Nguồn: Hội hiền lười
Tâm tình Bạch Sắt bây giờ hình dung sao nhỉ?
Giống như đi mua vé số mà nhất định sẽ trúng giải nhất, chỉ đợi người ta mở thưởng! —— Cảm giác wonderful cỡ nào chứ!
Nhưng mà đột nhiên lại phát hiện, khéo cả đời giải thưởng này cũng không mở ——sh*t!
Cô biết, rõ ràng thầy Diệp thích cô, nhưng mà anh lại một mực giấu kín. Người như anh phải làm sao đây?
Chẳng lẽ muốn cô chủ động hả? Nhưng mà vì sao toàn là cô chủ động chứ, mất giá quá!
Huống chi, còn một tháng nữa thôi là bọn họ sẽ về với quan hệ thầy trò. Vậy thì bọn họ còn có thể bên nhau được sao? Trong mắt người đời thì ‘tình yêu chân thành’ cũng trở thành ‘quy tắc ngầm’ mất rồi.
Đầu óc Bạch Sắt như muốn vỡ tung ra.
Trước tết, cô vô tình giở hộp đồ của thầy Diệp ra. Cô vô ý thôi đó, nhưng dù sao đây cũng là đồ của người ta, cô chẳng thể nào dũng cảm nói với thầy Diệp: Em lén nhìn đồ gì đó của thầy rồi!
Cho nên cô giả bộ như không biết gì, trả nguyên cái hộp về vị trí ban đầu và giả bộ ngủ say. Sau đó, Diệp Thanh Hân tiến tới, xoa xoa mái tóc cô, thì cô lại nghĩ đến anh dịu dàng tình cảm như thế, lặng lẽ rơi lệ. May mà thầy Diệp tưởng cô gặp ác mộng, không nghi ngờ gì.
Sau kỳ nghỉ tết ba ngày, Bạch Sắt vẫn luôn chìm trong tự vấn nhưng không tìm được cách giải quyết. Bạn học của cô đều biết thầy Diệp, cô cũng không dám đi xin lời cố vấn để tránh lộ bí mật lớn của mình. Trải qua ngàn suy vạn nghĩ, cuối cùng cô quyết định xin chị họ giúp đỡ. Dù nhìn chị họ cô như củi mục, nhưng tốt xấu gì cũng ăn cơm nhiều hơn mình vài năm, còn có bạn trai mấy lần rồi nữa chứ.
Chị họ Bạch Sắt tên là Tạ Tâm Hạm, là giáo viên dạy Piano, dù đã làm việc được hai ba năm rồi nhưng vẫn luôn kiên trì ‘sạch bong’, lại còn nợ Bạch Sắt không ít, bây giờ chủ nợ tới xin giúp đỡ, đương nhiên cô ấy không dám chậm trễ.
Bạch Sắt kể hết mọi chuyện của mình và Diệp Thanh Hân từ cấp ba tới giờ.
Sau khi nghe xong, Tạ Tâm Hạm che miệng cười hoài: “Chị rất phục thầy giáo Diệp của em đấy, nếu trở lại thời kỳ trước giải phóng thì thầy Diệp chắc chắn sẽ trở thành chị Giang thứ hai. Em coi, cái miệng anh ta nghiêm thế nào, đánh chết không nói!”
*Chị Giang: Giang Trúc Quân (20/8/1920 – 14/11/1949), người thuộc vịnh Giang Gia, trấn Đại sơn thành phố Từ Cống tỉnh Tứ Xuyên, một nhân vật quan trọng trong tổ chức Đảng cộng sản Trung Quốc thời kỳ Trùng Khánh, là nữ liệt sĩ được Đảng cộng sản Trung Quốc truy nhận. Ngày 14 tháng 6 năm 1948, Giang Trúc Quân bị bắt tại Vạn Huyền, bị giam tại trại giam tập trung của chính phủ Trùng Khánh Quốc Dân, dù bị cực hình nhưng chị vẫn bất khuất, không khai thông tin tình báo mà chính phủ quốc dân muốn. Ngày 14/11/1949, Trùng Khánh bị quân giải phóng nhân dân Trung Quốc vây bắt, chị bị ngục giam chính phủ quốc dân giết chết và hủy thi.
Bạch Sắt thở dài: “Chị, chị cho em chủ ý gì đi. Cái miệng hũ nút này sao có thể mở ra được?”
Tạ Tâm Hạm cười hì hì, vỗ ngực nói: “Không sao, chị đây đã đọc thuộc 36 kế cầm quân rồi! Không được kế này sẽ có kế khác, luôn có một kế hợp với em.”
Bạch Sắt giựt mình: “Thật không? Không ngờ đấy, chị còn hiểu 36 kế cơ.” Bạn Bạch mù về quân sự, lúc này có hứng thú sáp vô: “Đúng lúc lắm , mau phổ cập kiến thức cho em đi, 36 kế gồm những gì?”
“Khụ khụ.” Quân sư gia nào đó hát lên: “36 kế tình yêu, lúc nào cũng phải thật đẹp…”
Bạch Sắt suýt thì hôn mê: “Ngừng, ngừng. Chị nói thẳng ra coi, dùng kế gì thì thầy mới trúng chiêu.”
Tạ Tâm Hạm hất tóc: “Mỹ nhân kế!”
Tạ Tâm Hạm mở tủ quần áo ra, rất vui vẻ hiến mấy bộ quần áo của mình, đưa cho Bạch Sắt: “Nhóc con, em thay ra cho chị coi, nếu như hiệu quả OK thì… hẹn gặp thầy Diệp của em chút. Ờm, lý do hả, nói là vì chuyện phỏng vấn.”
Bạch Sắt thay quần áo của chị, đứng trước gương nhìn, đổ mồ hôi.
Giữa mùa đông mặc quần tất mỏng dính, quả là mất hồn.
Còn có váy bao lấy mông, độ che phủ thế này đi đường cũng khó.
Áo khoác lông cừu, eo cao thì thôi, cài cũng không cài được, chỉ có thể để mở ra, lộ chiếc áo bó sát người bên trong.
“Perfect! Khuông mặt thanh thoát thuần khiết, dáng người bốc lửa, đây mới là dụ hoặc trí mạng đó.” Tạ Tâm Hạm hài lòng vỗ tay, sau đó nhíu mày: “Sắt Sắt, từ khi nào dáng người em có thể so được với chị đây rồi? Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước…”
Bạch Sắt ngắt lời cô: “Chị à, bình thường chị đều mặc thế này sao? Từ khi nào chị biến thành thế này rồi?”
Tạ Tâm Hạm ‘hừ’ một tiếng: “Bớt nói nhiều. Mau gọi điện cho thầy Diệp đi.”
Bạch Sắt lắc đầu liên tục: “Chị xem này, ngắn như thế, em mà vào trường thì nhất định sẽ bị thầy cô mắng ấy. Gần đây trường em đang thắt chặt vấn đề tác phong và kỷ luật, đến lúc đó sẽ gán em vào tội phá hỏng văn minh nơi trường học thì chết.”
Tạ Tâm Hạm trừng mắt: “Đúng là ngốc! Khoác cái áo gió bên ngoài, vào lớp học thì lại cởi!”
Trước lúc Bạch Sắt đi, Tạ Tâm Hạm vươn tay nắm lấy, cổ vũ cô: “Nhóc con, tự tin lên đi! Hôm nay em mặc thế này thì không có một người đàn ông nào có thể nhịn được đâu. Chị nói là không một người đàn ông nào!”
Bạn nhỏ Bạch Sắt đi trên đường cứ YY hoài. Chuyện mà bây giờ cô muốn làm nhất chính là xé bộ mặt vĩnh viễn ưu nhã dịu dàng của thầy Diệp, tưởng tượng cảnh thầy Diệp luôn bình tĩnh thong dong bị cô mê hoặc thất điên bát đảo, trợn mắt há hốc mồm, chờ mong quá đi.
7 rưỡi tối ngày 3 tháng 1, khu giáo viên của khoa tiếng Anh.
Bách Sắt hẹn Diệp Thanh Hân vào lúc này. Đây là buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ tết, gần như không ai đến tăng ca hay học thêm, tất cả mọi người đều đang tự vui vẻ, cố gắng níu kéo ngày nghỉ cuối cùng.
Bạch Sắt lên đến tầng ba, vào toilet trước, nhìn xung quanh không có người, cô cởi áo gió ra nhét trong túi của mình. Cô soi gương nhìn mình, váy ngắn đến mức chính cô cũng thấy xấu hổ, Bạch Sắt lập tức chạy tới phòng Diệp Thanh Hân với tốc độ tên lửa.
Cửa ngoài ban công mở ra như thường, Bạch Sắt biết là vì thầy Diệp để cửa cho mình. Bên trong quả nhiên không có một bóng người. Bạch Sắt tự cổ vũ bản thân, chạy tới văn phòng riêng của Diệp Thanh Hân, tiếng gày cao gót vang ‘cộp cộp cộp’.
“Thầy…” Bạch Sắt còn chưa nói được nữa thì bị hình ảnh trước mắt làm cho rụt lưỡi.
Trong văn phòng thầy Diệp, có người!
Hơn nữa còn là trưởng khoa Ngô của khoa bọn họ!
Có điều gì đau khổ hơn điều này sao?
Thật ra, trưởng khoa chỉ đến văn phòng lấy đồ, vô tình trông thấy cửa phòng Diệp Thanh Hân mở thì vào chào anh. Bọn họ vừa mới nói vài câu thì nghe thấy tiếng giày cao gót ‘cộp cộp cộp’ vang lên. Hai người cùng quay đầu qua nhìn, thầy ngay vẻ mặt ‘gặp quỷ’ của bạn Bạch Sắt.
“Em chào trưởng khoa…” Bạch Sắt ngượng ngùng chào hỏi, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Rõ ràng cô vừa trông thấy lông mày trưởng khoa nhíu lại, chắc chắn là bị cách ăn mặc của cô dọa rồi đó. Không biết ngày mai trợ lý sinh viên có tới tìm cô uống trà đàm đạo không. Mà mục tiêu cô tìm mọi cách tiếp cận —— thầy Diệp, chỉ nhìn rồi quay đi ngay, không có chút dấu hiệu lạ nào!
Trưởng khoa Ngô ‘khụ’ một tiếng, quay đầu nói với Diệp Thanh Hân: “Tiểu Diệp, tôi về nhé!”
Diệp Thanh Hân vẫn bình tĩnh tỉnh táo, nói tỉnh bơ: “Thầy về cẩn thận.”
Trưởng khoa Ngô đi rồi, Diệp Thanh Hân nhìn Bạch Sắt, vẫn chỉ bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng Bạch Sắt lại chột dạ, hơn nữa vừa rồi bị trưởng khoa Ngô ‘liếc nhìn’, khuôn mặt cô như đang mếu.
Diệp Thanh Hân lại như hiểu được tâm tư của cô, an ủi: “Không sao đâu. Nay không phải thời gian làm việc, con gái thích làm đẹp đỏm dáng cũng là chuyện thường, hơn nữa, trưởng khoa Ngô cũng không nằm trong ủy ban kỷ luật, bị ông ấy bắt gặp cũng không sao đâu.” Anh dừng chút rồi lại bồi thêm: “Ngày mai nhiệt độ sẽ giảm đấy, em vẫn nên mặc ấm một chút, bị cảm sẽ không tốt đâu.”
“Vâng.” Bạch Sắt gật đầu lung tung.
“Vậy chúng ta nói tới chuyện chính nhé.” Diệp Thanh Han nói tiếp, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh vô ba.
“Vâng, thầy Diệp.” Bạch Sắt khóc không ra nước mắt mà.
Cái gì mà mỹ nhân kế chứ, cô nên nghĩ từ trước, với cái người ‘cấm dục như liễu hạ huệ’ giống thầy Diệp thì dùng Mỹ nhân kế có tác dụng được sao? Quả nhiên là hoàn toàn thất bại!
—–
Chuyện xưa:
Thầy Diệp (giận thầm trong lòng): Làm gì chứ! Dám mặc váy ngắn như vậy! Còn đi đôi tất khiêu gợi như vậy! Hôm nay đi với ai mà mặc như thế?….
Lam Linh: Xin hỏi, cậu chất vấn người ta là đứng trên lập trường gì thế? Cậu là gì của tiểu Bạch? Cậu có tư cách gì để hỏi điều này?
Thầy Diệp yên lặng.
Một lát sau.
Lam Linh khóc nức nở, ôm đùi người nào đó: Thầy Diệp à, cậu không thể bỏ vai diễn được! Chương sau sẽ cho cậu ăn ngon ngọt mà!
Thầy Diệp (trở lại là người dịu dàng ưu nhã): Nói thế còn được
Sau khi Tạ Tâm Hạm biết mỹ nhân kế của Bạch Sắt không thành công thì rất nghi ngờ. Trong 24 năm sống trên đời, cô đã gặp đủ loại sinh vật có tên đàn ông, muôn hình muôn vẻ, nhưng cho dù bọn họ cao hay thấp, béo hay gầy, giàu hay nghèo, đẹp hay xấu thì đều có chung đặc điểm: Đó chính là dùng nửa người dưới để suy nghĩ.
Mặc dù cô em họ Bạch này không được quyến rũ bằng mình, nhưng cũng xem như là xinh đẹp, là một cô bé hoạt bát đáng yêu.
Mà thầy Diệp của con bé, nhìn thấy cô bé mình thầm mến nhiều năm, cho dù cậu ta giỏi kiềm chế cỡ nào thì cũng không thể không có phản ứng gì được.
Tạ Tâm Hạm quyết đoán đưa ra kết luận: Một là năng lực Bạch Sắt quá kém, hai là Diệp Thanh Hân đã ‘vung đao tự cung’ rồi
“Vung cái đầu chị ấy!” Bạch Sắt nổi giận: “Tạ Tâm Hạm, kế sách lần này của chị làm em tiền mất tật mạng, bây giờ còn lấy cái lý do qua loa như thế hả. Đừng có nói gì nữa, trả tiền đây cho em!!!”
“Ôi, em gái tốt của tôi ~~~” Tạ Tâm Hạm kêu rên: “Cho chị một cơ hội nữa đi mà, chỉ cần em làm theo những gì chị nói, chị đáng tin mà ~”
“Hả? Chị lại có ý đồ gì?” Bạch Sắt do dự hỏi.
Tạ Tâm Hạm nghiêm mặt trả lời: “Khổ nhục kế!”
“Cụ thể?”
“Bây giờ em nhanh chóng hẹn với thầy Diệp đi, mượn cớ ngày mai qua chỗ cậu ta. Ngày mai thì sao, ngày mai em giả vờ ốm, đau đầu, đau bụng, đau thần kinh, đau gì đó tùy em chọn. Giống như lần trước em kể đó, em bị viêm thanh quản cấp tình, thầy em khẩn trương lắm còn gì. Lần này em không khỏe thì nhất định cậu ta sẽ lo lắng hỏi an ân cần, hết lòng chiếu cô.” Tạ Tâm Hạm càng nói càng thấy kế này quá tuyệt vời, vẻ mặt tươi như hoa: “Sau đó em nhân cơ hội hỏi, sao lại lo lắng cho em thế, sao lại đối tốt với em như vậy, buộc cậu ta phải thổ lộ với em.”
Bạch Sắt hỏi: “Vậy nếu anh ấy trả lời, vì anh ấy là thầy giáo của em thì sao?”
Tạ Tâm Hạm liếc mắt: “Vậy thì em phải hỏi tiếp, là gì có thầy giáo nào lại lo lắng cho học sinh như vậy? Cậu ta có lo lắng cho những học sinh khác thế sao?”
“Điều này thì không có thật. Nhưng mà anh ấy có thể nói, là do thầy cố Diệp thì sao.” Bạch Sắt nói. Cũng chính vì có thầy cố Diệp mà Diệp Thanh Hân mới đối xử với cô khác người khác, cô không dám tự mình đa tình, cho đến khi cô nhìn thấy ‘chứng cớ xác thực’ trong hộp sắt kia thì cô mới hiểu rõ lòng anh.
Tạ Tâm Hạm nói dõng dạc với phong cách Ngự tỷ: “Vậy em nói cho cậu ta biết, em không cần cậu ta quan tâm mình như vậy là vì người khác, em thà bị đau chết cũng không cần cậu ta để ý tới. Có xem phim Quỳnh Dao chưa? Cứ làm theo thế là được!”
Bạch Sắt xấu hổ: “Nói những câu như kiểu ‘Anh nói đi! Anh nói đi!”, ‘Em không nghe! Em không nghe!”, ‘Em cố tình gây sự sao? Là anh thì có!’, nếu thế thì dẹp đi.”
Tạ Tâm Hạm đáp: “Chị chỉ lấy ví dụ thôi, đừng diễn sâu quá. Tóm lại phải dồn thầy Diệp vào góc chết, bức cậu ta phải nói ra thì thôi!”
Hai giờ chiều ngày 4 tháng 1. Khu giáo viên khoa tiếng anh.
Hôm nay Bạch Sắt lấy cớ tới giúp thầy Diệp sửa lại những văn bản phiên dịch. Phòng giảng dạy của Diệp Thanh Hân luôn có rất nhiều việc làm quài không hết, lúc nào Bạch Sắt tới cũng kiếm được việc để làm, đương nhiên, chỉ là vài chuyện đơn giản mà thôi.
Bây giờ cũng có nhiều nghiên cứu sinh thích gọi thầy hướng dẫn là ‘ông chủ’. Mà thầy hướng dẫn đều vui vẻ nghe bọn họ gọi như thế. Bọn họ coi nghiên cứu sinh mà mình hướng dẫn trở thành lao động giá rẻ, cố gắng bóc lột sức lao động, còn chính mình thì vội vàng đi móc nối quan hệ, tìm hạng mục, ký hợp đồng, chơi ‘thị trường kinh tế’, không biết đây là tiến bộ của xã hội hay là nỗi bi ai nữa.
Cho tới bây giờ, Diệp Thanh Hân không bao giờ để học sinh gọi anh là ‘Ông chủ’. Trong quan niệm của Diệp Thanh Hân thì làm thầy giáo chính là để truyền đạt kiến thức, giải thích những điều khó hiểu, đây là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu nhất. Dù không có năng lực nhận những hạng mục mà anh đứng tên, nhưng anh luôn đưa học sinh của mình theo để hướng dẫn, còn mình thì tự thân tự lực, không coi học sinh như công nhân hay nô lệ. Anh cho nghiên cứu sinh của mình lương rất cao, gấp bội lần những nghiên cứu sinh khác, thậm chí có những người tốt nghiệp rồi cũng chưa chắc được đãi ngộ cao như vậy, đương nhiên, bởi vì lượng công việc rất lớn và cũng rất vất vả.
Bạch Sắt ngồi trước bàn làm việc, đang nghiêm túc kiểm tra văn bản giới thiệu một quốc gia ở Nam Mĩ, văn bản này sẽ được dùng vào sách giáo khoa địa lý cấp 3.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô, tạo cảm giác làn da trong suốt mịn màng. Cô cầm bút nâng má, đôi mắt mở to, con ngươi sáng trong vòng vòng suy nghĩ, đôi môi hồng nhuận hơi mím lại.
Ánh mắt Diệp Thanh Hân nhìn quanh phòng làm việc, như có như không lướt qua chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Dáng vẻ chăm chú của Bạch Sắt rất đáng yêu, là điều anh quen thuộc và thích nhất ở cổ. Trong mắt anh ánh lên chút cưng chiều nhưng nhanh chóng bị giấu đi. Anh cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào văn bản của mình.
Bạch Sắt khẽ ‘Ơ’ một tiếng, hỏi Lưu Khải Thần ngồi cạnh: “Anh Lưu, có chỗ này hình như không đúng lắm, anh xem cho em với.”
“Đâu?” Nghe thấy Bạch Sắt hỏi, Lưu Khải Thân thò đầu ra khỏi chồng sách cao vút của mình.
“Chỗ này ấy, Tổng diện tích của đất nước Brazil là 85,15 vạn ki – lô – mét vuông. Hình như ở đây sai dấu phẩy anh ạ. Chắc phải là 851,5 vạn ki – lô – mét vuông mới đúng.” Bạch Sắt nói.
Lưu Khải Thần nhìn lập tức khẳng định: “Đúng thế, chỗ đó sai rồi. Phần này do Bành Tĩnh Di dịch, em qua bảo cô ấy một câu.”
Vì vậy Bạch Sắt chạy tới chỗ Bành Tĩnh Di, khẽ nhắc cô ấy sai lầm nhỏ này, để cô ấy sửa lại. Ai ngờ thái độ Bành Tĩnh Di chẳng hợp tác chút nào, không cảm ơn một câu, chỉ nói ‘Biết rồi’ là hết.
Bạch Sắt buồn bã về vị trí. Lưu Khải Thần nhét cho cô tờ giấy, trên đó viết ‘Trái tim làm bằng thủy tinh, không chịu được khi bị người ta nói, em đừng quan tâm.’
Bạch Sắt cảm kích cười với Lưu Khải Thần, làm dấu kiệu Ok rồi lại cúi đầu giả bộ đọc văn bản, trong lòng thì nghĩ xem có nên làm như bị đau bụng không? Ai ngờ cô vừa mới nghĩ thôi thì bụng cô đã đau thật rồi, trong bụng cứ quặn lại, ruột như muốn xoắn cả vào nhau. Ông trời ơi, chuyện gì thế chứ? Cô bị báo ứng sao?
Từ khi Bạch Sắt nói câu đầu tiên với Lưu Khải Thần, thì Diệp Thanh Hân đã không còn tập trung được nữa. Những con chữ trước mắt như con kiến bò chằng bò chịt nhưng chẳng thể chui vào đầu anh được. Anh trông thấy Bạch Sắt hỏi Lưu Khải Thần, hai người bọn họ dựa gần vào nhau, anh còn thấy Bạch Sắt cười với Lưu Khải Thần, nụ cười chân thành và ngọt ngào như thế, anh thấy bọn họ ngồi cạnh nhau, như một đôi tài tử giai nhân…
Diệp Thanh Hân không muốn thừa nhận sức đề kháng với quấy nhiễu của mình rất thấp, chỉ có điều lực tự chủ của anh luôn là niềm kiêu ngạo. Hơi trầm ngâm, anh đứng lên đi tới cửa, hạ quyết tâm bỏ bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp đó ra ngoài, miễn cưỡng chính mình vùi đầu vào công việc.
Công việc lần này rất quan trọng, làm thế nào cũng phải hoàn thành trước khi tan sở, đệ trình lên Bộ ngoại giao. Diệp Thanh Hân thầm nói với mình: Hôm nay dù trời sập xuống cũng phải hoàn thành phần này, tuyệt đối anh sẽ không rời phòng làm việc cho tới khi xong.
Năm phút sau, Diệp Thanh Hân cuối cùng cũng thuận lợi bật mode ‘Làm việc’, tắt mode ‘Thất thần’.
Nhưng mà đúng lúc này, Lưu Khải Thần đột nhiên gõ cửa, khẩn trương nói: “Giáo sư, đột nhiên Bạch Sắt bị đau bụng, em xin phép nghỉ đưa em ấy vào viện ạ.”
“Ừ. Cái gì? Đợi chút.” Diệp Thanh Hân vụt lên.
“Giáo sư, chuyện gì thế?” Lưu Khải Thần hỏi.
“Tôi sẽ đưa Bạch Sắt vào viện, Em ở lại.” Diệp Thanh Hân đặt bút xuống.
“Nhưng mà…” Lưu Khải Thần còn đang định nói gì đó.
Diệp Thanh Hân bình tĩnh đưa phần văn bản cần dịch trên bàn cho cậu ta: “Phần này và những công việc của em, phải hoàn thành trước khi tan làm. Đến lúc đó hãy để trên bàn tôi, tôi trở lại sẽ xem. Cảm ơn.”
“Vâng, giáo sư….” Lưu Khải Thần nhìn xấp văn bản dày cộp, tiếng nói như run lên.
Còn một người đang rên nữa là bạn Bạch Sắt. Trong lòng cô đang rất đao khộ, nghe lời Tạ Tâm Hạm tính khổ nhục kế làm gì chứ, đúng là rước họa vào thân.
“Sao thế, đau lắm à?” Diệp Thanh Hân hỏi, tốc độ nhanh hơn bình thường, âm cuối còn hơi run run.
“Vâng.” Bạch Sắt hừ một tiếng, cong người ngồi ghế phụ, đau không nói nên lời.
Gặp một cái đèn đỏ, Diệp Thanh Hân nghiêng mặt nhìn Bạch Sắt đầu đầy mồ hôi, đưa tay phải đặt lên tay cô, nắm chặt lại: “Nhịn chút nữa, sắp tới rồi.”
Bạch Sắt cảm thấy lòng bàn tay anh rất ấm, ngẩng đầu nhìn anh.
Diệp Thanh Hân đang ngẩng đầu nhìn đèn xanh đèn đỏ, vẻ mặt thong dong trấn định. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào đèn hiệu không chớp mắt, đếm ngược từng giây. Ánh mặt trời rơi vào đôi mắt anh, lấp lánh ánh sáng. Đèn đỏ còn năm giây, anh vỗ nhẹ tay cô, còn hai giây, anh rút tay về, vịn lấy tay lái.
Quy định nước ngoài là sẽ phạt nặng khi lái xe một tay. Trước giờ Diệp Thanh Hân nghĩ mãi không ra, vì sao lại có người muốn lái xe một tay? Nhưng vừa rồi anh chợt hiểu ra. Nếu không phải nghĩ đến vấn đề an toàn thì anh chắc chắn sẽ năm chặt không buông tay cô.
—
Lam Linh (xấu hổ): thầy Diệp à, ngài có cần đối phó với học sinh của ngài như vậy không, hơi quá đáng thì phải?
Thầy Diệp: Phần này cậu ta xuất hiện hơi nhiều đấy.
Lam Linh: Ngài là nam chính rồi, đâu cần nhỏ mọn thế chứ, chia chút đất diễn cho người qua đường cũng được mà…
Thầy Diệp (thản nhiên): Tôi cho rằng mỗi chương đều nên vây quanh tôi mà thôi.
Lam Linh: ….
Lúc đến bệnh viện, Bạch Sắt bước xuống xe, vừa mới đứng thẳng người thì lại kêu ‘a’ một tiếng.
“Làm sao vậy?” Diệp Thanh Hân vội vàng vịn lấy tay cô.
Bạch Sắt chỉ cảm thấy đầu ong ong, chân mềm nhũn không thể đứng nổi.
Lúc cô vừa xuống xe, đột nhiên cảm giác được một dòng nhiệt chảy từ bụng ra, sau đó cũng thấy đỡ đau hơn phần nào. Đương nhiên cô hiểu được là vấn đề gì rồi. Cũng vì hôm qua đi chơi mặc quá ít, cho nên lần này bà dì đến chơi mới đau như bị ruột thừa vậy. Nhưng mà, điều quan trọng nhất bây giờ là, cô phải giải thích thế nào với thầy Diệp đây????
Giải thích thế nào?
Giải thích thế nào đâyyyyyyyy??
Bạch Sắt xấu hổ không nói ra lời, chỉ hận không thể lập tức đào hố vùi mình vào, muốn hét to đức mẹ Maria ơi, sau đó sẽ hỏi thăm cả họ nhà Tạ Tâm Hạm!
“Để tôi cõng em.” Diệp Thanh Hân hơi cong người xuống, ý bảo Bạch Sắt leo lên lưng anh.
“Thầy…. thầy Diệp… em, không cần đến bệnh viện đâu ạ…” Bạch Sắt lắp bắp nói.
Diệp Thanh Hân đứng thẳng lên, nhìn cô, giọng nói dịu dàng nhưng không mất vẻ nghiêm túc: “Ngoan. Em đã đau thế rồi còn không chịu đi viện? Nhỡ bị viêm ruột thừa thì sao hả?”
“Không phải, nhất định không sao đâu ạ.” Bạch Sắc lắc đầu.
“Chỉ kiểm tra chút thôi, nếu không phải thì chúng ta đi về.” Diệp Thanh Hân dịu dàng dỗ cô.
Bạch Sắt thực sự hết cách rồi, cô cắn răng, nói: “Thầy Diệp, thầy lại gần đây em bảo.”
Diệp Thanh Hân mờ mịt cúi người xuống, chỉ cảm thấy thân thể mềm mềm thơm thơm của Bạch Sắt nhích lại gần, mái tóc dài xoẹt qua tai anh. Tóc cô vương trên cổ anh, ngứa ngứa tê tê. Hương thơm trên người thiếu nữ, thoảng mùi hoa, làm anh choáng váng. Nhưng mà nghe xong Bạch Sắt nói thì anh cảm thấy mình càng choáng hơn rồi.
“Thầy Diệp, em xin lỗi. Em vừa mới biết thôi à, nhất định em bị đau bụng là do mấy hôm nghỉ lễ vừa rồi. Em không mang băng vệ sinh, em có thể nhờ thầy qua siêu thị bên kia mua giùm em một túi không ạ. Em ở cửa nhà vệ sinh bệnh viện đợi thầy.”
…
Mười phút sau, Bạch Sắt đã ‘võ trang’ xong cho mình, ngồi về xe Diệp Thanh Hân, trên đường đi hai người cũng không nói gì, không khí xấu hổ vờn quanh hai người.
Xe lái vào cửa Bắc, Diệp Thanh Hân nói: “Nếu không khỏe thì nghỉ ngơi đi, để tôi đưa em về ký túc xá.”
“Thầy Diệp.” Bạch Sắt đột nhiên đặt câu hỏi: “Vì sao thầy không để anh Lưu đưa em đi viện mà đích thân thầy làm chuyện đó?”
Diệp Thanh Hân thuận miệng trả lời: “Cậu ta bận nhiều việc.”
“Nhưng thầy càng bận hơn mà.” Bạch Sắt phản bác: “Dường như thầy rất lo lắng chăm sóc em.”
“Điều này có gì không đúng sao?” Diệp Thanh Hân cười.
“Em chỉ muốn biết rõ nguyên nhân mà thôi.” Bạch Sắt nói rất chân thành.
Diệp Thanh Hân yên lặng vài giây, đến khi dừng xe trước cửa ký túc xá nữ, anh mới quay đầu nhìn Bạch Sắt, thản nhiên nói: “Tôi là thầy giáo của em, chẳng lẽ quan tâm em, chăm sóc cho em là sai hử?”
Bạch Sắt vẫn còn đang mơ mộng trong đoạn trích ‘nữ thanh mai chất vẫn nam trúc mã’ của bà nội Dao (Quỳnh Dao), cô cảm thấy không thể nào bắt chước đợc, cuối cùng đành nói lớn: “Nhưng thầy đâu có lo lắng cho những học sinh khác như vậy?”
“Bởi vì chúng ta có quen biết lâu hơn.” Diệp Thanh Hân bình tĩnh trả lời.
Bạch Sắt thở dài một hơi. Quả nhiên nói mãi cũng đến đây mà thôi. May mà trước đó đã có chuẩn bị rồi. Cô tưởng tượng đến vẻ mặt ngự tỷ mà Tạ Tâm Hạm dạy, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Nếu như vì mối quan hệ sâu xa đó mà thầy chăm lo cho em thì em thấy không cần thiết đâu. Chuyện riêng của em không cần thầy lo.”
Diệp Thanh Hân buồn bã, nhưng vài giây sau anh lại nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, anh dịu dàng nói: “Bạch Sắt, nếu như tôi làm sai chỗ nào khiến em không thoải mái thì tôi xin lỗi.” Anh dừng một lát rồi bổ sung: “Sau này tôi sẽ chú ý.”
Bạch Sắt chỉ cảm thấy mờ mịt.
Đây là tình huống quái gì vậy? Hình như không đúng? Đây không phải kết quả cô muốn!!!
—-
Thầy Diệp (lạnh lùng): Bảo có ngọt ngào cơ mà? Sao lại thành ngược rồi? Tốt nhất cô nên cho tôi một giải thích hợp lý.
Lam Linh (chột dạ): Phong cách cần đây của tôi là thế đó…. Không ngược một chút thì sao ngọt ngào được? Đừng nóng, đừng nóng, tôi lập tức đền bù tổn thất cho ngài. Hơn nữa, đây hoàn toàn là vấn đề của Tiểu Bạch, diễn cũng sai nữa…