Kỳ liền chạy lại, vui vẻ nói: "Tử Kỳ, ta nghe nói các ngươi dọn đến đây, hai chúng ta đến đây giúp ngươi này, còn có, đây là A mẫu ta bảo ta đem tới."

Chung Tử Kỳ cũng vui vẻ: "Thay ta cám ơn thẩm, thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ta còn đang sầu não không biết hôm nay phải ngủ thế nào đây."

"Đưa than cái gì, ngươi thiếu gì thì cứ nói với ta, hai chúng ta còn phân biệt rõ ràng à." Triệu Trữ phàn nàn.

Chung Tử Kỳ biết nếu cứ khách khí thì sẽ trở nên xa lạ, hiếm khi gặp được một bằng hữu tốt bụng, đương nhiên phải quý trọng thật tốt: "Được rồi, vậy phiền ngươi và Thăng ca giúp ta dọn dẹp." Trong trí nhớ nguyên thân, tiểu tử này là ca ca Triệu Trữ, tên là Triệu Thăng, đã đính ước, sau khi thu hoạch xong sẽ thành thân, thái độ làm người trung thực giống như phụ thân hắn.

Bốn người làm nhanh hơn hai người, đừng thấy Triệu Chính An ngốc nghếch rồi khinh thường, Chung Tử Kỳ còn không làm lưu loát bằng hắn, nhìn hắn chăm chỉ làm việc, ngay cả Triệu Trữ cũng than thở rằng đáng tiếc.

Vội vàng đến giờ ngọ, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, Chung Tử Kỳ muốn đến vườn rau Triệu gia lấy vài thứ về nấu cơm, lại xấu hổ phát hiện không có gia vị, ngay cả dụng cụ làm bếp cũng không có luôn.

Cuối cùng vẫn là Triệu Trữ phớt lờ mà nói: "Hôm nay thì thôi đi, ngươi vừa dọn lại đây chưa có gì hết, đợi bao giờ chuẩn bị xong rồi chúng ta lại đến cọ cơm."

"Vậy cũng được, hôm nay thật sự cám ơn hai người."

"Lại khách khí nữa hả? Đến nhà chúng ta ăn đi."

"Không được, trong nhà có gạo lức, có thể đối phó qua hôm nay, ngày mai ta sẽ vào trấn mua vài thứ." Chung Tử Kỳ không muốn làm phiền người ta, đã được giúp dọn dẹp nhà rồi mà lại còn qua cọ cơm, như vậy không tốt, đành phải từ chối ý tốt của Triệu Trữ.

Tiễn bước hai người xong, Chung Tử Kỳ quay đầu liền nhìn thấy Triệu Chính An đang đi ra, Chung Tử Kỳ cười hỏi: "Đói bụng chưa? Ta đi nấu cơm."

Triệu Chính An sờ sờ bụng rồi trả lời thành thật: "Đói, nó cứ kêu hoài."

Chung Tử Kỳ bật cười, vào nhà trải chăn cho Triệu Chính An nghỉ ngơi rồi đi vào nhà bếp. Nhà bếp đã được dọn dẹp, nhìn qua thật trống trãi, hắn cẩn thận vo gạo lức cho thật sạch rồi cho vào nồi, cho thêm ít rau cải và một chút muối để nấu cháo rau cải.

Triệu Chính An ngủ một giấc cho đã rồi mới dậy ăn cơm, khi còn ở nhà A cha A mẫu không cho hắn ăn no, vẫn là nương tử tốt, hắn muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Bởi vì vội vàng bận rộn cho nên một ngày trôi qua rất nhanh, buổi tối khi đến giờ nghỉ ngơi, Chung Tử Kỳ cân nhắc giữa hai căn phòng phải và trái, hắn cũng không nhất định phải ngủ cùng Triệu Chính An, không ngờ vừa mới thương lượng với Triệu Chính An liền thấy hắn phản ứng mãnh liệt, "Nương tử. Muốn ngủ với ngươi, ngươi không cần ta nữa sao?" Triệu Chính An nói xong lại đỏ mắt, cầm tay Chung Tử Kỳ không buông.

Chung Tử Kỳ hít sâu một hơi, nói thầm nước mắt của ngươi không đáng đồng tiền cắt bạc nào hết đúng không? Nói khóc là khóc, hoàn toàn có thể làm diễn viễn, còn nữa, ta chưa có nói là không cần ngươi, không cần mẫn cảm như vậy được chứ, làm hắn cũng cảm thấy khó chịu.

"Nương tử, nương tử, ngủ với ngươi."

Chung Tử Kỳ lườm hắn: "Nếu ngươi không gọi ta là nương tử, ta sẽ ngủ với ngươi." Nói xong, Chung Tử Kỳ có cảm giác lạ lạ khó diễn tả.

Không ngờ Triệu Chính An vậy mà rất bướng bỉnh: "Ngươi chính là nương tử của ta, ta phải gọi ngươi là nương tử."

Chung Tử Kỳ dở khóc dở cười: "Ngươi có biết nương tử để làm gì không?"

"Ngủ đó." Triệu Chính An có lý nên chẳng sợ gì, trong lòng thầm đắc ý, hắn đã nghe nói như thế đó.

Tốt! Xâu chuỗi lại, kiểu nào cũng không thoát được, Chung Tử Kỳ không nói gì nữa mà ngã thẳng xuống giường, ném gối nằm cho thằng ngốc đó, trừng hắn: "Ngủ." Nói xong liền nghiêng người nhắm mắt lại.

Lại nghe phía sau vang lên âm thanh sột soạt, sau đó thân thể ấm áp liền đến gần, trên lưng Chung Tử Kỳ còn bị một cánh tay gác lên. Chung Tử Kỳ nhíu mày đẩy ra, một lát sau nó lại duỗi tới, lại lấy ra, còn cảnh cáo: "Đừng gác lên người ta."

Triệu Chính An tủi thân à một tiếng, không dám gác nữa, nương tử giận rồi thật đáng sợ quá đi.

Chung Tử Kỳ thấy hắn đã yên tĩnh mới yên tâm đi ngủ, bận rộn cả ngày, hắn đã mệt mỏi từ lâu.

Triệu Chính An ở phía sau thấy nương tử đã ngủ, cẩn thận khoát tay lên tấm lưng mảnh khảnh, thấy nương tử không phản ứng mới mỹ mãn tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, khi Chung Tử Kỳ tỉnh dậy thì trời đã sáng, hắn thoải mái duỗi thắt lưng, rời giường mặc quần áo, nhìn thấy Triệu Chính An đang ngủ ngon lành nên không đánh thức hắn, một mình ra ngoài rửa mặt, nấu cơm.

Khi đã nấu cơm xong, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu dồn dập. "Nương tử? Nương tử?"

Chung Tử Kỳ nhanh chóng chạy ra, chỉ thấy Triệu Chính An đang vội vã đi tìm hắn, hốc mắt cũng đỏ lên: "Ta ở đây!"

Triệu Chính An lập tức chạy tới ôm hắn.

Chung Tử Kỳ chưa kịp thích ứng nên giật giật cơ thể, có chút xấu hổ ngại ngùng, nhưng mà hắn nghĩ Triệu Chính An là thằng ngốc nên cũng không để ý, nhẹ giọng an ủi: "Chẳng phải ta đã nói sẽ không bỏ ngươi sao? Ta đang nấu cơm, ngươi có ngửi thấy mùi cơm chưa., nhanh đi rửa mặt rồi ăn cơm, cơm nước xong ta sẽ dẫn ngươi vào trấn."

Triệu Chính An lập tức bị dời đi lực chú ý, bộ dáng chờ mong.

Chung Tử Kỳ kêu Triệu Chính An đến nhà chính chờ cơm, còn hắn thì đem đồ ăn ra, trong lòng cân nhắc Triệu Chính An không giống những thằng ngốc khác, ít nhất là hắn nghe lời lại không quậy phá, giống như hài tử bảy tám tuổi, tò mò mọi thứ và sợ bị vứt bỏ, không biết có thể bình phục hay không, có lẽ nên tìm đại phu hỏi thăm một chút, nhưng mà nếu như khôi phục trí nhớ... Khụ khụ, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Cơm nước xong, Chung Tử Kỳ khoá cửa rồi dẫn Triệu Chính An vào trấn. Nơi bọn họ muốn đến được gọi là trấn Thanh Thuỷ, cách thôn Triệu Gia nửa canh giờ đi đường. Chung Tử Kỳ sờ một ngàn đồng trong ngực, không biết có thể dùng trong bao lâu, trong nhà không có nhiều tiền cho nên vẫn phải tiết kiệm hết mức có thể.

"Chính An, bình thường ở nhà, đầu... đầu ngươi còn đau không? Có cảm thấy chóng mặt không?" Chung Tử Kỳ nhớ đến chuyện Triệu Chính An bị bệnh chưa hết nên cần phải uống thuốc, không biết có để lại di chứng gì không.

Triệu Chính An nghiêng đầu nhìn hắn: "Không chóng mặt, chỉ là ngẫu nhiên sẽ đau đau."

Xem ra vẫn nên tìm đại phu hỏi cho rõ ràng, tuy rằng tốn không ít tiền, nhưng ít nhất vẫn có thể an tâm.

Khi tới trấn Thanh Thuỷ, Chung Tử Kỳ nắm chặt tay Triệu Chính An, lo lắng dặn dò: "Nhất định phải theo sát ta, biết không?"

"Đã biết, nương tử." Triệu Chính An quơ quơ nắm tay, ánh mắt lại bị hàng hoá rực rỡ muôn màu xung quanh hấp dẫn.

Chung Tử Kỳ cũng tò mò nhìn quanh bốn phía, đi một chút thì dừng lại hỏi giá cả, không ngờ lại rẻ hơn hắn nghĩ. Nhưng mà những thứ đó đều là quần áo, còn phải dùng tiền vào việc quan trọng hơn, đúng lúc nhìn thấy y quán xuất hiện, Chung Tử Kỳ liền lôi kéo Triệu Chính An đi vào.

Người ngồi xem bệnh chính là lão nhân hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy Triệu Chính An đi vào thì ngạc nhiên, sau đó ánh mắt nhìn về phía Chung Tử Kỳ: "Ngươi là gì của Triệu Chính An?"

"À... Ta là... Phu lang của hắn, đại phu biết hắn à?" Chung Tử Kỳ bình tĩnh nói, rõ ràng là đại phu này quen biết Triệu Chính An.

Đại phu sờ sờ chòm râu dài của mình: "Sao lại không biết, đầu hắn là do ta khám mà."

"Vậy đại phu, tình huống của hắn thế nào? Có thể khôi phục hay không?" Chung Tử Kỳ vội vàng hỏi.

"Thật ra ta cũng không chắc chắn, ta đoán ở sau cổ hắn có huyết khối, làm hắn biến thành bộ dáng như bây giờ, có thể khôi phục hay không thì ta không chắc, có lẽ ngày mai hắn sẽ tốt lên, cũng có thể..."

Chung Tử Kỳ im lặng, có lẽ vĩnh viễn cũng không tốt được, đó là suy nghĩ tệ nhất mà hắn từng suy đoán, nhưng chính tai nghe đại phu nói thì vẫn có chút mất mác: "Vậy đại phu, hắn có cần uống thuốc không?"

Đại phu lắc đầu: "Hắn dừng thuốc lâu rồi mà không có di chứng gì, vậy là thuốc không có tác dụng gì với hắn, tất cả phải nhờ vào vận may của hắn thôi."

Chung Tử Kỳ cám ơn đại phu rồi lôi kéo Triệu Chính An đi ra, yên lặng đi về phía trước.

"Nương tử... Không cần buồn, thằng ngốc sẽ ngoan ngoãn."

Chung Tử Kỳ quay đầu lại cười với hắn: "Ta không có buồn, không phải đã nói ngươi không được gọi mình là thằng ngốc sao? Đi thôi, chúng ta đi mua đồ." Dù sao thì cuộc sống như bây giờ cũng rất tốt, cứ xem như đang nuôi đệ đệ còn nhỏ, không nhớ lại cũng không sao, có thể ở với hắn, nhưng vì sao hắn lại mất mác, nhất định là thần kinh chạy sai hướng rồi.

Đi vào con phố buôn bán tạp hoá, Chung Tử Kỳ lượn một vòng rồi quyết định bắt đầu mua những gì cần thiết nhất. Hắn bước vào một cửa tiệm bán gạo và bột mì, lập tức có tiểu nhị chạy lại đón: "Vị phu lang này cần gì? Tiểu điếm chúng ta cái gì cũng có, giá cả lại cực kỳ rẻ."

Chung Tử Kỳ nhìn thấy cửa tiệm này buôn bán rất được, người ra ra vào vào đều nghèo khổ như hắn, nhìn là biết cửa tiệm này không bán hàng quá đắt. Hắn đi lên nhìn giá gạo và bột mì, gạo lức rất rẻ, hai văn tiền một cân, muốn ăn gạo trắng thì năm văn tiền một cân, còn đắt hơn nữa là mười văn tiền một cân.

Chung Tử Kỳ nghĩ kỹ rồi mua mười cân gạo trắng, giao tiền xong rồi mới phát hiện hôm nay hai người đi tay không đến đây, đúng là sự lựa chọn không sáng suốt, may là trên đường có bán cái gùi, mua hai cái giá bốn văn tiền, bỏ gạo trắng vào gùi rồi đi đến cửa tiệm bán gia vị, mua mười cân muối, muối rất là đắt, mười văn tiền một cân, nhưng không thể thiếu nó được, còn nữa, bán muối rất dễ giàu, dân chúng ai cũng không muốn rời khỏi nó, cho nên đã có văn tự quy định rõ ràng, mười văn tiền một cân, nếu bán đắc hơn thì chính là phạm pháp. Dầu hạt cải được bán với giá năm văn tiền một cân, Chung Tử Kỳ mua mười cân, lại mua thêm ít hạt tiêu, đại hồi, xì dầu, dấm chua, đắt nhất chính là đường trắng.

Mua xong mọi thứ, Chung Tử Kỳ liền đến hàng thịt, nếu đã đến đây thì làm sao cũng phải mua chút thịt đem về.

Lão bản hàng thịt lớn tiếng hỏi: "Vị phu lang này muốn mua thịt gì? Đây đều là thịt mới."

"Bán thế nào?"

"Thịt mỡ năm văn, ba chỉ năm văn, thịt nạc bốn văn, xương và sườn thì ba văn."

"Hai cân thịt mỡ, hai cân ba chỉ, ba cân xương và sườn."

"Được, ngài chờ một lát."

Chung Tử Kỳ cân nhắc số tiền, vừa liếc ngang liền nhìn thấy ruột, gan và phổi bị vứt ở bên cạnh, hỏi lão bản: "Cái này bán bao nhiêu?"

"Thứ đó không bán, nhưng nếu ngươi muốn thì ta sẽ tặng cho ngươi." Lão bản bán thịt nói.

Chung Tử Kỳ vui vẻ nói cám ơn: "Rất cám ơn lão bản, cho ta một cái bao luôn." Chung Tử Kỳ trả tiền xong lại đi mua kim chỉ chén bát này nọ rồi dự định về nhà, hôm nay đã xài hơn phân nửa số tiền đang có, nếu cứ theo tốc độ thế này thì không ổn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.