Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 70




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chắc Hoang sư huynh sẽ không làm gì quá đáng đâu nhỉ?”

***

Show diễn pháo hoa kéo dài rất lâu. Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đứng chung trên boong tàu ngước mắt lên ngắm nhìn. Thấy màn pháo hoa gần kết thúc, Thẩm Tam Xuyên bỗng nhiên nói: “Sư đệ, đệ có cảm thấy quan hệ hiện tại của sư tôn và Hoang sư huynh phức tạp lắm không?”

“Phức tạp lắm ư?”

“Ừ, ta có cảm giác hình như sư tôn luôn thỏa hiệp, giống kiểu ép bản thân phải theo ý Hoang sư huynh ấy… Nhưng giờ hẳn là thầy không bị Triền Tình Ti tra tấn, tại sao lại phải dung túng Hoang sư huynh nhỉ?”

Lục Lâm Trạch nhìn về nơi xa, lát sau mới lên tiếng: “Có lẽ do sư tôn nghĩ là, họ chỉ còn ba ngày dành cho nhau thôi.”

“Ba ngày? Là sao?”

“Sư tôn đã đồng ý cho cha đệ ba ngày. Trong ba ngày này, họ sẽ vứt bỏ thân phận cũ, chỉ làm người thương của nhau thôi… Ba ngày sau, có lẽ họ sẽ lại trở thành những kẻ xa lạ.”

“Tại sao lại thế? Vậy bây giờ sư tôn nhượng bộ tất cả, là để không lưu lại tiếc nuối cho Hoang sư huynh ư?”

Lục Lâm Trạch gật đầu: “Nhưng chắc đây chỉ là suy nghĩ của mình sư tôn thôi. Theo đệ thấy, cha đệ không thể buông tha cho thầy được. Huống chi Triền Tình Ti không có thuốc giải, ràng buộc giữa họ sẽ không kết thúc dễ dàng đâu… Trừ phi sư tôn thật sự tính kháng cự bằng công lực trăm năm của mình. Đến lúc đấy, thiệt hại sẽ không thể đong đếm được.”

Nghĩ đến nỗi đau bị Triền Tình Ti trói nghiến, Thẩm Tam Xuyên hơi âu lo sợ sệt. Anh chàng liếc khuôn mặt trông nghiêng của Lục Lâm Trạch, hỏi: “Rốt cuộc Triền Tình Ti có giải được không?”

“Nói khó thì cũng đúng, mà bảo dễ cũng chẳng sai.” Lục Lâm Trạch từ tốn nói, “Thứ này chưa chết thì chưa ngừng, nhưng chết rồi sẽ dừng lại ngay. Nghiệp Liên là nguồn cơn của Triền Tình Ti, huỷ hoại Nghiệp Liên có thể diệt trừ Triền Tình Ti. Hiềm nỗi một khi phá hủy Nghiệp Liên, Hoang Tịch đang sống nhờ Nghiệp Liên cũng sẽ chết theo.”

Thẩm Tam Xuyên nhăn mày: “Sư tôn tuyệt đối không thể hủy hoại Nghiệp Liên được.”

“Ừ, cho nên mỗi năm thầy chỉ có thể giảm sự tra tấn bằng chuyện phòng the. Có điều, để càng lâu lại càng hại cho sức khỏe của sư tôn… Cũng tại đệ vô dụng, ở lầu Thuốc bấy lâu, mà vẫn chưa tìm được cách giải Triền Tình Ti.”

“Sư đệ, đệ nhất định có thể tìm ra thôi. Đệ chính là đệ tử cuối cùng của Dược tiên đứng đầu thiên hạ Dã Thích Thượng nhân mà. Thử thách khó nhằn thế nào cũng chẳng thành vấn đề với đệ!”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Dù sư huynh tâng bốc đệ như thế, đệ cũng không dám bảo đảm có thể thật sự chế ra thuốc giải được. Đúng rồi, mới nãy sư tôn tâm sự riêng gì với huynh thế?”

Thẩm Tam Xuyên đáp: “Thầy bảo nếu ta quyết yêu đệ, thì sẽ mất tư cách trở thành Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt.”

“Cái gì?!” Lục Lâm Trạch lập tức quay phắt lại nhìn Thẩm Tam Xuyên, “Vậy sư huynh trả lời thế nào?”

“Ta nói muốn chung đôi với đệ.

“Ta cũng giống đệ, chẳng có tham vọng gì, cũng không mơ mộng xa vời được làm Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt, ta chỉ muốn ở lại bảo vệ những người mình quan tâm… Huống chi ta nào có tư cách thay thế được sư tôn, nghĩ đã thấy cách nhau một trời một vực, ta chỉ…”

Anh chàng còn chưa dứt lời thì đã bị Lục Lâm Trạch hôn lên môi.

Đám đông đều đang ngắm pháo hoa, chẳng ai để ý đến hai người đang ôm siết lấy nhau.

Pháo hoa lộng lẫy.

Họ hôn nhau không rời, cuối cùng Lục Lâm Trạch xót xa vô hạn ghì chặt Thẩm Tam Xuyên, thầm thì cảm thán: “Sư huynh, nếu đệ làm gì có lỗi với huynh, thì nhất định sẽ bị trời giáng sét phạt.”

“Cái đấy thì không cần phiền đến ông trời đâu, Uyên Quang sẽ bổ đệ luôn á.”

“…”

Hương sen như có như không chợt thoảng qua trong không gian. Đây không phải lần đầu anh chàng ngửi được mùi hương này. Thẩm Tam Xuyên luôn cảm thấy mùi này rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi mình đã bắt gặp nó ở đâu: “Sư đệ, mùi hương này nghe quen lắm đúng không?”

“Là hương sen Nghiệp Liên đấy, bình thường không có mùi gì đâu, chỉ khi nào cha già nhà đệ kích động mới vô thức tỏa ra thôi. Trước kia chúng ta từng bắt gặp nó ở thôn Đào Nguyên rồi, lúc đó đệ mới chợt nhận ra cha nội này tới là để giải Triền Tình Ti cho sư tôn.”

Thẩm Tam Xuyên ngập ngừng: “… Vậy giờ họ đang…”

Lục Lâm Trạch cười nói: “Cách xa thế này mà còn ngửi được mùi, chắc phải kịch liệt lắm. Dù sao đây cũng là lần đầu cha đệ được ở cạnh sư tôn mà không có tác dụng của Triền Tình Ti. Sư tôn áy náy nên mới đồng ý thuận theo lão ba ngày, chắc hẳn lão đắc ý muốn khùng rồi.”

Thẩm Tam Xuyên lo lắng: “Chắc Hoang sư huynh sẽ không làm gì quá đáng đâu nhỉ?”

Lục Lâm Trạch: “Chắc chắn lão sẽ cực kỳ quá đáng luôn.”

Thẩm Tam Xuyên: “…”

【 Hệ thống: Nghe vậy là tui hứng liền nè, nhanh chân qua xem đây, hê hê hê 】

“Hai chàng ơi…”

Nghe tiếng gọi từ đằng sau, hai người đồng thời quay đầu lại. Họ thấy hai cô gái trẻ mặt đỏ hây hây hỏi vô cùng ngượng ngùng: “Hình như các chàng không phải người nơi này đúng không? Hai chàng có muốn… có muốn chị em thiếp dẫn đường, đưa các chàng đi chơi huyện Sùng Phùng không?”

Bình thường Thẩm Tam Xuyên chẳng bao giờ phản ứng với kiểu tiếp cận này, nhưng Lục Lâm Trạch lại cười tươi roi rói như một anh chàng đỏm dáng quảng giao: “Huyện Sùng Phùng có nhiều chỗ chơi lắm à?”

“Dạ dạ, nhiều món ngon trò hay lắm, chàng có muốn đi chung không?”

Lục Lâm Trạch nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên, bỗng nhiên mở miệng làm nũng rất là điệu đà: “Huynh có muốn không nào? Ca ~”

Tiếng “Ca” này còn cố tình kéo dài âm tiết cuối, nhẹ nhàng chui vào tai anh chàng, làm tai Thẩm Tam Xuyên đỏ lựng ngay: “Đừng đùa nữa!”

Bầu không khí giữa hai người khiến mặt mấy cô gái càng đỏ hơn. Lần đầu được gặp những chàng trai xuất sắc thế này trong huyện Sùng Phùng, họ không cầm nổi lòng mình, phải tiếp cận hai người ngay. Nhất là vị công tử lạnh lùng kia, thật sự đẹp đến mức người ta phải thèm nhỏ dãi. Nếu được nắm tay chàng cùng dạo phố chung thì mới mĩ mãn làm sao, chắc hẳn cả trấn này phải hâm mộ chết thôi.

Lục Lâm Trạch bật cười: “Xin lỗi hai nàng nhé, ta đây hẹp hòi lắm, không thể chịu được việc anh của ta có ai khác ngoài ta, hai nàng hiểu rồi chứ?”

Nói xong, mấy ngón tay hắn trườn lên eo Thẩm Tam Xuyên, sau đấy siết một cái thật chặt. Đuôi mắt hắn nhếch lên đầy khiêu khích, nồng nặc mùi tuyên bố chủ quyền!

“Ôi, chẳng lẽ các chàng, là kiểu ấy của nhau…”

Lục Lâm Trạch nhướng mày, gương mặt điển trai lại nhuốm màu tà ác: “Không được à?”

“Không không không, không phải, đương nhiên là được ạ… Vậy, vậy, quấy rầy rồi! Chúng thiếp xin đi ngay!” Hai người vô cùng tiếc nuối xin lỗi bỏ đi. Thời buổi này trai đẹp đều bị kẻ xấu cướp hết rồi, ôi chao!

Thẩm Tam Xuyên cạn lời nói: “Đệ đừng có dọa con gái nhà người ta như thế.”

“Đệ đang chắn tình duyên hộ huynh đấy.” Lục Lâm Trạch vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi rối tung của Thẩm Tam Xuyên, “Huynh làm đệ lo lắng quá, đệ chỉ muốn trói chặt huynh lại bằng Tức Ảnh, để huynh chỉ thuộc về mình đệ thôi.”

“…”

【 Hệ thống: Chu choa, tui về rồi đây! Thế giới của người trưởng thành ngol vch!!! Ui, đúng là tràn đầy rung cảm tình d*c luôn, cảnh tượng vừa dăm vừa nghệ cứ gọi là đỉnh của đỉnh… Nếu không bị cảnh báo máy nóng quá độ thì tui cũng chẳng nỡ về. Sao cảnh xiếc của thuyền Hoang Vu ngọt nước vậy chứ, eo ôi kiểu kẻ dưới đè người trên cứ gọi là chems bung nóc!!! Ký chủ, tui ghi lại rồi đó, sau này cậu với Tôn thượng có thể học hỏi để áp dụng vào thực hành nhé hé hé hé 】

Thẩm Tam Xuyên: … Học cái quái gì chứ! Đằng ấy làm thế là xâm phạm quyền riêng tư của người khác đấy!

【 Hệ thống (ấm ức): Vậy tui giữ làm của riêng thui, chỉ ghi có 8 phút, hàng nóng HD Bluray 4K đọ 】

Thẩm Tam Xuyên: …

Sau một lúc lâu, tiếng ồn trên thuyền hoa dần lắng lại, mọi người có vẻ đã chơi mệt rồi. Họ vào khoang thuyền xem biểu diễn, ăn linh tinh… Cùng lúc đó, mấy con thuyền đột nhiên xuất hiện ở mặt hồ đằng xa.

Ngay sau đấy, một nhóm người tu tiên khá đông mặc đồng phục xanh nhạt, che mặt bằng lụa mỏng màu xanh phi thân khỏi mấy con thuyền kia, vững vàng đáp xuống boong thuyền hoa.

Du khách trên thuyền đều là dân thường, nhiều người cũng mới thấy tiên tu kéo đàn kéo đống thế này lần đầu. Ai nấy đều sững sờ tại trận, ngỡ ngàng nhìn đám người tu tiên trên boong thuyền.

“Chủ thuyền đâu?”

Kẻ tu tiên dẫn đầu nhìn mọi người, thờ ơ hỏi một câu.

“Đây, đây, mấy vị là ai ạ?” Chủ thuyền đi xuyên qua đám đông, đến trước gã tiên tu che mặt. Tuy không rõ nhóm người tu tiên này tới đây với ý đồ gì, nhưng ông ta vẫn vô thức khom lưng lấy lòng người ta. Dù sao bên đấy tu tiên, khác lũ người thường bọn họ, lỡ bất cẩn làm mếch lòng họ, có khi sau này sẽ khổ đời mất!

“Chúng ta là người thuộc Cổng Lăng Thiên, hôm nay có kẻ đã bao thuyền của ngươi đúng không, kẻ đó đâu?”

Hóa ra là người của Cổng Lăng Thiên, chẳng lẽ họ đến đây để đòi lại công bằng cho tên Lý quản gia kia?

Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch náu mình trong đám đông xem tình hình. Lục Lâm Trạch quan sát lũ người tu tiên che mặt kia mấy lần, buồn cười nói: “Thời buổi này mà che mặt thì chỉ có ba loại người, một là xấu, hai là làm màu, ba là vừa xấu vừa làm màu.”

Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Sư đệ, mồm đệ hiểm dữ.”

Chủ thuyền thong thả ung dung trả lời: “Đúng là có quý nhân bao thuyền thật ạ, nhưng tuy đã bao thuyền, quý nhân ấy vẫn cho phép mọi người lên thuyền du ngoạn miễn phí. Có điều ngài ấy lên thuyền xong là ở rịt trên phòng mãi, chưa xuống lần nào.”

“Ở gian phòng nào, chúng ta tìm hắn có việc.”

Chủ thuyền khó xử nói: “Chuyện ấy… không tiện tiết lộ lắm ạ.”

Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Tụi mình có cần ra đấy giải thích chút không?”

“Nếu không cần kíp lắm, thì gắng đừng để lộ thân phận của tụi mình. Kẻo không Ải Phong Nguyệt lại thành đề tài cho người ta bàn tán.” Lục Lâm Trạch nhìn ngó xung quanh, thấy ai đó đang lười biếng đứng trong góc, hắn cười tỏ vẻ đã hiểu, “Không sao đâu, có Ngũ thúc ở đây rồi.”

Giọng điệu của tên che mặt dẫn trước bắt đầu trở nên khó chịu: “Tốt nhất ngươi nên nói cho mau, chúng ta không có thời gian để dông dài với ngươi đâu.”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Chủ thuyền căng thẳng đến độ mồ hôi túa ra như tắm, nhưng đạo đức nghề nghiệp khiến ông ta không thể tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng.

Ngũ thúc luôn tựa người trong góc thong thả bước ra, nhìn đám tiên tu che mặt của Cổng Lăng Thiên, mở miệng nói: “Người bao thuyền chính là chủ nhân nhà ta, làm sao?”

Bấy giờ, Lý quản gia vất vả lắm mới trèo được lên thuyền hoa từ thang dây nhìn thấy Ngũ thúc, hắn ta lập tức chỉ vào chú, cả giận nói: “Chính kẻ này đây, hắn cướp quán rượu của chúng ta, còn đá ta ra khỏi cửa mà không thèm giải thích gì. Đúng là ngông quá thể, ghét quá chừng! Lúc ta nhắc tới Cổng Lăng Thiên bên mình với chúng, chúng còn khinh thường ra mặt, bảo gì mà tên của Cổng Lăng Thiên không xứng lọt vào tai chúng! Thanh Hư trưởng lão, các ngài nhất định phải dạy cho cái thứ ếch ngồi đáy giếng ỷ mình có mấy đồng bạc thối mà không coi ai ra gì này một bài học nhớ đời nhé ạ!”

Thanh Hư trưởng lão là gã che mặt đi đầu. Nghe quản gia Lý nói vậy, lão nhíu mày nhìn về phía Ngũ thúc: “Gọi chủ nhân nhà ngươi ra đây, ta không muốn phí lời với hạng chó trông nhà.”

“Chó trông nhà?” Ngũ thúc bật cười, ánh mắt hơi ngạo nghễ, “Vậy cũng phải là chó điên đấy!”

Thanh Hư trưởng lão cười nói: “Lần đầu thấy ai bị gọi là chó mà còn vui như thế. E là làm chó lâu quá, nên quên mất mình là người rồi hả?”

“Hôm nay chủ nhân nhà ta tiếp khách quý, chúng bay lại năm lần bảy lượt đến quấy nhiễu nhã hứng của ngài. Đừng trách ta không cho chúng bay cơ hội. Nếu biết thức thời, thì xéo đi ngay, còn không ấy hả…”

Thanh Hư trưởng lão khinh thường nhìn Ngũ thúc: “Còn không thì sao?”

“Còn không, thì e là Cổng Lăng Thiên của các ngươi sẽ phải mai danh ẩn tích khỏi thế giới này ngay thôi.” Ngũ thúc cười, khẽ li3m môi mình, “Tuy chúng bay bây giờ cũng chẳng khác mai danh ẩn tích là bao, thứ môn phái trong xó xỉnh mà tưởng mình gớm ghê, buồn cười.”

“Mạnh mồm gớm nhỉ!” Luồng sáng chợt lóe lên từ tay Thanh Hư trưởng lão, một thanh kiếm tiên lập tức xuất hiện trong tay lão, “Hôm nay ta sẽ khiến ngươi biết cái giá phải trả cho việc không coi ai ra gì là gì!”

Dứt lời, kiếm của lão đâm thẳng về phía Ngũ thúc. Một thanh kích dài sắc nhọn đen như mực chợt xuất hiện trước người Ngũ thúc. Tiếng “Keng” vang rền, nó lập tức đánh bay kiếm của lão đi, làm nó rơi tủm xuống mặt hồ mãi xa. Thanh Hư trưởng lão nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình, ngỡ ngàng nói: “Sao lại thế được? Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”

Ngũ thúc cười vô cùng quái đản thô bạo: “Lâu lắm rồi không có ai dám khiêu khích Tông Long Dã chúng ta, quả thực làm ta hưng phấn đấy!”

Tông… Tông Long Dã?!

Tông Long Dã của ba châu Huyền Sát!?

Mặt Thanh Hư trưởng lão trắng bệch, lão nhìn cây kích dài trong tay đối phương, toàn thân bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát: “Chiến kích Mặc Ương? Chẳng… chẳng lẽ ngươi là hộ pháp của Tông Long Dã – Yếm Ngũ Sát?!”

“Không tồi, giờ ngươi đã biết kẻ giết mình là ai trước khi chết rồi đấy.” Ngũ thúc cầm chiến kích Mặc Ương, toan bước lên. Một đóa Nghiệp Liên tím đen chợt nở rộ trước người chú ta, chặn cả người chú ta lại như một lỗ đen.

“Lão Ngũ, bổn tọa nói rồi, đừng giết người trước mặt y.”

photo-1-157396335897448394619

(Kích, một vũ khí lạnh thời xưa)

[HẾT CHƯƠNG 70]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.