Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 47: Hai nam nhân




Editor: AM

Trấn Thanh Thuỷ, bến tàu người đến người đi, lúc này có một con thuyền khách dừng lại, lại có bốn năm người rời thuyền, không phải chạy thương, trong đó có hai nam nhân cao gầy đầy tiềm năng, một nam nhân với gương mặt lạnh lùng, dáng người thon dài, cử chỉ tao nhã, khí chất bất phàm. Không phù hợp với không khí bến tàu này, mà người bên cạnh hắn, tuy rằng vẻ mặt cũng lạnh lùng, nhưng khí thế và diện mạo lại kém xa nam nhân bên cạnh, rõ ràng chính là gã sai vặt.

Nam nhân đó không để ý đến ánh mắt ngắm nhìn của người xung quanh, hắn nói với người bên cạnh: "Ngươi dẫn đường."

Vẻ mặt người nọ không hề thay đổi: "Dạ."

Nam nhân quen thuộc đi đến một góc trong bến tàu, mà nam nhân cao nhã phía sau lại bước chậm rãi đi theo, đi đến chỗ nào thì người xung quanh đều tự giác nhường đường, sau khi hắn đi qua thì đám đông lại ồn ào.

Nam nhân sai vặt đi một lát thì dừng lại.

"Làm sao vậy? Tới rồi?" Nam nhân tao nhã từ phía sau đi tới, đánh giá bốn phía một chút, có rất nhiều tiểu thương ồn ào náo nhiệt, nhưng không có ca nhi trẻ tuổi làm chủ quán như lời hắn nói.

Gã sai vặt đứng tại chỗ đánh giá bốn phía lần nữa, suy nghĩ xem có phải mình nhớ lầm hay không.

"Hồng Ảnh, sao lại thế này? Người đâu?" Nam nhân hỏi.

Nam nhân tên Hồng Ảnh nhíu mày tự hỏi: "Chủ tử, thuộc hạ xác định lúc trước bọn họ ở đây, hơn nữa việc buôn bán rất tốt, bên cạnh quầy bán bánh bao kia." Hồng Ảnh chỉ đến một hướng.

"Hả? Ngươi xác định?"

"Thuộc hạ xác định." Hòng Ảnh cúi đầu trả lời.

"Vậy ngươi hãy đến hỏi chủ quầy bánh bao kia, chắc chắn là hắn biết." Nam nhân tao nhã nâng cầm, giọng nói lạnh lẽo lại từ tính.

"Dạ." Hồng Ảnh nhận lệnh đi đến nam nhân với vẻ mặt khẩn trương kia.

Nam nhân đó không phải ai khác, chính là Tống đại thúc. Tống đại thúc đã chú ý đến hai người này từ lâu, phải nói là không ai ở bến tàu không chú ý đến, khi Tống đại thúc đang âm thầm đoán xem bon họ là ai thì phát hiện ánh mắt hai người kia đảo về phía hắn, một lát sau, một nam nhân trong đó liền đi tới, sao hắn có thể không khẩn trương được chứ, rõ ràng là có chuyện.

Rất nhanh, nam nhân kia liền đi đến trước mặt hắn: "Ta muốn tìm một người!"

Tống đại thúc nhẹ nhàng thở ra, không phải gây phiền phức cho hắn là được rồi, hắn ngập ngừng trả lời: "Ngươi... Ngươi nói đi."

"Ca nhi trước kia buôn bán rất đắt bên cạnh ngươi giờ đâu rồi?"

Tống đại thúc lập tức sững sờ, đợi đến khi đối phương không kiên nhẫn thúc giục lần nữa, hắn mới nhớ đến, chẳng phải ca nhi bên cạnh hắn là Chung Tử Kỳ sao!

"Ngươi nói Kỳ ca nhi hả? Hắn không còn ở đây, các ngươi đi đến phía trước cách đây không xa có một cửa tiệm tên là "Xứng tầm ăn ngon", chính là bọn họ thuê, mới khai trương được vài ngày."

Nam nhân lấy được tin tức liền bỏ lại một câu cám ơn rồi đi đến bên cạnh nam nhân kia, thấp giọng nói vài câu, sau đó hai người liền đi đến cửa tiệm "Xứng tầm ăn ngon".

Tống đại thúc hâm mộ không thôi, việc buôn bán của Kỳ ca nhi rất tốt, mặc kệ là tửu lâu Kim Hoa, hay là hai nam nhân xa lạ này, chắc là đều đến vì thức ăn của hắn đúng không? Tống đại thúc lắc đầu, người so với người là thế, nhưng mà hắn chịu thua, tay nghề của hắn không theo kịp Kỳ ca nhi, hắn vẫn tự hiểu lấy mình.

Hồng Ảnh và nam nhân tao nhã dựa theo hướng dẫn của Tống đại thúc, một lát sau liền đi đến một cửa tiệm có bảng hiệu đỏ rực, ở trên viết bốn chữ "Xứng tầm ăn ngon".

Nhìn lại nơi này, cửa tiệm cũng không lớn, đặt vừa bốn năm cái bàn, gần như không còn chỗ ngồi, rất nhiều người đều đứng hoặc ngồi xổm ăn, còn có người mua xong rồi đem đi.

Người đến người đi rộn ràng, hơn nữa ánh sáng còn không tốt, hai người vẫn chưa nhìn thấy rõ bên trong là cái gì, nhưng mà họ có thể nhìn thấy bóng dáng một người, thấy hắn vội vàng đón khách rồi nói nói cười cười với những người đi vào.

"Đó là phu quân hắn sao? Chẳng phải ngươi nói hắn là thằng ngốc sao?" Nam nhân tao nhã hỏi.

"Bẩm chủ tử, lúc trước đúng là thằng ngốc, sau này..." Hồng Ảnh nói tin tức đã điều tra cho nam nhân tao nhã nghe.

"Ừ... Nhân phẩm không tệ." Nam nhân gật đầu, hắn đã gặp rất nhiều người, cho nên hắn biết người đó không tệ.

Hai người ở bên ngoài quan sát rất lâu, lại không biết rằng người bên trong cũng đang quan sát bọn họ, người này không phải ai khác, chính là Triệu Chính An.

Hai nam nhân với quần áo hoa lệ, diện mạo anh tuấn, đúng là rất đáng chú ý, không ai không liếc nhìn. Còn nữa, rõ ràng là hai người này đến đây vì cửa tiệm của bọn họ, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi nơi này, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt bình thản, ánh mắt minh mẫn của hai người đó, chắc là không phải người xấu, thông qua quần áo có thể nhận biết đây là người có tiền có thế. Vẫn nên cẩn thận không cần đắc tội thì hơn.

Triệu Chính An nghĩ vậy liền sửa sang lại quần áo của mình, dựa theo nguyên tắc núi không đi thì ngời đi, hắn đi đến trước mặt hai người đó: "Hai vị khách quan, đây là lần đầu hai vị đến đây đúng không? Không bằng vào trong nhìn một cái? "Xứng tầm ăn ngon" của chúng ta rất nổi tiếng trong trấn Thanh Thuỷ."

Nam nhân tao nhã đánh giá Triệu Chính An rồi mở miệng: "Vậy quấy rầy."

"Không quấy rầy, mời vào bên trong." Triệu Chính An dẫn hai người vào trong, những cái bàn lớn đều đặt bên ngoài, bên trong cũng có hai gian phòng, bình thường lão gia hay công tử nhà giàu có đến thì cũng không thể để họ ngồi ở bên ngoài cùng với những người khác được.

Triệu Thăng và Triệu Trữ nhìn thấy Triệu Chính An dẫn hai người không phú cũng quý đi vào, theo lý mà nói thì nên đến tửu lâu Kim Hoa mới đúng, vậy mà lại hạ mình đến cửa tiệm nhỏ của bọn họ, đúng là vừa mừng vừa sợ mà.

Triệu Thăng và Triệu Trữ vội vàng lau chùi bàn ghế. Hai người kia nhìn thấy như thế đều rất vừa lòng.

"Khách quan muốn ăn cái gì?" Triệu Chính An mỉm cười hỏi.

"Ở đây có cái gì? Tuỳ tiện lấy vài thứ đi." Nam nhân đánh giá bốn phía, ánh mắt liền bị ca nhi đang bận rộn hấp dẫn.

Triệu Chính An nhìn thấy, hắn lập tức nhíu mày, giọng nói có hơi lạnh lẽo: "Chờ. Triệu Trữ, đem hai chén đậu hũ não lại đây."

Triệu Trữ nghe lệnh liền vội vàng tránh đi.

Sau đó Triệu Chính An đi đến bên cạnh Chung Tử Kỳ, thuận tiện chặn ánh mắt người nọ.

"Lấy mười cái bánh quẩy."

"Tình huống gì đây? Ai thế? Đến đây làm gì?" Chung Tử Kỳ nhỏ giọng nói bên tai Triệu Chính An. Hắn cũng không có ngu ngốc, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt không hề che dấu của người nọ, ánh mắt đó không giống ánh mắt của những vị khách trước kia, không có suy nghĩ đáng khinh, hắn xem không hiểu, nhưng không có ai lại thích một người không biết sau lưng chứa đựng âm mưu gì nhìn mình như thế.

"Ta cũng không biết hắn là ai, nhưng chắc chắn không phải người thường, còn nữa... Sao ta lại cảm thấy hình như hai người đó đến đây là vì ngươi?" Triệu Chính An vuốt cằm đánh giá nương tử mình, kề sát lại hỏi: "Chẳng lẽ ngươi còn có thân phận gì mà ta không biết sao?"

Chung Tử Kỳ đẩy hắn ra, tức giận nói: "Có cái rắm!! Đừng đoán bậy!"

Triệu Chính An dấu đi vẻ không đứng đắn, nói thật nghiêm túc: "Hồi nãy hai người đó đứng bên ngoài nhìn rất lâu, không nhìn những nhà khác, chỉ nhìn cửa tiệm của chúng ta, còn nữa, chúng ta bán gì bọn họ cũng không biết. Ta đoán, chắc chắn không phải đến vì thức ăn, vì ngươi thì đúng hơn, ánh mắt đó chỉ hận không thể ăn ngươi." Triệu Chính An mất hứng phân tích, ý tứ chính là Chung Tử Kỳ cách xa người đó một chút.

"Ngươi đừng đoán nữa, hắn muốn làm gì, sớm muộn gì cũng biết, đem bánh quẩy ra cho người ta đi, tiện tay đem đến bàn số ba luôn."

"Ừ." Triệu Chính An nhận cái đĩa, trước tiên đem đến bàn hai người đó: "Mời dùng." Sau đó đi ra ngoài đặt lên bàn số ba.

"Chính An tiểu tử, bánh quẩy của nhà các ngươi đúng là ngon mà, còn có người chạy từ ngàn dặm xa xôi đến ăn!" Nam nhân ngồi ở bàn số ba nhận lấy bánh quẩy, bọn họ thường xuyên đến ăn, cho nên tất cả mọi người đều quen biết nhau.

"Hả? Sao lại nói thế?" Suy nghĩ của Triệu Chính An khẽ động, trực giác nói cho hắn biết là có liên quan đến hai người kia.

Quả nhiên.

Người nọ chỉ vào trong nhà, nhỏ giọng nói: "Chính là hai người đó, mới xuống từ thuyền khách, không ghé ở đâu mà đi thẳng đến chỗ các ngươi, vậy ngươi nói xem, không phải vì thức ăn thì còn vì gì nữa? Chẳng lẽ là người quen của ngươi?"

"Ta không biết!" Triệu Chính An lắc đầu, Trong lòng càng thêm chắc chắn, ý đồ của hai người này không đơn giản. Không biết mục đích của bọn họ là gì.

Triệu Chính An trở lại trong nhà, liền nhìn thấy cảnh tượng làm hắn tức giận. Hắn mới đi có một lát, chỉ một lát mà nam nhân đó đã đi đến nói chuyện với nương tử hắn. Lúc này nếu ai nói với hắn, người đó đơn thuần là đến ăn uống, hắn sẽ đánh người đó liền, con mẹ nó chứ ăn uống, có ai bỏ thức ăn ở một bên rồi đến nói chuyện vui vẻ với đầu bếp không?

Triệu Chính An bình tĩnh đi đến thì nghe được hắn hỏi nương tử: "Phụ mẫu là người ở đâu?"

Triệu Chính An nhanh chóng nở nụ cười: "Vị khách quan này, ngài còn cần cái gì sao?"

Biểu tình ôn hoà của nam nhân đó vẫn còn chưa thu lại: "Không có, ta thấy vị tiểu phu lang này có chút quen mắt, rất giống người quen của ta, cho nên không nhịn được mà đi lên hỏi."

"Ta nghĩ ta không có quan hệ gì với người quen của ngươi hết, nhà ta đời đời sinh trưởng ở nơi này, cho nên thật có lỗi." Chung Tử Kỳ trả lời.

"Ha ha, vậy sao? Có lẽ là vậy!" Nam nhân nhìn thấy hai người đề phòng nhìn hắn, cũng không nhiều lời, trở lại bàn tiếp tục ăn uống.

"Ngươi xem, ta đã nói bọn họ có gì đó mà, thấy chưa? Vừa rồi có người nói với ta, bọn họ từ nơi khác đến, mới vừa rời thuyền đã đến chỗ chúng ta. Còn nữa, sao hắn lại biết ngươi đã thành thân?" Triệu Chính An nói.

"Ừ... Đúng là kỳ lạ." Chung Tử Kỳ gật gật đầu, hình như là vậy.

"Hắn nói gì với ngươi?" Đều Triệu Chính An quan tâm nhất chính là khi hắn không có ở đây, nam nhân đó đã nói gì với nương tử?

"Cũng không có gì, chỉ là nói cho ta biết tên của hắn, tên... Hình như là Trầm Dục Bắc, rồi hỏi ta tên gì, người ở đâu."

"Nương tử, ngươi chắc chắn mình không biết hắn là ai sao? Nhà các ngươi có thân thích gì không? Ví dụ như bà con xa này nọ đó?"

Chung Tử Kỳ nhớ lại một chút rồi lắc đầu: "Nghĩ không ra."

Nhưng mà có một điều Chung Tử Kỳ chưa nói, hắn sợ Triệu Chính An ghen, người này làm hắn cảm thấy rất kỳ lạ, rất thoải mái, rất thân thiết. Lúc đầu hắn còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao ánh mắt người đó nhìn hắn lại nóng bỏng đến vậy, thế nhưng lại không có chút ý đồ nào, vừa rồi đột nhiên hắn nhớ đến, cái cách nam nhân này đối xử với hắn giống như tình cảm mà anh hai hắn kiếp trước dành cho hắn.

Kiếp trước, anh hai hắn hơn hắn tám tuổi, mỗi lần nhìn hắn đều xem hắn như là con nít, giống như nhìn hậu bối của mình, anh hai nhìn hắn như thế hơn hai mươi năm, hắn đã quen thuộc, lúc này lại nhìn thấy điều đó ở trong mắt nam nhân đó, sao hắn lại không suy nghĩ sâu xa cho được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.