Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

Chương 118




“Ca ca, đêm nay đệ ngủ chung với huynh được không?”

***

Gia Hòa, hồ Kính Nam.

Đang là đầu tháng Chín, có khá nhiều thuyền hoa cao tầng đậu trên hồ Kính Nam. Tất cả đều tới nếm thử món đặc sản độc đáo chỉ có riêng mùa này tại hồ Kính Nam – củ ấu Nguyên Càn.

Nói chung, củ ấu bình thường đều góc cạnh nhòn nhọn gai gai. Còn củ ấu trong hồ Kính Nam lại khác hẳn củ ấu bình thường. Chẳng những nó không gai góc, mà trông còn như thỏi vàng Nguyên Bảo. Lột vỏ ấu ra, thịt củ tươi rói ngọt lịm, giòn tan. Thậm chí người thường ăn vào còn có thể giữ mãi tuổi xuân, tráng dương bổ khí, được tôn làm vua trong các loại ấu!

Cũng chính vì thế, nên củ ấu Nguyên Càn rất được giới quý tộc yêu thích. Có điều hồ Kính Nam này không lớn, sản lượng củ ấu Nguyên Càn không nhiều. Loại ấu này ra khỏi hồ Kính Nam là rất dễ thối hỏng. Dù vận chuyển bằng nước hồ Kính Nam, thì chưa tới nửa ngày tất cả thịt củ đều rã thành nước tanh. Nên người ta không thể vận chuyển đường dài, chỉ có thể tiêu thụ theo mùa.

Vì món củ ấu Nguyên Càn số một ở hồ Kính Nam, mà rất nhiều kẻ quan to chức trọng đều đích thân tới đây ăn đồ tươi vào dịp tháng Chín hàng năm. Họ mua một chiếc thuyền hoa, thuê con hát phường múa, vừa ăn củ ấu Nguyên Càn tươi mới vớt lên bờ, vừa tận hưởng lời ca điệu múa.

Để không làm hỏng rễ ấu trong hồ, quan phủ quy định chỉ được phép chèo thùng gỗ nhỏ vào hồ hái ấu. Loại thùng gỗ tròn này bé xíu, chỉ có trẻ con hoặc những cô gái nhỏ người mới ngồi vào được. Bởi vậy mỗi khi đến tháng 9, những người chèo thùng gỗ vào hồ hái củ ấu cũng trở thành một cảnh tượng độc đáo của nơi đây.

Trên mặt hồ gợn sóng, lá ấu xanh biếc kín đặc như mây. Người hái củ ấu ngồi trong thùng gỗ tròn, không ngừng duỗi tay vặt những củ ấu mập núp dưới phiến lá. Trong số những người hái ấu này, có một đứa trẻ tầm 7-8 tuổi. Động tác chèo thùng và hái ấu của nó đều cực kỳ thành thạo. Chỉ một lát sau, cái thùng tròn nó đang ngồi đã chật ních củ ấu Nguyên Càn xanh mướt tươi non mơn mởn!

Vì nó nhỏ người hơn kẻ khác, nên có thể chứa được nhiều củ ấu Nguyên Càn hơn. Đứa trẻ hái củ ấu nhìn thành quả ngập thùng, cười tủm tỉm lau mồ hôi, chống thùng gỗ chèo về.

Hôm nay hái được kha khá, chắc hẳn sẽ bán được khối tiền, tối nay có thể mua đồ ngon về ăn rồi!

Nó vừa chèo thùng gỗ tới bên bờ, còn chưa kịp chui ra khỏi thùng, thì đã bị một người mặc thường phục màu đen xốc hai bên nách, bế ra ngoài.

“Sư huynh, huynh xem có giống không nào?” Người đàn ông áo đen đang bế nó quay đầu lại hỏi.

Cu cậu nghệt mặt chẳng hiểu gì, hai chân hững hờ giữa không trung rất là thiếu an toàn. Cu cậu đang định phản kháng, thì chợt thấy chàng trai áo trắng khoan thai đi tới từ đằng sau kẻ bế mình..

Dáng dấp đẹp tuyệt trần, y như một vị thần.

Thần… Thần tiên đấy ư?

Sao lại có thể đẹp nhường này chứ?!

Thằng bé những tưởng Tuệ Nhi tỷ hay hái củ ấu chung với nó đã là người đẹp nhất trên đời. Nhưng chàng trai áo trắng trước mắt nó bây giờ, còn đẹp hơn Tuệ Nhi tỷ mấy trăm lần… À không, quả thực đẹp đến độ không tả nổi. Sao lại có người lộng lẫy nhường này, khiến kẻ khác không rời mắt nổi như thế ở trên đời cơ chứ?!

Huynh ấy chắc chắn phải là thần tiên rồi!

Chàng trai áo trắng đi đến trước mặt nó, quan sát nó tỉ mỉ một lát, rồi chợt đưa tay ôm lấy cu cậu từ lòng người đàn ông áo đen, cười tươi vui sướng nói: “Thằng nhỏ hơi gầy nhỉ, chắc còn chưa nhổ giò, nhưng đáng yêu ghê đó!”

Huynh ấy… huynh ấy khen mình đáng yêu?

Thần tiên ca ca khen mình đáng yêu á?!

“Chẳng lẽ sư huynh thích trẻ con?”

“Hồi đầu không thích lắm đâu, nhưng chăm sóc sư tôn phiên bản bé bi trong bí cảnh U Tuyền lâu, tự dưng ta cứ kiểu mẹ chăm con, càng ngắm càng ưng ấy…” Chàng trai áo trắng vui vẻ ngắm thằng nhóc, “Vậy có đúng là thằng bé này không, ta liếc sơ đã thấy nó giống đệ rồi, đáng yêu ghê, ta thích lắm!”

Thần tiên ca ca bảo thích mình á?!

Bé trai đỏ mặt nhìn Thần tiên ca ca đang bế mình, thậm chí còn không nỡ chớp mắt.

Người đàn ông áo đen cười lắc đầu, hỏi: “Nhóc tên là Lục Lâm Trạch nhỉ?”

Nghe thấy cái tên này, cu cậu mới nhìn về phía người đàn ông áo đen với vẻ mặt khiếp sợ: “Sao huynh biết?”

Người đàn ông áo đen cười nói: “Ta còn biết mấy nay nhóc toàn đi hái củ ấu đổi lấy tiền ở đây, vì lão cha già dấm dớ của nhóc để lạc mất nhóc, đúng chưa?”

Bé Lâm Trạch trợn tròn mắt: “Mấy người là ai, sao lại biết chuyện này?”

Người đàn ông áo đen nói: “Nhóc không cần quan tâm bọn ta là ai, gọi tụi này là ca ca là được. Bọn ta sẽ bảo vệ nhóc mấy hôm nhé, chịu không?”

Bé Lâm Trạch khó chịu đáp: “Ta có thể tự chăm sóc bản thân, không cần ai bảo vệ hết!”

Người đàn ông áo đen cười nhạo, nói toẹt luôn chẳng hề khách khí: “Ghê gớm quá nhỉ, vậy nếu đã thế, thì đổi qua nhóc chịu trách nhiệm ba bữa cơm trong ngày cho bọn ta nhé?”

Bé Lâm Trạch ngây người: “Tại… tại sao chứ?”

Người đàn ông áo đen uy hiếp: “Nếu nhóc không chịu, ta sẽ đưa nhóc về Tông Long Dã ngay bây giờ.”

“Không được, ta… ta còn chưa dỗi xong, không muốn về gặp lão cha già ngốc nghếch kia nhanh thế!”

Chàng trai áo trắng dịu dàng nói: “Đệ chớ bắt nạt trẻ con. Thằng bé hiểu chuyện thế này, mới 7 tuổi đã biết tự bươn chải hái củ ấu đổi lấy tiền kiếm sống, nó cũng khổ nhiều rồi, đệ còn ép nó làm cu li nữa ư?”

Người nào đó trả lời như một lẽ dĩ nhiên: “Sư huynh, giờ tụi mình không có bạc, chẳng mua được gì hết, không bắt chẹt nó thì bắt chẹt ai được nữa?”

Chàng trai áo trắng nói: “Chúng ta có thể tích cốc.”

“Không được, đệ không nỡ! Huynh đừng thấy nó nhỏ tí mà khinh, nó hái củ ấu tài lắm, ngày nào nó cũng là đứa đổi được nhiều bạc nhất, mua tí thức ăn có khó khăn gì…”

Bé Lâm Trạch thấy Thần tiên ca ca cứ bênh vực mình chằm chặp. Nó nghĩ bụng nếu được nấu cơm cho huynh ấy thì có thể gặp huynh ấy mỗi ngày, nhất thời buột miệng: “Ca ca, huynh đừng tích cốc, nhịn ăn khó chịu lắm, đệ có thể nuôi huynh, nấu cơm cho huynh ăn mà! Thật đó!”

Người đàn ông áo đen cười nói: “Huynh xem, đệ có bắt ép nó đâu, nó tự giác tự nguyện đấy chứ.”

Bé Lâm Trạch lờ người đàn ông áo đen đi, chỉ hơi e lệ nhìn Thần tiên ca ca: “Nhưng, nhưng đệ không có chỗ ở, chỉ náu nhờ trong miếu hoang thôi, ca ca không ngại chứ ạ?”

Chàng trai áo trắng bế nó bằng một tay, tay kia xoa đầu nó, mỉm cười nói: “Đương nhiên ta không ngại rồi, bé Lâm Trạch ngoan thế này, đúng là rất dễ thương.”

Thần tiên ca ca tốt đẹp dịu dàng ghê á!!!

“Không được, ngôi miếu ấy rách nát lắm. Sư huynh không để tâm chứ đệ để bụng đấy. Nếu huynh thương nó thật, thì chi bằng đổi điểm tích lũy thành đình viện trong nội cảnh, để tụi mình vào ở chung đi?” Người đàn ông áo đen đi tới ôm eo chàng trai áo trắng, kề bên tai chàng dụ dỗ, “Dù sao bây giờ đệ cũng vào ở được mà, đúng không nào?”

Không biết có phải bé Lâm Trạch bị ảo giác không, mà hình như mặt Thần tiên ca ca đang đỏ lên.

Ờm, tuy không biết tại sao huynh ấy lại đỏ mặt, nhưng Thần tiên ca ca đỏ mặt lại càng đẹp hơn!

Thật ra, chàng trai áo trắng này là Thẩm Tam Xuyên, người đàn ông áo đen còn lại thì là Lục Lâm Trạch. Nhờ vào ảo cảnh Nghiệp Liên và sức mạnh hệ thống, hai người quay lại thời điểm Lục Lâm Trạch bị Hoang Tịch để lạc hồi nhỏ. Nhưng thay vì nói lạc mất con, chẳng thà bảo là dạo này Hoang Tịch không còn tâm trí đâu để mắt đến thằng bé, vì mấy ngày đó trùng đúng dịp Triền Tình Ti của Vu Nguyệt Thượng nhân phát tác. Hoang Tịch phải chạy tới Ải Phong Nguyệt nằm vùng rồi.

Dù giờ có đưa bé Lâm Trạch về Tông Long Dã, cũng không gặp được Hoang Tịch. Đương nhiên cặp đôi Thẩm Lục rất rõ chuyện này. Nhưng bé Lâm Trạch mới 7 tuổi thì hoàn toàn không hay biết gì cả. Nó còn đang dỗi ai đấy vì để lạc nó, muốn chơi bời ở ngoài mấy ngày, cho lão cha già ngu ngốc kia sốt ruột lo lắng thêm đi.

Hồi xưa, vì hai người mết nhau quá nhanh, nên chương trình máy tính dính lỗi. Về sau hệ thống tốn bao công sức mới bảo trì thành công, tự dưng lại unlock chế độ mới, chính là sau khi Thẩm Tam Xuyên đổi đình viện trong nội cảnh, Ma Tôn Lục Lâm Trạch cũng đồng thời có được quyền ra vào. Lúc ấy hệ thống còn bảo đây coi như khuyến mãi mua 1 tặng 1, bị Thẩm Tam Xuyên khịa cho một tràng, không ngờ bây giờ nó lại phát huy tác dụng.

【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ đổi thành công 5000 điểm tích lũy thành đình viện trong nội cảnh. Sau này ký chủ và Tôn thượng đều được hưởng quyền lợi ra vào, sinh sống trong đình viện nội cảnh thoải mái. Tiện nghi trong đình viện rất đủ đầy, chào mừng hai người tới thưởng thức 】

Sau đấy, Thẩm Tam Xuyên nắm tay bé Lâm Trạch đi vào đình viện có đình đài lầu các, hàng lang, cầu cong, nhà thủy tạ tinh xảo. Cu cậu không thể tin nổi vào mắt mình, mãi lâu sau mới hỏi được một câu: “Ca ca, nhà huynh to thế này, mà không mua nổi thức ăn để nấu cơm ạ?”

Lục Lâm Trạch đi cạnh bảo: “Đổ hết tiền vào mua nhà rồi, giờ chả còn dư đồng nào. Về sau chúng ta cho nhóc chốn dừng chân, nhóc chịu trách nhiệm lo việc ăn uống của chúng ta, công bằng rồi chứ?”

Bé Lâm Trạch tỏ vẻ buồn bực: “Nhà là của ca ca, liên quan gì đến huynh?”

Người nào đó bật cười, nói với vẻ rất là chảnh chọe: “Nhà là của huynh ấy thật, nhưng huynh ấy là của ta.”

Bé Lâm Trạch không tin: “Nói điêu, ca ca đẹp đẽ tốt tính thế này, sao lại thích hạng người xấu xa như huynh chứ! Huynh là đồ tưởng bở! Mặt dày trơ trẽn!”

Lục Lâm Trạch á khẩu, Thẩm Tam Xuyên đứng cạnh cười như được mùa.

Cu cậu quay sang hỏi Thẩm Tam Xuyên: “Ca ca, tối nay huynh muốn ăn gì ạ, mới nãy đệ bán hết củ ấu rồi, đủ tiền cho chúng mình ăn ba ngày đấy!”

Thẩm Tam Xuyên dịu dàng nói: “Chỉ cần là món do bé Lâm Trạch nấu, thì ta đều thích cả.”

Bé Lâm Trạch gật đầu vô cùng vui vẻ, đôi mắt to tròn nhìn Thẩm Tam Xuyên không chớp, tràn ngập vẻ yêu quý.

Người nào đó hơi ghen tị: “Sư huynh, huynh… còn dịu dàng với nó hơn với đệ!”

Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Đấy là đương nhiên, dù sao thằng bé vẫn còn nhỏ mà!”

Bé Lâm Trạch quay sang làm mặt xấu với hắn.

Lục Lâm Trạch: “…”

“Vậy thì ca ca ơi, đệ dẫn huynh ra chợ mua đồ nhé. Huynh thấy món gì mình thích thì cứ nói cho đệ, đệ mua về cho huynh ăn được không?” Bé Lâm Trạch kéo tay Thẩm Tam Xuyên, “Đừng xót tiền hộ đệ, nếu tiêu hết, đệ lại hái củ ấu đổi tiền, đệ nuôi được huynh mà!”

Sau đó cu cậu lại liếc Lục Lâm Trạch, nói rất chi là đứng đắn: “Đệ chả giống hắn ta đâu, lớn đùng rồi mà không biết kiếm tiền, còn trơ trẽn ở chùa nhà ca ca. Ca ca đừng thích hắn nữa, thích đệ được không?”

Thẩm Tam Xuyên cười như nắc nẻ: “Được chứ! Ta cảm thấy đệ nói rất có lý!”

Lục Lâm Trạch bắt đầu xắn tay áo: “Thằng oắt con nhà mi, đừng tưởng ta không dạy được mi. Lại đây coi ta có đánh nát đít mi không!”

Thẩm Tam Xuyên vội vàng che chở bé Lâm Trạch đằng sau mình: “Sư đệ đừng đùa nữa, kẻo bé nó lại sợ.”

Lục Lâm Trạch nhìn Thẩm Tam Xuyên đang chắn đằng trước bé Lâm Trạch, hỏi ngược lại: “Không đánh nó cũng được, chỉ cần sư huynh đồng ý trao cho đệ đêm nay thôi, được không?”

“… Đừng nói mấy chuyện này trước mặt trẻ con.”

Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ rần rần, hiển nhiên anh chàng biết trao đêm nay là trao cái gì.

Lục Lâm Trạch cười nói: “Vậy đệ sẽ coi như sư huynh đã đồng ý rồi nhé.”

Sau đấy, ba người cùng vào chợ. Bé Lâm Trạch hối hả kéo Thẩm Tam Xuyên đi khắp nơi, khiến tất cả dân tình trong chợ đều phải nhìn hai người họ. Tuy Thẩm Tam Xuyên không mặc trang phục Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt, nhưng bộ thường phục màu trắng vẫn khiến đám đông phải ngỡ ngàng. Anh chàng đi đến đâu, mọi người đều theo đến đó. Đám tiểu thương cũng mỏi mắt ngóng trông anh chàng. Ba người mua rau thì họ tặng hành, lấy thịt thì cân dư nửa ký, mua gà vịt cho nguyên sọt trứng…

Bé Lâm Trạch cũng không khách khí, quẳng hết thức ăn cho Lục Lâm Trạch đằng sau, lấy cớ là mình nhỏ quá, không đủ sức xách.

Vì thế đường đường là Ma Tôn không ai bì nổi của ba châu Huyền Sát, tự dưng hắn cảm thấy mình như vú em xách đồ ăn, đành phải theo sát hai người.

Mua hàng xong, ba người lại về đình viện trong nội cảnh. Bé Lâm Trạch mang chỗ thức ăn mình đã mua vào phòng bếp. Người nào đó thấy bé Lâm Trạch đi rồi, bèn ôm sư huynh vào lòng tính xơ múi một tẹo. Hắn đã ôm eo sắp ấn người ta lên bàn, tính ăn bữa dặm trước giờ cơm tối, thì tiếng gào của bé Lâm Trạch bỗng vọng vào: “Ca ca, ca ca, huynh có muốn qua xem đệ nấu không. Đệ sợ mình nấu không hợp ý huynh, huynh qua nhìn, chắc chắn đệ sẽ nêm nếm vừa miệng huynh ạ!”

Thẩm Tam Xuyên vội vàng đẩy ai kia ra, sau đó bước về phía cửa: “Được thôi, ta qua chỗ đệ xem nhé.”

… Thịt đã đến tận mồm còn bay mất ư?

Bữa cơm này, Lục Lâm Trạch ăn mà hằn học khó chịu quá thể, vì thằng cu Lâm Trạch cứ gắp đồ ăn cho sư huynh mãi. Hai người ăn cơm tán dóc đến là hòa thuận vui vầy, hắn ngồi một bên như người ngoài cuộc. Vất vả lắm mới gồng được đến lúc bữa tối kết thúc, bé Lâm Trạch còn cực kỳ ngoan ngoãn bê hết bát đũa đi rửa.

Thấy bé Lâm Trạch vui vẻ hớn hở chạy đi, Thẩm Tam Xuyên nói: “Sư đệ, hồi nhỏ đệ thông minh hiểu chuyện thật đấy, dễ thương ghê luôn.”

Lục Lâm Trạch uể oải ỉu xìu: “Có vẻ sư huynh cưng nó quá nhỉ.”

Thấy thái độ của sư đệ rất là ba chấm, Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Chẳng lẽ đệ còn ghen với bản thân à?”

Lục Lâm Trạch liếc nhìn Thẩm Tam Xuyên đang tỏ vẻ rất phấn khởi, đột nhiên đổi qua đề tài khác: “Mới nãy, nhân lúc hai người đi nấu cơm, đệ đã dạo một vòng quanh đây, phát hiện giường trong gian phòng ngủ lớn nhất kia to ngoài sức tưởng tượng. Giờ sư huynh đi thử giường với đệ coi nằm có êm không nhé?”

“Hả? Thử giường?”

“Đúng rồi, thử xem có mềm không ấy!”

Nói đoạn, hắn bèn đi qua nắm tay Thẩm Tam Xuyên, bước về căn phòng ngủ lớn nhất. Dắt Thẩm Tam Xuyên vào rồi, hắn khóa cửa lại, sau đó bế thốc sư huynh còn chưa nhận ra sự lạ tới trước giường: “Không lừa huynh đúng chưa, có to không nào?”

“Đệ… thả ta xuống…”

Lục Lâm Trạch đặt anh chàng lên giường: “Sư huynh, huynh xem, mềm không?”

Thẩm Tam Xuyên thấp thỏm đáp: “Mềm lắm, rồi, thử rồi đấy… Ta đi đây!”

Lục Lâm Trạch lại ấn anh chàng xuống không cho anh chàng đi, sau đấy nở nụ cười xấu xa: “Sư huynh, mới tí tẹo vậy thôi sao đã gọi là thử rồi được?”

Thẩm Tam Xuyên thót tim: “Vừa ăn tối xong mà đệ đã…”

Lục Lâm Trạch cười tủm tỉm: “Vừa ăn tối xong, là thời điểm vàng để tập thể dục tiêu cơm mà?”

Dứt lời, hắn bắt đầu siêng năng c ởi đồ của ai đấy. Thẩm Tam Xuyên đang định đẩy hắn ra, tiếng gõ cửa khe khẽ bỗng vang lên bên ngoài.

“Ca ca, ca ca, đêm nay đệ ngủ với huynh được không?”

“Đương nhiên là được!”

“Đương nhiên là không!”

Hai người cùng hô hai đáp án khác nhau liếc kẻ kia, sau đấy Thẩm Tam Xuyên đỏ mặt đẩy Lục Lâm Trạch trên người mình ra, sửa sang áo quần rồi chạy đi mở cửa.

Ai đấy tức ngứa cả răng.

Phen này phải choảng nhau rồi!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Rồi đấy mà coi, Tôn thượng đấu nổi đứa tình địch này không?

[HẾT CHƯƠNG 118]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.