Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 42: Bắt kẻ xấu




Miêu Húc cười đến lông lưng dựng lên liền hỏi: "Sao cậu lại cười?"

  Milian nhảy xuống ghế sofa, kéo cái đuôi to của mình đến trước mặt Miêu Húc nói: "Anh có biết tại sao mèo thích dụi đầu vào chủ nhân của chúng không?"

  Miêu Húc sửng sốt lắc đầu, anh chưa từng nuôi mèo nên không biết.

 Milian hơi nghiêng đầu để cho Miêu Húc thấy khuôn mặt thanh tú của mình rồi nói: "Bởi vì trên đầu mèo có rất nhiều tuyến thể nên khi làm quen với anh, chúng thích dụi đầu vào người anh và để lại mùi của chúng trên người anh."

  Cậu ta quay mặt lại, tiếp tục cười với Miêu Húc: "Anh bây giờ có mùi rất nồng."

  Miêu Húc đột nhiên nhớ tới hành động của hổ lớn cùng cọ mặt anh tối qua, đưa tay lên sờ gò má.

  Cảm thấy hơi xấu hổ.

  Sự liên tưởng của Milian rõ ràng đã bị bóp méo, hơn nữa méo mó còn hơi nhiều, khiến anh không khỏi bật cười.

  Miêu Húc xoa xoa mặt, bình tĩnh lại hỏi Mèo Ragdoll: "Sao tối qua cậu không đến phòng khách? Cả đêm ngủ trên sô pha à?"

  Milian nhảy lên ghế sofa, lấy chìa khóa phòng từ đống gối ra ném cho Miêu Húc, cậu ta lại biến thành một chú mèo con thuần khiết và ngây thơ, nghiêng đầu, nhìn Miêu Húc bằng đôi mắt to và nói: "Bởi vì tôi muốn hóa thân tiểu thiên sứ canh cửa nhà anh."

  Vương Dần Nhất từ trong bếp đi ra, chán ghét túm lấy gáy con mèo ragdoll vứt cậu ta xuống đất, sau đó dùng gối trên ghế sofa vỗ nhẹ: "Rụng lông khắp nơi. Ngoài thiên thần ra còn có người chim đấy."

Milian vẫn trốn sau lưng Miêu Húc, rụt rè nhìn Vương Dần Nhất và nói: "Việc rụng lông sẽ tồi tệ hơn khi đói. Con mèo rụng lông tội nghiệp có thể ăn sáng không?"

  Vương Dần Nhất không khách khí với con mèo diễn tinh nữa, cười nói: "Ăn xong đi rửa bát đi."

  Ăn sáng xong Milian thật sự bị Vương Dần Nhất ép rửa bát. Con mèo vừa làm việc vừa khóc nức nở, lau từng chiếc bát đĩa bằng chiếc khăn lau chén móc vào chân.

  Vương Dần Nhất đứng bên cạnh ôm ngực làm giám thị, giọng nói ân cần: "Chỉ cần còn một sợi lông trên đĩa là chết."

  Miêu Húc nhìn đồng hồ, nói với hai người: "Chú ý thời gian, tôi gọi điện thoại trước."

  Miêu Húc đi ra ngoài gọi cho Hùng Hùng, trong bếp chỉ còn lại hai người là Vương Dần Nhất và mèo Ragdoll. Milian quay lại nói với Vương Dần Nhất: "Vốn dĩ tôi tưởng anh cảnh sát có vợ ở nhà, nhưng sau khi đến mới phát hiện ra anh ấy mới là phu nhân."

Vương Dần Nhất mỉm cười: "Ít nói nhảm, đừng lười biếng."

Hổ mặt cười hung dữ, Milian lau dĩa, nói: "Hai người không giống chồng chồng bình thường."

Giống mèo đều rất nhạy bén, hơn nữa ý thức lãnh địa cực mạnh, dụ.c vọng chiếm hữu cũng rất mạnh theo.

Ngày hôm qua vừa vào nhà anh ta đã cảm thấy không thích hợp, nơi này không giống địa bàn của con hổ lớn này, hai người trong nhà đều tuân thủ những quy tắc nhất định, như thể họ rất xa cách.

  Milian vung đuôi, ôm lấy cái đĩa, nhìn Vương Dần Nhất bằng ánh mắt ngây thơ rồi nói: "Thật ra, dù đã kết hôn nhưng anh vẫn đang theo đuổi anh cảnh sát nhỉ."

  Vương Dần Nhất mỉm cười đứng thẳng lên, đến gần con mèo Ragdoll.

  Miêu Húc nghe thấy con mèo trong bếp kêu "Cứu mạng" liền chạy tới nhìn, thấy Vương Dần Nhất bế Milian lên, dùng bàn chải nhà bếp chọc vào bụng và nách nó, bốn chân của con mèo Ragdoll giơ lên ​​​​không trung đá lung tung một lúc, vừa khóc vừa cười kêu cứu.

1

  Miêu Húc: "..."

  Luôn cảm thấy như mình đã học được một thủ thuật.

  Miêu Húc xen vào hai con mèo đang vui vẻ: "Đã đến lúc phải đi rồi."

Vương Dần Nhất ném con mèo cho Miêu Húc, Milian liền chui vào trong ngực Miêu Húc rên rỉ: "Tệ quá đi thôi."

  Miêu Húc đang ôm con mèo và định đi ra ngoài thì Vương Dần Nhất đã tiến tới tóm lấy anh.

  Miêu Húc tưởng Vương Dần Nhất còn chuyện muốn nói, nhưng Vương Dần Nhất chỉ thò lại giống như đêm qua, anh ta đối mặt với anh, chỉ nhẹ nhàng cọ xát vào anh.

  Miêu Húc cảm giác nửa khuôn mặt bị tiếp xúc đều nóng bừng.

  Con mèo ragdoll bị kẹp giữa hai người giơ chân lên bịt mắt lại.

2

  "Trên đường cẩn thận." Vương Dần Nhất cười nói.

  *

Miêu Húc nghĩ rằng Vương Dần Nhất phải đi làm và để mèo Ragdoll ở nhà một mình sẽ không thích hợp nên đã cùng mèo quay trở lại đồn cảnh sát để tìm Hùng Hùng.

  Trụ sở sở của Hùng Hùng không có ở đây, anh ta gần như là dựa vào đồn cảnh sát địa phương để giải quyết các vụ án, thủ tục dường như đã hoàn tất, lần nào đến đồn cảnh sát cũng có thể tìm được anh ta.

 Hùng Hùng đã chào hỏi qua đội an ninh, Miêu Húc đang làm việc tại hiện trường bằng cách hợp tác với cuộc điều tra của họ.

  Khi Miêu Húc xuất hiện trước mặt Hùng Hùng và đồng nghiệp của anh ta, mọi người đồng loạt ngước nhìn anh.

  Miêu Húc kỳ quái hỏi: "Sao thế?"

  Milian phát ra tiếng cười kỳ lạ đặc biệt bên cạnh anh: "He he."

  Hùng Hùng liếc nhìn con mèo Ragdoll nói: "Có vẻ như đêm qua cậu đã có một cuộc sống về đêm rất phong phú."

  Đừng nói những điều kỳ lạ với khuôn mặt lạnh lùng đó nữa, Miêu Húc hỏi về công việc: "Có tìm ra manh mối nào về nghi phạm không?"

  Hùng Hùng đặt mười tờ giấy trước mặt Miêu Húc rồi nói: "Tôi biết hết tên tuổi, nghề nghiệp của tên đó, nhưng tên đó đã biến mất, chưa trở về nơi ở, hiện tại đang lang thang ở đâu cũng không biết. "

 Khi Milian nhìn thấy bức ảnh trên giấy, cậu ta nhảy lên mà không quan tâm đến việc duy trì hình ảnh thiên thần của mình, dùng móng vuốt chỉ vào tấm ảnh: "Chính là người này!"

  Miêu Húc nhanh chóng xem qua thông tin và nói: "Thì ra là nhân viên bảo trì mạng, chẳng trách."

  Có một số nhân viên bảo trì thuộc công ty vận hành mạng, họ thường có trách nhiệm riêng trong việc giải quyết các vấn đề lắp đặt mạng và vẫn đề sau khi bán.

  Tên trộm mèo đã sử dụng danh tính của mình để ra vào các tiểu khu lân cận và đánh cắp thú cưng để thỏa mãn nhu cầu tâm lý đồi trụy của mình.

  Những thú cưng đó hầu như đều có kết cục khốn khổ, hoặc bị bọn trộm mèo làm cho phát bệnh, hoặc chơi chán chúng rồi nên tìm chỗ vứt đi.

  Tên trộm mèo rất thích chú mèo nổi tiếng trên mạng Milian. Tên đó sử dụng công nghệ của mình để tìm ra địa chỉ của Milian và đến để đánh cắp con mèo. Milian tình cờ lại là người đặc biệt không thích biến thành người còn suốt ngày lang thang dưới hình dạng con mèo,kết quả đã bị trộm đi như vậy.

Cũng may Miljan là người, đủ thông minh để trốn thoát và phơi bày sự việc này với mọi người.

  Những tên trộm mèo rất quen thuộc với Internet và máy tính, đồng thời có khả năng chống phát hiện nhất định nên có thể che đậy dấu vết duyệt web trên Internet và tránh sự theo dõi của các trường mẫu giáo.

  "Trường mẫu giáo tình cờ nằm ​​trong khu vực thuộc quyền quản lý của tên đó. Tên đó ra vào trường mẫu giáo với lý do sửa chữa Internet. Chúng tôi nghi ngờ tên đó đã đột nhập vào trường mẫu giáo để đuổi theo Milian rồi trốn vào nhà vệ sinh thì tình cờ bắt gặp một đứa trẻ đang biến hình trong nhà vệ sinh rồi nhân cơ hội đó lấy trộm q,uần lót của đứa trẻ".

  Hùng Hùng nói, hiện tại anh đã có đầy đủ thông tin về nghi phạm, nếu không bắt được loại người này, lần sau có thể sẽ phát triển thành trộm mất một đứa bé thú ở nhà trẻ.

  "Theo kinh nghiệm của tôi, loại bi,ến thái này không thể kiềm chế được bản thân." Hùng Hùng phân tích với Miêu Húc, "Cho dù cảnh giác tên đó vẫn không thể đi ngược lại bản tính biế,n thái của mình. Tên đó đã phát hiện ra rằng trẻ em ở trường mẫu giáo có thể biến thành động vật. Thú cưng bình thường không còn có thể làm tên đó thõa mãn nữa ".

  Không đợi Hùng Hùng nói xong, Miêu Húc tiếp tục nói: "Cho nên nhất định sẽ lại trở về nhà trẻ."

  Hùng Hùng gật đầu.

"Chúng ta cần phải bắt kẻ xấu." Milian lo lắng nói, hiếm khi nghiêm túc, "Chúng ta không thể để những đứa trẻ đó bị tổn thương."

  Trẻ con trong trường mẫu giáo đều là những thiên thần nhỏ thực sự, khi đói bụng sẽ cho cậu ta ăn trưa, hơn nữa tên biế,n thái bị cậu ta dẫn đến trường mẫu giáo, nếu không bắt được cậu ta sẽ không yên tâm.

  Hùng Hùng cho biết: "Chúng tôi đã triển khai lực lượng cảnh sát ở lối vào trường mẫu giáo. Nếu phát hiện điều gì bất thường, chúng tôi sẽ tấn công". Ngoài ra còn có những vệ sĩ hùng hậu ở lối vào để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.

Miêu Húc giao Milian cho Hùng Hùng, nếu hôm nay không bắt được tên trộm mèo anh sẽ lại đón mèo về nhà ở, sau đó lại về đội trị an làm việc.

  Bạch Dụ tò mò hai ngày nay Miêu Húc đi đâu, hỏi: "Cậu có nhiệm vụ bí mật nào sao?"

  Miêu Húc gật đầu nói: "Nhiệm vụ là bảo vệ đàn con."

  Bạch Dụ: "?"

  Tối hôm qua Chiêu Chiêu ở nhà ông nội, Miêu Húc không biết nhà ông nội ở đâu, buổi sáng Chiêu Chiêu từ đó trực tiếp đi đến trường mẫu giáo, tan trường Vương Dần Nhất đích thân đến đón.

  Miêu Húc vội vã đến nhà trẻ từ sớm, trong lòng có chút lo lắng.

  Trường mẫu giáo đã trải qua nhiều lần nâng cấp an ninh và hiện đã là một giọt nước không lọt, không chỉ có bức tường bên ngoài được gia cố mà việc đăng ký ra vào cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, cơ hồ không có khả năng đục nước béo cò.

Cho nên đối với bi,ến thái mà nói, cơ hội duy nhất là khi cánh cửa nhà trẻ mở ra.

  Miêu Húc chạy tới cổng trường mẫu giáo tình cờ gặp Vương Dần Nhất đang đợi bên ngoài.

  Vương Dần Nhất nhìn thấy Miêu Húc, có chút kinh ngạc, cười nói: "Rất hiếm khi gặp em vào giờ này đấy."

  Miêu Húc lúc này thấy Vương Dần Nhất đầu óc sẽ tự động chuyển sang hình ảnh một con hổ lớn, trong lòng có quỷ mà quay đầu đi, nói: "Không yên lòng nên đến xem."

  Vương Dần Nhất tưởng rằng anh ngượng ngùng, mím môi, nhẹ giọng nói: "Vừa vặn đón Chiêu Chiêu với tôi." Anh ta ngẩng đầu nhìn chung quanh, "Xung quanh đây có mấy người mặc thường phục, chắc sẽ không sao đâu. "

  Hôm qua để giữ Milian ở lại, Miêu Húc đã kể cho Vương Dần Nhất chuyện đã xảy ra, trong ngày Vương Dần Nhất đã bí mật cử thêm vài vệ sĩ, anh ta không tin rằng kẻ biế,n thái còn có thể trốn thoát.

  Miêu Húc rất ngưỡng mộ Vương Dần Nhất, những người mặc thường phục đó che giấu rất tốt, thậm chí anh còn phải tìm kiếm cẩn thận một lúc mới tìm ra dấu vết, nhưng Vương Dần Nhất lại có thể nhìn thấy họ.

Không hổ là mèo.

 Nếu không có người giám hộ, giáo viên sẽ đưa bọn trẻ đến tận cửa, mỗi ngày tan trường sẽ giao cho bố mẹ, hai người đàn ông trưởng thành đứng cạnh nhau trong số các bậc phụ huynh, cao ráo, đẹp trai, thực sự rất dễ thấy.

  Miêu Húc không hiểu tại sao những bà mẹ bên cạnh lại nhìn họ thì thầm, còn tại sao họ lại che miệng cười lớn.

  Vương Dần Nhất rất bình tĩnh, anh ta từ nhỏ đã quen với việc bị người ta nhìn chằm chằm, nhìn về phía trước, mong chờ sự xuất hiện của Chiêu Chiêu như mọi ngày.

  Những đứa trẻ trong lớp lớn cuối cùng cũng được giáo viên dẫn ra ngoài, Chiêu Chiêu thấp người đi trước, Miêu Húc lần đầu tiên đi đón con tỏ ra hưng phấn, vẫy tay với Chiêu Chiêu.

  Chiêu Chiêu rất vui mừng khi nhìn thấy hai người lớn ở nhà đến, giơ tay nhỏ bé lên đáp lại Miêu Húc.

  Lúc này Miêu Húc liếc mắt nhìn thấy trong đám phụ huynh có điều gì đó không ổn, có một người đàn ông đội mũ chóp, tay nắm lấy vành mũ, cúi đầu đi vào.

  Miêu Húc nhìn thấy trong tin tức đặc điểm hình thái của tên trộm mèo, trong lòng sợ hãi, liếc nhìn Vương Dần Nhất rồi chậm rãi đi tới đó.

Cùng lúc đó, những người mặc thường phục đang phục kích tập trung xung quanh, lặng lẽ chuẩn bị hành động.

  Người đàn ông đội mũ lợi dụng lúc các phụ huynh lao tới đón bọn trẻ mà di chuyển vào đám đông, khi đến gần bọn trẻ thân hình tên đó rõ ràng đang run rẩy, có vẻ rất hưng phấn.

  Cô giáo nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ, bước tới ngăn người đó lại và hỏi: "Anh là phụ huynh lớp nào?"

  Bàn tay của người đàn ông vô tình chạm vào quần áo của một đứa trẻ, sau khi bị giáo viên chặn lại, anh ta trực tiếp tóm lấy đứa trẻ, đứa trẻ giật mình hét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.